Tự Lang (Nuôi Sói)

Chương 46




Bởi vì đã từng đến nhà Lộ Mã Lực, Khương Vệ dựa vào trí nhớ chạy xe đến con hẻm kia. Căn nhà nhỏ kiểu cổ vẫn như cũ, rất tĩnh lặng.

Lúc tắt động cơ cũng không có người ra mở cửa, chả biết người giúp việc nhà họ Lộ chạy đi đâu mất tiêu. Khương Vệ dìu người đầy mùi rượu là Lộ Mã Lực tới cửa, liều mạng ấn chuông cửa.

Hồi lâu không thấy ai ra mở cửa, bên này Lộ Mã Lực loạng choạng lấy chìa khoá ra, tra chìa vào ổ, nhưng thế nào cũng không đút chìa vào được. Khương Vệ bị gã ép tới nửa người tê dại, đành phải đoạt lấy chìa khoá trong tay gã để mở cửa.

Chờ khi phía sau truyền đến tiếng cửa đóng “sầm” lại, Khương Vệ theo phản xạ quay đầu nhìn. Lúc quay người, liền phát hiện vị vẫn dán trên lưng mình kia đang đứng thẳng, hai mắt toả sáng.

Khương Vệ theo phản xạ lùi về phía sau trốn, người lập tức dán lên cánh cửa: “Ngươi tỉnh rượu rồi… Vậy ta đi.”

Lộ Mã Lực kia chịu buông tha cho con dê béo đã đến miệng ư? Áp dê con lên ván cửa, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Khương Vệ, cậu hơi quá đáng đấy, bởi vì cậu, tôi mất ngủ mấy đêm liền, hôm nay có phải cậu nên giúp tôi chữa bệnh triệt để không nhỉ?”

Khương Vệ tức đến mức liều mạng đẩy Lộ Mã Lực nói: “Ta… ta còn bởi vì ngươi mà mấy ngày liền gặp ác mộng đấy!”

“Được rồi, vậy càng tốt, chúng ta cùng nhau chữa bệnh đi!” Nói xong, miệng Lộ Mã Lực liền dán lên, muốn hôn Khương Vệ.

Khương Vệ nhanh chóng quay đầu, thoát khỏi nụ hôn khí thế ầm ầm kia.

“Ngươi đừng bám lấy ta như vậy, ta không thích ngươi! Nghe hiểu không hả!” Khương Vệ dứt khoát rống lên.

Lộ Mã Lực nhếch mép cười, tay dùng sức, nhanh nhẹn đẩy Khương Vệ ngã xuống đất, sau khi hai chân khoá, cưỡi lên người Khương Vệ, trêu tức nói: “Bây giờ đã sắp 10 giờ rồi, cậu nói Hàn Dục đang làm gì? Nói không chừng đang thượng em gái tôi đấy! Lẽ nào cậu còn muốn giống phụ nữ thủ thân vì y? Đứa ngốc, cho dù thủ tốt mấy cũng không ai phát lương cho cậu đâu…”

“Ngươi mịa nó đừng nói nữa!” Khương Vệ đỏ con mắt, ngoạm một miếng thật mạnh lên cánh tay bên mép.

Lộ Mã Lực đau đến mức thân người run lên, nhưng vẫn cười, cánh tay cũng không rút lại, tay kia ngược lại dịu dàng vuốt tóc Khương Vệ.

“Cậu chưa thử qua sao biết không chấp nhận được? Cậu nghĩ ái tình huyền diệu như vậy, nhưng nó là cái vỏ ôn hoà của dục vọng, có đôi khi càng che giấu vô vị, trái lại càng có thể đạt được vui sướng. Tôi có thể cho cậu nhiều hơn so với Hàn Dục…”

Nói xong Lộ Mã Lực liền tháo cà vạt xuống, lại dùng sức bóp mặt Khương Vệ ép cậu mở miệng, tiếp đó hai cánh tay vị phía dưới đã bị cà vạt buộc chặt ở sau lưng.

Khương Vệ giãy giụa muốn đứng lên, lại bị vị trên người giống như ‘trấn yêu tháp’ trấn phía dưới, đệm theo là tiếng kéo khoá, rồi con rắn nhỏ bảy tấc của mình bị người nắm ở trong tay.

Lộ Mã Lực là một tay già đời về khoản này, đụng chạm đúng chỗ, nhất là phối hợp với đầu lưỡi kia, Khương Vệ chỉ cảm thấy máu toàn thân đều vọt xuống phía dưới, dục vọng quen thuộc chậm rãi bốc lên, thậm chí thể vị bởi vì bị trói chặt và ép buộc kích thích đến càng lúc càng mãnh liệt. Ngay cả đau đớn của vết thương trên mông lúc trước, cũng thành chất xúc tác đặc biệt.

