Từ Mạt Thế Đến Cổ Đại Ngôn Tình

Chương 12: 12: Huyện Thành Lao Sơn





Nhìn hai người đi xa, hy vọng bọn họ sẽ không làm rơi đồ vật cô giấu ở phía dưới sàn xe, kia là một cây linh tham (nhân sâm) mười năm tuổi cô đào ra từ dược điền.

Tuy rằng chỉ có mười năm, nhưng mà linh tham khác với nhân sâm, công hiệu thậm chí còn vượt xa nhân sâm trăm năm, hơn nữa nhìn từ bề ngoài thì không nhìn ra.

Ở nông gia, nhân sâm cũng là thứ quý hiếm, cho dù chỉ là nhân sâm mười năm thì phỏng chừng họ cũng sẽ giữ lại để thời khắc nguy cấp mới dùng đến, lúc ấy chính là tốt nhất.
Linh tham cô đã bào chế qua, chỉ cần cẩn thận bảo quản thì không cần lo lắng linh khí trôi đi.
Cũng coi như là báo đáp của cô đối với một nhà tộc trưởng.

Còn nhà lý chính, lúc trước cô đã mua đồ vật ở trấn trên đưa qua.
Khỉ Quả không dừng ở trên phố mà trực tiếp trở về khách điếm, một mình Kỳ Hạc ở khách điếm làm cô có chút không yên tâm.

Chờ cô trở về, vào phòng thấy nam hài ngoan ngoãn ngồi tại chỗ mới nhẹ nhàng thở ra, lại có chút bất đắc dĩ.
“Tỷ tỷ.” Nhìn thấy cô, đôi mắt nam hài như tỏa sáng, muốn đứng dậy rồi lại do dự một chút không dám đứng lên.
“Tiểu Hạc ngoan, tỷ tỷ mang ngươi đi ra ngoài đi mua đồ vật.” Nhìn bộ dáng nghe lời này của đệ đệ, Khỉ Quả buồn cười, nhớ tới bộ dáng của Nhạc Kỳ Hạc mà nguyên chủ từng thấy, không khỏi có hơi thất thần.
Bản thân Nhạc Kỳ Hạc thông tuệ, khi còn nhỏ hoạt bát nhạy bén, sau khi phụ mẫu qua đời càng thêm trưởng thành, nhưng lúc hai người gặp mặt, cậu lại có vẻ quá âm trầm.


Thật ra thì dáng vẻ hiện tại của cậu thật sự khá tốt, có đôi khi cô nghĩ, cứ như vậy cũng tốt mà.
Giống như trẻ con hiện đại ngây thơ rồi lại tự tại vui vẻ.

Cơ mà ở cổ đại, mười hai tuổi hẳn là đã là bắt đầu xem như người trưởng thành rồi, như vậy đối cậu có thật sự tốt không?
“Đi thôi, tỷ tỷ.” Kỳ Hạc được đồng ý cũng mặc kệ cô ở đó suy nghĩ cái gì, đứng dậy liền muốn đi ra ngoài.

Lại phát hiện cô đang ngẩn người, vội vàng xoay người túm tay cô.
“Nga, được.” Hoàn hồn lại, nhìn dáng vẻ gấp không chờ nổi của hắn, cảm thấy nên chữa thì vẫn phải chữa, về sau liền thuận theo tự nhiên.

Hơn nữa rời khỏi cái nhà kia, hắn hẳn là cũng sẽ một lần nữa khôi phục lại.
Tiền trên người Khỉ Quả trừ bỏ mười hai lượng được chia lúc phân gia, lần trước mua đồ vật cùng với tìm tiêu cục tốn năm lượng, mà trước đó Nhạc Kỳ Chính lại cho năm lượng, nguyên chủ mấy năm nay tiêu phí không ít, không có dư lại bao nhiêu.
Mà trên người Kỳ Hạc một đồng cũng không có, có lẽ đều bị những đường huynh đệ đó đoạt đi rồi, tính toán lại, bọn họ hiện tại toàn bộ tài sản chỉ có mười bốn lượng, không có dư thừa.
Mà số tiền này còn phải cho tiêu cục mười lượng, vậy chỉ còn lại có bốn lượng, trước khi đi phải đổi một ít bạc mới được.


Bằng không thời gian một tháng đi đường chỉ sợ không đủ xài, càng đừng nói tới sinh hoạt sau khi đến phủ thành.
Xem ra phải kiếm một ít tiền bạc mới được, bên trong không gian có không ít thứ tốt, nhưng không thể quá mức khoa trương, dược liệu gì đó khẳng định không được, mặc kệ là linh dược vẫn là biến dị trung dược đều không phải đồ vật tầm thường.

Đúng rồi, Chu Nhược Nhược giống như cất giữ không ít trang sức.
Trong lòng có chủ ý liền có tâm tư đi dạo phố, một bên cũng không quên chú ý tình hình giá cả thế giới này.
Đi ở trên đường, các loại hàng quán đều có cơ mà quản lý thực không tồi, đồ ăn, món ăn vặt, vải vóc, trang sức son phấn đều phân loại ở khu vực riêng.

Hơn nữa, vị trí sạp hàng rong cũng không ngăn cản mặt tiền cửa hàng, nhìn qua khá là ngay ngắn trật tự.
Mà ở trong huyện thành không lớn không nhỏ này, cửa hàng loại nào cũng có, tiệm vải liền có vài nhà, cửa hàng trang sức cũng có hai nhà, còn có hai tiệm cầm đồ, càng không cần phải nói đến tửu lầu khách điếm nhiều không kể xiết, suy nghĩ một chút, liền biết nguyên nhân.
Vị trí của huyện Lao Sơn vừa vặn ở chỗ giao giới của hai châu phủ, lại ở bên nhánh sông Vĩnh Định của sông Bạch Uyên dài nhất Đại Hạ.

