Tù Sủng Phi Của Vương Gia Tà Mị

Chương 67: Sự phẫn nộ của Thiểu Tư




Nhân vương lẳng lặng nhìn thiếp mời trong tay, trong mắt càng lúc càng lạnh lẽo. Nên nói Dạ Mặc Hiên không có não hay không hề sợ hãi đây? Sau khi lừa mình một vố bây giờ còn phát thiếp mời tới khiêu khích. Thật là có ý tứ, không ngờ hắn có tâm tư này với tỷ tỷ của mình. Còn muốn lập làm hoàng hậu! ! ! Văn võ bá quan Thành Hạ quốc sẽ đồng ý sao? Người nam nhân kia sẽ bỏ qua sao?

Lòng bàn tay của Nhân vương hơi chấn động một cái, làm nát thiếp mời trong tay, khóe miệng lộ ra nụ cười yếu ớt lạnh lẽo. Mình biết được tin tức này, như vậy khẳng định người nam nhân kia cũng đã nhận được tin tức rồi. Nhất định hắn sẽ tới đây, nên chặn đường hắn ở Thương Châu quốc hay là nhìn màn kịch vui trước đây?

Kịch hay sẽ trình diễn. Nhân vương từ từ đứng dậy, đi tới bên cửa sổ rồi nở nụ cười. Nhất định người nam nhân kia sẽ mang Thanh Linh đi ra, như vậy. . . . . . Trong mắt Nhân vương càng thâm thúy.

"Truyền lệnh, nếu Đông Phương Thiểu Tư nhập cảnh, lập tức thông qua." Nhân vương ý vị sâu xa ra lệnh với thuộc hạ sau lưng. Có điều, theo năng lực của người nam nhân kia, không cần kinh động thủ vệ của Thương Thù quốc hắn cũng có thể rời đi.

Hoàng cung Thành Hạ quốc.

"Thanh Linh, nàng đang làm gì?" Dạ Mặc Hiên mỉm cười đi vào Tây Cung, chỗ ở của Sở Thanh Linh, lập tức nhìn thấy Sở Thanh Linh đang nói gì đó với cung nữ, mà trên bàn đều là đồ thêu thùa.

"Mặc Hiên." Sở Thanh Linh ngẩng đầu, các cung nữ xung quanh vội vàng quỳ xuống hành lễ.

"Được rồi, tất cả lui xuống." Dạ Mặc Hiên nhàn nhạt phất tay để mọi người đi xuống, đợi tất cả các cung nữ đi xuống, Dạ Mặc Hiên mới ngồi xuống đối diện Sở Thanh Linh, nhìn gì đó trên bàn thì hơi kinh ngạc.

"Đây là cái gì?" Dạ Mặc Hiên chỉ vào đồ thêu thùa kinh ngạc hỏi.

"Cả ngày không có việc gì làm, nhàm chán, nên muốn học một ít thủ công." Sở Thanh Linh nở nụ cười.

"Hả?" Dạ Mặc Hiên có chút nghi ngờ, từ nhỏ đến lớn, Thanh Linh vẫn không có hứng thú với nữ công, sao bây giờ lại chủ động học cái này.

"Mặc Hiên, hôm nay ngươi hết bận rồi à?" Sở Thanh Linh thu hồi may vá hỏi.

"Ừ." Dạ Mặc Hiên gật đầu, "Đúng rồi, nàng ở đây cũng không được ổn lắm, sau này nàng hãy dọn đến Đông cung đi.

"Mặc Hiên? !" Sở Thanh Linh kinh ngạc ngẩng đầu, "Đông cung là chỗ ở của Mai quý phi, còn nữa, ngươi không được quên, giữa ta và ngươi còn đang đánh cược."

Dạ Mặc Hiên cau mày, trầm mặc chốc lát rồi chậm rãi nói: "Được, như vậy thì chờ ta thắng nàng xong thì chuyển qua."

Sở Thanh Linh không nói gì thêm, đối với việc Dạ Mặc Hiên tự tin hắn sẽ thắng như vậy, đương nhiên mình hiểu là vì sao. Từ lúc bắt đầu Mặc Hiên cũng chưa từng nghĩ tới muốn đánh cược với mình. Mà chỉ muốn dẫn dụ Thiểu Tư tới rồi giết hắn thôi. Mặc Hiên thật ác độc, rốt cuộc là do hoàn cảnh gây ra, hay là do bẩm sinh Đế Vương vốn lãnh khốc, Sở Thanh Linh đã không còn rõ nữa.

