Tự Phấn Đầu Thành Ảnh hậu

Chương 71




Editor: L.N.H.T

An Quân làm một đại tiểu thư, nhưng chưa hề coi thường ai. Cho dù lúc trước làm trợ lý cho cậu Anh thì cũng là làm cho vui, hoàn toàn không hề để bụng.

Cũng là vì cô em chồng tương lai này, thật muốn trái tim của cô “nát bét” mà! Người khác đều lo lắng chị dâu em chồng bất hòa, em chồng chơi xấu châm ngòi quan hệ con dâu mẹ chồng.

Còn phía bên cô thì hoàn toàn không cần lo lắng về vấn đề này. Cô em chồng nhà cô thần kinh thô, trái tim rộng lượng đến mức có thể nhéc vừa một chiếc thuyền. Lúc bị bắt nạt, người ta nào cần mình an ủi, còn kiếm cớ thay người khác nữa đấy! Chưa thấy người nào không có tiền đồ như vậy!

An Quân nói chuyện điện thoại với Dư Uyển Uyển xong thì tức giận nhìn Cố Lượng. Rốt cuộc cô em gái này có quan hệ máu mủ gì với anh không vậy?

Cố Lượng cứ như đoán được cô đang suy nghĩ gì, “Dư Uyển Uyển có hơi giống dượng của anh! Tính cách của dượng anh tốt đến độ không thể tốt hơn. Độ khoan nhượng rất mạnh, ở phương diện này Dư Uyển Uyển rất giống ông ấy.” Nếu tính cách ba Dư không cực tốt, thì thật đúng là không có cách nào sống cùng dì tới giờ. Hơn nữa tình cảm còn rất tốt. Ngẫm lại Dư Uyển Uyển ở trước mặt mẹ mình cứ như con cừu nhỏ, bây giờ sắp hai mươi tuổi rồi, còn bị phạt đứng, đánh bản?

Nghĩ tới những thứ này, Cố Lượng cảm thấy Dư Uyển Uyển cũng rất bi kịch. Bị dì của anh nuôi đến hỏng rồi! Đứa bé này còn cứu được nữa không nhỉ?

“…” Được rồi, y sĩ trưởng của chú Đới, ba của Dư Uyển Uyển thật đúng là khiến người ta không còn gì để nói.

Mặc dù chú Đới thành bạn tốt với ba Dư, mặc dù ba Dư rất không thích nói chuyện. Sau đó, chú Đới lại càng giới thiệu ba Dư cho nhiều bạn bè trong giới hơn. Cho tới bây giờ, có rất nhiều ngôi sao tai to mặt lớn đều bằng lòng tìm đến ba Dư xem bệnh.

Bởi vì ba Dư thứ nhất là không kê thuốc bậy bạ, thứ hai là chỉ nói những gì cần nói, nói ít nhưng lại nói thật. Mặc kệ bạn có phải là ngôi sao hay không, người ta đều đối xử như nhau. Ở phương diện y đức hoàn toàn được đảm bảo. Bình thường rất dễ nói chuyện, tính tình rất ôn hoà, bạn bảo ông ấy nhượng bộ thế nào tuyệt đối không thành vấn đề. Chịu thiệt một chút, người ta còn tưởng là đại bổ! Thế nhưng, trên nguyên tắc lại có điểm chết tích cực.

Kiểu người thế này có thể lên làm giám đốc quả thật chính là kỳ tích. Năng lực thì có, nhưng giá trị năng lực quan hệ là âm thì phải làm sao?

Kết quả Cố Lượng nói: “Nhị viện[1] viện trưởng là anh nuôi của dượng anh. Cha của viện trưởng là ông nuôi của Dư Uyển Uyển. Dượng của anh ở trên lĩnh vực Đông y có một đống sư huynh sư đệ sư thúc sư điệt! Quan hệ của ông ấy với đám người kia rất tốt.”

[1] Nhị viện: Tra baidu thì bảo là một chức quan ở thời đại xưa, không thấy viết gì về chức vụ ở hiện đại, mà theo t nghĩ là người đứng sau viện trưởng á.

“…” An Quân không nói gì. Đây coi là mèo mù đụng phải một đám chuột chết sao?

Ba của Dư Uyển Uyển nhìn qua thì vô dụng thế đấy, kết quả trong lĩnh vực chuyên môn, bối cảnh hùng hậu của người ta khiến mọi người không còn lời để nói. Dáng vẻ này của Dư Uyển Uyển là đồ vô dụng sao? Cho đến bây giờ vẫn chưa từng nhờ chị dâu là cô đây đến giúp giải quyết chuyện gì đâu đấy.

