Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 301: Trở lại Nhà máy rượu Goliath




Rầm……

Một nhóm cảnh sát tông vỡ cửa nhà của Rowling, ngay khi bước vào nhà, bèn cảnh giác cầm súng lục nhìn quanh.

"Có mùi máu rất nặng, anh em tập trung cảnh giác."

Nếu Đỗ Duy có mặt ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra mặt của viên cảnh sát chỉ này. Vì anh ta tình cờ là cấp dưới của Tom, người từng bị Tom mắng trước cửa biệt thự.

Viên cảnh sát dẫn mọi người nhanh chóng đến nơi phát ra mùi máu, chính là căn phòng trên tầng hai.

Cửa không đóng.

Nhưng vừa qua cửa, cảnh tượng trong phòng đã khiến họ căng thẳng.

Có vết máu khắp phòng.

Mái nhà, những bức tường, trông thật lộn xộn.

Và trên mặt đất, máu vẫn đang chảy, hội tụ về phía hình ngôi sao sáu cánh.

Ở giữa hình ngôi sao sáu cánh, có một vũng máu.

Trong vết máu, có một cánh tay gầy gò, nhuốm màu thiếu ngón trỏ.

Ọc ọc...

Cả bàn tay chìm vào trong vũng máu, và biến mất.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của tất cả cảnh sát đều tái đi, kết hợp với cảnh tượng kinh hãi trong toàn bộ căn phòng, mọi người không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Người cảnh sát chỉ huy hít một hơi: "Vừa rồi là cái quái gì vậy? Các cậu có nhìn thấy không? Cánh tay đó... nó biến mất rồi?"

Có người nghiến răng nói: "Chúng ta phải làm sao đây? Loại chuyện này thì ta không xử lý nổi, cứ giao cho giáo hội đi."

Viên cảnh sát nói bằng giọng phức tạp: "Người của giáo hội sẽ không thể đến New York ngay được. Tôi sẽ gọi cho Boss ngay. Boss biết một Người Đuổi Quỷ rất mạnh và sống ở New York."

Boss trong miệng của gã đương nhiên là Tom, còn Người Đuổi Quỷ rất mạnh là chỉ Đỗ Duy.

Tuy nhiên, viên cảnh sát không biết rằng ngay cả khi gã gọi cho Tom, Đỗ Duy cũng không thể xuất hiện ngay lập tức. Nếu không, nó sẽ mâu thuẫn với kế hoạch của hắn.

...

Ở một nơi khác.

Đỗ Duy lái xe, đi theo đằng sau những chiếc xe màu đen kia.

Hắn luôn ẩn mình trong bóng tối, bình tĩnh quan sát tình hình phát triển theo hướng mình muốn.

Dù trong những chiếc xe màu đen phía trước, không có nhiều tín đồ của Vidar cho lắm. Trên bảng điều khiển chính của xe đặt một chiếc mặt nạ, toát lên khí tức lạnh lùng.

Trong trạng thái Quỷ Nhãn, Đỗ Duy có thể cảm nhận được Cái Bóng đang ở trong trạng thái uể oải, đột nhiên im lặng trào dâng.

Nhưng dưới sự im lặng này, ẩn chứa một ác ý rất mạnh.

Nó không thể chờ đợi nữa...

"Mình không biết có bao nhiêu tín đồ Vidar đã trở thành mục tiêu của Cái Bóng, nhưng chắc cũng không nhiều."

Đỗ Duy tự lẩm bẩm một mình khi lái xe. Sau khi tiếp xúc với Tom khiến hắn phát hiện ra một vấn đề.

Ác linh hoá sẽ dần ăn mòn nhân tính của con người, sức mạnh thu được không tỷ lệ thuận với cái giá phải trả.

Ác linh hoá rất có hại. Vì vậy, cũng cần một chiếc mỏ neo để nhắc nhở bản thân rằng ta vẫn là một con người.

Ban đầu hắn không nói nhiều, nên khi đối mặt với sự hao mòn của nhân tính, hắn còn bất lực hơn những người khác.

