Từ Scandal Trở Thành Sự Thật

Chương 41: 41: “đừng Sợ Anh Ở Đây”





Thời gian vội vàng mà qua, theo tiến hành quay chụp, phần diễn trưởng thành rất nhanh sẽ kết thúc.
Gặp lại lần nữa, Sở Thiệu Quân và Chung Lạc đều không quên lẫn nhau, trái tim nóng bỏng vẫn như cũ mạnh mẽ đập điên cuồng, chưa bao giờ ngừng.

Tách ra không khiến cho tình cảm của hai người lạnh đi, mà càng làm cho bọn họ nhìn rõ chính mình.
Bọn họ đều không thể rời khỏi nhau.
Chung Lạc vụng trộm trở về, hai người cùng nhau lo liệu lấy công ty, thuyết phục người tài trợ, muốn thuyết phục đối phương trợ giúp công ty gắng gượng qua khó khăn.

Cứ đến mỗi tối, hai người con trai đầy mệt mỏi sẽ ở trong phòng cùng nhau ăn bữa cơm nóng hổi, yên tĩnh ôm nhau.
Sinh hoạt rất khổ, ôm nhau khiến tiếp cho bọn họ thêm rất nhiều nghị lực.
Rốt cục cũng có một ngày, người tài trợ cũng lung lay, hẹn họ cùng ăn cơm với ông chủ trong nghề.
Hai người mừng như điên, mặc bộ âu phục tốt nhất, sửa sang tóc tai, nhanh chóng đến khách sạn đã hẹn trước.
Đẩy cửa phòng ra, bên trong có bốn năm người đàn ông đang ngồi, ngoại trừ người tài trợ thì còn có mấy ông lớn trong ngành.

Có một lão chủ thích cậu chủ nhỏ mi thanh mục tú, liếc nhìn Chung Lạc.
Ô Khang Đức đứng ở bên cạnh giảng diễn cho Lâm Giác: “Một tí nữa diễn viên diễn ông lớn kia sẽ sờ eo và đùi cậu mấy lần, lúc này nét mặt của cậu phải chán ghét, rất phản cảm loại tiếp xúc sinh lý này.

Nhưng cậu lại không thể đẩy ông ta ra, cậu không nắm chắc được ý tứ của người tài trợ, cũng không dám đắc tội ông lớn trong ngành, sợ ông ta sẽ phong sát toàn bộ công ty, hiểu không?”
“Hiểu rồi.”
Lâm Giác gật đầu, làm dấu “Ok” với Ô Khang Đức.
“Vậy chúng ta thử trước…”
“Đợi một chút.”
Ô Khang Đức còn chưa nói xong thì giọng lười biếng của nam nhân đánh gãy Ô Khang Đức.

Giang Du Sâm hỏi: “Chỉ có sờ eo với đùi, không có động tác khác sao?”
“… Không có.”
Ô Khang Đức ho khan hai lần, mới nói, “Yên tâm đi, lão sư chúng tôi mời tới đều rất chuyên nghiệp, sẽ không khi dễ Lâm Giác nhà các cậu.”

Giang Du Sâm gật đầu, rất hài lòng với lời của Ô Khang Đức.
Mặt Lâm Giác hơi đỏ, cúi đầu xuống, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại từ “Nhà các cậu”.
Diễn viên diễn ông lớn đang đúng ngay bên cạnh, mặc dù bề ngoài mập mạp, nhưng tính tình cũng không tệ lắm, cười đùa với Giang Du Sâm: “Giang thần, ở bên ngoài anh bao che khuyết điểm như vậy à.

Bây giờ tôi giảm béo, đối diễn với anh có được không?”
Ông lại quay đầu nhìn về phía Lâm Giác: “Tiểu Lâm, cậu cảm thấy có thể chứ?”
Mọi người đều cười ha ha.
“Tôi thấy được! cực kỳ được luôn!”
“Đầu tiên anh cần phải có sắc đẹp như Lâm Giác đã! Giang thần ăn vị này nha!”
“Tôi cảm thấy không được đâu, Giang thần đã có Tiểu Lâm rồi, sẽ nhìn người khác sao?”
Ngay cả Lãnh Gia Nghị cũng không nhịn được đến đùa Lâm Giác.

