Tù Phi Tà Vương

Chương 115: Ngươi cố ý !




Nàng biết điều lôi tay ra, chọc tới hắn thì hậu quả cũng không có tốt. Cảnh Dạ Lan hơi cúi đầu, hai tay nắm lấy cổ tay hắn:

- Đợi một chút rồi đi!

- Được rồi, ngươi thay quần áo rồi chúng ta lập tức đi. - không biết từ khi nào mà Hiên Viên Khanh Trần lại phải tự khắc chế chính mình để đối đãi với một nữ nhân chứ?

- Đi đâu? - nàng thì thầm bên tai hắn. – Dù sao thì ngươi cũng không thể đi được! – nói xong, nàng cười nhạt nhìn sự kinh ngạc nổi lên trên mặt hắn.

Đã tới lúc rồi!

Dưới gối nàng có chuẩn bị dây tơ, vừa rồi nói chuyện dĩ nhiên là nàng đã âm thầm đem nó lấy ra, thừa dịp Hiên viên Khanh Trần không phòng bị đã nhanh chóng đem dây tớ quấn quanh cổ tay hắn, nháy mắt đã kết thành một chiếc lưới rồi.

- Hoa Mị Nô, ngươi muốn làm cái gì? – Hiên Viên Khanh Trần ra sức giãy dụa, không biết nàng dùng cái gì mà không làm sao thoát ra được

- Sao, không thua cái sợi tơ lần trước ngươi sử dụng chứ hả. - nàng thè lưỡi với hắn, thấy hắn dùng Sức giãy dụa thì có chút long tốt muốn khuyên giải, nhắc nhở. - Cái này ngươi không gỡ ra được đâu!

Cách kết tơ này là Quỷ Túc dạy cho nàng, là một cách mà những người thủy thủ hay dùng, càng giãy dụa thì càng chặt, trừ phi dùng đao chặt đứt nếu không thì chỉ làm cho người bị trói uổng phí khí lực.

- Ngươi cố ý! - Hiên Viên Khanh Trần nhìn nàng cười vui vẻ thì thưc sự muốn phát hỏa.

- Hừ, ngươi cũng nên nếm thử mùi vị khổ sở khi bị trói đi! - nàng cởi áo choàng ngoài ra, dọn một chỗ cho hắn nằm xuống, chẳng qua tư thể có vẻ bất nhã mà thôi.

- Ngươi mau thả Cô Vương ra, bằng không Cô Vương...

- Ngươi có thể lớn tiếng kêu lên cho thị vệ của ngươi vọt vào bắt ta lại, nhận tiện cũng cho bọn chúng nhìn bộ dáng đáng mong chờ của Bắc An vương gia, thế nào, ngươi có chịu không?

- Ngươi trả thù Cô Vương?! - ánh mắt hắn biển đồi. Nữ nhân đều là một lũ gạt người, càng xinh đẹp thì càng âm hiểm. Sao hẳn có thể quên được nàng là Hoa Mị Nô, một cao thủ chứ?! - Cô Vương sẽ không bỏ qua cho ngươi! - lời nói của hắn lại khôi phục lại sự lạnh lẽo như trước.

Nàng hoàn toàn có thể lường trước được bộ dáng như sư tử muốn cắn nuốt nàng lúc này của Hiên Viên Khanh Trần, nhưng dù sư tử có lợi hại thể nào thì nàng mãi mãi là một người huấn luyện của nó.

- Hừ, ai bảo ngươi không thèm nói một tiếng đã trở về Bắc An Vương phủ, nếu không phải ta bị bệnh thì e là ngươi cũng chẳng them quay về! - nàng trách móc.

- Ngươi là vì chuyện này? -trong lòng Hiên Viên Khanh Trần khẽ động.

- Bằng không ngươi cho là vì sao hả? Hay là ngươi sợ ta thừa cơ hội mấy ngày ngươi không có ở đây mà muốn tìm cơ hội bỏ trốn. -thấy hắn có chút sửng sốt thì nàng nhịn không được lấy ngón tay nhấn nhấn vào chóp mũi hắn. - Ta không hề quên cuộc đánh cược với ngươi lúc đó, huống hồ ta còn muốn biết ai mới là người chiến thắng cuối cùng!

Nói xong, nàng nằm xuống, đối diện với hắn rồi nhắm mắt Iại. Nếu thực sự lại có một cơ hội như thế này tới thì nàng vẫn không nghĩ ra được Cách nào thoát khỏỉ Hiên Viên Khanh Trần. Nên làm cái gì bây giờ?

