Tử Linh Đảo

Chương 5




*Thượng

Rời khỏi thôn trang, tiến vào khu rừng hoang vắng, ta rốt cuộc nhịn không được nữa, đẩy Giang Lễ ra, suy sụp ngồi xuống tảng đá bên đường, đem mặt chôn trong lòng bàn tay lạnh ngắt.

“Đừng lo cho tôi.”

“Trương Hàn, không cần náo loạn.”

Ta ngẩng đầu lên, hung hăng trừng mắt với Giang Lễ, mở to yết hầu rống giận: “Ai náo loạn với cậu!? Tôi bảo cậu đừng lo cho tôi thì cậu cứ mặc xác tôi đi.”

“Trương Hàn.” Giang Lễ quỳ một gối xuống đất, không hề chớp mắt, bình tĩnh nhìn chăm chú kẻ gần như sụp đổ là ta: “Tôi nói rồi, cho dù tôi có chết cũng tuyệt đối không để cậu xảy ra chuyện. Mặc kệ như thế nào, tôi nhất định tìm được dì Phan, đưa dì ấy đến gặp người đàn ông kia.”

Ta nở nụ cười, nói: “Nếu tìm không thấy thì sao? Hòn đảo này tuy không lớn, nhưng bắt chúng ta trong thời gian ngắn như vậy tìm được Phan Như Tiệp, cậu tưởng dễ lắm à? Hơn nữa, tôi còn phải một bên đi tìm, một bên kinh hãi nghĩ xem tôi từ từ chết thế nào, từ từ biến thành quái vật thế nào…”

Nói tới đây, ta trở nên kích động túm chặt cổ áo Giang Lễ, quát: “Chịu nhiều tra tấn như vậy, chẳng thà ngay bây giờ cậu làm thịt tôi còn thống khoái hơn!”

Giang Lễ lẳng lặng nhìn ta, “Trương Hàn, cậu bình tĩnh một chút.”

“Bình tĩnh? Tôi sắp biến thành cái loại quái vật đó, cậu bảo tôi làm sao bình tĩnh đây? Nếu đổi lại là cậu, cậu bình tĩnh được không?”

Ta hai mắt thất thần nhìn về tương lai mờ mịt, biểu tình điên cuồng: “Rõ ràng chết rồi là xong… Giang Lễ, cậu có lòng tốt, hãy nhân lúc tôi còn chưa biến thành quái vật, giết tôi đi… Cậu không phải nói cậu thích tôi, cậu yêu tôi ư? Vậy hãy giúp tôi với, giết tôi…”

Đúng vậy, không sai, nếu phải chịu đựng khoảng thời gian như tra tấn, từng giây từng phút chậm rãi biến thành hoạt tử nhân, không bằng trực tiếp sảng khoái một chút, nhanh chóng giết ta, như vậy ta không cần chịu đựng sự sợ hãi…

Giang Lễ sắc mặt âm trầm bắt lấy cổ tay ta, đôi đồng tử trở nên tối đen như mực nước, không có lấy một tia sáng, “Trương Hàn, tuy tôi biết cậu là một kẻ độc ác, nhưng tôi chưa từng nghĩ cậu lại độc ác đến mức độ này.”

Bàn tay Giang Lễ dần siết chặt hơn, ta tựa hồ có thể nghe được xương cổ tay của ta đang phát ra tiếng kêu rên kháng nghị.

“Buông…” Ta đau đến xanh mặt, mồ hôi lạnh ứa ra.

Miệng Giang Lễ hơi nhếch lên, tạo thành biểu tình châm chọc, ngữ khí lạnh như băng: “Rất đau? Chẳng phải cậu bảo tôi giết cậu ư? Còn sợ chút đau ấy làm gì?”

“Giang Lễ, cậu…”

Giang Lễ quay đầu lại, hướng về phía Lý Văn Đình đang ngơ ngác đứng một bên, tức giận mắng: “Lý Văn Đình, sao cô còn ở đó hả? Cút ngay cho tôi! Cút càng xa càng tốt!”

