Tư Nhân Hỉ Sự

Chương 9: Phá bẫy




37.

Năm sau, Hứa Tri Hiểu từ trước đến giờ không có hứng thú đi chúc tết, phá lệ chủ động theo cha mẹ qua mấy nhà bạn bè trên phương diện làm ăn.

Tuy rằng không phải không ngại nhận tiền mừng tuổi, mà chú bác vẫn là quen biết nhau.

Sau đó cậu không ở nhà lâu thêm nữa, trở về trường sớm.

Kết quả vừa đến liền có tin xấu ——

Một đàn anh trong đoàn đội muốn rút lui, nguyên nhân là anh ta thi đậu nhân viên công vụ ở quê hương.

38.

Mọi người muốn mở tiệc tạm biệt đàn anh rút khỏi.

Trong bữa tiệc, Hứa Tri Hiểu không thể khống chế mà liên tiếp đưa ánh nhìn về phía Vương Khiên ngồi nghiêng ở đối diện.

Hắn nhìn qua trầm ổn trước sau như một, vẫn luôn kiên trì nghe mọi người nói chuyện, cùng chạm cốc uống rượu với anh em sắp rời đi, nhưng cũng chẳng thấy nửa phần say.

Đàn anh uống tới cuối, say đến trời đất đen kịt, chỉ biết kéo Vương Khiên, nghẹn cổ liên tục xin lỗi, “Đúng vậy tao có lỗi với mày! Anh em, xin lỗi! Tao thật sự có lỗi với mày a, cũng xin lỗi mọi người…”

Sau khi anh ta say ngất, bàn tiệc vốn náo nhiệt chậm rãi yên tĩnh lại.

Chỉ có Vương Khiên, vỗ nhè nhẹ lưng anh ta, còn khẽ giọng an ủi anh ta, tuy rằng anh ta căn bản không nghe thấy.

Hứa Tri Hiểu lẳng lặng nhìn trong mắt, đáy lòng mơ hồ mệt mỏi.

Từng giọt chua xót nho nhỏ tụ lại, cuối cùng trong sự im lặng của tất cả mọi người, lên men thành đau đớn nhẹ nhàng lại dài lâu.

39.

Một người rời đi, tựa hồ cũng không quá ảnh hưởng đến đoàn đội.

Vương Khiên lại bắt đầu dẫn người bôn ba khắp nơi.

Lần này, ngược lại rất nhanh liền có tin tốt truyền đến.

Một khu siêu thị cỡ trung đồng ý mua hệ thống này, nhưng giá rất thấp, gần như tiếp cậu giá quy định của đoàn đội.

Tuy rằng khách hàng này ở mọi phương diện đều có chênh lệch không nhỏ với sự kỳ vọng của mọi người, mà tốt xấu cũng là cuộc làm ăn đầu tiên, mỗi người đều cảm thấy phấn chấn.

Nhưng không biết có phải vận may đến cùng hay không, trong một đoạn thời gian kế tiếp, không ngừng vấp phải trắc trở lại biến thành cuộc sống ban đầu.

40.

Hứa Tri Hiểu trông coi hướng đi tài chính của đoàn đội, công ty đưa vào hoạt động tình hình thế nào, trình độ ra sao, cậu càng có quyền lên tiếng hơn Vương Khiên.

Lúc trước tiền tài trợ mà trường cung cấp thêm vào tài chính mà mọi người nhập cổ phần, tổng cộng hai mươi lăm vạn, nhìn qua không ít, mà căn bản không dùng qua.

Mất chi phí đưa vào sản xuất thì không nói, chỉ sợ họ đã giảm bớt chi tiêu công việc đến thấp nhất, thậm chí cũng không có địa điểm làm việc cơ bản, mỗi người mỗi tháng cũng chỉ nhận có chút lương, gần như tương đương với đang làm không công, mà theo mọi người cả ngày chạy ở bên ngoài, còn có một đống sản phẩm chất chứa trong kho hàng không thấy ánh mặt trời, các loại tiêu phí vẫn như nước chảy chi ra bên ngoài.

Mà điểm mấu chốt nhất là, bọn họ trước sau chỉ cho ra không lấy vào.

