Tự Mình Đa Tình

Chương 40: Khi cặn bã bắt đầu hắc hóa -9




Ý nghĩa trong lời chưa nói hết ngày đó của Yến Như Vân đoạn thời gian sau này đã hiện ra vô cùng rõ ràng, thật sự đã cho Tề Tiêu trải nghiệm một lần cái ý tứ “tương lai còn dài” kia, cũng chứng thực được suy đoán lúc trước của hắn không phải là tự mình suy nghĩ lung tung ——

Từ lúc Bách Lý Liên Giang và Đỗ Kiếm Trì rời khỏi Mê Vụ Sơn, Tề Tiêu luôn có một loại dự cảm chẳng lành. Hắn ở trên Vân Tiêu Phong mà tâm thần không yên, đọc sách đọc chẳng được, tu hành cũng tu hành không xong, sợ bỏ qua truyền thư của Bách Lý Liên Giang và Đỗ Kiếm Trì nên không dám bế quan, vì phân tán lực chú ý, dù sao cũng nên tìm cho mình chút việc để làm.

Một ngày này, sau khi hắn tới thư phòng luyện xong mấy tờ thư pháp, tiến vào phòng bếp rửa tay nấu ăn, trong lòng nhớ tới Bách Lý Liên Giang, không chú ý nấu đồ ăn đều là những món ngọt mà đối phương thích ăn.

Một bàn đồ ăn lớn một mình hắn khẳng định là ăn không hết, huống chi hiện tại khẩu vị cũng không tốt.

Đặt vào ngày thường, hắn chỉ cần đi tìm hai huynh đệ Lư Nguyệt Lư Phóng, một trận gió cuốn mây tan là có thể bớt được bảy tám phần, nhưng hắn nhớ tới Yến Như Vân không thích đồ ngọt, lại không thể qua mặt Yến Như Vân để đưa cho đệ tử trông cửa của hắn, đành ngồi một mình trước bàn, nhìn đồ ăn mà than thở.

Chính vào lúc này, trước mắt bỗng nhiên tăng thêm một thân ảnh cao lớn, Tề Tiêu hoảng sợ, ngẩng đầu vừa thấy: “Như Vân?”

Yến Như Vân nói: “Ta gọi sư tôn hai tiếng, sư tôn không có trả lời, ta đành tự ý đi vào, mong sư tôn đừng tức giận.”

Gọi hai tiếng? Xem ra hắn đã lo lắng quá mức, hoàn toàn mất đi cảnh giác, ngay cả một tiếng cũng chưa nghe thấy.

Tề Tiêu kinh hãi vì mình hoàn toàn không phát giác chút động tĩnh của Yến Như Vân, ảo não lắc đầu.

Yến Như Vân sớm biết Tề Tiêu sẽ không tức giận, mặt mang theo ý cười chợt nhìn lướt qua bàn ăn, nụ cười hơi thu lại: “Sư tôn đang lo lắng cho sư đệ sao?”

Tề Tiêu vốn không muốn nói chuyện nhiều, nhưng thấy bộ dáng trường thân ngọc lập của Yến Như Vân, một cách tự nhiên mà trong lòng sinh ra ỷ lại, nhịn không được nói ra lo lắng mấy ngày gần đây: “…… Ta sợ hắn trên đường gặp nạn.”

Yến Như Vân mở miệng an ủi: “Xin sư tôn yên tâm, có Đỗ phong chủ đi theo chắc chắn sẽ không có bất cứ sơ xuất gì, chẳng phải sư tôn hẹn với sư đệ truyền thư sau chín ngày sao, thời điểm còn chưa tới, cần gì lo nghĩ như thế?”

Có lẽ nhờ Yến Như Vân quá mức bình tĩnh, Tề Tiêu nghe hắn nói dăm ba câu thì sầu lo đã tạm hoãn, lại thận trọng nghĩ lại, “dự cảm chẳng lành” tới thực sự không có đạo lý, không khỏi tự cười giễu, nói: “Ngươi nói đúng, là ta…… quá lo xa.”