Lý Văn Đình bị Giang Lễ dọa đến nỗi bước chân bất ổn, lui về sau mấy bước, vẻ mặt khó xử nhìn ta.

“Nhưng mà… cái kia… Trương đại ca…”

Giang Lễ hung tợn nói: “Nếu cô không đi, tôi sẽ giết cô!”

Bị Giang Lễ uy hiếp như vậy, Lý Văn Đình vốn dĩ sợ hãi càng thêm chấn động, không dám nói thêm nữa, vội vàng xoay người đi, thất tha thất thểu bỏ chạy.

Giang Lễ chuyển ánh mắt lạnh băng về lại gương mặt ta, ta có cảm giác cổ tay sắp bị cậu ta bóp nát rồi.

“Trương Hàn, cậu thật sự rất tàn khốc. Cậu không muốn sống thì bảo tôi giết cậu, bởi vì tôi yêu cậu, cho nên cậu cảm thấy bất kể cậu nói cái gì, tôi đều không đau khổ?” Cậu ta biểu tình cương quyết, hai mắt thâm trầm mà u ám như muốn phát tiết tất cả oán hận trong lòng.

“Giang Lễ…” Nhìn người đàn ông toàn thân bao phủ hơi thở lãnh đạm, ta khó khăn thở dốc.

Giang Lễ thoáng hiện lên nụ cười tự giễu, nói: “Tôi thật ngu ngốc. Kẻ xấu xa như cậu, tôi làm sao dám cầu xin cậu nghĩ đến tâm tình của tôi một chút? Trương Hàn, cậu thật sự muốn chết sao? Nói như vậy, thân thể cậu có thế nào cũng được?”

Giang Lễ dùng sức đẩy mạnh ta, làm ta té ngã xuống đất. Một tay cậu ta nhanh chóng bắt lấy hai cổ tay ta, giữ chặt trên đầu, đầu gối chân phải đè lên bụng ta, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống.

Mặt Giang Lễ không chút thay đổi, mà ta thì, lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi sâu sắc người đàn ông trước mắt.

Ta run run khóe miệng, hỏi: “Giang Lễ, cậu muốn làm gì?”

Nụ cười khinh miệt của Giang Lễ vẫn treo trên môi.

“Trương Hàn, tôi muốn cường bạo cậu.”

Thoáng chốc, ta trừng to hai mắt, hoài nghi phải chăng lỗ tai ta có vấn đề — cường bạo ta? Giang Lễ nói muốn cường bạo ta?

Giang Lễ dùng hành động chứng minh lời mình nói. Một tay cậu ta cởi khuy cài quần jean, tay còn lại kéo cả quần jean lẫn quần trong của ta xuống, nhất thời, tính khí héo rút của ta hoàn toàn bại lộ trước mắt cậu ta.

“Giang Lễ.” Ta hoảng hốt gọi tên cậu ta, theo bản năng giãy dụa muốn ngồi dậy.

“Không được cử động.” Giang Lễ thản nhiên nói xong liền dùng một tay đè mạnh lên vết thương nơi bắp chân của ta, khiến ta đau đến mức ngũ quan vặn vẹo, hít thở không thông.

“Ngoan ngoãn nghe lời đi. Nếu cậu còn dám động đậy, tôi sẽ khiến cậu càng đau đớn hơn. Trương Hàn, cậu biết tôi luôn luôn nói được thì làm được.”

Mặt ta trắng bệch, hai mắt căm phẫn đỏ ngầu, đủ loại tức giận như thủy triều ồ ạt cuốn phăng mọi thứ. Thế nhưng, dưới ánh mắt uy hiếp của Giang Lễ, ta một chút cử động cũng không dám. Giang Lễ tách hai chân ta ra, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bên trong bắp đùi, sau đó cậu ta cúi đầu, đem tính khí héo rút kia ngậm vào trong miệng.

