Từ Một Tin ‘Tìm Bạn Trăm Năm’ Trở Thành ‘Vợ’ Người

Chương 86




Mộc Tử Duy biết lần về nhà này khác với lần trước.

Lần trước là để thừa nhận, hy vọng ba mẹ có thể tiếp thu mình, còn lần này, hy vọng họ có thể chân chính tiếp thu Quan Chước.

Trên tay cậu xách theo không ít thứ, thấp thỏm bất an nhấn chuông cửa.

“Ai vậy?” Cách cửa, Mộc Tử Duy nghe thấy tiếng của mẹ, không biết tại sao, cậu luôn cảm thấy tiếng mẹ là lạ, dường như…

Cửa vừa mở ra, Mộc Tử Duy liền thấy mẹ trợn mắt há hốc mồm đứng sững ở đó, viền mắt đo đỏ sưng lên như thể khóc lâu rồi.

Thoáng cái, Mộc Tử Duy luống cuống chân tây đứng đực tại chỗ. Còn mẹ cậu căn bản cũng không cho cậu thời gian để phản ứng lại, ôm lấy cậu khóc rống lên.

“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Mộc Tử Duy định ôm bà theo bản năng, nhưng trên tay cậu cầm nhiều thứ quá, thế là cứ lúng túng giơ lên giữa không trung.

“Khóc, khóc cái gì mà khóc?” Ba Mộc đi tới, nhìn thấy Mộc Tử Duy và Quan Chước cũng sửng sốt, mở miệng bảo: “Duy Duy, mẹ con điên rồi, đừng để ý tới bà ấy.” Nói xong lại mắng tiếp, “Đừng khóc, không sợ bị người ta thấy mà cười à.”

“Cười cái gì mà cười, khó chịu còn không cho tôi khóc sao?” Mẹ cậu tức tưởi lau nước mắt rồi dẫn bọn Mộc Tử Duy vào nhà, nhìn bọc lớn bọc nhỏ trong tay họ mà lại rầu rĩ. “Về nhà không nói trước một tiếng, sao còn mang lắm thứ vậy?”

Quan Chước yên lặng đặt đồ đạc xuống, nói: “Chúng con không thể thường xuyên đến thăm hỏi đã bất hiếu, đây chỉ là chút tâm ý, xin dì đừng ghét bỏ.”

“Ghét bỏ gì chứ, thằng bé này nói năng thật là…” Bất kể là trưởng bối nào nghe xong cũng đều hưởng thụ, mẹ Mộc cũng không ngoại lệ. Hơn nữa nhìn những hoa quả tươi, khô, mật ông này, đều là thứ trong nhà thích dùng, mẹ Mộc nhìn người con dâu cao to săn sóc này càng thấy thuận mắt.

“Mẹ, rốt cuộc mẹ làm sao vậy?” Thấy mẹ khóc, đến giờ Mộc Tử Duy vẫn thấy nhói lòng lắm. Tuy ba bảo cậu đừng quan tâm, nhưng mẹ cậu khó chịu làm sao cậu có thể ngó lơ được?

“Aizz, cũng không có gì…” Mẹ cậu thở dài, “Con còn nhớ một dì họ Trương ở cơ quan mẹ không? Con trai bà ấy hơn mười tuổi, cũng lùn lắm, đi bệnh viện Thành Đô kiểm tra thử, bác sĩ kê thuốc, bây giờ mới nửa năm cao lên một đoạn. Con bảo nếu ngày trước chúng ta cũng mang con đi….”

Nói rồi lại nhịn không được khóc nức nở.

“Bây giờ nói những điều đó có ích lợi gì.” Ba Mộc bị lải nhải nhiều ngày, giọng đã có phần bất đắc dĩ lắm rồi.

Mộc Tử Duy cũng khuyên giải, an ủi nói: “Con đã qua tuổi dậy thì, bây giờ có cho con uống thuốc gì nữa cũng không cao nổi.” Mẹ cậu nghe được câu ấy, khóc càng ác hơn.

Cuối cùng vẫn là ba Mộc Tử Duy không thể nhịn nổi nữa nói một câu “Khóc đủ chưa? Hôm nay bà đi nhảy tôi đi cùng bà đã được chưa”, nước mắt mới dừng.

Trong khoảng thời gian này, mẹ Mộc thích đi sân nhảy, một ngày không đi là cả người ngứa ngáy khó chịu. Khổ nỗi gần đây chỗ sân nhảy có thêm một con chó xù, bà vừa nhìn thấy nó là chân tay run rẩy, đừng nói là nhảy, chân tay cứ cứng đơ luôn.

Bà tiếp tục cò kè mặc cả: “Vậy lúc đi ông mang ít thịt xương dẫn nó đi xa một chút.”

“Được được được, bà nói gì cũng được.” Ba Mộc chỉ có thể đồng ý, sau đó xoay người vào bếp đun nước, miệng còn lầu bầu: “Người đã bao tuổi rồi còn mà khóc mãi, thằng bé mãi mới về nhà mà ngụm trà nóng cũng chưa được uống.”

