Tú Sắc Nông Gia

Chương 197: Hỏi thăm




Ai là người quản mọi chuyện trong thôn, đương nhiên là trưởng thôn rồi. Vì vậy cứ rảnh rỗi Tạ Nhàn lại đến chỗ trưởng thôn tán gẫu một chút về chuyện dân sinh, nói chuyện thời tiết năm nay thật xấu, lại còn quan tâm đến chuyện thu hoạch của điền trang ở nông thôn. Trưởng thôn là người thành thật, thấy Tạ Nhàn hiền lành, còn là công tử nhà thế gia, mà hiện nay nhiều người trong thôn mình còn đang làm thuê cho người ta, nên có gì cũng nói hết.

Tiếp tục nói chuyện, hai người đã nói đến cuộc sống trong thôn.

“… Mấy năm này cuộc sống của mọi người đã khá hơn rất nhiều, giờ lại có thể lên mỏ làm việc, tin rằng sau này nhất định sẽ càng ngày càng khá hơn!”

“Có thể nhân tiện giúp đỡ mọi người đương nhiên Tạ gia sẽ không chối từ, chỉ là…” Khuôn mặt Tạ Nhàn lộ vẻ nghi ngờ: “Ở nông thôn ngoài làm ruộng ra còn có thể ra chợ bán vài món đồ, mà cũng chỉ có vài người như vậy, không biết ngày thường đa số mọi người đến đâu làm công?”

Dương Nghĩa Trí thở dài: “Có thể đi đâu làm công được chứ? Không như ở trên trấn, nếu ở gần chỗ bến tàu còn có thể đi khuân vác kiếm được vài đồng. Ở chỗ chúng ta không được như vậy, đều là tự mình trồng vài thứ, hoặc là nuôi con gì đó, để trang trải cuộc sống hàng ngày. Hai năm gần đây thì khá hơn. Nhờ vợ Bách Thủ giỏi giang, lại được quý phủ ưu ái, nên được nhận việc ở tửu lâu. Mọi người cũng nhờ đó mà đi theo kiếm vài đồng. Một năm được hai lần. Dù không phải việc lâu dài, nhưng một lần cũng có thể kiếm được không ít, nhiều hơn cả mọi lần chúng ta bán được hàng. Thời gian làm ngắn, lại còn không vất vả. Hơn nữa, hiện giờ mọi người còn có thể đến mỏ làm việc, không cần phải lo lắng nữa. Những chuyện này toàn đều nhờ vào quý phủ cả!”

“Đâu có, đâu có, Dương trưởng thôn nói quá rồi.” Tạ Nhàn rất khiêm nhường nói.

Dương Nghĩa Trí nghiêm túc nói: “Thật đấy, ta thay mặt cho người dân cả thôn cảm tạ Nhị thiếu gia và Tam thiếu gia rất nhiều!”

“Dương trưởng thôn không cần khách khí như vậy. Sau này có chuyện gì, chỉ cần ta có thể làm được nhất định sẽ giúp.” Ngừng một chút, Tạ Nhàn tỏ vẻ tò mò hỏi: “Ông vừa nói vợ Bách Thủ dẫn mọi người đến tửu lâu làm việc, chuyện này ta biết, trước kia Nhị ca cũng từng nhắc đến. Chỉ là, ta lại không ngờ người có tay nghề như vậy lại là một nữ nhân. Mắt nhìn người của Bách Thủ huynh đệ thật không tệ.”

Vừa nhắc đến vợ chồng Loan Loan, Dương Nghĩa Trí liền lộ ra nụ cười cảm kích: “Đúng vậy, ta cũng không ngờ. Lúc nàng mới tới Dương gia thôn chúng ta cũng chịu không ít khổ…” Nghĩ tới đây ông lại thấy cũng là do một phần trách nhiệm của mình, vì vậy trong nụ cười có thêm chút xấu hổ: “… Sau đó nàng lại thể hiện tay nghề, vừa ký kết làm ăn được với tửu lâu đã nói muốn dẫn mọi người cùng đi kiếm bạc. Lúc ấy ta cũng không dám tin. Thật không ngờ nàng thật sự làm được, còn càng làm càng tốt, càng làm càng lớn!” Nói đến câu cuối ông cũng có chút nghẹn ngào.