Cho dù là cuộc làm ăn duy nhất kia, cũng không thể mang đến lợi nhuận cho họ.

41.

Hứa Tri Hiểu gấp trong lòng, mà gấp hơn cả cậu, là luận văn tốt nghiệp của cậu.

Cậu chôn mình ở thư viện ròng rã nửa tháng, mất ăn mất ngủ, cuối cùng cũng viết ra luận văn sơ thảo.

Sau khi giải quyết chuyện này, cậu tính thời gian, tranh thủ trở về Vân Thành một chuyến.

Hai ngày sau, cậu mang theo một người khác về Lĩnh Đại.

42.

“Đây là Vương Khiên, người phụ trách công ty chúng tôi. Đây là bạn em, Lý Nhất Dương, làm việc ở Ngân hàng Hồng Nghiệp, mới từ Anh trở về, bây giờ đang đi làm ở tổng bộ Vân Thành.” Hứa Tri Hiểu giới thiệu hai người lần đầu gặp mặt cho nhau.

Vương Khiên cùng Lý Nhất Dương không lộ dấu vết nhìn kỹ lẫn nhau, sau đó mỉm cười nắm tay.

Trên người Lý Nhất Dương có khí chất công tử nhà giàu rất rõ ràng, bất kể là nụ cười hay là tư thái, đều mang theo giọng điệu không chút để ý, vừa vặn hình thành sự chênh lệch rõ ràng với Vương Khiên khắc kỷ tự tin.

Hai người vừa gặp mặt, liền cảm nhận khí tức “Không phải chủng tộc của mình” trên người đối phương.

Lý Nhất Dương ngoẹo cổ, lười biếng cười nói: “Tôi nghe Tri Hiểu nói rồi, tôi nghe Tri Hiểu nói, trên tay anh có một hệ thống an toàn tự khai phá dự định bán?”

Hứa Tri Hiểu nhắc nhở lườm hắn một cái.

Lý Nhất Dương vờ không nhìn thấy.

Vương Khiên rất bình tĩnh, lấy ngôn ngữ đơn giản dễ hiểu giới thiệu sản phẩm trên tay một lần.

Lý Nhất Dương gật gật đầu, không tỏ rõ ý kiến, ngược lại trực tiếp nói với Hứa Tri Hiểu: “Cậu sao lại chạy đi làm cái thứ này? Cậu không phải không có hứng thứ với ngành kỹ thuật hay sao? Đổi tính rồi à?”

Hứa Tri Hiểu nghiêm mặt nhắc nhở, “Nói chuyện chính, đừng nói nhảm.”

Lý Nhất Dương tùy ý vung tay lên, “Có gì để nói? Ngày mai mấy người trực tiếp tới ngân hàng tìm người bàn bạc là được, tôi cũng không hiểu cái này.”

Hứa Tri Hiểu cau mày, “Vừa nãy không phải giới thiệu với anh ưu thế của hệ thống chúng tôi rồi hay sao? Tôi có thể cho anh một phần tài liệu, anh lấy về bàn bạc với lãnh đạo của anh chút đi, nếu như ông ấy đồng ý, chúng tôi có thể tới cửa phục vụ, tiến hành thí nghiệm tại chỗ.”

Lý Nhất Dương bật cười, “Cái này thì có gì để bàn…”

Vương Khiên nghiêm nghị nói: “Ngài Lý, tính năng của hệ thống này là tiên tiến nhất cũng hoàn thiện nhất trên thị trường hiện nay, trên phương diện điều khiển từ xa và phòng chống quấy nhiễu biểu hiện đặc biệt vượt trội, đối với ngân hàng, là lựa chọn rất lý tưởng, không chỉ có hệ số an toàn cao, hơn nữa còn có thể tiết kiệm nhiều nhân lực dư thừa cùng chi phí thiết bị.”

Lý Nhất Dương nghe cậu nói xong, đầu lông mày nhếch lên một cái, nụ cười khẽ bên môi gần như muốn tràn ra.

Hứa Tri Hiểu phịch đứng lên, lên tiếng kéo hắn ra khỏi chỗ ngồi, “Anh đi theo tôi một chút.”