Yến Như Vân mỉm cười, xốc vạt áo lên, ngồi xuống ghế đá bên cạnh Tề Tiêu, trêu ghẹo nói: “Sư đệ không ở đây, không biết kẻ làm sư huynh như đồ nhi có được hưởng lộc ăn thay cho hắn hay không?” Nói rồi đưa mắt nhìn Tề Tiêu chăm chú.

Chỉ thấy đôi mắt hắn, đen thẳm trơn bóng, hàm chứa ý cười, tựa như đang chuyên tâm dệt một tấm lưới cực kỳ ôn nhu, muốn đem người giam ở trong đó.

Trái tim Tề Tiêu vừa mới buông lỏng, bị hắn nhìn chằm chằm lập tức lạc nhịp, bối rối dời ánh mắt, lúng túng nói: “Một bàn này không hợp khẩu vị của ngươi, ta lại ——”

Nhưng không chờ cho hắn nói xong, Yến Như Vân đã cầm đũa lên, chọc trên bàn một cái, gắp một khối hạnh nhân phật thủ, đưa đến bên miệng cắn một ngụm.

Nhai hai lần, Yến Như Vân hơi nhíu mày, lập tức liền giãn ra, cười nói: “Ăn rất ngon, chỉ cần do sư tôn làm, toàn là hợp khẩu vị của ta.”

Tề Tiêu nhìn Yến Như Vân mỉm cười không có một chút miễn cưỡng mà ngơ ngẩn, nếu không phải hắn còn nhớ rõ mấy năm trước đường tí ngó sen và bánh hoa quế đều bị Yến Như Vân tùy tiện đẩy cho Lư Nguyệt Lư Phóng, chỉ nhìn vào nụ cười đơn thuần này, sợ là lại cho rằng hắn rất thích ăn ngọt.

Nhưng…… Nụ cười còn có thể giả vờ, chuyện cơm canh năm đó đưa cho người khác cùng với khối điểm tâm kia lúc mới vào miệng khiến cho hắn nhíu mày trong thoáng chốc lại không thể nào tô son trát phấn được.

Cần gì chứ?

Chẳng lẽ bởi vì ba năm không gặp nên muốn cứu vãn tình nghĩa sư đồ của bọn họ?

Nếu thật là như vậy, nói thẳng là được rồi, cần gì phải dùng phương pháp đó để nhiễu loạn tâm thần hắn?

Trải qua ba năm đau khổ tìm kiếm, Tề Tiêu sớm đã hiểu rõ tất cả nguyên nhân gây ra đều tại bản thân hắn —— bất kể là tốt hay xấu, đúng là bởi vì hắn đã làm chuyện dư thừa, quỹ đạo cuộc đời của Yến Như Vân và Bách Lý Liên Giang mới có thể hết thay đổi rồi lại thay đổi.

Là hắn chỉ biết nghĩ tới bản thân, có ý đồ nhúng chàm vai chính trong sách, Yến Như Vân cho rằng hắn thi ân cầu báo cũng không sai, tuy là hắn chưa bao giờ cầu được báo đáp, nhưng xác thật có chút tâm tư muốn dựa vào 《 Xuyên Vân Thần Vũ 》 để kéo gần quan hệ của hai người, bị người ta chán ghét vứt bỏ đúng là gieo gió gặt bão.

Không có hắn, Yến Như Vân ở trong sách vĩnh viễn là nam chính ân oán phân minh kiên cường bất khuất cuối cùng kiêu ngạo đứng trên đỉnh Tiên Đồ, nếu phải oán trách Yến Như Vân, thì càng phải oán trách chính hắn.

Trong vô số ngày đêm tìm không thấy tung tích của Yến Như Vân, hắn đã sớm tính toán kỹ rồi, nếu lần này còn có thể gặp lại Yến Như Vân, nhất định sẽ không hy vọng xa vời yêu thích của hắn có thuộc về mình hay không, càng không ép buộc người ta, sẽ chỉ lấy thân phận sư tôn, canh giữ ở bên người Yến Như Vân, báo đáp đối phương đã từng làm bạn cùng hắn vượt qua những ngày gian lao nhất.