An Quân gọi điện cho Tổng giám đốc Liên, lại phát hiện thành viên ban giám đốc đi công tác hết rồi. Hết cách, sáng sớm hôm nay An Quân bèn đi tìm đạo diễn Hứa. Dự định tự mình đến gặp Lộ Yến Chỉ vô pháp vô thiên kia. Lộ Yến Chỉ cô bắt nạt bé con nhà tôi không có ai chống lưng! Tôi sẽ để cô biết tại sao bé con nhà tôi lại nổi tiếng như vậy?

Kết quả, An Quân đi theo đạo diễn Hứa vừa đến đoàn làm phim đã thấy một đống người vây thành vòng tròn. Có phải bé con ngu ngốc nhà cô lại bị bắt nạt không? An Quân sốt ruột lập tức đẩy đám người ra đi vào. Đúng lúc nhìn thấy Lộ Yến Chỉ và một bác gái nông thôn đang đứng cạnh bé con ngu ngốc nhà mình.

An Quân vừa muốn nói chuyện thì thấy Lộ Yến Chỉ kéo bác gái khóc đến mức lớp trang điểm cũng nhòe đi. Bác gái đang vuốt tay của Dư Uyển Uyển, cười đến mức như một đóa hoa hướng dương. Lộ Yến Chỉ cũng có chút chật vật nhìn Dư Uyển Uyển. Nhìn cảnh tượng này kiểu gì cũng giống Lộ Yến Chỉ bị Dư Uyển Uyển “bắt nạt” đến khóc đúng không? Làm phản à?

“Xảy ra chuyện gì vậy?” An Quân theo bản năng mở miệng nói. Rốt cuộc cô nàng ngốc nghếch Dư Uyển Uyển kia lại làm ra chuyện kỳ lạ gì vậy?

Cậu Anh vừa nhìn thấy chị họ đến thì lập tức chạy tới. Tuyệt đối đừng để chị họ gây chuyện. Có trời mới biết, miệng An Quân có chức năng bắn pháo, còn có bản lĩnh đánh mấy thằng cặn bã. Nhìn tình hình vừa rồi, có lẽ sau này Lộ Yến Chỉ sẽ không tiếp tục chèn ép Dư Uyển Uyển nữa nhỉ? Tuyệt đối đừng để ngọn lửa kia của chị họ bùng lên!

Bên kia Lộ Yến Chỉ hoàn toàn mặc kệ, An Quân này không biết là người qua đường Giáp nào chạy tới đây. Ngược lại Dư Uyển Uyển vừa nhìn thấy chị dâu của mình đến thì cảm thấy không tốt. Vì vậy nhanh chóng kéo tay bác gái ra, chạy về phía An Quân.

“Chị dâu, sao chị lại tới đây?” Dư Uyển Uyển vội vàng hỏi.

“Chị làm người đại diện cho em không được hửm? Chị muốn nhìn xem, trong đoàn làm phim này có bá chủ nào. Cô ta còn có thể một tay che trời sao?” An Quân quả nhiên nói thẳng. Cô vốn là một người có tính đại tiểu thư. Chỉ là bình thường nhìn qua rất khách sáo. Lúc này, khuôn mặt trái táo đáng yêu của An Quân trở nên sắc bén.

“Làm gì có bá chủ nào chứ. Em rất tốt mà. Chị dâu mau về đi!” Dư Uyển Uyển đáng thương khẩn cầu nói. Hết cách rồi, đám phụ nữ bên cạnh cô quá cường thế, cô thật sự hold không được.

Chỉ là, cô còn chưa nói xong, bác Lộ mang theo vẻ mặt cảm kích đi tới, dùng sức nắm tay An Quân.

“Cháu gái, đây là đứa nhỏ nhà cháu sao? Đứa nhỏ nhà cháu thật sự tốt bụng. Hôm nay cháu ấy đã cứu bác một mạng đấy!” Bác gái là người nhà quê, lúc nói chuyện thì mang theo chút giọng địa phương. Nhưng khuôn mặt cảm kích của bà lại không thể che dấu được!

“Ha ha… Đứa nhỏ nhà cháu…” Có hơi ngốc ạ. Đối mặt với bác gái chất phác. An Quân nào còn lửa giận gì. Nói thật, cô vẫn luôn suy nghĩ phải đào tạo lại cô em chồng thật tốt đấy! Bác gái nông thôn này gia nhập vào làm gì vậy?

