Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 182: Cuộc gọi




Dịch: Hoàng Hi Bình

10 giờ sáng.

Bên trong phòng khám tư vấn tâm lý.

Đỗ Duy đang nấu ăn, định về nhà nghỉ ngơi một lát, không ngờ Cái Bóng lại nhảy ra, như muốn trả thù mình.

Cả Annabelle, cũng khiến hắn căng thẳng thần kinh.

Rất căng thẳng...

Giờ hắn không quá buồn ngủ, nhưng rất đói.

Vì vậy, hắn đi đến siêu thị gần đó, mua một số loại rau thịt.

Đúng lúc này, smartphone trong túi của hắn đột nhiên reo lên.

Tiếng nhạc chuông dồn dập.

Đỗ Duy hơi ngạc nhiên, Tom và Cha Tony không nên gọi mình vào giờ này, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?

Hắn vừa về đến nhà...

Nghĩ xong, Đỗ Duy vội lau khô tay, lấy điện thoại di động ra.

Màn hình smartphone hiển thị người gọi tới là Alexis.

Sau khi cuộc gọi được kết nối.

Giọng nói có chút lười biếng của Alexis vang lên: "Chào buổi sáng anh yêu, ừm... hôm qua em về đến nhà vào lúc rất muộn. Cùng ba mẹ ăn cơm xong, em tắm rửa và nghỉ ngơi. Sau đó em mới thức dậy, tình cờ thấy tối hôm qua anh gọi điện cho em, giờ em đang rất buồn ngủ.”

Đỗ Duy suy nghĩ một chút rồi đáp: "Nếu buồn ngủ, em cứ đi ngủ một lát, nghỉ ngơi cho thật tốt."

Đầu dây bên kia, Alexis nghẹn lời, bất đắc dĩ nói: "Anh thật biết quan tâm đến người khác, em không còn buồn ngủ nữa..."

Đỗ Duy có chút khó hiểu: "Sao? Vừa rồi không phải rất buồn ngủ sao?"

Alexis khó chịu nói: "Đương nhiên là em giận anh rồi, anh không thể nói những lời tử tế, chẳng hạn như những lời yêu thương cảm động."

"Nè nè, anh có thể nói ngọt thêm một chút sao, có thể gọi em là babe, honey cho thêm lãng mạn."

"Còn nữa, hôm qua gọi cho em là có chuyện gì vậy anh? Không phải anh đã bảo em tuyệt đối đừng chủ động gọi cho anh sao? Chuyện của anh đã được giải quyết rồi ạ?"

"Xin chào? Anh yêu, anh đâu rồi? Sao anh không nói chuyện nữa?"

Đỗ Duy hoàn hồn, ngượng ngùng nói: "Ừm... anh đang nghĩ đến những lời yêu thương mà em muốn nghe."

Alexis hỏi đầy mong đợi: "Sau đó, anh nghĩ ra chưa?"

Đỗ Duy rất xấu hổ: "Anh không nghĩ ra..."

Đột nhiên, đầu dây bên kia chìm vào im lặng.

Sau đó Đỗ Duy nghe thấy tiếng hít thở sâu.

Alexis bất lực nói: "Em không muốn nói chuyện với anh nữa, giờ anh đang ở đâu? Thành phố Massas?"

Đỗ Duy giải thích: "Giờ anh đã trở lại New York. Chuyện ở thành phố Massas đã được giải quyết nhanh hơn anh nghĩ. Tối qua anh muốn gọi điện cho em để hỏi thăm bố mẹ em, nhưng cảnh quan Tom gặp phải sự kiện ác linh, vì vậy anh đã quay trở lại thẳng New York, nhưng sự việc đã được giải quyết, nên em đừng lo."

Alexis hơi khó chịu: "Em ghét sĩ quan Tom. Nếu anh ta không sao, anh có thể đến nhà của em. Bố mẹ em khá quan tâm đến anh."

Đỗ Duy nhướng mày: "Thật sao?"

Nói xong, hắn bật loa ngoài lên, đặt smartphone lên thớt, vừa thái rau vừa trò chuyện với Alexis.

Đầu dây bên kia, Alexis hào hứng kể về ba mẹ cô.

"Anh yêu, hôm qua sau khi em về nhà, em đã kể cho bố mẹ nghe về anh, từ khi chúng ta gặp nhau đến giờ. Sau đó em kể về công việc và thân phận của anh, mẹ em nghĩ anh rất đáng tin cậy. Con ba nghĩ anh rất tuyệt, đơn giản là quá mạnh mẽ khi chịu trách nhiệm về sự kiện ác linh ở New York."

"Anh nè, ba mẹ cũng muốn gặp anh."