“A!” Khí quan mẫn cảm bên trong khoang miệng ấm áp của Giang Lễ trực tiếp chiếm được khoái cảm mãnh liệt, toàn bộ tấm lưng ta nhịn không được mà co rút.

Giang Lễ dùng sức hút, thanh âm phun ra nuốt vào rơi vào tai ta như tiếng sét giữa trời quang. Cậu ta không ngừng lặp đi lặp lại một động tác, kích thích điên cuồng làm ta nhanh chóng phóng thích. Ngực ta phập phồng thở dốc, ngước nhìn Giang Lễ nhả tính khí của ta ra, cổ họng hơi động đậy, nuốt chất lỏng vào trong miệng.

Người đàn ông từ trước đến nay cao cao tại thượng, kiêu ngạo tự tin… vừa mới khẩu giao cho ta. Cho dù ta từng nói sẽ kết hôn với bạn gái, cô ấy cũng không giúp ta làm chuyện này.

Giang Lễ mở rộng hai chân sang hai bên ngực ta, cởi khóa quần, nắm lấy tóc ta, kéo mặt ta đến ngay cạnh thứ cứng rắn dưới hạ thể cậu ta, ngữ khí lãnh khốc nói: “Trương Hàn, nếu cậu dám cắn, tôi có bao nhiêu đau sẽ trả lại gấp bội cho cậu.”

Không cho ta cơ hội phản đối, Giang Lễ giữ chặt đầu ta, đem thứ cứng rắn kia nhét vào miệng ta, sâu đến tận yết hầu, cơ hồ muốn xuyên thủng cả cổ họng.

Tưởng tượng chính mình hiện tại là tư thái khuất nhục cỡ nào, thê thảm khó coi cỡ nào, lòng ta dấy lên dục vọng muốn cắn đứt thứ đó để báo thù. Nhưng nhớ lại Giang Lễ dọa trả thù, ta chỉ đành cố nén cảm giác buồn nôn, tùy ý cho Giang Lễ phóng thích vào miệng ta.

Giang Lễ đem phân nửa tính khí rời đi, dùng thanh âm trầm thấp hạ lệnh: “Làm giống tôi khi nãy, nuốt vào.”

Giây tiếp theo, miệng ta tràn ngập chất lỏng cực nóng. Ta nhắm mắt lại, ép buộc bản thân đem thứ chất lỏng mùi vị quái dị kia nuốt vào bụng.

Giang Lễ cử động thân thể, đặt hai chân ta khoát lên vai cậu ta. Dù ta sợ đến mức toàn thân run rẩy không ngừng, cậu ta vẫn nhẫn tâm đưa dục vọng cứng rắn kia tiến vào nơi căn bản không tiếp nhận nổi.

“Đau… Giang Lễ…” Ta cầu xin.

Không được chuẩn bị, tiểu huyệt bị cưỡng ép mở rộng để nuốt lấy vật thể cứng rắn lập tức cự tuyệt đối phương xâm nhập. Thế nhưng, Giang Lễ mặc kệ sự cự tuyệt này, dùng thắt lưng đẩy mạnh về phía trước, đem dục vọng thẳng tiến vào nơi sâu thẳm, cho đến khi hoàn toàn tiến vào mới thôi.

“AAA… Đau… đau quá…” Ta kinh hãi trừng to mắt, nước mắt chảy ra, ngón tay cào cấu trên lớp đất mềm mại, cơ thể ngửa về sau, phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.

“Rất đau sao?” Giang Lễ ngữ khí hờ hững.

“Đau lắm… Giang Lễ, tôi đau lắm…” Hai tay ta hoảng loạn muốn đẩy Giang Lễ. Bỗng nhiên, cậu ta lui về phía sau, ta cảm giác được thứ cường ngạnh ấy tựa hồ chuẩn bị rời khỏi nơi căn bản không cách nào tiếp nhận được nó. Ngay lúc ta nghĩ rằng Giang Lễ sẽ buông tha cho ta, thắt lưng cậu ta lại dùng sức thẳng tiến một cái, thô bạo cắm vào.