Nói trắng ra, những chuyện đã trải qua từ nhỏ đến lớn khiến hắn khác hẳn người thường, từ trong ra ngoài đều rất lạnh nhạt.

Lòng tốt của hắn đối với những bệnh nhân đó chỉ là vì nhất thời xúc động, làm tròn trách nhiệm trong khả năng có thể.

Vì vậy, hắn cảm thấy rằng mình nên nói nhiều hơn và cư xử như một con người.

Kể cả bắt chước cũng được.

Vì vậy, Đỗ Duy thản nhiên nhặt mặt nạ lên, nói với Cái Bóng: "Tao biết mày sẽ sớm bị tà linh đồng hóa, nhưng mày đừng lo lắng, tao sẽ không để mày chết dễ dàng như vậy."

Mặt nạ bỗng run rẩy.

...

Vào thời điểm này, trong một nhà thờ ở New York.

Đám người Harry đang rất lo lắng.

"Chết tiệt... bọn Vidar đã đến New York rồi, nhưng mấy người chúng ta lại không thể làm được gì, thật khốn nạn!"

Đối phó với ác linh thì đám người Harry còn có thể, nhưng đối phó với Giáo phái Vidar, thì họ rất yếu nhớt.

Tà giáo đồ tuyệt không ngồi im chờ chết, mỗi người trong số chúng đã giết hơn một người.

Nói cách khác, chỉ xét vào mức độ nguy hiểm, những Người Đuổi Quỷ của giáo hội căn bản không thể nào đọ nổi tà giáo đồ của Vidar.

Dẫu sao, chúng đều là những kẻ mất trí, mang theo dao và thậm chí cả súng bên mình.

Harry rất không thoải mái, anh ta đi tới đi lui trong nhà thờ, người của giáo hội vẫn chưa tới, giờ anh ta mà đi đối phó lũ điên Vidar, chẳng khác gì đi tìm chết.

Lúc này, Cha Tony đi tới, vất vả kéo theo một chiếc rương, mồ hôi nhễ nhại.

"Đừng lo lắng, Cha đã gọi cho cảnh sát New York, chắc họ đã bắt đầu điều chỉnh kế hoạch ứng phó."

Harry bình tĩnh lại: "Được rồi, nhưng em luôn cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn, chúng ta cũng không có tin tức gì của Đỗ Duy, cậu ta đang ở đâu..."

Vừa nói xong, Harry chú ý đến chiếc rương mà Cha Tony đang kéo, nghi ngờ hỏi: "Cha, trong hộp có gì vậy? Trông nó khá nặng thì phải?"

Đám Homill cũng nhìn sang, vẻ mặt rất khó hiểu.

Cha Tony vừa thở hổn hển vừa lau mồ hôi: "Trước kia khi Cha tiếp xúc với Đỗ Duy, điều khiến Cha ấn tượng sâu sắc nhất là cậu ấy đã chĩa súng vào đầu của Cha.”

"Sau đó, Cha được biết từ Sĩ quan Tom rằng cậu ta không có giấy phép sử dụng súng, khẩu súng đó là súng phi pháp."

Đám người Harry tái xanh mặt, kinh ngạc nói: "Súng phi pháp, cậu ta không sợ ngồi tù sao?"

Cha Tony lúng túng nói: "Con biết đấy, Sĩ quan Tom hiện đã được thăng chức. Anh ấy là đại diện của cảnh sát thành phố New York. Đồng thời, anh ấy là bạn thân nhất của Đỗ Duy."

Harry nói với một giọng rối rắm: "Chà... quan hệ thực sự rất rộng lớn."

Homill, người đứng bên cạnh, nhìn vào cái rương và cau mày hỏi: "Vậy thưa Cha, thứ Cha để trong rương là súng sao?"

Cha Tony gật gật đầu: "Đúng vậy, sau khi biết Mr. Đỗ Duy, Cha cảm thấy rất không an toàn. Cha luôn cảm thấy trên đời này có rất nhiều người mang súng phi pháp như cậu ấy."