Đáy mắt Tạ Nhàn cũng xuất hiện tia bội phục: “Vợ Bách Thủ có tài như vậy chắc hẳn cha mẹ nàng cũng không phải người bình thường đâu nhỉ.”

“Nào có, hai người đó cũng chỉ là nông dân bình thường thôi…”

Mỗi ngày đều bán quán, trông con, nên thời gian trôi qua rất nhanh. Chưa làm được gì đã trôi qua mất một ngày. Loan Loan và Lai Sinh thu dọn quầy sương sáo. Bách Thủ ở nhà đã nấu xong cơm tối. Hai người vừa về đến cửa thì Vương Thanh Sơn cũng vừa đến.

“… Mời Bách Thủ đại ca và chị dâu đến nhà uống chén rượu.”

Cát Kim Liên sinh con cũng được một tháng, đúng là đã đến lúc nên làm tiệc đầy tháng, chuyện này Loan Loan đã sớm biết. Thường ngày ở trong thôn nhà ai có việc gì, không cần phải đặc biệt đến nhà mời, đến lúc đó đều sẽ có người tự mình mang lễ vật đến tặng. Bình thường Vương Thanh Sơn và Bách Thủ có quan hệ khá tốt, nàng vốn định đến lúc đó sẽ bế con đến cùng Lai Sinh, không ngờ Vương Thanh Sơn lại tự mình đến cửa mời.

“Đúng lúc mấy ngày gần đây ta được trực đêm, đến lúc đó cả nhà ta sẽ cùng nhau đến.” Bách Thủ sảng khoái đáp ứng.

Vương Thanh Sơn quả thật thành tâm thành ý. Việc bán gùi của hắn có thể khấm khá như vậy đều nhờ có Bách Thủ chỉ điểm cho. Trong lòng người một nhà hắn vẫn luôn cảm kích Bách Thủ. Lần này làm tiệc đầy tháng con, dù thế nào cũng phải tự mình đến mời. Hắn chân thành nói: “Đến lúc đó Bách Thủ đại ca và chị dâu cứ đến thôi, nhất định không được mua gì đâu đấy, đây cũng là ý của mẹ đệ.”

Loan Loan cười nói: “Sao có thể chứ, dù sao cũng phải mang ít quà cho đứa nhỏ, đừng để ý làm gì. Huynh không đến mời chúng ta cũng sẽ tới mà.”

Vương Thanh Sơn rất vui mừng nhưng vẫn kiên trì không cho mua quà tặng, trước khi đi hắn còn dặn dò Bách Thủ: “Đại ca, chỉ cần hai người đến là chúng ta đã rất vui rồi. Đều là huynh đệ cả không cần những thứ lễ số đó…”

Tiễn Vương Thanh Sơn xong, Bách Thủ cảm thán: “Không ngờ Thanh Sơn huynh đệ bình thường không thích nói chuyện, lúc vui vẻ lại nhiệt tình như vậy!”

Loan Loan cười đưa đôi đũa cho hắn: “Dĩ nhiên rồi, được thiên kim (tôn xưng con gái người khác) phải vui chứ.” Nàng lại nói tiếp: “Chỉ là, nghe nói mẹ hắn lại muốn một bé trai mập mạp cơ.”

Bách Thủ gắp thức ăn vào trong bát nàng, lại gắp miếng thịt cho Lai Sinh, rành rọt nói: “Chuyện này chỉ có thể thuận theo ý trời thôi, đâu thể muốn thế nào là được thế đó? Mà, ta cũng cảm thấy con gái rất tốt…” Hắn nhìn Loan Loan cười hề hề: “Hay là, đợi một hai năm nữa, chúng ta cũng sinh một đứa con gái đi.”

