Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 48: Người gỗ




Dịch: Hoàng Hi Bình

Người phụ nữ này ngồi ở thế nghiêng, nên từ góc độ này, thậm chí Đỗ Duy có thể nhìn thấy khuôn mặt xám xịt, đầy nếp nhăn nứt nẻ.

Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, đưa mắt liếc nhìn vị trí cánh cửa, cách đó khoảng 4-5 bước.

Sau đó, hắn ngập ngừng, tính nhét chiếc bật lửa vào túi.

Đôi mắt luôn dán chặt vào ác linh đang ngồi quay mặt ra phía cửa, và con búp bê ác linh Annabelle mà nó đang ôm.

Không có gì bất thường.

Từ đầu đến cuối, hai ác linh dường như không nhìn thấy Đỗ Duy, luôn hướng về phía cửa.

Đỗ Duy thở phào nhẹ nhõm, lùi lại nửa bước, vươn tay mò mẫm ra phía sau.

Nhưng thứ mà bàn tay chạm phải, lại là bức tường cứng và ẩm ướt, không phải là cảm giác lạnh lẽo từ thép truyền lại.

Cửa sắt đâu mất tiêu rồi?

Nhịp thở của Đỗ Duy có chút gấp gáp, sau khi nhận ra điều này, hắn lập tức điều chỉnh lại trạng thái, khôi phục như cũ.

Lúc này, trên mặt của hắn đầy sầu lo, nhưng trong lòng lại vô cùng bình tĩnh.

Lúc hắn băng qua cánh cổng sắt, rất có thể Annabelle và ác linh này đã làm gì đó với hắn.

Một số ác linh có khả năng ảnh hưởng đến thực tế.

Không giống với ác linh gặp phải hành lang chữ thập lúc trước, mượn cách bài trí vốn có của Ngôi nhà kinh dị để tác động đến 5 giác quan của con người.

Nhưng nó thực sự có thể làm vặn vẹo không gian, tác động phương diện vật lý.

Trước đây, Đỗ Duy chỉ thấy con ác linh bị bài post trên mạng thu hút tới nhà mình, mới có năng lực này, nhưng giờ hắn lại gặp một con khác cũng có năng lực tương tự.

"Đó là năng lực của Annabelle, hay mụ đàn bà đó? Hay cả hai đều có?"

Đỗ Duy đang phân tích, cố gắng tìm ra giải pháp.

Trong tình huống không biết môi giới của ác linh ả đàn bà kia, hắn không thể đưa ra phán đoán và quyết định.

"Thật may là hiện giờ có vẻ an toàn."

Đỗ Duy nhanh chóng điều chỉnh mạch suy nghĩ, lúc này mới đưa mắt quan sát, bèn thấy trong phòng toàn là búp bê với mọi hình dáng, kích thước khác nhau, không biết từ lúc nào đồng loạt chuyển vị trí lại đối mặt với hắn.

Về cơ bản, phần lớn búp bê được nhân cách hóa, có rất ít con tạo hình giống động vật. Còn trong trường hợp này, chúng lại trông giống như đám người lùn.

Điều khiến người ta kinh hãi hơn nữa là, bởi vì trước đó Đỗ Duy chỉ nhìn thoáng qua, lại đứng ở một bên, nên cũng không nhìn rõ hình dáng cụ thể của những con búp bê này.

Lúc này, khi chúng đã đối diện với mình, hắn mới phát hiện, vị trí hốc mắt của đám búp bê đã bị khâu lại với nhau, lõm sâu vào phía trong, như thể nhãn cầu nhân tạo bên trong đã bị ai đó móc mất.

"Phù..."

Đỗ Duy thở ra một hơi, không cảm xúc quay đầu lại, hắn vẫn luôn bảo trì cảnh giác, giờ mới có chút buông lỏng.

Trong chốc lát, 4 mắt hướng vào nhau...

Người phụ nữ ngồi trên ghế, quay lưng về phía Đỗ Duy, lặng yên di chuyển cùng với chiếc ghế, một cảm giác ức chế lan tràn trong lòng hắn. Ánh sáng trong cả căn phòng dường như vì vậy mà bị ảnh hưởng, tối hẳn đi.

Thậm chí Đỗ Duy dùng mắt thường cũng có thể thấy được, bóng đen đang lan rộng trong góc phòng, như thể đó là một loại sinh vật sống nào đó.

Mồ hôi lạnh chảy đầy trên lưng của hắn, mái tóc loà xoà trên trán cũng ướt đẫm mồ hôi, bám cả vào bề mặt da.

Mà người phụ nữ thì không làm gì khác lạ nữa, chỉ đối diện với Đỗ Duy, nhìn thẳng vào hắn.