"Vì vậy, Cha đã kiếm vài khẩu súng lục từ chợ đen, và giờ chúng trở nên hữu dụng."

Lúc này, thái độ của mọi người khi nhìn Cha Tony đều thay đổi.

Harry không dám tin nói: "Cha định để chúng con cầm súng đi đánh lũ tín đồ Vidar?"

Những Người Đuổi Quỷ là những thành viên quan trọng nhất của giáo hội, còn đối phó với tà giáo đồ có lực lượng chuyên biệt riêng.

Bảo Người Đuổi Quỷ trực tiếp giết người, thật là đều điên rồ.

Cha Tony lắc đầu nói: "Cha chỉ nghĩ tới một điều. Nếu Vidar muốn ép Đỗ Duy ra ngoài, bọn họ có thể sẽ ra tay với bạn gái của Đỗ Duy."

"Mặc dù có cảnh sát canh giữ ở đó, nhưng Cha nghĩ chúng ta cũng nên đến đó để tránh tình huống bất ngờ xảy ra."

"Nếu không, Đỗ Duy nhất định sẽ suy sụp..."

...

Trên con đường dẫn đến Nhà máy rượu Goliath.

Đỗ Duy dừng xe, vô cảm nhìn 5 chiếc ô tô màu đen chậm rãi lái vào nhà máy rượu.

"Mrs. Victor, cô đã gia nhập Giáo phái Vidar rồi sao?"

Giọng của hắn rất lạnh, dù đang hỏi nhưng đầy chắc chắn.

Lần cuối cùng hắn đến Nhà máy rượu Goliath, đó là vì một nhiệm vụ do giáo hội đưa ra, nơi hắn nhận được lá bài Joker có thể cá cược.

Nói cách khác, hắn đã cứu mạng của Victor Goliath.

Nhưng giờ, lũ tà giáo đồ Vidar đã vào nhà máy rượu mà không bị cản trở, rõ ràng trong thời gian gần đây người phụ nữ này đã liên hệ với Vidar.

Đỗ Duy bỗng cảm thấy tức giận vô cùng, lập tức lấy smartphone ra bấm số của Alexis.

"Em yêu, gần đây em có liên lạc với Victor không?"

"Không có... à mà khoan, anh điện cho em để hỏi về chuyện này?"

Đỗ Duy thở phào nhẹ nhõm: "Nghe anh này, Victor, người phụ nữ này có thể đã gia nhập một tà giáo. Giờ cô ta là một người nguy hiểm."

Ở phía bên kia, Alexis rối rắm nói: "Điều này rất bình thường mà. Nói chung, những gia tộc có truyền thống, đều sẽ chọn tham gia một giáo hội nào đó. Đây được gọi là đầu tư, nhưng đừng lo, em sẽ không giao du với đám người tạp nham đó, mệt lắm."

Đỗ Duy ừ nói: "Tốt thôi, nhưng New York bây giờ hơi nguy hiểm. Tốt hơn hết em nên ở nhà đừng đi đâu cả. Anh sẽ quay lại gặp em, ngay sau khi giải quyết xong chuyện ở bên này."

Alexis cười chế nhạo: "Anh còn biết trở về sao? Điều này khiến em rất kinh ngạc..."

Vừa nói, cô vừa bĩu môi nói: "Bỏ đi, dù sao anh cũng đâu nghe lời của em, nhưng anh không cần phải lo lắng cho sự an toàn của em. Trong khu dân cư Furman, bao quanh nhà của em, đều là cận vệ do gia tộc em nuôi dường. Bọn họ mạnh hơn nhiều so với nhóm cảnh sát mà anh đã kêu đến lần trước."

Đỗ Duy đáp qua loa: "Ok em yêu, tối nay chắc chắn anh sẽ về."

Nói xong liền cúp máy, khi nhìn về phía Nhà máy rượu Goliath, ánh mắt của hắn lập tức chuyển thành lạnh lẽo.