Loan Loan đỏ mặt, liếc nhìn Lai Sinh bên cạnh đang ngay ngắn ngồi ăn cơm, giận dỗi trừng mắt nhìn Bách Thủ nói: “Nói linh tinh cái gì vậy!”

Lúc này Bách Thủ mới nhớ ra, vị bên cạnh này buổi tối sẽ bình thường, nhất thời cả mặt đều đỏ rực.

Đã lâu không đi chợ nên trong nhà cũng chẳng còn gì, mấy thứ vải vóc cũng không còn, hôm sau Bách Thủ đi làm về nói với Loan Loan “Ta không có thời gian đi chợ, đến lúc đó nhờ người đi mua ít thịt sang là được.”

Đêm qua Loan Loan cũng nghĩ vậy, đến lúc đó lại mang thêm ít thứ nữa.

Ngày mai đã là tiệc đầy tháng con gái Vương Thanh Sơn nên hôm nay phải mua thịt.

Loan Loan đứng đợi ở cửa một lát, nhìn thấy mẹ Nguyên Bảo từ trong nhà đi ra, dường như đang định đi chợ, vội gọi lại, lấy bạc đưa: “… Tẩu mua dùm muội hai miếng thịt nha. Nếu như thấy có xương thì lấy giúp muội một ít luôn, thêm chút tiền cũng được, muội định hầm cháo cho Hán Nhi.”

“Được.” Mẹ Nguyên Bảo cất bạc vào trong áo hỏi: “Còn muốn mua gì nữa không?”

Loan Loan nghĩ một chút lại nhờ nàng mua thêm ít quả khô vì Lai Sinh rất thích ăn. Những thứ khác cũng không còn gì nữa, nói chuyện đôi câu rồi mẹ Nguyên Bảo liền đi chợ, Loan Loan trở về nhà.

Mẹ Nguyên Bảo đi đến trưa về liền mang đồ lại đây. Loan Loan mời nàng ăn bánh nướng nhưng nàng từ chối, chỉ lấy một chiếc về cho Nguyên Bảo.

Buổi tối Bách Thủ còn phải đi làm, ngày mai lại đến nhà Thanh Sơn, nên hôm đó hắn tranh thủ ngủ cả một ngày. Đến tối đi làm tinh thần vô cùng thoải mái. Sáng hôm sau hắn trở về dù có hơi mệt mỏi một chút nhưng vẫn chịu được. Ăn sáng xong, Loan Loan lại bảo hắn đi nghỉ ngơi một lát.

Nàng bế con ra hiên cho Lai Sinh trông, còn mình thì bận rộn dọn dẹp trong trong ngoài ngoài, sau đó mới bắt đầu dọn đến phòng mình.

Bách Thủ cũng ngủ không được bao nhiêu. Loan Loan vừa làm xong việc nhà hắn đã thức, thấy vẫn chưa đến giờ nên hắn liền đi dạo một vòng công trường.

Đến chỗ mỏ than, Tạ Nhàn dẫn theo gã sai vặt, Lưu quản sự và mấy người Tạ Tam đang đứng nói chuyện với nhau. Nhìn thấy Bách Thủ đến, Tạ Nhàn chủ động chào hỏi hắn trước: “Không phải hôm nay Bách Thủ huynh đệ được nghỉ sao?” Nói xong hắn lập tức nghĩ đến chuyện hôm nay Dương gia thôn có nhà mời rượu, nghe nói người của Dương gia thôn làm trên mỏ đa số đều sẽ đi ăn vào buổi trưa.”

“Vâng, Tam thiếu gia. Giờ ta đang rảnh nên đến coi chút.” Bách Thủ cười nói, sau đó gọi hai người khác.

Tạ Nhàn chào hỏi Bách Thủ trước, hắn cảm thấy bản thân như thế đã cho Bách Thủ đủ mặt mũi, tiếp tục nói chuyện với Lưu quản sự: “Nếu có người nửa đường trộm giấu than đá đi thì phải làm sao? Nếu như trên dưới núi đều có người ghi chép, mỗi ngày đều tính toán thì sẽ biết được có ai trộm than đá.” May mà chưa có chuyện công nhân trộm than đá xảy ra.