“AAAAAAA!!!” Ta sợ hãi hét lên, cảm giác toàn thân đều kịch liệt co rút.

Giữa lúc này, Giang Lễ bắt lấy tay phải của ta, đặt xuống đó một nụ hôn nhẹ nhàng, phảng phất như kẻ đang đối xử dã man với ta vốn không phải cậu ta.

“Trương Hàn, tôi sẽ cùng với cậu… Nếu ‘nguyền rủa’ có lây nhiễm, cường bạo cậu, tôi liền bị ‘nguyền rủa’ theo… Còn nếu không lây nhiễm, chờ khi cậu biến thành hoạt tử nhân rồi, tôi sẽ để cậu cắn chết tôi, để cậu hấp thụ hết máu thịt trong cơ thể tôi…” Giang Lễ nói như vậy, biểu tình trầm tĩnh lạnh lùng, ánh mắt nhu hòa kỳ lạ.

Giang Lễ… Lòng ta chấn động, rất muốn gọi tên cậu ta, nhưng không biết vì sao lại không mở miệng được.

Giang Lễ cắn nhẹ vào bên cạnh đầu gối ta, tiếp theo, cậu ta hơi cúi người xuống, động tác thân mật này khiến cơ thể ta một trận run rẩy, nhịn không được muốn bật thành tiếng rên rỉ, lại bị đôi môi kia không ngừng cướp đoạt âm thanh của ta.

“Trương Hàn, cậu chặt quá, thả lỏng một chút, bằng không cậu sẽ rất khó chịu.” Thanh âm trầm thấp xen lẫn tiếng thở dốc của Giang Lễ vang lên bên tai.

Đừng nói thả lỏng, ta cảm thấy hình như nửa người dưới của ta đã mất cảm giác rồi, chỉ có chỗ đáng xấu hổ kia là đau đớn rõ nét nhất.

“Đau quá…” Trong mắt ta hàm chứa dòng lệ thống khổ, hô hấp cuồng loạn, chỉ biết không ngừng kêu đau.

“Nhẫn nại một chút, rất nhanh cậu sẽ quen.” Giang Lễ dịu dàng nói, đem chân ta gấp khúc trước ngực cậu ta, sau đó kịch liệt lay động thắt lưng, theo tiết tấu nhịp nhàng va chạm bên trong thân thể ta.

“Đừng mà… Giang Lễ!”

Giang Lễ mãnh mẽ chiếm đoạt làm ta hoang mang lúng túng, chỉ có thể run rẩy cầu xin. Chính là, cậu ta chẳng những không nghe vào tai, ngược lại càng thêm nhẫn tâm cắm vào.

Mỗi lần cơ thể ta vì va chạm mà hướng về trước một chút, Giang Lễ sẽ lập tức nắm eo ta kéo ngược trở lại, không cho phép tồn tại bất kỳ khe hở nào, dùng sức xỏ xiên, bộ vị không ngừng bị ra vào kịch liệt phát ra âm thanh ướt át khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Ta chỉ đành tùy ý Giang Lễ lật tới lật lui, tùy ý Giang Lễ đoạt lấy hết thảy những gì cậu ta muốn.

–từ xưa đã là như vậy.

Trong quá khứ, bạn gái của ta từng nói với ta rằng, ta là kẻ ức hiếp người hiền, e sợ cái ác. Dù nhìn ta mạnh mẽ, nhưng nếu gặp phải người mạnh hơn ta, ta sẽ chủ động lùi bước.

Cô ấy nói rất đúng, mà Giang Lễ không chỉ mạnh hơn ta, còn hiểu rõ ta hơn bất kỳ ai khác, nhất là biết cách lợi dụng nhược điểm của ta một cách triệt để nhất.

“Giang Lễ… A… A a…”

Ta vừa thở gấp vừa khóc nức nở. Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, phần eo dù không bị khống chế vẫn phối hợp theo từng động tác của đối phương, tính khí chảy ra chất lỏng đại diện cho khoái cảm, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ ngọt nị mà đến chính mình cũng không dám tin.