Mắt anh ta dịu dàng chớp chớp, ra vẻ động vật vô hại: “Bạn nhỏ à, truyền thụ một chút kinh nghiệm cho tôi đi? Làm sao để Giang thần thương người như thế?”
Trên mặt Lâm Giác liền đỏ lên, thực sự không hiểu cách ứng phó với những trêu chọc này.

Cậu lúng ta lúng túng mà cúi đầu không biết phải nói gì, vẫn là Giang Du Sâm giải vây cho cậu nói: “Chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Ô Khang Đức rất nhanh phản ứng lại, ho khan hai tiếng, ra vẻ nghiêm chỉnh, hoàn toàn không thừa nhận vừa nãy bản thân cũng rất vui vẻ: “Khụ khụ, tất cả mọi người không nên ồn ào nữa, các bộ phận chuẩn bị, bắt đầu đi.”
Đạo diễn đã lên tiếng, đám người cũng đều thu liễm lại.

Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, ghi hình chính thức bắt đầu.
Sở Thiệu Quân cùng Chung Lạc đi vào phòng thuê, lập tức một mùi rượu nồng nặc xông thẳng vào mặt.

Mấy người đàn ông bụng phệ đang ngồi trong phòng, xem ra cũng không phải người tốt lành gì.
Người tài trợ giới thiệu cho hai người, ở giữa là Vương tổng, bên trái là Lý tổng, còn bên phải chính là Lưu Tổng.
Sau khi hai người chào hỏi,Vương tổng ngồi ở giữa nhiệt tình chào hỏi bọn họ: “U, hai đứa trẻ nhìn rất có sức sống, đừng khách khí, đến đây, tiểu Chung đúng không? Qua bên này ngồi nè.”
Người ngồi bên cạnh Vương tổng lúc đầu khéo léo tránh sang một bên, chừa ra hai chỗ trống.
Chung Lạc thở sâu, đi qua ngồi bên cạnh Vương tổng, đáy mắt Sở Thiệu Quân hiện lên một tia lạnh lẽo, ngồi xuống bên cạnh Chung Lạc.

Vương tổng nhiệt tình bảo phục vụ viên đưa rượu và thức ăn lên.

Đám người ăn như gió cuốn, nhiều lần Sở Thiệu Quân và Chung Lạc muốn nói chuyện đầu tư đều bị Vương tổng dùng các loại chủ đề chuyển hướng.
Qua ba ly rượu, động tác Vương tổng bắt đầu không quy củ.

Bàn tay mập béo để trên đùi Chung Lạc, đáy mắt hiện lên một tia sáng: “Tiểu Chung à, năm nay bao nhiêu tuổi?”
Trong lòng Chung Lạc buồn nôn, cúi đầu nói: “Hai mươi ba.”
“Vừa tốt nghiệp đại học à, học ngành nào thế?”
Tay Vương tổng càng ngày càng đi xuống, dường như muốn sờ vào bên đùi Chung Lạc.
Chung Lạc cắn răng: “Tài chính.”
“Tài chính, tốt lắm, ” Vương tổng cười ha ha, giống như là nghe được chuyện gì vui lắm, “Tài chính rất tốt.”
Lưu Tổng ngồi ở bên cạnh nói tiếp: “Vương tổng của chúng ta cũng tốt nghiệp hệ tài chính, thật là trùng hợp.”
Người còn lại nói: “Vương tổng là sinh viên tài chính giỏi, không chỉ học bổ túc ở đại học B mà còn…”
“Ai, ” Vương tổng khoát khoát tay, ra vẻ hảo hán không nhắc lại chuyện năm xưa anh dũng như thế nào, “Đều là chuyện rất nhiều năm trước rồi, xưa nay tôi cũng chả kể với ai cả, tỷ như sau này tôi học ở Ivy League* của Mỹ…”
Trên bàn rượu ăn uống linh đình, mà Chung Lạc cũng cảm giác được trên đùi càng ngày càng rõ ràng, lòng bàn tay ẩm ướt xuyên thấu qua quần truyền lên da, khiến Chung Lạc dâng lên từng đợt buồn nôn.