Mặc dù giữa hai người có một khoảng cách rõ ràng. Nhưng Đỗ Duy lại cảm thấy một cảm giác vô cùng ức chế và áp lực.

Hắn không có hành động gì nữa, vẫn giữ nguyên trạng thái cũ, ngay cả hơi thở cũng chậm lại, kiểm soát mọi cảm xúc, giữ cho mình luôn ở trạng thái bình tĩnh, lạnh lùng và lý trí.

Ở khoảng cách này, Đỗ Duy có thể nhìn thấy trọn vẹn thân hình của người phụ nữ này.

Làn da khô quắt đầy nếp nhăn, bọc lấy bộ xương teo tóp, mái tóc khô xơ như rơm rạ. Ả mặc một chiếc váy dài dơ dáy bẩn thỉu, nhiều chỗ đã xuất hiện những vết nấm mốc mục nát, cứ như đã bị chôn vùi dưới đất rất lâu.

Sự khác biệt duy nhất là đôi mắt của người phụ nữ.

Mặc dù đôi mắt của nó trũng sâu và u ám, tròng mắt trông cũng không bị khô nước như lớp da trên cơ thể, mà khá tươi sáng, nhưng lớp da ở khóe mắt đã hoàn toàn nhão nhoẹt, trông rất gớm ghiếc.

Đỗ Duy chợt nghĩ đến một cái xác mà hắn đã từng mổ.

Đó là một bác công nhân đột ngột tử vong gần đường ống sưởi dưới lòng đất khi đang làm việc, nước trong người bốc hơi hết, cuối cùng khi được đưa vào phòng mổ xẻ chỉ còn lại một lớp da.

Mà con ác linh này không khác gì xác chết đó ngoại trừ đôi mắt.

Trong trạng thái Quỷ Nhãn, áp lực mà nó mang lại cho Đỗ Duy rất mạnh, quá khó để không bị ảnh hưởng...

"Nhưng tại sao, đến giờ mình vẫn ổn? Không nhúc nhích, chỉ nhìn mình chằm chằm, bọn chúng muốn làm gì?"

Đỗ Duy thầm hỏi chính mình, con ngươi đen càng thêm sâu lắng, mơ hồ có cảm giác mình đã nắm được một đầu mối nào đó.

Vì vậy, hắn suy nghĩ một lúc rồi bước một bước về phía cửa.

Cộp...

Tiếng bước chân biến mất...

Khi Đỗ Duy di chuyển, vào giây tiếp theo, người phụ nữ đối diện với hắn đột ngột tiến về phía trước với khoảng cách y hệt.

Dưới trạng thái Quỷ Nhãn, thậm chí hắn không thể nhìn thấy bất kỳ quỹ đạo chuyển động nào, như thể dịch chuyển tức thời, điều này quá sức hư cấu.

Ngoài ra, khi vị trí của người phụ nữ di chuyển, những con búp bê đặt trong phòng dường như cũng bị ảnh hưởng. Sợi chỉ mỏng dùng để khâu mắt của chúng đột nhiên bị đứt một sợi.

Cứ như một phản ứng dây chuyền.

Nhưng Đỗ Duy không nghĩ như vậy.

Thậm chí, hắn còn lặng lẽ nhìn những con búp bê kỳ dị đó, cả Annabelle và ác linh đang ôm nó.

"Đây là sự cân bằng."

Đỗ Duy thầm nghĩ lại, thật giống như là 2 ác linh ở nhà của chính mình khi đối kháng nhau đã tạo ra sự cân bằng.

Nếu 2 ác linh cùng nhắm vào cùng một mục tiêu, thì không có chuyện tới trước tới sau, giữa chúng sẽ xảy ra xung đột. Cho đến khi một bên trấn áp được bên còn lại, chúng sẽ không tấn công mục tiêu.

Điểm khác biệt duy nhất là mục tiêu của 2 ác linh ở trong nhà vẫn luôn là hắn, trong khi Annabelle và ác linh này vẫn chưa nhắm vào hắn.

Trước khi hắn vào đây, chúng đã đối đầu với nhau.

Nếu không, thời điểm Đỗ Duy tiến vào, nhất định sẽ không an toàn như bây giờ.

Sau khi hiểu rõ vấn đề, hắn có thể dễ dàng nhảy ra khỏi điểm mù của tư duy, và tìm ra quy luật giết người.

Có thể hiểu là ác linh trong hành lang hình chữ thập có hạn chế về phương thức giết người, và tuân thủ theo quy luật.

Còn quy luật này...

Đỗ Duy đã nghĩ.. nó khá giống với một trò chơi 123 người gỗ mà hắn đã chơi lúc nhỏ.