Đột nhiên, Giang Lễ né tránh vết thương của ta, tách hai chân ta ra, dùng lực đạo mãnh liệt đâm nghiêng vào, lay động, hoàn toàn nhổ ra, lại không chừa đường sống mà đâm thẳng, nội tạng của ta gần như bị đợt xỏ xiên kịch liệt này đè ép ra ngoài.

“A!!!!!”

Tính khí phun ra chất lỏng trắng đục, vấy bẩn lên bụng ta lẫn áo sơ mi của Giang Lễ. Hai mắt ta đỏ ửng, từng dòng lệ tuôn chảy, không bao lâu sau, một trận điên cuồng tiếp tục.

Ra vào thêm mấy lần, cuối cùng dòng nhiệt lưu nương theo dư vị cao trào mơ hồ, run rẩy phun thẳng vào nơi sâu thẳm tận cùng của ta.

Giang Lễ thở mạnh một hơi, vô cùng cẩn thận tách rời hai thân thể đang dán vào nhau chặt chẽ, hôn lên cổ ta.

Ta không ngừng thở dốc, toàn thân hư nhược, chỉ biết dùng mắt trừng người phía trên.

“Giang Lễ, cậu là thằng điên.”

Giang Lễ vươn tay vén đi mấy sợi tóc ướt đẫm mồ hôi trên mặt ta, mỉm cười.

Ta cắn răng oán hận, tiếp tục nói: “Cậu nhất định là thằng điên! Vào lúc này, ở nơi này mà cậu cư nhiên dám làm…”

Rừng cây cao vút bạt ngàn cư nhiên đã trở thành địa điểm làm tình đồng tính lần đầu tiên của ta… Này cũng quá mới mẻ đi…

Giang Lễ vùi ngón tay vào bộ vị vẫn còn nóng rực như cũ. Ta mở to mắt kinh hô một tiếng, vặn vẹo thân thể muốn chạy trốn.

“Không cần tránh né. Nếu không đem thứ bên trong ra, chờ chút nữa người chịu khổ chính là cậu.”

Ngón tay Giang Lễ xâm nhập bên trong tiểu huyệt, dùng sức mở rộng khiến nơi đó ồ ồ chảy ra chất lỏng màu trắng. Nghe thấy tiếng ẩm ướt dinh dính do ngón tay khuấy đều tạo nên, da mặt của ta dù rất dày, lúc nãy vẫn nhịn không được cảm thấy hổ thẹn, xoay đầu sang hướng khác, nhắm mắt lại.

“Trương Hàn.”

Ta không chút nghĩ ngợi, mở miệng nói: “Đừng nói là cậu còn muốn làm tiếp. Cho dù cậu nguyện ý đơn phương, tôi cũng không còn khí lực để bị cậu chèn ép nữa.”

“Tôi chỉ muốn nói với cậu rằng, mặc kệ cậu biến thành cái gì, tôi vẫn không bỏ rơi cậu.”

Ta kinh ngạc nhìn Giang Lễ, vẻ mặt cậu ta vẫn lãnh đạm như vậy, nhưng lời nói thì giống như viên đá ném xuống mặt hồ, dấy lên trong lòng ta từng vòng từng vòng gợn sóng.

Trầm mặc hồi lâu, ta mấp máy môi, phun ra suy nghĩ thành thực nhất trong đầu.

“Giang Lễ… Cậu quả nhiên là thằng điên…”

Mặc lại quần lót cùng quần jean, những động tác cực kỳ bình thường trong sinh hoạt hằng ngày, lúc này lại khiến ta đau đến mức nhe răng trợn mắt. Chỗ bắp chân bị cắn đau, chỗ vừa bị Giang Lễ xâm lược cũng đau nốt.

“Cầm lấy.”