Y dùng sức cắn lưỡi của mình, ép buộc mình không nên động đậy, không nên động đậy.
Công ty bọn họ thật rất cần khoản này đầu tư đến cứu mạng.

Lâm Giác từ trước đến nay không quen tiếp xúc thân thể, dù biết là đang diễn nhưng vẫn mệt mỏi khó chịu, mồ hôi óng ánh không tự giác chảy ra, lấp lánh dưới ánh đèn.
Cậu sắp nhịn không nổi nữa.
Mà đúng lúc cậu đang đau khổ chống đỡ, thì một đôi tay mạnh mẽ dịu dàng ở một bên khác cầm lấy tay cậu.
Lòng bàn tay kia khô ráo, ấm áp, giống như là có ma lực, xóa sạch gai sắc trong lòng Lâm Giác.
Đây là tay của Giang Du Sâm.
Giọng nhàn nhạt của Giang Du Sâm vang lên bên tai Lâm Giác: “Đừng sợ, anh ở đây.”

Con ngươi Lâm Giác đột nhiên co rút, trái tim đập phanh phanh phanh.
Trong kịch bản không có đoạn này.
Trong kịch bản lúc đầu, Sở Thiệu Quân ngồi bên cạnh Chung Lạc, nhìn thấy màn này, cực kỳ tức giân nhưng lại bất lực, chỉ có thể âm thầm nắm chặt nắm đấm, thề nhất định phải mạnh mẽ lên.
Mà bây giờ, mặc dù Giang Du Sâm không có tạo ra thay đổi gì đáng kể, nhưng đôi tay dịu dàng đó đã tiếp thêm sức mạnh cho Lâm Giác.
Ô Khang Đức đứng sau camera hiển nhiên cũng phát hiện động tác của Giang Du Sâm, đáy mắt của hắn hiện lên một tia ý cười, nói với camera man bên cạnh: “Đừng có ngừng, đoạn này quay rất tốt.”
Kịch bản tiếp tục.
Qua ba lần rượu, Vương tổng ám chỉ với Chung Lạc: “Ban đêm có rảnh không? Đi ngồi với tôi một chút?”
Người bên cạnh nịnh nọt nói: “Nơi đó của Vương tổng rất lớn, là biệt thự lớn nhất toàn thành phố, những người khác muốn đi cũng không có cơ hội đâu.”
Vương tổng thỏa mãn gật gật đầu: “Ừm,  không phải các cậu nói đầu tư gì sao? Đến lúc đó chúng ta có thể thương lượng một chút.”
Chung Lạc cắn răng, cuối cùng đẩy Vương tổng ra: “Thật xin lỗi, tôi đi vệ sinh.”
Y gần như là chạy ra khỏi phòng thuê, Sở Thiệu Quân cũng vội vàng đi theo.
Trên mặt Vương tổng chợt lóe lên xấu hổ, Lý tổng bên cạnh cười theo ý: “Vương tổng, đừng nóng giận, thằng nhóc này không hiểu phong tình.”
Vương tổng cười, trên mặt đã phủ lại ý cười: “Không sao không sao, ăn cơm ăn cơm.”
Người tài trợ vẫn luôn ở một bên nhìn một màn này cũng đứng lên: “Tôi cũng đi vệ sinh.”
Dứt lời, không đợi Vương tổng trả lời, trực tiếp đi khỏi phòng.
Người tài trợ cũng xem như là bạn cũ với Vương tổng, trước đó cũng từng hợp tác qua mấy lần.