Nghe vậy, Đỗ Duy không khỏi rất kinh ngạc: "Ba mẹ em không kinh ngạc trước chuyện ác linh sao?"

Alexis chán nản nói: "Ba mẹ không hề ngạc nhiên. Ba mẹ bảo đã biết có ác linh trên thế giới này, vậy mà không chịu nói với em."

Đỗ Duy càng kinh ngạc: "Nếu họ biết, tại sao họ không nói cho em biết, chuyện này không hợp với lẽ thường!"

Alexis nghi ngờ nói: "Em cũng cảm thấy như vậy, thậm chí em nghĩ mình không phải con ruột của họ, nhưng ba mẹ bảo vì muốn tốt cho em, nên mới không cho em biết những điều này. Kỳ lạ lắm anh ơi, họ bao chỉ khi em tiếp quản gia đình, mới nói hết mọi chuyện cho em, hoặc sẽ nói với anh sau khi chúng ta kết hôn."

"Ừ, anh hiểu rồi."

Nghe vậy.

Đỗ Duy không khỏi xoa trán, gia tộc của Alexis không đơn giản, biết được sự tồn tại của ác linh cũng không có gì không đúng, có bí mật cũng là chuyện bình thường.

Suy cho cùng, những gia tộc có bề dày lịch sử và giàu có thường sở hữu những tin tức, và năng lực vượt trội.

Càng nghĩ càng thấy đau đầu.

Hắn không nhịn được hỏi Alexis: "Em yêu, lúc trước sao em lại để ý anh? Anh luôn thấy khó hiểu. Khi đó, chúng ta là người của hai thế giới mới phải."

Ở đầu bên kia của điện thoại, Alexis khịt mũi và nói: "Ý anh là, anh nghĩ chúng ta không nên ở bên nhau?"

Đỗ Duy cười nói: “Anh không có ý đó, anh chỉ tò mò thôi, thú thật, em thật sự không nên thích anh."

Bối cảnh gia đình khác nhau sẽ tạo ra những giá trị khác nhau, cùng với ảnh hưởng của cha mẹ, tiêu chí chọn vợ / chồng cũng khác nhau.

Giống như Đỗ Duy, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ thích ai đó, rồi mơ mộng chuyện tình yêu.

Hắn giờ 26 tuổi, trước 22 tuổi, hắn chỉ suy nghĩ về việc làm thế nào để cuộc sống của mình tốt hơn, và sau đó làm thế nào để trả thù cho cha mẹ mình.

Nhưng Alexis thì khác.

Giàu có, học thức cao, rất xinh đẹp và là con của một gia đình có lịch sử lâu đời.

Người như thế, nên được gọi là con gái cưng của trời.

Người bình thường cũng không thể tiếp cận, chứ đừng nói là có ý đồ mờ ám.

Alexis nghe thấy câu hỏi của Đỗ Duy, không khỏi chế nhạo: "Ai quy định rằng em không thể thích anh? Tại sao yêu một người phải có lý do?"

"Phụ nữ tình cảm, đàn ông lý trí. Anh yêu của em, em nghĩ anh nên cười nhiều hơn, em không muốn đợi chúng ta kết hôn rồi sống chung, anh cứ cả ngày mặt đơ không cảm xúc đâu."

Nghe vậy, Đỗ Duy không nói nên lời, chỉ có thể cúi đầu tiếp tục thái rau.

...

Vào lúc này, ở một chỗ khác.

Tom đỏ mắt, ra lệnh cho cấp dưới.

Gần đây anh ta đã được thăng chức, và có nhiều trách nhiệm hơn trước.

Cấp trên rất tin tưởng anh, dù sao ở New York, cảnh sát có thể giải quyết nhiều vụ án liên quan đến ác linh chỉ trong nửa tháng, thật sự không thể tìm được ai khác ngoài anh ta.

Có lẽ đó là giờ phúc của Đỗ Duy...

Vừa nghĩ, Tom vừa thúc giục cấp dưới của mình: “Kiểm tra toàn bộ hệ thống giám sát của New York cho tôi. Nếu trong vòng 3 ngày, còn không chưa tra ra được, đám tà giáo đồ chết tiệt đó đã làm gì ở New York, tôi sẽ đá nát mông của các người. Các người có nghe rõ không?"

"Rõ thưa sếp! Chúng tôi đã rõ!"

Tom nghiến răng nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát, với đôi mắt đỏ hoe: "Đám tà giáo đồ chết tiệt, trước khi giải quyết hết rắc rối của chúng mày để lại, tao thề sẽ không bao giờ đến khu đèn đỏ nữa! Tao sẽ bắt chúng mày phải trả giá đích đáng!"