Chỉ thấy bác gái kia cười ha hả quay đầu lại, “Diễm Diễm, con còn không qua đây, giúp mẹ cảm ơn người ta đi!” Bác gái bất mãn hô to về phía Lộ Yến Chỉ. Lộ Yến Chỉ vốn đang ngầu lòi đứng chỗ đó. Vừa nghe thấy lời của mẹ, cô ta thì lập tức đi tới.

“Lần này thật sự cảm ơn cô đã cứu mẹ tôi!” Vẻ mặt Lộ Yến Chỉ cao ngạo nói. Nhưng vẻ ngượng ngùng trên mặt lại không che dấu được.

Bởi vì có An Quân gia nhập, Dư Uyển Uyển hoàn toàn không phản ứng kịp. Vô thức hỏi ra nghi ngờ trong lòng: “Không phải tên là Lục Diễm Diễm sao?” Hôm nay có quá nhiều chuyện phát sinh, đứa nhỏ này thật sự có hơi không hiểu được.

“Tên thật của tôi là Lộ Diễm Diễm, cô có ý kiến gì sao?” Chị Lộ nghiến răng nghiến lợi nói. Cái con nhỏ ngốc này, muốn cô ta tự vạch áo cho người xem lưng à? Nhưng cho dù là vậy, Lộ Yến Chỉ cũng không có cách nào tức giận với Dư Uyển Uyển. Chính cô ta cũng là người cực kỳ ngay thẳng.

Lại nhìn về phía An Quân vừa rồi còn muốn khiêu khích cô ta, lúc này lại trợn mắt há miệng có thể nhét vừa một quả trứng gà. Tâm trạng của chị Lộ lập tức trở nên tốt hơn. Làm bạn với con nhỏ ngốc Dư Uyển Uyển này, đám bạn bè thân thích chắc hẳn tốn không ít tế bào não nhỉ?

“Không có ý kiến! Không có ý kiến!” Dư Uyển Uyển vội vã tiếp lời. Cô nào biết nghệ danh của chị Lộ hay như vậy, mà tên thật lại… khiêm tốn như thế?

Bên kia An Quân trợn tròn hai mắt. Đây là tình huống gì thế? Dư Uyển Uyển cứu mẹ của Lộ Yến Chỉ hả? Chuyện xảy ra lúc nào vậy? Dư Uyển Uyển là cô gái ngốc như vậy, lại ngoài dự đoán của mọi người, chơi trò “kinh thiên nghịch tập”[2]?

[2] Kinh thiên nghịch tập: kinh thiên là cực kỳ hoảng sợ; nghịch tập là tập kích ngược lại.

Cứ thế cung tâm kế trong đoàn làm phim biến thành hình ảnh gia đình vui vẻ? Quần chúng vây xem phải làm gì đây?

Cuối cùng An Quân cũng hiểu ra. Cô em chồng của cô vốn không muốn dùng đến chỗ dựa là bọn họ. Người ta muốn tự mình giải quyết khốn cảnh của mình? Mặc dù gặp vận may, trực tiếp rút củi dưới đáy nồi bắt chuyện với mẹ của Lộ Yến Chỉ.

An Quân đầu đầy mồ hôi lạnh nhìn vẻ mặt vô tội, chất phát quá mức của Dư Uyển Uyển, đột nhiên nghĩ đến ông ba dịu dàng hiền hậu đến chất phát của cô.

Lúc đó ba Dư nhà người ta che giấu khả năng tiềm ẩn thôi, có thể thoải mái giải quyết tất cả vấn đề khó khăn, để mình có một cuộc sống thật tốt chứ? An Quân có thể nói Dư Uyển Uyển thật sự giống ba của em sao? Đây là nói ba thế nào con thế đó nhỉ?

Bên kia mẹ Lộ đang vui vẻ nói với con gái: “Diễm Diễm, con xem trưa nay có thể mời mọi người ăn một bữa cơm không?” Con gái của bà là ngôi sao lớn, nhà bà không hề thiếu tiền!

Tay kia của bác gái bất tri bất giác nắm lấy bàn tay nhỏ của Dư Uyển Uyển, không ngừng vuốt ve. Bà thật sự rất thích cô gái nhỏ này. Vừa xinh đẹp, lại chất phát hiền lành.

Thật ra bác Lộ không mấy thích tính cách con lừa của con gái nhà mình. Tính cách con gái bà quá cứng rắn, không dễ dàng khiến người ta yêu thích.