Nhìn nàng nhắm nghiền mắt nửa ngày không nói, không biết là nàng ngủ thật hay ngủ giả, còn hắn thì không thể nào mở cái dây này ra được. Nếu gây ra tiếng động gì khiển cho người khác nhìn thấy bộ dạng chật vật, thê thảm lúc này thì hắn đúng là…

Hắn thở mạnh liên hồi, không cam tâm tình nguyện bị Cảnh Dạ Lan trói chéo tay lại sau biến thành cái tư thế ngủ quái dị này.

Ha ha ha~~~~~

Sáng sớm, trời bừng sáng, Hiên Viên Khanh Trần bị một trận tiếng cười chói tai làm giật mình. Vô Ngân đứng trước mặt hắn cười tới nỗi không sao đứng thẳng lưng được.

- Khanh Trần.. ngươi.. ngươi thật là. . . - y che miệng lại nén cười nhưng vẫn không thể nhịn được, thân mình cứ rung rung từng trận.

Buổi sáng, tiểu nha đầu của Đông Chi uyển tới tìm nói là Hoa Mị Nô mời y qua nhưng mà khi y tiển vào thì lại nhìn thấy Hiên Viên Khanh Trần đang nằm ở đó với một tư thế ngủ rất quái dị.

- Ngươi còn không mau tới cởi trói cho ta! - lửa giận của hắn còn chưa có chỗ phát, bị nàng trói qua một đêm khiến tay chân và xương cốt thắt lưng đau nhức kinh khủng. Nghĩ tới đoạn cái tin Bắc An vương lãnh huyết vô tình bị chính vương phi của mình dùng dây cột nằm ngủ thì trong đôi mắt thâm thúy yêu dị của hắn phụt ra một đường ánh sáng sắc bén. Hơn nữa không còn thấy Cảnh Dạ Lan ở bên cạnh, giọng hẳn âm trầm xuống:

- Hoa Mị Nô đỉ đâu rồi?!

Khó lắm mới nhịn được cười, Vô Ngân miễn cưỡng khiến cho chính mình ngừng rung động, mở miệng nói:

- Lúc ta tới đã không thấy nàng đâu, ngươi đã chuẩn bị và hoàn thành tốt thì sợ cái gì chứ? - nói rồi y ngồi xuống một bên, giương mắt nhìn hắn.

- Này, ngươi còn ngồi đó làm cái gì, còn không mau giúp ta cởi dây!

- Cởi không được, kiểu trói dây tơ thế này ta chưa từng thấy qua, tốt nhất ngươi nên gọi vương phi của ngươi tới giúp ngươi cởi đi! – vừa rồi y đã nghiên cứu qua, khí lực của Khanh Trần không nhỏ, muốn bứt đứt một sợi dây bình thường đối với hắn không cần tốn nhiều sức lắm, thế mà hắn lại thảm bại dưới một sợi tơ mỏng manh.

Hoa Mị Nô này đúng là càng ngày càng lém lỉnh, thú vị!

Ngay từ đầu Vô Ngân đã đoán được việc nàng sinh bệnh là một kỹ xảo nhỏ diễn trước mặt Hiên Viên Khanh Trần nhưng thật không ngờ hắn lại bị chỉnh thành như vậy. Phải biết rằng ngay cả y cũng không thể chắc chắn khiển cho hắn bị mắc câu.

- Ngươi tỉnh rồi! - Cảnh Dạ Lan đi từ bên ngoài vào phòng, trên tay bưng một khay đồ ăn nóng hôi hổi, đứng bên cửa là Tiều Ngôn với vẻ mặt lo lắng.

Sắc mặt của nàng vẫn tái nhợt, tuy rằng đi lại được nhưng cơ thể vẫn còn hơi run run.

- Ngươi chạy đường dài vội vàng trớ về hẳn là rất mệt mỏi, nhất định là đói bụng rồi. - Nàng đem khay đồ ăn đặt lên bàn rồi bước lên giúp hắn cởi dây trói. Một đêm chắc cũng đủ để hắn lãnh chịu đủ.

- Lá gan của ngươi thực lớn! - Hiên Viên Khanh Trần cười lạnh một tiếng, tùy tay kéo nàng ngã vào trong ngực. Thân mình nàng mềm nhẹ, hình như nhiệt độ cao còn chưa có giảm đi. - Còn nhớ rõ đêm qua Cô Vương nói cái gì không? - khóe môi hắn gợi lên một ý cười, nhắc nhở nàng.

- Không nhớ rõ! - nàng ngẩng đầu cười ngọt ngào với hắn. Còn chưa đợi cho Hiên Viên Khanh Trần phản ứng lại thì trước mắt nàng loáng thành một mảng tổi đen rồi cả người xụi lơ trong lòng hắn.