Tự Lang (Nuôi Sói)

Chương 42




Cái này gọi là áo gấm về làng, tổng giám đốc Hàn vừa vào hội trường, lập tức có dăm ba người xúm qua chào hỏi Hàn Dục. Trong đó không thiếu các ông chủ từng rất ngưỡng mộ y.

Thành công của Hàn Dục nhìn từ khía cạnh năm xưa bọn họ đánh giá chính là tài trí hơn người. Vì vậy cả đám đều bày ra bộ dạng Bá Nhạc xúm vào tỏ vẻ thân thiết với Hàn Dục.

Khương Vệ kìm lòng không đặng cũng đi theo đám người về phía trước, nhưng đi được phân nửa lại dừng lại, dưới ánh mắt chòng chọc của mọi người nói cái gì đây? Những uất ức, oan uổng không thể nói rõ kia, chỉ thích hợp chọn một xó bí mật túm góc áo một người, trợn mắt cũng được, dẩu môi cũng tốt, quấn đến cuối cùng người kia đại khái sẽ hơi cong miệng, một bộ dạng đại xá thiên hạ đi?

Khương Vệ thích vẻ kiêu ngạo của Hàn Dục, đó là tự tin và ung dung mà cậu vốn không có.

Nhưng bây giờ vị này ung dung đến có phần quá đáng, xa cách giữa phú nhị đại nghèo túng và tân quý (người có thế lực lớn) trong giới kinh doanh há lại chỉ là rộn ràng nhốn nháo trước mặt nhiều người?

Lộ Dao kia nắm tay Hàn Dục, vô cùng chướng mắt, liền giống như miếng bánh nghẹn ở cổ cậu, làm thế nào cũng không nhổ ra được, Khương Vệ nghẹn đến khó chịu, sặc đến vành mắt đỏ au. Đúng lúc này, có người đưa tới một chén nước cứu mạng.

Khương Vệ vội vàng đón lấy uống một hơi, sau khi nuốt miếng bánh xuống, nâng mắt nhìn, cư nhiên là vị kiến trúc sư người Đức – Mark. Chỉ thấy hắn mặc một thân âu phục phẳng phiu, tóc ngắn màu hạt dẻ, vẻ mặt kinh hỉ.

“Sao lại vậy, tốt hơn chưa? Thật sự là duyên phận, chúng ta lại gặp mặt. Đến đến, chúng ta qua bên kia nói chuyện.” Nói xong Mark liền kéo tay Khương Vệ, tách đám người đi tới phòng nghỉ cạnh đại sảnh.

Vừa nãy Mark đưa qua không phải là nước, mà là Champagne, tửu lượng Khương Vệ luôn không tốt, uống xong liền cảm thấy hai má nóng lên. Váng vất theo sát Mark vào gian phòng tĩnh lặng.

Những phòng nghỉ nhỏ, độc lập này vốn chuẩn bị cho những người ở hiệp đàm cần mật đàm, không gian vừa phải, nhưng hiệu quả cách âm không tệ chút nào. Mark vất vả lắm mới bắt được cơ hội gần gũi với búp bê sứ phương Đông này, nhất thời vứt hết cái giọng mũi của người Đức đi để nói chuyện phiếm.

Khương Vệ có thể nói gì với hắn chứ, nhưng lúc này có người theo bên cạnh mình, ít nhất sẽ không khiến bản thân có vẻ quá mức thê thảm. Một bình rượu vang trên bàn đổ hết vào bụng cậu.

“Khương Vệ, lần đầu tiên gặp cậu ở sân bay, tôi đã có loại cảm giác vô cùng đặc biệt, cậu chính là Dương quý phi và Tây thái hậu (Từ Hi ý ạ) trong ước mơ của tôi.” Mark lúc này đã dán tới bên cạnh Khương Vệ, cũng không biết nghe điển cố từ chỗ nào, buồn nôn khen Khương Vệ, có lẽ người ngoại quốc cho rằng giống người hoàng tộc thì sẽ có phong thái đặc biệt, vị này thoáng cái chụp ra hai người hại nước hại dân.

Khương Vệ thật sự bị hắn chọc cười: “Nếu tôi là Tây thái hậu, thì việc đầu tiên chính là phế anh, nhớ năm đó đốt vườn hoa Viên Minh hình như có người Đức các anh, thật là, chỗ kia chính là khu nhà cấp cao đó! Để đến ngày hôm nay, một mét vuông cũng không dưới 100 vạn luôn!”

Mắt Mark không ngừng nhìn khuôn mặt Khương Vệ cười toe toét, liền có chút không dằn được thú huyết dâng trào, đột nhiên nâng mặt Khương Vệ, hôn xuống.

Khương Vệ bất ngờ không phòng bị, hơn nữa uống rượu có chút váng vất, cư nhiên không hề giãy giụa cứ vậy để Mark hôn một trận.

Đúng lúc này, cửa thình lình bị người từ bên ngoài đẩy mạnh ra.

Mark nghe được tiếng động không khỏi ngẩng đầu lên, chỉ thấy Hàn Dục mặt không đổi sắc đứng ở cửa phòng.

Khương Vệ bị Mark vạm vỡ nửa ôm vào lòng, trên mặt lộ vẻ đỏ ửng do hơi cồn, ngược lại giống như vẻ ngây thơ khi tình nùng mật ý.

Cậu sững sờ nhìn Hàn Dục một hồi, đột nhiên đè mạnh cổ Mark, chủ động hôn.

Cái này khiến Mark đau đớn, răng lợi có lẽ đều bị vị gọi là Tây thái hậu này đụng cho chảy máu.

Mặc dù uống chút rượu, nhưng kỳ thật trong lòng Khương Vệ cũng rõ mình thoáng ngây ngốc. Thế nhưng cậu nhất định phải làm chút gì đó để chứng minh bản thân, Hàn Dục y có gái đẹp bên người, mình cũng có anh chàng Đức này.

Đang hôn đến huyết nhục mơ hồ, đột nhiên cửa bị sập mạnh một cái, phát ra tiếng “rầm”.

Hàn Dục có lẽ đã đi rồi…

Khương Vệ mạnh mẽ đẩy Mark ra, nhưng không đợi nước mắt cậu rơi xuống, đã phát hiện Hàn Dục đang nổi bão đứng trước mặt hai người.

“Sao? Hôn thoải mái không?” Hàn Dục chậm rì rì hỏi.

Khương Vệ căng thẳng mím môi, nhưng người khác lại hiểu là nhớ lại hương vị nụ hôn vừa nãy.

Hàn Dục lộ ra một nụ cười, vung quyền đấm mạnh vào mặt Mark.