Cô gái nhỏ mềm mại Dư Uyển Uyển này thì lại tốt. Nếu bác Lộ có con trai, chắc chắn muốn cưới cô gái như vậy vào cửa. Bác Lộ cực kỳ yêu thích Dư Uyển Uyển không muốn buông tay. Cho dù không có con trai, bà cũng rất muốn dẫn cô gái này về nhà nuôi.

An Quân nhìn đến đây cũng cực kỳ sốt ruột. Cuối cùng cô cũng hiểu ra. Đồ vô dụng như Dư Uyển Uyển rất có kỹ xảo về phương diện chọc cho các bác gái yêu thích.

Vậy là điểm mị lực được cộng thêm sao? Nữ minh tinh nhà người ta có dáng dấp đẹp, tràn đầy nhân duyên với người khác phái. Còn em chồng nhà cô, dáng vẻ cũng được đấy, đáng tiếc sức hấp dẫn đều dành cho hết các bác gái! Đây là chuyện gì vậy hả?

Nói cho cùng, một hồi phong ba cứ thế đi qua. Chị Lộ rất hào sảng mời tất cả mọi người cùng nhau đi ăn trưa. Hiếm khi đạo diễn Hứa không tỏ ra bất mãn.

Chuyện xảy ra trong hai ngày này, đạo diễn Hứa vẫn biết một chút.

Chỉ là, tranh đấu giữa các minh tinh với nhau, làm đạo diễn nhiều năm bà đã thấy nhiều rồi. Chỉ cần không bày ra ngoài ánh sáng, bình thường đạo diễn Hứa sẽ không quản tới.

Đạo diễn Hứa chỉ không ngờ, hôm qua lại có nhiều người gọi điện cho bà như vậy, nói bà săn sóc cho Dư Uyển Uyển một chút, đứa bé kia không tệ đâu. Đừng để những chuyện xấu xa kia phá hủy cô ấy.

Đạo diễn Hứa cũng hết ý kiến. Được rồi, hôm nay bà quyết định đến đoàn làm phim nói chuyện với Lộ Yến Chỉ. Kết quả, An Quân trực tiếp chặn bà ở cửa. Nhất quyết muốn đi cùng bà, để gặp Lộ Yến Chỉ vô pháp vô thiên.

Cũng được thôi, bà dẫn An Quân đến. Bọn họ có thể tự mình giải quyết mẫu thuẫn là tốt nhất.

Chỉ là, đạo diễn Hứa không ngờ tới, vốn không cần đến người khác giúp đỡ, Dư Uyển Uyển đã tự mình giải quyết xong.

Nhìn trên bàn cơm, Lộ Yến Chỉ sảng khoái vỗ lưng Dư Uyển Uyển, một “cơn say” bay hết ân cừu, từ đó là bạn bè. Lại nhìn vẻ mặt có thần quẫn bách của Dư Uyển Uyển.

Nhìn kiểu gì Dư Uyển Uyển cũng giống một con ngốc, không bao giờ nói lời nịnh nọt người khác. Nhưng đến sau cùng, mọi người lại không có ý kiến gì với cô, đều bằng lòng đứng ra nói chuyện giúp cô.

Đạo diễn Hứa ngước mắt lên, nhìn Cố Lượng chạy đến để xã giao, lại nhìn An Quân mặt đen như đáy nồi. Rồi nhìn qua một đám người không hẹn mà cùng chạy đến tham ban ngày hôm nay, cậu Anh từ idol của các cô gái đến minh tinh tuyến một, nữ vương Cốc mấy năm trở lại đây cực kỳ hot, Ảnh đế quốc tế Hoắc Lỗi vừa mới lên ngôi, còn có lão hí cốt chú Vi rất có tiếng tăm ở trong giới, cùng với thanh niên đeo kính ngồi bên cạnh Dư Uyển Uyển không ngừng chăm sóc cho cô, dùng ánh mắt cảnh giác chú ý đến Lộ Yến Chỉ… Ngoài ra, còn có những tiền bối khác vẫn chưa tới, nhưng lại gọi điện thoại cho cô.

Đạo diễn Hứa đột nhiên phát hiện Dư Uyển Uyển này cũng rất thú vị.

Ai cũng nói mỗi người tiến vào giới giải trí đều trèo cao giẫm thấp. Một minh tinh muốn nổi tiếng, nhất định phải giẫm lên người khác để thượng vị. Ai lòng dạ ác độc thì người đó có thể leo lên đỉnh của cái giới này.