“Tam thiếu gia nói phải.” Lưu quản sự cung kính đáp: “Lần này Nhị thiếu gia hồi âm lại cũng có nhắc đến vấn đề này. Vì giờ đang là cuối tháng, có rất nhiều chuyện cần thu xếp, nên ta đang suy nghĩ xem nên giải quyết chuyện này vào ngày nào.”

“Chuyện này không thể kéo dài thêm nữa.” Tạ Nhàn không vui nói: “Nếu như có người nổi lòng tham, chúng ta sẽ mất bao nhiêu chứ! Tìm một người ghi sổ thôi mà, đơn giản chỉ cần nhận biết mặt chữ là được.”

Cả khu mỏ chỉ có một người ghi sổ. Nếu dưới chân núi lại có thêm một người nữa, đến lúc đó trên dưới đều có ghi chép, không những tránh được mấy người trung gian kiếm tiền riêng, còn có thể đề phòng công nhân trên mỏ trộm than đá. Đây đúng là một biện pháp hay.

Chuyện này Lưu quản sự cũng đã nghĩ đến rồi, chỉ là gần đây có quá nhiều việc, vốn định để xử lý xong hết chuyện của mỏ đã, không ngờ tới hôm nay Tạ Nhàn lại đột nhiên nhắc đến. Tạ Nhàn là chủ tử trong Tạ gia, nếu hắn nói cần, thì cho dù Lưu quản sự có nhiều việc hơn nữa cũng phải gạt sang một bên.

Nghĩ nghĩ, Tạ Nhàn lại đề nghị: “Hay thế này, chỗ ta có một mama trung thành. Vì nhiều tuổi rồi nên ta đã đồng ý cho bà về nhà dưỡng lão, nhưng con trai bà vẫn luôn không làm được gì lớn lao. Dù sao bà cũng đã trung thành với Tạ gia ta cả đời, theo tâm nguyện của bà, ta điều con trai mama đó tới đây. Lưu quản sự tìm thêm một tiên sinh ghi sổ đến làm trợ thủ là được, vừa hay hắn cũng nhận biết được mặt chữ.”

Trong lòng Lưu quản sự khẽ động, nét mặt không biểu lộ gì, rất cung kính đáp: “Tam thiếu gia làm chủ là được. Nếu hắn đã biết chữ, không bằng để cho hắn làm đi. Dù sao nhất thời cũng không thể tìm được ai biết chữ.”

Tạ Nhàn hài lòng cười rộ lên: “Được lắm, hai ngày nữa ta sẽ bảo hắn đến làm việc.”

Bách Thủ nghe mấy người nói chuyện một lúc thì rời đi. Vừa đi về trong lòng vừa thầm nghĩ, mấy ngày trước lúc Tạ Nhàn vừa đến, Loan Loan đã nói Tạ Dật không ở đây, Tạ Nhàn nhất định sẽ cài người của hắn trên mỏ, quả nhiên đã bị nói trúng.

Về đến nhà, Loan Loan bế con đang chuẩn bị đi ra ngoài cùng Lai Sinh. Bách Thủ nhận lấy bé con, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn, cười a a nói: “Hán Nhi, cha đưa con đi uống rượu nhé.”

Loan Loan hé miệng khẽ cười, đóng chặt cổng lại rồi mới đi cùng. Lai Sinh đang chơi đùa ven đường thấy hai người đi vội vàng la to chạy đến: “Chờ đệ một chút!” Giọng hắn vừa to vừa vang.

Ba người đi đến nhà Vương Thanh Sơn, vừa đến cửa đã có người báo tin: “Cả nhà Bách Thủ huynh đệ tới, vừa rồi quả nhiên là Lai Sinh báo tin! Giọng vang thật đấy!” Sau đó mọi người trong sân đều cười.

Nhờ làm công trên mỏ nên cuộc sống của mọi người đều khấm khá hơn, vì vậy nhà Thanh Sơn làm tiệc đều được mấy nhà trong thôn đến đủ.