Tự Lang (Nuôi Sói)

Chương 14




Đang không biết làm sao, đột nhiên trông thấy vị cứu tinh này, Khương Vệ lập tức nghĩ ra cách, hướng về phía Hàn Dục vẫy tay: “Mi tới vừa đúng lúc, mi xem tổng giám đốc Lộ quá khách khí, không nên đền cho ta xe này!”

Nói xong liền trông mong nhìn về phía Hàn Dục, chờ y quyết định. Hàn Dục hướng về phía Lộ Mã Lực lễ phép chào hỏi xong, liền mỉm cười không nói nhìn sếp tổng của y.

Khương Vệ vốn trông cậy y có thể đưa ra biện pháp cho mình, nhưng sau khi ngốc ngốc theo trợ lý đặc biệt lúc trước nhìn nhau nửa ngày, mới đột nhiên tỉnh ngộ mình là ông chủ, sao lại trông cậy vào người ngoài trước, để cấp dưới quyết định cho mình chứ?

Vì vậy cà lăm nói: “Tổng giám đốc Lộ, ý tốt của anh tôi xin nhận. Nhưng lễ vật này quá quý giá, tôi thật sự không thể nhận được.”

Lộ Mã Lực cười nói: “Em đã không thích Lambor, anh đương nhiên không thể ép em nhận.” Nói xong, móc một tờ giấy vàng tinh xảo từ trong túi ra, “Đây là một quán bar anh mới khai trương ở Phụng thành, tối nay bắ đầu kinh doanh, hy vọng em tới cổ vũ!”

Nói xong bước vào xe thể thao nhả khói rời đi. Khương Vệ nhìn theo đến khi chiếc xe thể thao tuyệt trần kia đi khuất, mới lưu luyến thở dài một tiếng quay đầu lại, giờ mới phát hiện Hàn Dục vẫn đăm chiêu nhìn theo cậu.

“Xe rất đẹp nhỉ?” Mặc dù chỉ là một câu hỏi bình thường, nhưng Khương Vệ lại nhất thời có loại cảm giác mình đã làm sai.

“Thì là chuyện kia, người phá hỏng xe đến tìm.”

Có lẽ bộ dạng Khương Vệ đoán ý qua lời nói sắc mặt quá rõ ràng, Hàn Dục nhịn không được nở nụ cười, dùng sức nhéo mặt Khương Vệ: “Cũng không phải người khác, giả bộ gì chứ? Đàn ông trông thấy xe kia nếu không có cảm giác, chính là một thái giám, cho dù thấy báu vật tuyệt sắc, cũng là không có cảm giác gì.”

Khương Vệ thấy Hàn Dục có tâm tình nói giỡn với mình, cũng nở nụ cười theo, cười được phân nửa cảm thấy không thích hợp, không đúng á, dám nói mình không phải đàn ông đây mà! Liền trừng mắt theo thói quen nói: “Nói cái gì hả, tiền thưởng tháng sau của mi không có… Ai u!”

Lần này Hàn Dục nhéo rất mạnh, trên khuôn mặt tròn tròn của Khương Vệ đều nổi dấu hồng.

“Còn coi em là ông chủ của tôi à! Đi thôi, tôi đưa em về nhà thay quần áo.”

“Cái gì?”

Hàn Dục đi đến bên cạnh chiếc BMW vừa được đưa tới, nói: “Quán bar của tổng giám đốc  Lộ khai trương, em cũng phải đi cổ vũ chứ! Mặc âu phục giày da lỗi thời, nên về nhà đổi bộ khác thôi!”

Tới nhà Khương Vệ, Khương Vệ mở tủ quần áo chọn một bộ tây trang thoải mái Versace, quần áo này là cậu mua năm ngoái ở Thượng Hải, bình thường không tuỳ tiện mặc. Cái tính vắt cổ chày ra nước của cha Khương ở nhà đã thấm vào máu mủ, ăn sâu bén rễ. Cho dù sau khi Hàn Dục tốt nghiệp, tiền tài trong tay Khương Vệ cũng không dư dả nhiều, nên luyến tiếc tiêu xài hoang phí, trong tủ quần áo ngoại trừ mấy bộ trang phục cần thiết ra, cũng không có cảnh tượng rực rỡ muôn màu mà các công tử ca bình thường hay có.