43.

Trong góc hành lang quán trà, Hứa Tri Hiểu giằng co với Lý Nhất Dương.

“Làm gì? Giận tôi?” Lý Nhất Dương cảm thấy buồn cười, “Cậu có cần thiết hay không? Làm gì mà nghiêm túc như vậy.”

Hứa Tri Hiểu lạnh lùng nhìn chăm chú vào hắn, “Cười đã chưa?”

“Cái gì?”

“Nhìn người khác nghiêm túc làm việc, anh cảm thấy buồn cười lắm sao?” Trong thanh âm Hứa Tri Hiểu đè nén tức giận, “Trước khi tới anh đáp ứng tôi cái gì? Biểu hiện vừa nãy, chính là ‘nghe thật tốt’ của anh hay sao? Anh không khỏi quá không tôn trọng người!”

Lý Nhất Dương thấy mặt mũi bị tổn hại, âm thanh lạnh xuống theo, “Tôi làm sao mà không tôn trọng người? Thái độ của tôi còn chưa tốt à? Tôi đã đặc biệt theo cậu chạy đến Lĩnh Thành rồi, cũng ngồi xuống nghe người phụ trách gì kia của cậu nói, cậu còn muốn tôi làm gì nữa? Không chỉ là một cái hợp đồng nho nhỏ thôi sao, trị giá bao nhiêu tiền? Một triệu hay là ngàn vạn? Đáng để cậu như thế?”

Hứa Tri Hiểu càng tức giận hơn, “Anh có ý gì? Anh cảm thấy tôi là đang cầu xin anh bố thí hợp đồng cho tôi sao?”

Lý Nhất Dương dừng một chút, lập tức chậc một tiếng, buồn bực nhếch lông mày, “Tôi không có ý này!”

Hứa Tri Hiểu cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, một lần nữa dùng lý trí nói chuyện, “Lý Nhất Dương, ngân hàng hợp tác với Hứa gia không phải chỉ có Hồng Nghiệp, tôi tìm anh cũng không phải là bởi vì chúng ta có quan hệ tốt, mà là bởi vì tôi thật sự cảm thấy cái hệ thống này là Hồng Nghiệp mấy người cần nhất. Cuối năm ngoái Hồng Nghiệp xảy ra sự cố an toàn, đến bây giờ cũng còn chưa dẹp loạn, tôi tới nhà anh chúc tết, còn nghe thấy ba anh nói chuyện này với ba tôi. Anh bây giờ được gọi về nước, chính là lúc để thể hiện bản lĩnh. Anh không phải vẫn luôn oán giận anh không có thành tích, bị người ta áp một đầu khắp nơi hay sao? Đây chính là cơ hội tốt. Nếu không thì tôi tại sao phải chờ anh từ Anh trở về, mà không trực tiếp đi tìm ba anh?”

Lý Nhất Dương nghe xong lời này, thật giống như lần đầu tiên quen biết Hứa Tri Hiểu, đánh giá cậu từ trên xuống dưới.

“Nhìn cái gì?” Hứa Tri Hiểu bị hắn nhìn có chút không dễ chịu.

“Tôi phát hiện cậu còn thật sự có chuẩn bị.” Lý Nhất Dương cảm thấy rốt cục cũng bình tĩnh lại.

Hắn từ nơi nào lấy ra cái bật lửa tinh xảo, một tay bật lửa, tắt đi, lại bật, lại tắt đi.

Đây là thói quen suy nghĩ mà hắn nuôi ở nước ngoài.

Một lát sau, hắn dừng lại, “Đi thôi, trở lại.”

Hứa Tri Hiểu nghe vậy, rốt cục lộ ra nụ cười.

Lý Nhất Dương đột nhiên đưa tay, xoa tóc cậu, “Thằng nhóc cậu, bây giờ cũng biết học làm ăn rồi. Nhớ trước đây, cậu vẫn còn là thằng nhóc con theo sau mông tôi.”

Hứa Tri Hiểu phất tay hắn, “Công tư rõ ràng, nói chuyện chính đi đừng cứ thấy sang bắt quàng làm họ với tôi nữa. Hơn nữa anh cũng chỉ lớn hơn tôi một tuổi, đáng gờm lắm à?”

