Tù Phi Tà Vương

Chương 303




Trên danh nghĩa vì Vô Ngân tổ chức yến hội, Cảnh Dạ Lan không có hứng thú với mấy kiểu hồng môn yến này, trong khi đó Vô Ngân thì hưng trí bừng bừng đi tham gia.

Từ trước tới nay, người khiến nàng không thể nào hiểu nổi chính là Vô Ngân. Có nhiều lúc y chỉ yên lặng đứng ở xa xa, dấu diếm đôi mắt sắc xảo quan sát mọi chuyện đang phát sinh. Tất cả mọi chuyện y làm hình như đều phụ thuộc vào tâm tình y thế nào. Mặc kệ là thời điểm nào, mạng sống của người khác hay chính bản thân đối với y mà nói chỉ là chuyện râu ria!

- Vương phi hình như không mấy vui vẻ- Y liếc nhìn Cảnh Dạ Lạn ở phía sau mình nãy giờ cứ nhíu mày. Ngay từ lúc tới đây, nàng đã làm một bộ dạng lạnh lùng, đôi mày thanh tú cứ nhíu chặt lại, không có khắc nào giãn ra.

- Không có. - nàng lạnh lùng trả lời. Những lúc thế này nàng phải che dấu cực kỳ cẩn thận vì sợ sẽ bị Hiên Viên Khanh Trần phát hiện.

Sự tình so với tưởng tượng của nàng còn nghiêm trọng hơn nhiều. Đêm xuống nàng đã mạo hiểm dò xét nơi này, đâu đâu cùng bố trí tầng tầng phòng vệ. Mấy đêm nay Cảnh Dạ Lan đều nghiêm mật phòng bị, trong lòng thầm dự đoán tình trạng lúc này không mấy lạc quan.

- Nếu đã đến đây, sao vương phi không làm gi đó giải sầu như mọi người, cần gì vì những chuyện chưa phát sinh mà phiền lòng. - Vô Ngân nheo mắt hướng Cảnh Dạ Lan cười cười. Tuy rằng giữa nàng với y chưa có gì thân cận nhưng y đối với nữ tử này đã quan sát rất kỹ và cũng hiểu được thực lực đối phương. Y rất bội phục nàng, vì kiến thức và sự can đảm của nàng.

Cảnh Dạ Lan liếc mắt nhìn y, khẽ lắc mình, thản nhiên nói:

- Đối với ngươi lúc này là rảnh rỗi, nhưng có những thứ cũng nên chuẩn bị tốt. - nói xong, nàng lập tức đi ra ngoài.

Yến hội được tổ chức bên ngoài trời, một nơi rộng lớn được bao thành một khối. Nhìn thì thấy bình thường song nếu chú ý quan sát thì sẽ thấy bốn phía đều được bố trí nhiều binh lính, cứ thế vây bọn họ lại bên trong. Những ngọn đuốc được đốt lên khiến nơi này sáng như ban ngày.

Bởi vì còn có Lâm Tông Càng nên ngoại trừ lần Vô Ngân gặp Hiên Viên Khanh Trần trước đó thì cho tới nay bọn họ vẫn chưa hề liên hệ gì. Lúc Cảnh Dạ Lan đến thì Hiên Viên Khanh Trần đã muốn tới trước tự lúc nào.

Hắn mặc một bộ trường bào màu đen, trên mặt bày ra một bộ dạng tươi cười, nhàn tản ngồi tại vị trí dành cho khách quý do Lâm Tông Càng an bài, trong tay là chén rượu, thỉnh thoảng hắn đưa lên môi thưởng thức. Khi Vô Ngân tới hắn mới chịu ngước lên nhìn, khóe miệng cong cong, khẽ gật đầu:

- Ngươi đã đến rồi! - ngữ khí cũng rất tùy ý.

- Ngươi đúng là nhanh nhạy, khó được a! - ngữ điệu của Vô Ngân hàm chứa sự kinh ngạc, nụ cười mị hoặc lập tức giơ lên rồi y ngồi xuống bên cạnh Hiên Viên Khanh Trần.

- Nhị vị tới đều đúng giờ, ngược lại là chủ nhân như ta đây lại tới muộn! - thanh âm hùng hậu trầm thấp vang lên, Lâm Tông Càng xuất hiện. Gã không mặc áo giáp như bình thường, thay vào đó là trường bào.

- Lâm nguyên soái, biệt lai vô dạng! (lâu rồi không gặp) - Vô Ngân nhướng mắt nhìn, ý cười trên khóe miệng dần phóng đại. Sự tiếp đón quen thuộc cùng khẩu khí tùy ý giống như rất quen thân với Lâm Tông Càng.