Giang Lễ đưa một chai nước trái cây cùng hai khoanh bánh mì cho ta. Ta cũng thật sự đói chết rồi, từ hôm qua đến giờ chưa ăn qua thứ gì hết. Ta vừa ăn bánh mì vừa nghĩ thật sự vất vả cho Lý Văn Đình quá, một cô gái gầy gò yếu đuối đẩy chiếc xe hàng, theo chúng ta chạy tới chạy lui, lên núi xuống biển… Lúc trước nói cô vô dụng, đúng là đã khinh thường cô.

Mà cái tên Giang Lễ vô tình vô nghĩa này, không chút cảm kích sự vất vả của cô còn chưa tính, ngược lại còn dọa cô chạy mất, chỉ để tiện cho cậu ta cưỡng ép ta làm chuyện kia…

“Văn Đình đâu?” Ta hỏi.

“Không biết chạy đâu rồi.” Giang Lễ trả lời rất lãnh đạm, giống như người dọa cô bé bỏ chạy căn bản không phải cậu ta.

Ta tức giận đến nỗi hai mắt trắng dã: “Cô ta là con gái, rất nguy hiểm. Người nào dọa cô ta chạy thì xin mời đi tìm cô ta về.”

Giang Lễ nhìn ta, trầm mặc xoay người tiến vào rừng, ta nghĩ cậu ta chắc là đi tìm Lý Văn Đình.

Đại khái chưa đến mười phút sau, Lý Văn Đình đã ngoan ngoãn theo sát Giang Lễ trở về. Không biết có phải ta nhìn lầm hay không, dường như ta thấy hai gò má cô đang ửng hồng. Hơn nữa, khi vừa bắt gặp ánh mắt của ta, nét ửng hồng liền lan khắp toàn bộ khuôn mặt, cả hai bên tai cũng không thoát… Giây tiếp theo, cô hoảng hốt cúi đầu, không dám nhìn ta nữa.

Không thể nào… Ta sẽ không xui xẻo vậy chứ… Cô ta không phải bị Giang Lễ dọa chạy mất sao? Đáng lẽ cô ta không thể biết tiếp đó đã xảy ra chuyện gì mới đúng…

Một câu của Giang Lễ, phá nát tia hi vọng mong manh còn sót lại trong lòng ta.

“Cô ta không chạy xa lắm, ngay kế bên chỗ này thôi.”

“Văn Đình, em không…” Ta kinh ngạc nhìn Lý Văn Đình không dám ngẩng đầu.

“Không có không có! Em cái gì cũng đều không thấy!” Cô liều mạng lắc đầu: “Trương đại ca, em thật sự không thấy gì hết.”

Giang Lễ mặt không chút thay đổi, không hề cảm thấy ngượng, hỏi: “Cái gì cũng không thấy, bất quá có nghe thấy chứ?”

Động tác của Lý Văn Đình rõ ràng cứng lại, ấp a ấp úng nói: “Tôi… tôi… Tôi sợ… Một mình tôi không dám chạy quá xa… Tôi chỉ nghe một chút, thật sự chỉ nghe một chút thôi…”

Lý Văn Đình càng cố gắng giải thích, ta càng thấy choáng váng đầu óc, muốn chết đi cho xong.

Ngữ khí Giang Lễ đột nhiên trở nên sắc bén: “Lý Văn Đình, có một chuyện quan trọng tôi phải nói rõ với cô trước. Hiện tại, trên người Trương Hàn đã nhiễm ‘nguyền rủa’, tôi cho rằng nó là mầm bệnh có khả năng lây nhiễm qua đường dịch thể, hay thậm chí là qua tiếp xúc. Tôi cùng Trương Hàn làm tình, rất có khả năng tôi cũng bị nhiễm ‘nguyền rủa’. Cô xác định còn muốn đi theo chúng tôi?” Tầm ánh cậu ta gắt gao dán trên mặt cô, giọng điệu lạnh nhạt.

Nghe vậy, Lý Văn Đình đầu tiên là hoang mang mở to mắt, giống như chưa hiểu hết lời Giang Lễ nói. Mấy giây sau, sắc mặt cô mới khôi phục bình thường, nhếch môi gật đầu.