Mẹ Mộc chỉ coi như không nghe thấy, kéo tay Mộc Tử Duy hỏi đủ thứ chuyện, ăn có đủ no không, mặc có đủ ấm không vân vân, đúng là như sợ cậu ở bên ngoài sẽ bị ức hiếp vậy.

“Con tự nấu nướng, sao có thể không đủ no.” Mộc Tử Duy trả lời rất nghiêm túc. “Hơn nữa bây giờ còn chưa tới mùa đông, không cần mặc nhiều quần áo quá.”

“Ai bảo chỉ có mùa đông mới mặc nhiều, bình thường khoác thêm mấy chiếc lên người, lúc thay đổi thời tiết dễ bị cảm nhất.” Mẹ cứ càu nhàu mãi chẳng ngớt, đưa tay nhéo mặt Mộc Tử Duy, “Nói ăn no thì mẹ tin, mặt đầy thịt rồi nè.”

Nói xong, nhìn qua người nuôi con mình đến béo trắng, mặt cười tươi thêm vài phần.

Lúc làm cơm tối, Mộc Tử Duy và Quan Chước vốn định chuẩn bị vào bếp, lại bị mẹ Mộc ngăn lại. “Ngồi xe cả ngày trời, phải nên nghỉ ngơi mới đúng. Hay, mấy đứa chuyên nghiệp nên coi thường đồ nghiệp dư như mẹ?”

Mộc Tử Duy liền vội lắc đầu, mẹ Mộc sờ đầu cậu, cười nói, “Hai đứa làm đầu bếp, suốt ngày ở bên ngoài nấu nướng cho người khác, về nhà còn phải tự tay mệt lắm. Duy Duy ngoan, hôm nay mẹ nấu cho con ăn ngon.”

Mộc Tử Duy nghe thấy câu “Duy Duy ngoan” kia, đột nhiên nhớ tới rất nhiều chuyện khi còn nhỏ, viền mặt đỏ hồng, chung quy vẫn nhịn không rơi nước mắt.

“Ba mẹ em là người rất tốt.” Lúc xem TV trong phòng khách, Quan Chước đột nhiên nói.

“Ừ, em cũng thấy thế.” Nghe thấy Quan Chước khen ba mẹ mình, Mộc Tử Duy rất vui.

“Cho nên mới nuôi ra được đứa con tốt như em.”

“Thực ra, cũng… cũng không tốt như vậy.” Mộc Tử Duy xấu hổ cúi đầu, cậu có thể thẳng thắn tiếp thu khen ngợi của anh về người thân, nhưng khi cậu được khen thì lại thấy ngài ngại.

“Ba mẹ em đều tốt, cho nên họ nhất định sẽ thích anh, anh không cần khẩn trương.” Mộc Tử Duy nhìn vào mắt anh, nghiêm túc nói.

Quan Chước vẫn trầm tĩnh trước sau như một, hầu như không nhìn ra chút sơ hở nào: “Làm sao em nhận ra được.”

“Lúc anh khẩn trương, ngón tay cái sẽ đè lên khớp xương thứ hai của ngón trỏ.” Lúc vui sẽ khẽ cúi đầu, mặt mày cong cong dịu dàng; lúc tức giận môi sẽ mím chặt; lúc trong lòng có tâm sự ánh mắt sẽ vô thức né tránh.

Mộc Tử Duy cũng không phải một người tâm tư kín đáo am hiểu nhìn sắc mặt đoán tâm tư, ngược lại, có nhiều lúc cậu rất vụng về. Nhưng mỗi một chi tiết của Quan Chước, giơ ta nhấc chân, nhướn mắt mỉm cười, đều như thể khắc vào trong đầu cậu, không thể nào quên được.

Bởi vì để tâm cho nên lưu tâm. Hiểu người này càng nhiều, những chi tiết đó dần thâm nhập vào mọi ngóc ngách trong cuộc sống của cậu, trở thành một bộ phận.

Có người nói, một đôi tình nhân ở chung với nhau lâu dài sẽ càng ngày càng giống nhau, có lẽ chính là đạo lý ấy.

Mộc Tử Duy nghĩ, có thể sau này cậu và Quan Chước cũng sẽ dần trở nên giống đối phương, như vậy không phải tức là cậu sẽ cao hơn rồi sao?

Mộc Tử Duy càng nghĩ càng cảm thấy cách này dù sao cũng ổn hơn nhiều so với cách uống thuốc mẹ nói, càng nghĩ càng thấy vui. Cậu hoàn toàn không chú ý tới khi cậu không hỏi cố vì sao anh khẩn trương, Quan Chước đã thầm thở dài một hơi, lặng lẽ đưa tay vào túi áo, siết chặt cái hộp nhung tinh xảo kia trong tay.

Lời tác giả:

Đại khái thì còn 2 chương nữa là hoàn chính văn.

><><><