Cảnh Dạ Lan nãy giờ đứng cúi đầu bên cạnh Vô Ngân lập tức nâng đầu lên nhìn Lâm Tông Càng trong lời đồn bấy lâu nay. Tuổi gã cũng không chênh lệch lắm so với Hiên Viên Khanh Trần và Vô Ngân, vậy mà đã làm tới vị trí nguyên soái và là người được Hiên Viên Triệt coi trọng. Có điều, ánh mắt gã rất sắc bén, cứ như nuốt chửng lấy mọi thứ gã nhìn thấy. Mỗi cái chớp mắt hay khi gã cười thì vết sẹo dữ tợn trên mặt cũng rục rịch chuyển động, thực quỷ dị.

- Tất cả đều mạnh khỏe. Giữ được mạng này để có thể gặp Bắc An vương và Vô Ngân công tử chính là những điều mà Lâm Tông Càng ta mong cầu. Không ngờ lại có một ngày điều đó lại thành sự thật, ông trời đúng là không phụ lòng ta! - gã ngồi xuống vị trí nguyên soái, dưới ánh lửa bập bùng con ngươi sắc bén bắn ra ý cưới băng lạnh thấu xương.

Gã giơ tay lên, một tên hầu bên cạnh lĩnh hội liền nhanh chóng sửa soạn gì đó rồi sau đó thối lui xa bọn họ mấy chục thước.

- Sao, Vô Ngân công tử vẫn không thể tin thành ý của ta sao? - gã giương mắt nhìn Cảnh Dạ Lan đứng bất động bên cạnh Vô Ngân nãy giờ. Tuy chỉ là cái nhìn thoáng qua nhưng Cảnh Dạ Lan theo bản năng liền nắm chắc cây châm trong tay áo. Gã căn bản không có chút thành ý gì mà chỉ có sát ý từng chút len lỏi vào xương tủy.

- Thành ý của Lâm nguyên soái đương nhiên là ta có thể tin tưởng, nhưng ta có thói quen có người bên cạnh hầu hạ. Không biết có thể phá lệ ân chuẩn một lần? Ngài cũng biết, sống những ngày an lành thì xương cốt cũng biến lười biếng. - Vô Ngân thản nhiên cầm một ly rượu lên thưởng thức, cười nhẹ nói. Y chính là không muốn để cho Cảnh Dạ Lan rời khỏi mình nửa bước.

“Vô Ngân chết tiệt, nếu lúc này ngươi không chết thì ta đây cũng sẽ khiến ngươi chết đi sống lại!” - Cảnh Dạ Lan thầm nghiến răng nghiến lợi âm thầm thề trong lòng.

Vừa rồi, những lời y nói làm cho Hiên viên Khanh Trần tò mò nhìn sang phía nàng. Cho dù nàng dịch dung nhưng ánh mắt Hiên viên Khanh Trần so với ai khác còn nhạy bén hơn. Lần ở Lan Lăng, không cần tốn nhiều sức hắn đã dễ dàng nhận ra nàng, rồi còn bức bách nàng đi vào khuôn khổ. Chỉ cần bị hắn chú ý nhìn nghía thì nàng còn có chỗ để trốn sao?

Trước kia là tên nào bát quái nhắc nhở nàng không để Hiên Viên Khanh Trần phát hiện; còn giờ là ai cố ý hại nàng!

Trong lòng lại thêm nhiều oán niệm, giờ phút này nàng chỉ có thể im lặng cúi đầu, bất động đứng phía sau Vô Ngân nghe y an bài.

Ngay bên cạnh là ánh mắt Hiên Viên Khanh Trần khóa chặt lấy thân thể nàng, dần dần đồng mâu buộc chặt lại khiến cho hắn nheo mắt theo thói quen, ý cười bên khóe miệng cũng tự giác biến mất.

Thân thể Cảnh Dạ Lan cứng còng lại, cho dù có đứng rời hắn một đoạn thì toàn bộ giác quan đều có thể cảm nhận được trong đôi mắt Hiên viên Khanh Trần dần dần chuyển sang tức giận.

Vẫn bị phát hiện sao? Trong lòng nàng âm thầm đoán già đoán non nhưng lại sống chết không chịu liếc mắt nhìn lại hắn một cái.

- Cũng tốt, tùy Vô Ngân công tử cao hứng đi! – Lâm Tông Càng gật gật đầu rồi đột nhiên xoay người nói với Hiên Viên Khanh Trần. – Bắc An vương, lúc trước ở chỗ ta có một vị khách quý, nghe nói là người trong phủ Bắc An ngài nên ta liền giữ nàng lại vài ngày. Hiện tại Bắc An vương đã đến đây, ta cũng nên mời nàng tới.

Cách đó không xa có người dẫn đường, nữ từ đó không ai khác chính là Thu Thủy. Mặt Hiên Viên Khanh Trần không chút thay đổi nhìn Lâm Tông Càng. Hắn chẳng còn tâm tư đi đoán xem trong long gã muốn cái gì, mọi chủ ý bây giờ đều dồn hết lên trên người mà Vô Ngân mang tới!