Tựa như Lộ Mã Lực nói, đàn ông là động vật như vậy đó, bị dục niệm chi phối. Khi cảm giác tê dại theo từng lỗ chân lông thúc ra những giọt mồ hôi lớn, không khỏi ưỡn thắt lưng mình lên, liều mạng mà quên đi người mình chán ghét nhất đang dán lại ở đó, trong phòng khách tối mịt, tiếng rên rỉ vụn vặt của mình và tiếng mút vào bị sự tĩnh lặng khuếch đại lên mấy lần, đánh thẳng vào màng tai.

Khi Khương Vệ cuối cùng thét chói tai bắn ra, cậu cảm thấy thứ mình vẫn kiên trì giữ vững, vẫn quan tâm, lại đơn giản, “như bài tiết”, rời khỏi mình.

Mặc dù người rất chán ghét, nhưng vui sướng hoàn toàn không thua kém, thậm chí càng kích thích hơn. Nói vậy lúc Hàn Dục lăn lộn với mình và Lộ Dao, cũng có loại khoái cảm cấm kỵ này đi?

Khương Vệ cam chịu ngừng giãy giụa, hai mắt trống rỗng nhìn hoa văn nông sâu không đồng nhất trên trần nhà.

Lộ Mã Lực sớm bị tiếng thở dốc rên rỉ vừa nãy của Khương Vệ châm lửa. Thấy Khương Vệ không giãy giụa nữa, lập tức tách hai chân cậu ra, cởi quần mình xuống, cũng móc bộ bảo hiểm trong túi quần, thành thạo dùng miệng xé, rút mũ cao su bên trong ra, lấy tay chà xát chuẩn bị, bọc lấy, chuẩn bị hảo hảo lộng miếng thịt tươi ngày đêm nhung nhớ này.

Khi cảm nhận được vật thô to, nóng ẩm giữa hai chân, Khương Vệ vẫn nhịn không được cứng đờ người, rồi lại chậm rãi thả lỏng. Cậu biết lát nữa sẽ còn cảm thấy khoái lạc hơn, cái gì cũng không muốn nghĩ, có thể sa vào bể dục, thoả thích phát tiết.

Đúng lúc này, cửa kính bỗng vỡ “choang” một tiếng.

Khương Vệ phía dưới còn tốt chút. Nhưng Lộ Mã Lực xui xẻo, kêu “Aaa” một tiếng, mảnh thuỷ tinh lớn và một khối gạch vỡ không chút lãng phí, đều đập vào người gã ta.

Vị này phản ứng cũng rất nhanh, phốc cái nhảy dậy, cũng không rũ mảnh thuỷ tinh, đã mở cửa xông ra ngoài, định bụng bắt tên vương bát ném đá kia!

Tay Khương Vệ cũng bị mấy miếng thuỷ tinh đâm vào, loại cảm giác đau đớn này xua tan dục vọng lúc trước. Cậu không khỏi rùng mình một cái.

Vừa nãy là sao chứ? Cậu thế mà lại cam tâm tình nguyện để Lộ Mã Lực thượng mình?

Giãy giụa bò lên, cà vạt trên cổ tay sau khi dùng sức giãy vài cái, cũng lỏng ra. Khương Vệ run tay, giả bộ không đếm xỉa đến chất lỏng màu trắng dính trên quần, bưng mông khập khiễng chạy ra.

Lộ Mã Lực đuổi theo người nọ đã chạy đi rất xa, vị bày ra trò đùa quái đản kia ấy thế mà giống Khương Vệ, cũng khập khễnh.

Thật sự là thân tàn nhưng chí không tàn, cũng còn chọn gạch vỡ đập cửa nhà người ta như vậy!

Có điều chiếu theo sự thất đức của Lộ Mã Lực, bị người phóng hoả đốt nhà cũng không quá đáng. Khương Vệ cúi đầu, rất nhanh biến mất giữa màn đêm.

Cậu đến trạm xe lửa, nếu trên đời không có ‘cỏ vong ưu’, vậy chỉ có thoát đi, thoát đi hiện thực hỗn độn nan giải này. Ở trạm xe lửa, tuỳ tiện mua tấm vé đi Cáp Nhĩ Tân xong, Khương Vệ mang theo một thân đau đớn, rụt người lại trên giường cứng, nặng nề ngủ thiếp đi, xe lửa lắc lư dao động, phá giấc mộng tan thành từng mảnh.

Một đêm lại như hơn mười năm.