Nhưng lại nhìn Dư Uyển Uyển được mọi người vây quanh, là cô gái được người trong giới công nhận không có tâm nhãn, miệng lưỡi vụng về, không biết tiến bộ, lại được một đám người cô quen biết săn sóc trông chừng. Tựa như tất cả mọi người đều không yên lòng về cô, sợ cô rước lấy phiền toái gì, tự mình không thể giải quyết được. Tất cả mọi người đều coi cô như người nhà của mình!

Ai nói giới giải trí phù hoa mê hoặc mắt người, hôm nay vào giới là vợ chồng mẫu mực, bạn tốt anh em tốt. Ngày mai vợ con ly tán, bạn bè anh em trở mặt thành thù! Đây không phải cũng có ví dụ khác sao?

Trong giới thì đã sao, bạn thật tâm đối đãi với người khác, người khác cũng sẽ đối đãi thật tâm với bạn! Không cần đặc biệt nịnh nọt, không cần cố ý quyến rũ, chỉ cần giữ vững ý muốn lúc đầu, không nên bị chốn phồn hoa mê hoặc, nhất định những nổ lực bạn bỏ ra sẽ có hồi báo!

Đạo diễn Hứa đột nhiên cảm thấy đứa bé này lão sư Phùng dạy dỗ thật sự rất tốt. Trong tay bà còn có một kịch bản khác, dường như có thể bắt tay vào chuẩn bị rồi.

***

Sau khi trải qua chuyện bị tập thể xa lánh, tập thể bạn bè thân thích không hẹn mà cùng đến thăm ban, cùng với Lộ Yến Chỉ ôm bả vai cô, công khai nói, sau này Dư Uyển Uyển chính là em gái của Lộ Yến Chỉ. Sau đó, sóng gió trong đoàn làm phim ngầm thay đổi lần nữa.

Chị gái stylist trang điểm cho Dư Uyển Uyển cực kỳ xinh đẹp, Dư Uyển Uyển soi gương nghi ngờ mình có đẹp thế này không?

Hộp cơm thì nóng hôi hổi, còn rất nặng nữa, thịt nhiều nữa chứ. Ngay cả Tuấn Phương cũng được hưởng lây.

Tuấn Phương nghiêm mặt nói, “Giám đốc Cố có nói, bảo em trông chừng cân nặng của chị.” Vì vậy, thịt thà gì đó đều vô hết bụng của Tuấn Phương. Chỉ để lại một phần ít cho Dư Uyển Uyển. Cho tới bây giờ, người có thể bắt nạt cô, có lẽ chỉ còn lại trợ lý “nghiêm khắc” quá đáng Tuấn Phương này mà thôi!

Chiều hôm đó phó đạo diễn rời khỏi đoàn làm phim. Đạo diễn Hứa nói, trong đoàn làm phim của bà cần phó đạo diễn ổn trọng trung thành.

Hẫu thuẫn mới của phó đạo diễn là chị Lộ không nói giúp gã câu nào. Ai bảo gã vuốt mông ngựa không tới nơi tới chốn, lại vỗ lên chân ngựa, mắt chó mắng mẹ chị Lộ, chị Lộ không hận gã được sao?

Cho nên nói, vuốt mông ngựa cũng phải có kỹ thuật. Bạn muốn trèo cành cao, cũng phải xem xem bạn có vận khí tốt bước từng bước lên cao hay không.

Phó đạo diễn kia có vận khí tốt mới được đi theo đạo diễn Hứa, bây giờ tự tay kéo mạnh bảng hiệu của mình xuống, còn bị đạo diễn Hứa đích thân đuổi đi, thanh danh của phó đạo diễn coi như toang rồi. Cho dù đạo diễn Hứa không nói ra ngoài, mọi người đều biết cả.

Sau này gã còn có có thể nổi bật sao?

Chị gái đại diện của chị Lộ cũng “cực kỳ” vô tội, bị chị Lộ nhẫn tâm đuổi đi.

Vốn chị gái đại diễn cũng làm việc theo lời dặn của chị Lộ. Ai ngờ cô ta làm việc quá ngoan tuyệt, không hề chừa đường lui cho người khác. Mọi người trong giới đều nói Lộ Yến Chỉ là con chó điên, người đại diện của cô ta cũng là chó cậy thế chủ. Sau khi đi theo chị Lộ, lúc nào cũng làm hùm làm hổ, cực kỳ nở mày nở mặt!

Lần này đúng lúc người đại diện gặp xui xẻo, Dư Uyển Uyển là cá nước mặn xoay người đấy.

Chị gái đại diện dẫn đầu làm khó Dư Uyển Uyển không thành, ngược lại làm khó Hoàng Thái hậu. Điều này nào có thể được chứ? Dĩ nhiên là thất sủng rồi.