“Cậu còn sức nữa?” Lý Nhất Dương trừng cậu, “Có tin tôi nói chuyện cậu nhiêu tuổi đái dầm cho đàn anh kia của cậu biết không?”

“Anh!” Hứa Tri Hiểu dùng sức trừng hắn, lại chỉ đổi một nụ cười xấu xa lười biếng.

44.

Lý Nhất Dương lấy tài liệu đi, mãi đến tận ba ngày sau mới thông báo cho họ đi gặp nhân viên chủ quản an toàn của chi nhánh ngân hàng Hồng Nghiệp ở Lĩnh Thành.

Lúc này, hắn không tìm Hứa Tri Hiểu, mà trực tiếp liên lạc Vương Khiên.

Vương Khiên mang người qua, gặp quản lý gặp chủ tịch ngân hàng, vừa thí nghiệm vừa giải thích, phí với đối phương hơn nửa ngày, mới bước đầu bàn xong hướng hợp tác, mà giá cả thì hai bên đều không chịu nhường nhịn.

Ngày thứ hai, hắn đưa Hứa Tri Hiểu đi, quang minh chánh đại dùng mưu kế, rốt cục lấy được hợp đồng lợi nhuận đầu tiên của công ty từ khi thành lập tới nay.

45.

Trên đường về trường, Hứa Tri Hiểu không nhịn được lăn qua lộn lại xem hợp đồng, trên mặt từ trước đến giờ không bao nhiêu biểu tình cũng không khống chế được mà nở nụ cười mừng rỡ.

Vương Khiên nhìn cậu, ánh mắt vô cùng nhu hòa, “Vui thế sao?”

Hứa Tri Hiểu ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh, “Đàn anh anh không thấy vui à? Đây là bút lợi nhuận đầu tiên của chúng ta a.”

“Cũng may, ít nhất tiền bây giờ còn chưa tới mức nợ nần.”

Hứa Tri Hiểu không nhịn được giơ ngón tay cái lên, “Đàn anh anh quá bình tĩnh rồi.”

Vương Khiên khẽ mỉm cười, “Lần này ít nhiều cũng nhờ cậu, trở về nhớ công lao đầu tiên cho cậu.”

Hứa Tri Hiểu lại lắc đầu một cái, nói: “Em chỉ là tranh thủ cơ hội thôi, nếu như không phải đàn anh anh làm ra sản phẩm tốt như vậy, cho dù chúng ta có quan hệ, người ta cũng sẽ không hợp tác với chúng ta. Hơn nữa biểu hiện của anh lúc đàm phán hôm nay thật bá đạo, đối mặt với chủ tịch ngân hàng kia, không có chút nào xuống hạ phong.”

Nói là vậy, có thể làm ra cống hiến quan trọng cho đoàn đội, cậu cũng rất kích động, rất có cảm giác hãnh diện.

Vương Khiên nhìn cậu trợn hai mắt, nghiêm túc nói chuyện, hơi suy nghĩ, giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cậu.

Hứa Tri Hiểu hậu tri hậu giác phản ứng lại, mặt đỏ bừng, khó giải thích được chỗ bị vỗ có chút ngứa, không nhịn được đưa tay gãi gãi, “Đàn anh, anh…”

Vương Khiên nói: “Tôi phát hiện cậu bây giờ ở trước mặt tôi, không còn căng thẳng như trước đây nữa.”

“A…”

Hứa Tri Hiểu bị một câu nói đánh lại nguyên hình, trong nháy mắt tắt tiếng, không biết nên nói gì.

Bỗng nhiên, Vương Khiên kéo tay cậu, “Dừng lại chút trước.”

Hứa Tri Hiểu đứng lại.

Vương Khiên đưa tay vòng qua sau cổ cậu, cực kỳ tự nhiên thay cậu chỉnh lại cổ áo bị nhăn, “Bị nhăn, được rồi, đi thôi.”

… Mặt Hứa Tri Hiểu ửng đỏ, đi theo như bị mộng du.