"Mặc Hiên" Sở Thanh Linh chợt nhẹ nhàng mở miệng.

"Cái gì?" Dạ Mặc Hiên quay đầu nhìn Sở Thanh Linh.

"Rốt cuộc khi đến Thành Hạ quốc ngươi đã trải qua chuyện gì? Vì sao ngươi thay đổi trở nên xa lạ như thế?" Ánh mắt của Sở Thanh Linh tối sầm xuống, có chút đau lòng hỏi. Rốt cuộc là cái gì đã khiến đứa nhỏ thuần khiết trước đây biến thành như vậy?

"Cũng không có gì, chỉ bị ám sát vài lần, nhưng mà ta không có chết. Sau đó ta đã có chỗ đứng vững vàng." Dạ Mặc Hiên hời hợt nói xong, hình như không muốn nhiều lời. Có điều chỉ mấy câu như vậy đã làm cho Sở Thanh Linh rõ ràng, mọi chuyện tuyệt đối không đơn giản như lời Mặc Hiên nói như vậy. Vốn đang ở trong vòng xoáy tranh đấu giành quyền lợi đột nhiên xuất hiện thêm một hoàng tử, những hoàng tử khác nhất định sẽ không bỏ qua.

"Đêm đó nam tử tới tìm ta là quốc sư sao? Hắn và ngươi rất thân à? Mai quý phi và ngươi thì sao?" Sở Thanh Linh tiếp tục hỏi.

"Ta và Mai quý phi không có gì, giao dịch mà thôi. Cha nàng giúp ta đi lên ngôi vị hoàng đế, ta phong nàng làm quý phi."Dạ Mặc Hiên khác với thái độ bình thản vừa rồi, vội vàng phủ nhận .

Trong long Sở Thanh Linh càng hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì. Nữ tử luôn có khuôn mặt bình tĩnh đó, hiện tại trong lòng mình rất thong cảm cho nàng ta. Từ đầu đến cuối, Mặc Hiên đều đang lợi dụng nàng ta. Giao dịch, sợ rằng chỉ có Mặc Hiên cho rằng đây là giao dịch mà thôi.

Chợt, từ trên người Dạ Mặc Hiên toả ra một mùi hương nhàn nhạt. Nếu như không cẩn thận sẽ không ngửi được. Sở Thanh Linh cẩn thận ngửi thì sắc mặt lập tức biến hoá, là mùi của Khôi Lỗi hoàn. Mặc Hiên mang theo Khôi Lỗi hoàn làm cái gì? Chẳng lẽ hắn thật sự dùng thuốc này với mình sao?

Nhưng Dạ Mặc Hiên không có dùng thuốc với Sở Thanh Linh dùng thuốc, chỉ đứng dậy nhìn đàn hương trên bàn: "Hương này là cái gì?"

"Ngự y nói là an thần ."Sở Thanh Linh trả lời.

"A, chờ ta cho người đưa một loại hương an thần mới được tiến cống tới" Dạ Mặc Hiên quay đầu mỉm cười nhìn Sở Thanh Linh nói: "Nàng nghỉ ngơi cho tốt."

"Ân." Sở Thanh Linh gật đầu một cái, đưa mắt nhìn bóng lưng của Dạ Mặc Hiên biến mất ở cửa mới thở dài một hơi. Nhưng trong lòng vẫn nóng nảy như cũ, hiện tại Thiểu Tư đã tới chưa? Nam tử áo đen đó có tìm được Thiểu Tư hay không đây? Thật sợ, sợ Mặc Hiên đợi không kịp sẽ dùng thuốc với mình.

Sau khi Dạ Mặc Hiên rời đi không lâu, lập tức có thái giám tổng quản đưa đàn hương tới.

"Tham kiến nương nương, đây là đàn hương an thần hoàng thượng đưa tới cho nương nương." Giọng nói của thái giám tổng quản quái gỡ, nhưng lại hết sức cung kính. Dù sao trong cung người có đầu óc đều biết nữ tử trước mắt là người mà hoàng thượng muốn lập làm hậu. Mặc dù còn chưa cử hành đại điển phong hậu, nhưng tất cả mọi người đều nhìn thấy được sự sủng ái của hoàng thượng đối với nàng ta.

"Đặt ở đó đi." Sở Thanh Linh lạnh nhạt nói xong, tiếp tục chuẩn bị thêu đồ trong tay, thật ra thì Sở Thanh Linh muốn thêu túi thơm. Thêu cho đứa nhỏ trong bụng.