Quan trọng là, trước kia chị gái đại diện không ít lần ỷ vào chỗ dựa là chị Lộ mà làm xằng làm bậy, chụp không ít chậu lên người chị Lộ. Ngày trước, Tổng giám đốc Liên thấy Lộ Yến Chỉ thích chị ta, cho nên mới khoan dung với chị ta, giữ chị ta lại.

Hiện tại chị Lộ không thích chị ta. Dĩ nhiên là bị đuổi đi thật xa rồi.

Đáng tiếc, chị gái này không biết cách làm người, bình thường được mọi người nịnh nọt, cả ngày bày ra dáng vẻ trên cao vời vợi. Chung đụng lâu như vậy, người trong công ty chẳng có ai cầu cạnh giúp chị ta. Lúc trước đi theo Lộ Yến Chỉ, chị ta chỉ là người đại diện hạng hai. Nhìn chị ta đào tạo Lộ Yến Chỉ thành như vậy, còn có nghệ sĩ nào chịu ở cùng với chị ta?

Khác với chị gái đại diện, em gái trợ lý mặc dù không bị đuổi nhưng cũng sống trong run sợ. Rất sợ chị Lộ tức giận, truy cứu trách nhiệm liên quan, cũng tiện tay đuổi đi.

Thật ra, so với chị gái đại diện, em gái trợ lý coi như rất có lương tâm. Chỉ là lá gan của cô ta quá nhỏ, rất nhiều chuyện cho dù cô ta không muốn làm, cũng không dám cãi lại lời của chị gái đại diện!

Người mẹ từ nông thôn đến thăm người thân, cái giếng băng sâu Lộ Yến Chỉ xem như không trị mà khỏi bệnh. Dường như tam quan đã cải tạo trở lại rồi.

Chị Lộ không còn u buồn, không còn nóng nảy, không còn nhịn ăn. Hiện tại khẩu vị của chị Lộ khá tốt, bưng bát mì ăn rất vui vẻ.

“Sao em không ăn? Mẹ tôi làm mì ăn ngon lắm đấy. Có tiền cũng không mua được đâu! Nhân lúc còn nóng mau ăn đi!” Lộ Yến Chỉ vừa ăn mì vừa nói với Dư Uyển Uyển.

Dư Uyển Uyển im lặng nhìn chằm chằm vào cái bát to Thanh Hoa còn to hơn mặt cô một vòng, được đặt trên cái bàn kiểu Âu, tại sao chị Lộ lại ăn vui vẻ như vậy? Không sợ no chết à?

Dư Uyển Uyển cầu cứu nhìn về phía Tuấn Phương. Trợ lý nhỏ Tuấn Phương trung thành lập tức nhận được tín hiệu của cô chủ ngu ngốc: “Khụ, chị Dư nhà em hiện đang giữ dáng, không thể ăn nhiều như vậy được! Chị Lộ cho người đổi cho chị ấy cái chén nhỏ hơn nhé ạ?”

Mặc dù Tuấn Phương mặt than nhưng nói chuyện rất trôi chảy. Sao bác Lộ lại nấu ra được mì này vậy? Ở xa cũng ngửi thấy mùi thơm nức mũi này. Đáng tiếc, chị Lộ ăn liền hai tô mì, Tuấn Phương và em gái trợ lý của chị Lộ đứng ở một bên nhìn.

Tuấn Phương cũng rất uất ức. Rõ ràng đồ ăn ngon của Uyển Uyển đều là của cô nàng. Nếu chị Lộ không ở đây thì thật là tốt! Vừa rồi Uyển Uyển ám hiệu cho cô, em tới đi, tô mì to này sẽ là của em đấy!

Nghĩ tới đây Tuấn Phương càng thêm buồn bã. Cố tình vừa rồi cô nàng này lại học cách nói chuyện của chị gái đại diện kia.

Chị Lộ nhìn cô nàng, không nhịn được mà vui vẻ. Dư Uyển Uyển này là của hiếm, người bên cạnh cô cũng là của hiếm. Chẳng lẽ đây chính là người phân theo nhóm?

Không lâu sau, bác Lộ tự mình bưng ba bát mì lớn đến. Nhìn Tuấn Phương nói: “Cháu gái, cháu cũng tới đây ngồi đi. Bác nấu xong rồi! Bác không biết phải cảm ơn các cháu như thế nào, chỉ có thể nấu mì cho các cháu ăn! Nhưng tay nghề nấu mì của bác rất tốt. Diễm Diễm rất thích ăn đấy!”