Anh bị Sở Thiệu Quân và Chung Lạc mài đến mềm lòng, lần này vốn định sau khi gặp mặt sẽ tâm sự với nhau, không ngờ lại đụng phải chuyện như vậy.
Anh đến phòng rửa mặt, cách đó không xa, Sở Thiệu Quân đang ôm Chung Lạc.
Trong lòng người tài trợ xấu hổ, đứng ở bên cạnh không lên tiếng.
Cánh tay Sở Thiệu Quân bao chặt chẽ lấy Chung Lạc, còn lồng ngực Chung Lạc đang run run, nhỏ giọng nức nở.
Sở Thiệu Quân để tay trên lưng Chung Lạc, cẩn thận vuốt ve, thanh âm dịu dàng.
“Đừng khóc, ngoan, đừng khóc.”
Chung Lạc cắn môi dưới, nước mắt vẫn cứ rơi lã chã.
Oan ức vừa rồi rốt cuộc tìm được một nơi trút xuống khiến y nhất thời không cách nào khắc chế chính mình.
“Lạc Lạc, em chịu khổ rồi, đi theo anh, em chịu khổ rồi.”
Sở Thiệu Quân khẽ cắn môi, tay nắm thành quyền, hung hăng nện trên đùi mình, “Không tìm, chúng ta không tìm bọn họ đầu tư nữa.

Anh không tin, ngoại trừ bọn họ, không còn ai muốn đầu tư cho chúng ta!”
“Không được!”
Khóe mắt Chung Lạc còn chưa khô, nhưng lại không chút nghĩ ngợi liền bác bỏ.

Y kéo giãn khoảng cách một chút với Sở Thiệu Quân: “Phần đầu tư này rất quan trọng với chúng ta, chúng ta nhất định phải cầm lấy, công ty mới có thể qua được.”
Sở Thiệu Quân kích động: “Nhưng mà anh không muốn để em chịu oan ức!”
“Thế nhưng mà em cũng rất muốn công ty có thể tiếp tục hoạt động.”
Chung Lạc chăm chú nhìn vào mắt Sở Thiệu Quân, trong con ngươi lóe lên ánh sáng: “Đây là thứ quan trọng nhất của anh, không phải sao?”
“Lạc Lạc…”
Mũi Sở Thiệu Quân có chút chua xót.
Mũi người tài trợ đứng sau hai người cũng cay cay.
Anh bị ảnh hưởng bởi định kiến ​​lâu đời, luôn cho rằng tình yêu đồng giới là tùy tiện, lỗ mãng, ai cũng có thể lăn lên giường.

Mà ban đầu lúc biết Sở Thiệu Quân và Chung Lạc không nói với anh về mối quan hệ giữa hai người đã làm sâu sắc thêm ấn tượng này.
Lúc biết hai người họ là người yêu, phản ứng đầu tiên của anh là phẫn nộ, coi là hai người lừa gạt anh ta, chỉ xem hai người là tùy tiện chơi đùa, chán liền chia tay, cho nên không có tính công khai.
Nhưng anh không ngờ, hai người họ lại yêu nhau sâu sắc như thế, khiến anh ta cũng phải xúc động.
“Tôi giúp các cậu.”
Người tài trợ trầm giọng mở miệng.

“Được rồi.”
Ô Khang Đức đứng sau máy quay phất phất tay.
Lâm Giác trầm tĩnh lại, lúc này mới phát hiện phía sau đã thấm đầy mồ hôi.

Cậu vừa nhấc chân muốn đi sang Ô Khang Đức bên kia nhìn phần vừa quay, thì đột nhiên bên eo cảm thấy một vật ấm áp.
“Đợi một chút.”
Tay Giang Du Sâm đặt lên eo Lâm Giác.
Lâm Giác: “!”
Ngón tay thon dài của Giang Du Sâm cầm lấy góc áo Lâm Giác, nhẹ nhàng bỏ vào.
Lúc này Lâm Giác mới phát hiện, góc áo của mình giấu trong đai quần không biết từ lúc nào bung ra, lộ ra một phần da nhỏ.
Gương mặt của cậu phiếm hồng, lúng ta lúng túng cảm ơn Giang Du Sâm.
“Không sao.”
Giang Du Sâm không để ý lắm gật đầu, rồi rời đi.
Lâm Giác đi theo sau lưng Giang Du Sâm, xúc cảm ấm áp còn lưu lại ở thắt lưng.
Trái tim nhảy thật nhanh..