Cho nên…… Yến Như Vân căn bản không cần ủy khuất chính mình để lấy lòng hắn.

Tề Tiêu thở dài, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, đè lại chiếc đũa của Yến Như Vân, nói: “Ngươi muốn ăn cái gì, ta một lần nữa lại làm cho ngươi ăn.”

Yến Như Vân không biết Tề Tiêu lộ ra biểu tình ung dung là đã nhìn thấy cái gì, mặt mày ngưng tụ, cẩn thận nói: “Sư tôn không cần phải phiền lòng, bao nhiêu đây là đủ rồi.”

“Ngươi và Liên Giang khẩu vị không giống nhau, việc này rất bình thường, ngươi không cần miễn cưỡng chính mình.”

Giọng nói của Tề Tiêu không mang theo bất kỳ ý tứ giận dỗi gì, Yến Như Vân do dự đặt đũa xuống, nhớ lại chính mình trong quá khứ, vẫn có chút không yên tâm: “Trước kia…… Là ta lòng lang dạ sói, nếu sư tôn tức giận——”

“Chuyện của trước kia đừng nhắc lại nữa, từ nay về sau, ta sẽ đối xử với ngươi và Liên Giang như nhau.” Tề Tiêu nghiêm mặt đánh gãy hắn.

Thần sắc Yến Như Vân ngưng trọng: “Đối xử như nhau?”

Tề Tiêu cho rằng hắn không tin, tiếp tục nói: “Ngươi và Liên Giang đều là đệ tử của ta, ta đối đãi với các ngươi vốn không nên có phân biệt, ta đã có thể làm một bàn đồ ăn cho Liên Giang, tất nhiên sẽ không thiếu ngươi, ngươi không cần bắt mình phải chịu tội.”

Yến Như Vân bình tĩnh nhìn Tề Tiêu, bỗng nhiên nghiêng thân thể về phía trước, mi tâm gác trên bờ vai của Tề Tiêu, sau đó hai tay từ phía dưới quấn lên, ôm eo Tề Tiêu.

Tề Tiêu cả kinh: “Ngươi đây là ——”

Yến Như Vân thấp giọng nói: “Đồ nhi thường xuyên hâm mộ sư đệ có thể thân cận với sư tôn như thế.” Sợ Tề Tiêu đẩy hắn ra, ngữ khí hơi mang chút ủy khuất: “Là sư tôn nói sẽ đối xử với ta cùng với sư đệ như nhau.”

Yến Như Vân so với Tề Tiêu cao hơn rất nhiều, lúc cong người dựa vào người Tề Tiêu có vẻ thật không tiện, rốt cuộc là bị người mình thích ôm, Tề Tiêu tức khắc tâm hoảng ý loạn, lòng thầm nói ta đã nói ngươi không cần bắt mình phải chịu tội, cũng không cần vì khiến ta vui lòng mà cố ý ném chỗ tốt cho ta, ngươi tại sao còn…… Vậy ta nói bóng nói gió nửa ngày không phải là nói vô ích sao?

Lúc này Tề Tiêu đã không lo được Bách Lý Liên Giang và Đỗ Kiếm Trì nữa rồi, chỉ một Yến Như Vân đã khiến hắn không rảnh phân tâm, hắn đưa bàn tay ra sau lưng định gỡ đôi tay Yến Như Vân ra, nhưng Yến Như Vân lại đi trước một bước dựa sát vào, bàn tay ở phía sau khoát lên lưng Tề Tiêu vỗ nhè nhẹ, lại đè phía sau lưng Tề Tiêu, tựa như nỉ non: “Nhưng mà…… Thứ đệ tử cầu mong, đã không chỉ là được sư tôn đối xử như nhau.”