Bác Lộ là một người giản dị rất dễ nói chuyện, rất hợp tính với người thành thật như Tuấn Phương. Điểm này không vì bác gái là mẹ ruột của chị Lộ mà thay đổi!

Vì vậy, Tuấn Phương cũng không ngại nữa, rất vui vẻ mà đi tới ngồi bên cạnh Dư Uyển Uyển. Sau đó bưng bát của Dư Uyển Uyển lên vớt hơn phân nửa mì vào tô của mình. Cũng may cái tô khá lớn, có thể đựng được nhiều mì.

Cô nàng vừa ăn, vừa đúng lý hợp tình nói: “Bác à, Uyển Uyển nhà cháu cũng là minh tinh điện ảnh, phải chú ý đến dáng người, không thể ăn nhiều như vậy được ạ!”

Dư Uyển Uyển cũng sắp nóng nảy tới nơi. Cố tình Tuấn Phương lại không ngừng nghỉ ra tay với miếng thịt bò. Dư Uyển Uyển không nhịn được nữa, cũng bất chấp bác gái và chị Lộ.

“Tuấn Phương, em thả thịt bò của chị xuống!” Trực tiếp dùng tay chặn đũa của Tuấn Phương lại.

“Chị Dư, giám đốc Cố đã dặn rồi, chị phải khống chế cân nặng dưới 50 ký đấy!” Tuấn Phương cây ngay không sợ chết đứng tiếp tục kẹp đũa lại, cố tình sức lực của cô nàng còn rất lớn.

“Tuấn Phương, em thật đúng là không thú vị! Có bao giờ chị để cân nặng vượt quá tiêu chuẩn chưa hả?” Dư Uyển Uyển bị chọc tức, thế nhưng hoàn toàn không ngăn được cô nàng kia. Cướp ăn cướp uống, thật chẳng ra làm sao cả!

“Nhưng, chị Dư à, mặt chị tròn quá rồi, còn mũm mĩm nữa. Nếu lên ảnh sẽ béo lắm đấy. Đây là do giám đốc Cố nói chứ không phải em nói đâu!” Tuấn Phương chọc một kích, bắt nạt Dư Uyển Uyển đến sắp khóc. Mặt tròn không phải là lỗi của cô, nhưng cô làm diễn viên mà mặt tròn thì do cô không đúng rồi!

Dư Uyển Uyển không thể không tiếp tục nhẫn nhịn Tuấn Phương mạnh mẽ cướp đoạt. Cũng may Tuấn Phương vẫn có chừng mực, sau cùng vẫn trả lại cho cô hai ba miếng.

Lộ Yến Chỉ nhìn hai người bọn họ không lớn không nhỏ cãi nhau ầm ĩ. Đột nhiên cảm thấy tuổi trẻ thật là tốt, cuộc sống không tim không phổi thật đáng yêu. Vì vậy Lộ Yến Chỉ gắp thịt trong bát của mình cho Dư Uyển Uyển.

“Cảm ơn chị Lộ!” Dư Uyển Uyển rất nhanh kéo cái tô của mình đến trước mặt. Vẻ mặt Tuấn Phương lại đầy khinh bỉ nhìn xem cô.

Bác Lộ nhìn bọn họ, cũng rất vui vẻ. “Hai cô gái này đều khiến người ta yêu thích. Cháu gái kia, cháu cũng đến đây ngồi nhé?” Bác Lộ bắt chuyện với em gái trợ lý.

“…” Cái gì, cả nhà ăn chung cũng có phần của cô ta sao? Cô ta đang bị phạt đứng đấy, vì để chuộc tội mong chị Lộ bỏ qua cho cô ta.

“Mẹ chị gọi em đấy! Em mau qua đây đi. Tiểu Lệ!” Chị Lộ cũng cười ha hả nhìn cô ta.

Tiểu Lệ choáng váng rồi. Đi theo chị Lộ nhiều năm như vậy, cô ta chưa từng thấy chị Lô vui vẻ như thế này. Vì vậy, cô ta cũng rất dứt khoát, học theo trợ lý Tuấn Phương, vui vẻ đi tới ngồi xuống.

Bác Lộ nhanh chóng nói với Tiểu Lệ: “Cháu gái à, mấy năm nay Diễm Diễm nhà bác ít nhiều nhờ cháu chăm sóc. Tính nó cứng rắn, chuyện đã muốn làm thì không ai cản được. Mấy năm nay cháu đi theo nó, không ít lần bị ức hiếp nhỉ?”