“Cô chắc chắn?” Giang Lễ nhíu mày, trong mắt hiện lên biểu tình kinh ngạc, dường như không nghĩ tới Lý Văn Đình sẽ lựa chọn đáp án này.

Lý Văn Đình mấp máy môi, nói: “Tôi không thích anh, nhưng tôi thích Trương đại ca. Anh ấy đối với tôi rất tốt, luôn chiếu cố tôi. Nếu tôi rời khỏi hai người, tôi chỉ còn một mình, đi cùng hai người so ra an toàn hơn. Hơn nữa, cho dù tôi cũng bị lây nhiễm ‘nguyền rủa’… chỉ cần hoàn thành việc người đàn ông kia muốn, chắc sẽ không có vấn đề gì.”

“Có vấn đề hay không, tôi không thể cam đoan. Dù sao nếu anh ta bội ước, chúng ta cũng không có biện pháp nào. Nhưng chỉ cần còn một chút hy vọng, tôi cũng sẽ không bỏ cuộc.”

Ta giương mắt nhìn Giang Lễ, khi hai tầm mắt giao nhau, trong đôi đồng tử kia thành thực hiện lên thân ảnh của ta… và chỉ một mình ta.

Đột nhiên chấn động, ta trốn tránh xoay mặt đi…

Lý Văn Đình cau mày, vẻ mặt bướng bỉnh: “Cho dù là vậy, rời khỏi hai người tôi cũng chẳng sống được bao lâu, không bằng đi theo hai người, nếu phải chết, ít nhất còn có bạn.”

“Lý Văn Đình, xem ra, cô vẫn thông minh chán.” Khóe miệng Giang Lễ hiện lên nụ cười lạnh châm chọc.

“Ha ha, anh rất không vui đúng không? Bởi vì tôi ở lại sẽ trở thành bóng đèn, quấy rầy anh và Trương đại ca nói chuyện yêu đường.” Lý Văn Đình vô cùng đắc ý, lè lưỡi làm mặt quỷ với Giang Lễ.

Cậu ta thản nhiên nói: “Về điểm ấy cô yên tâm đi. Nếu tôi muốn cùng Trương Hàn nói chuyện yêu đương, tôi sẽ đánh cô ngất xỉu trước, miễn cho cô làm phiền chúng ta.”

“…” Lý Văn Đình nhất thời không nói gì.

“Loại chủ đề nhàm chán này, tôi kính nhờ hai người làm ơn ngừng lại…” Mặt ta đầy hắc tuyến, xoay câu chuyện trở về trọng điểm, “Giang Lễ, cậu lớn lên trên đảo, hơn nữa còn hiểu Phan Như Tiệp rất rõ, cậu cảm thấy bà ta có thể trốn ở đâu?”

Giang Lễ trầm ngâm nói: “Có một nơi tôi cảm thấy rất có khả năng, chính là gian nhà nhỏ thôn dân dùng để tránh bão khi lên núi. Vị trí kín đáo, có đầy đủ thức ăn nước uống, chỉ là cách chỗ này hơi xa…”

Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí cậu ta mang theo vài phần do dự, nhìn về phía bắp chân bị thương của ta.

Ta phất phất tay tỏ ý không có gì, “Đừng lo lắng cho tôi, cứ tìm một nhánh cây làm gậy chống cho tôi là được. Tuy sẽ kéo dài thời gian… Bất quá tôi nghĩ có tôi đi theo cũng tốt, có thể hạ thấp sự đề phòng của Phan Như Tiệp.”

Đây là lý do khiến Giang Lễ do dự những vẫn không muốn ta lưu lại.

“Trương Hàn, tôi sẽ giúp cậu tìm một nhánh cây làm gậy chống vô cùng thoải mái.” Giang Lễ nhìn ta, hai bên khóe miệng nhếch lên, tạo thành nụ cười nhàn nhạt.