Cái tên phủ Vĩnh Định cũng bắt nguồn từ sông Vĩnh Định.
Mà sông Vĩnh Định là đường thủy quan trọng liên thông với ba phủ thành, thành thị gần sông Vĩnh Định trên cơ bản không có nơi nào không phồn hoa giàu có.
Đi đến phía tây, còn thấy được bến tàu người đến người đi, âm thanh thét to không ngừng.


Theo cô biết, bọn họ muốn đi phủ thành, có một nửa quãng đường phải đi đường thủy, bất quá nghe nói Hổ Uy tiêu cục cũng có thuyền hàng của mình, ngày thường cũng làm một ít sinh ý chở hàng.
Trên phương diện vận tải đường thuỷ được phân một chén canh, có thể thấy được Hổ Uy tiêu cục cũng có bối cảnh rất lớn, không cần lo lắng vấn đề an toàn.
Ngồi vào một quán bán hoành thánh, kêu hai chén hồn đồn, tầm mắt lại chú ý đến hai cửa hiệu cầm đồ cách chỗ này không xa, cửa hiệu bên trái thỉnh thoảng có người ra vào, từ biểu tình mà xem, có người cao hứng có người uể oải.
Mà hiệu cầm đồ bên phải gọi là tiệm cầm đồ, ra vào người cũng không nhiều, nhưng chỉ cần đi vào khi trở ra đều là vẻ mặt vui mừng, cho dù trên mặt biểu tình không hiện, nhưng cũng nhìn ra được tâm tình không tồi.
“Tỷ tỷ, ta ăn xong rồi.” Quay đầu liền thấy đôi mắt nhóc con nhìn chén của mình, lại nhìn bát của mình căn bản chưa động qua, trực tiếp đẩy qua cho nhóc con.
“Tỷ tỷ, tỷ ăn đi.” Nam hài lắc đầu, lại đem chén đẩy trở về.
“Tỷ tỷ không đói bụng, Tiểu Hạc ăn đi.” Cô lại đem chén đẩy qua đi, hơn nữa thái độ cường ngạnh, nam hài thấy cô nghiêm túc liền không đẩy nữa, vui vẻ cầm cái muỗng lên ăn.
Cô cứ như vậy nhìn nam hài vui vẻ ăn, kỳ thật cô không quá thích hồn đồn nơi này.

Cô ăn hỗn độn cùng sủi cảo, nhất định phải cho dấm cùng ớt cay, nơi này hình như không có ớt cay, mà dấm là dấm gạo, vị chua giống nhau.
Chờ đến khi Kỳ Hạc ăn xong, thanh toán mười văn tiền rồi mang theo nam hài đi tiệm cầm đồ.

Tiến vào tiệm cầm đồ, nhìn người phía sau hàng rào gỗ, đi lên trước.

Mà người nọ nghe được thanh âm thì ngẩng đầu lên.
“Xin chào khách quan, có cái gì có thể hỗ trợ sao?” Không nghĩ tới, chưởng quầy thân thiện ngoài ý muốn.

“Xin chào, ta muốn cầm đồ.” Khỉ Quả gỡ xuống túi tiền đeo bên hông, lấy ra một khối ngọc bội.

Bên trên điêu khắc hùng ưng giương cánh, hơn nữa còn là phù điêu (điêu khắc chạm nổi), nhìn qua tinh tế xinh đẹp, sinh động như thật, đặt ở thời kì này chính là đồ hiếm thấy.
Mà chất ngọc trong suốt, sờ lên có cảm giác ôn nhuận, là ngọc hòa điền thượng đẳng.

Thế giới này có lẽ không có hòa điền, nhưng là đá quý kim loại khác vẫn có, ngọc thạch cũng là như thế.
“Không biết khách quan muốn cầm bao nhiêu? Cầm sống hay cầm chết?” Lão chưởng quầy mái tóc hoa râm nhưng đôi mắt lại không hoa, đem ngọc bội cầm sờ so.ạng trong tay, biểu cảm trên mặt lại không đổi.
“Một ngàn lượng cầm chết.” Loại đồ vật như ngọc này giá cả từ trước đến nay không hề thấp.

Loại rẻ thì mấy lượng mấy chục lượng, ngọc tốt thì mấy trăm đến mấy ngàn lượng cũng có.

Đương nhiên đó là kiện ngọc lớn, ngọc bội dù quý, nhiều nhất mấy trăm lượng, nhưng là có công phu chạm trổ tốt như vậy, một ngàn lượng hẳn có thể.
Mà trong lòng cô cũng để lại hai trăm lượng trả giá, trước đó thời điểm Khỉ Quả đi qua cửa hàng trang sức liền dùng tinh thần lực tra xét tình huống bên trong, đã có hiểu biết đại khái giá thị trường của trang sức ngọc.

Tuy rằng có chút chênh lệch, nhưng là hẳn là tám chín không rời mười.
Hơn nữa, tuy rằng lão chưởng quầy trên mặt không lộ biểu tình, nhưng cô vẫn luôn đem tinh thần lực ngoại phóng lại có thể cảm giác được lão chưởng quầy thấy được thứ mình thích là thèm, thế nêm mới dám mở miệng.