“Không có, không có ạ!” Tiểu Lệ nuốt mì trong miệng xuống.

Những năm này, mặc dù tính tình chị Lộ không ra gì, nhưng đối xử với người dưới thật sự rất rộng rãi.

Huống chi Tiểu Lệ cũng coi như là được chị Lộ nhặt được. Tiểu Lệ vốn không có nhà, không có bằng cấp, không có kinh nghiệm. Vừa ra ngoài xã hội, đi theo một ca sĩ nhỏ hạng ba làm trợ lý, lúc nào cũng bị uy hiếp muốn sa thải cô ta. Tiểu Lệ chịu uất ức, nhưng càng ngày càng bị mắng thậm tệ hơn.

Mãi đến khi chị Lộ nhìn thấy cô ta bị bắt nạt, hung dữ trợn trừng mắt với ca sĩ hạng ba kia một cái, ca sĩ hạng ba kia cũng không dám giằng co.

Ngày hôm sau, chị Lộ liền điều cô ta đến làm trợ lý. Từ đó, cuộc sống của cô ta trở nên tốt hơn. Ca sĩ hạng ba kia cũng từng tìm đến quỳ liếm cô ta, cô ta lại mặt không thay đổi mà từ chối! Đời này của cô ta dường như chưa bao giờ nở mày nở mặt như vậy! Đó là lần đầu tiên cô ta phát hiện, mình vốn có thể ngẩng mặt nhìn người!

Thói đời này chính là như vậy, trong giới này mặc dù nhiều nhân vật nhỏ, nhưng nếu biết nắm lấy cơ hội đều có thể tập kích ngược lại!

Tiểu Lệ rất biết ơn chị Lộ, chỉ muốn lấy lòng chị Lộ. Nhưng năng lực cô ta có hạn, không biết xử lý như chị gái đại diện, lúc nào cũng bị chị gái đại điện chỉ huy xoay vòng vòng. Thật ra điều này cũng không có gì, chỉ cần chị Lộ vui vẻ không việc gì!

Cô ta cũng biết thanh danh của chị Lộ không tốt. Quan trọng là cô ta chỉ có một mình thì cần thanh danh để làm gì? Cô ta cam tâm tình nguyện làm tay sai cho chị Lộ!

Chỉ là không ngờ chuyện bại lộ, chị gái đại diện rất có năng lực bị đuổi đi, cô ta thì được giữ lại.

Mẹ của chị Lộ còn làm mì cho cô ta ăn. Mì ăn rất ngon, ngon đến mức cô ta sắp khóc rồi.

Tuấn Phương ngồi ở bên cạnh, rõ ràng cũng là trợ lý, nhưng cô ấy lại bắt nạt cố chủ của mình đến nước mắt lưng tròng. Quan hệ của hai người không giống như thuê mướn, ngược lại giống như bạn bè hơn.

Cũng là trợ lý, cũng là minh tinh, khoảng cách giữa người với người sao lại lớn như vậy?

Tiểu Lệ đột nhiên rất hâm mộ Tuấn Phương, không biết cô ta cũng có thể khiến chị Lộ yêu thích cô ta, tin tưởng cô ta như vậy không!

Đúng lúc này, chị Lộ lại đột nhiên gắp một miếng thịt cho cô ta. “Tiểu Lệ theo chị mấy năm nay, em cũng cực khổ rồi!” Lần đầu tiên chị lộ nói lời khách sáo như vậy với cô ta.

Bởi vì những lời này của chị Lộ, nước mắt của Tiểu Lệ chảy ào ào, “Không cực khổ, không cực khổ. Lúc trước đều là chị Lộ giúp em cả!”

“Đáng tiếc lá gan của Tiểu Lệ quá nhỏ. Tuấn Phương này, lúc nào em rảnh thì tới tìm Tiểu Lệ nhà chị chơi nhé!” Chị Lộ mở miệng nói.

Tuấn Phương nhìn Tiểu Lệ có diện mạo bình thường, nhát như thỏ đế, chị Lộ bảo cô ta đi hướng Đông, cô ta không dám đi hướng Tây. “Bằng không, chúng ta cùng tập gym đi? Không phải em nói chứ, chị Tiểu Lệ, chị thật sự gầy quá rồi!”

“Ồ!” Tiểu Lệ buồn buồn nói. Mối nguy của cuộc đời cô ta cuối cùng an ổn vượt qua rồi.

Dư Uyển Uyển cũng thành công trở thành bạn của chị Lộ.