“Vậy đúng là cám ơn cậu. Chính là nếu không nhờ ơn cậu, tôi vốn không cần dùng đến gậy chống.” Ta ngoài cười nhưng trong không cười, thanh âm phát ra từ kẽ răng đầy trầm thấp bén nhọn.

Âm điệu Giang Lễ vẫn thản nhiên như cũ, không có lấy một chút trầm bổng: “Xem ra tôi còn chưa đủ sức, cho nên cậu chỉ cần chống gậy thì có thể tự đi rồi. Lần sau tôi nhất định khiến cậu ngay cả khí lực nhấc một ngón tay cũng không có.”

Khóe miệng ta run rẩy, cố nén cảm giác muốn ho khan trong đầu, tức giận chỉ vào Giang Lễ: “Cậu… cậu… loại chuyện này… cậu cho rằng còn có lần sau?”

“Có thể chứ.” Mặc cho ta nghiến răng nghiến lợi, cậu ta vẫn không thèm đếm xỉa, tươi cười: “Có thể có cũng có thể không, chuyện tương lai ai nói chắc được? Hơn nữa, tuy lúc đầu bộ dáng cậu rất khó chịu, nhưng tôi nhớ lúc sau cậu cũng hưởng thụ lắm mà. Nơi đó hút tôi rất chặt chẽ, thiếu chút nữa hại tôi không nhả ra được.”

“Giang Lễ!” Ta rống giận, đầu nóng phừng phừng như bị đun sôi, vừa giận vừa thẹn. Còn Lý Văn Đình đứng một bên nghe câu chuyện ngoài lề, mặt cũng sắp bốc hơi mất.

Giang Lễ cúi đầu cười thành tiếng, mau chóng đi vào rừng tìm nhánh cây thích hợp làm gậy chống cho ta, lưu lại ta cùng Lý Văn Đình đỏ mặt nhìn nhau không nói.

Chốc lát sau, Giang Lễ đã tìm được nhánh cây quay về, “Trương Hàn, cậu thử xem.”

“Ừ.” Tuy trong lòng còn tức giận, ta vẫn lên tiếng đồng ý.

Vừa định đi về phía Giang Lễ, dưới chân ta đột nhiên bất ổn. Nếu không nhờ Giang Lễ nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy, chỉ sợ ta đã loạng choạng té ngã.

“Giang Lễ…” Mặt ta trắng bệch, trợn to mắt nhìn Giang Lễ, “Chân phải của tôi… không cử động được…”

Sắc mặt Giang Lễ trầm lại, dìu ta ngồi xuống đất, Lý Văn Đình cũng lo lắng đứng cạnh quan sát. Cậu ta mau chóng tháo lớp băng gạc trên vết thương của ta ra, vùng da quanh vết thương rõ ràng nhợt nhạt hơn nơi khác. Thấy thế, ta vừa sợ hãi vừa hoang mang nhìn cậu ta.

“Nhiệt độ thấp…” Cậu ta sờ sờ lên vết thương của ta, “Còn đau không?”

Ta lắc đầu, mấp máy môi nói: “Không… Một chút cảm giác cũng không có…”

Giang Lễ sắc mặt trầm trọng hơn: “Cậu thử cử động ngón chân xem.”

“Không được… Nó không cử động… Giang Lễ… nó không nghe theo sự điều khiển của tôi…” Mặt ta đã trắng đến mức không còn chút máu, hiện rõ trong đôi đồng tử của cậu ta chỉ có biểu tình hoảng sợ cùng bất lực.

Giang Lễ đưa tay kéo lấy ta đang không ngừng run rẩy, gắt gao ôm vào trong ngực.

“Giang Lễ…” Đầu óc ta trống rỗng, tâm hoảng ý loạn, chỉ biết nắm chặt áo đối phương, không ngừng gọi tên đối phương.

Môi Giang Lễ hạ xuống, đặt lên khóe mắt ửng đỏ của ta một nụ hôn dịu dàng.

“Không sao đâu. Trương Hàn, cậu đừng sợ, đừng sợ, cậu sẽ không có việc gì…”