Nhưng trong nửa khác của tủ quần áo, quần áo rõ ràng là một đống, đều là quần áo của Hàn Dục, thân là trợ lý của sếp tổng, Hàn Dục thường theo sếp tổng tăng ca đến khuya, có đôi khi khó tránh khỏi lưu lại qua đêm, luôn phải chuẩn bị chút quần áo. Khỏi phải nói, những cái này đều là Khương Vệ thay y mua.

Quần áo mua không nhiều, nhưng bộ nào bộ nấy đều là hàng hiệu khiến người há mồm. Khương Vệ về mặt bao dưỡng không keo kiệt chút nào, thấy hợp với Hàn Dục là ngứa tay mua vài bộ luôn.

Mặc dù khi bỏ tiền khó tránh khỏi đau lòng, nhưng nhìn dáng người Hàn Dục cao ngất rắn rỏi rất thời thượng, bản thân liền có loại cảm giác tự hào “nhà tôi có con trai cả trưởng thành”, trai đẹp như vậy đặt bên người, quả thực so với chính mình mặc còn có giá trị hơn.

Hàng hiệu chính là hàng hiệu, quần jean với áo sơ mi đen khiến Hàn Dục đậm vẻ dã tính chán chường, nhìn cơ ngực cường tráng dưới cổ áo chứ V, ông chủ háo sắc nhịn không được nuốt mấy ngụm nước bọt, lại bắt đầu nhìn trộm cái mông được quần jean bó sát vào người.

Khi Hàn Dục thắt thắt lưng xong, xoay người hỏi mình thế nào, Khương Vệ cũng không nhịn được nữa, nắm lấy cổ Hàn Dục hôn sâu.

Vì sao phải nhẫn nhịn? Cả quần áo lẫn người đều là của cậu, quả thực cảm giác hạnh phúc suýt tràn ra khỏi lồng ngực càng kích thích tính dục của đàn ông.

Rất nhanh, Hàn Dục liền đảo khách thành chủ, thành thạo liếm lộng bên trong khoang miệng cậu.

Lúc Khương Vệ khó nhịn cởi quần áo Hàn Dục, Hàn Dục lại bắt tay cậu lại nói: “Sắp muộn rồi, chúng ta phải đi.”

Kích tình vừa nãy dường như rất nhanh tiêu tán trên người y, cả người khôi phục lại trạng thái lãnh tĩnh. Phía dưới Khương Vệ đã cứng đến không chịu được, lại nhìn vẻ mặt Hàn Dục như kỷ băng hà, cảm thấy mình hình như chỉ giống như một con cún nhỏ không nghe lời, bị chủ nhân chỉ vào kê kê sưng đỏ nói: “Mi lại động dục.” Thật sự là khiến người ta khó chịu không thôi mà.

Hàn Dục cũng chú ý tới tình cảnh quẫn bách của ông chủ, nhưng chỉ khẽ nhéo mặt Khương Vệ: “Ngoan, chờ khi chúng ta trở về.”

Phải nói đường đến nhà họ Lộ thật là tệ. Mặc dù gia thế ở địa phương chắc nụi là đạt tới gia đình hiển hách, thế nhưng phần lớn người đối với con cháu nhà họ Lộ vẫn rất xa lạ.

Chỉ có điều Lộ Mã Lực này mấy năm gần đây buôn bán phất lên, cây to đón gió, gia thế của gã tự nhiên có người hỏi thăm, cho dù cá nhân không tận lực khoe khoang, nhưng lại tăng thêm vẻ thần bí khó có thể trèo cao. Có rất nhiều nhân sĩ có lòng muốn kết giao, nhưng khổ nỗi không có cửa, nghe nói Lộ công tử mở quán bar, đương nhiên có một số người không mời mà đến.

Nhưng tới cổng, đều bị nhân viên quán bar lịch sự giữ lại, thỉnh xuất trình thiếp mời mạ vàng, nếu không có, đều cự tuyệt hết.

“Xin lỗi, thưa ngài, khách mời có thể mang theo một vị nữ quyến, nam sĩ không thể đi theo.” Khương Vệ vừa nghe vậy liền nổi giận, đây là nam nữ bất bình đẳng á, dựa vào cái gì chỉ có thể dẫn theo nữ?

Cậu xoay người nói với Hàn Dục: “Đi! Một mình em vào cũng không có ý nghĩa, chúng ta về nhà.”

Hàn Dục móc ra tờ giấy mời màu vàng từ trong túi quần jean: “Tôi cũng có giấy mời, vào thôi!”

Khương Vệ nghi hoặc hỏi: “Lộ Mã Lực đưa cho anh?”

“Không, là Lộ Dao đưa cho tôi.”