"Nương nương, hoàng thượng nói phải lập tức đốt lên."Thái giám tổng vẫn không nhúc nhích, nói tiếp, "Kính xin nương nương không nên làm khó nô tài."

"Về đốt lên đi." Sở Thanh Linh phất tay, không hề để ý.

"Vâng" Thái giám tổng quản gật đầu một cái, đi lên phía trước cẩn thận đốt hương lên. Nhưng vẫn chưa rời đi.

"Ngươi còn có chuyện gì sao?" Sở Thanh Linh không nhịn được.

"Bẩm nương nương, nô tài chỉ tuân theo dặn dò của hoàng thượng, xem thử hiệu quả của hương an thần như thế nào." Thái giám tổng quản vẫn kì lạ như cũ.

"Hiệu quả rất tốt, ngươi trở về bẩm báo là như vậy được." Sở Thanh Linh phất tay ý bảo thái giám tổng quản lui ra.

"Dạ, nương nương, nô tài cáo lui." Thái giám tổng quản hành lễ, lui xuống.

Đợi sau khi thái giám tổng quản rời đi, ánh mắt của Sở Thanh Linh rơi vào lư hương đang bốc khói lên. Sao Mặc Hiên cho người đưa hương an thần tới, còn cố ý cho người đốt lên rồi mới đi. Sở Thanh Linh để đồ thêu trong tay xuống, từ từ đi tới gần lư hương, cau mày nhìn trong nhang trong lư hương. Trong lư hương bay ra mùi thơm nhàn nhạt, Sở Thanh Linh ngửi cẩn thận, vẫn không phát hiện có gì khác thường.

Chẳng lẽ là do mình đa tâm? Sở Thanh Linh nghiêng đầu nhìn lư hương không hiểu. Không có gì khác thường, chẳng lẽ là mình quá nghi ngờ Mặc Hiên?

"Nương nương, ngài sao vậy?" Cung nữ nhìn Sở Thanh Linh ngẩn người thì hơi lo lắng hỏi.

"À, không có gì." Sở Thanh Linh nhẹ nhàng lắc đầu, "Tiếp tục dạy ta đi."

"Dạ, nương nương." Cung nữ cúi đầu đáp lời.

Trong cung điện to như vậy, hương nhang trong lò hương từ từ bốc lên, trôi lơ lửng ở giữa không trung, từ từ tràn đầy cả tẩm cung.

Mà bên đây, Đông Phương Thiểu Tư đang nóng lòng lên đường. Lãnh Ngự Phong lại nhàn nhã phe phẩy cây quạt nhìn phong cảnh ngoài xe. Lúc này thời tiết ở Thiên Vận quốc rét lạnh, mà Thương Châu quốc và Thành Hạ quốc vẫn còn là mùa hè nóng bức.

Đông Phương Thiểu Tư vuốt Long Văn bội trong tay, trong mắt thâm trầm bạo ngược khiến nhiệt độ trong xe giảm xuống. Dạ Mặc Hiên! Thật to gan, dám lừa gạt nữ nhân của mình đi, còn muốn lập hậu.

Y Tiên nhìn gương mặt như muốn ăn thịt người của Đông Phương Thiểu Tư, không dám nói lời nào. Dù sao ban đầu Thanh Linh bị lừa đi hắn cũng có trách nhiệm, không ở bên cạnh Sở Thanh Linh.

Mấy ngày sau, biên quan Thành Hạ quốc.

Hắc Vũ ngồi lẳng lặng uống trà trong đại sảnh của một khách sạn yên tĩnh. Từ trong miệng của nàng biết được, tính toán ngày, cũng đến lúc người nam nhân kia nên tới rồi.

"Sở Thanh Linh ~~" Hắc Vũ thì thầm, đây chính là tên của nàng. Quả nhiên người cũng như tên, nàng tạo cho người khác cảm giác sạch sẽ linh hoạt kỳ ảo. Đang trong lúc Hắc Vũ đắm chìm trong suy nghĩ về đêm đó gặp Sở Thanh Linh, chợt có ba người đi vào cửa. Một cơn nhẹ gió nhẹ thổi vào đại sảnh, Hắc Vũ ngẩng đầu híp mắt nhìn ba người đi vào cửa. Ba người đều là người trẻ tuổi, mặc dù tướng mạo bình thường, nhưng khí thế lại khiến người khác cảm thấy áp bức. Bước đi trầm ổn có lực, nhìn một cái biết ngay là người luyện võ.

Có lẽ là giang hồ hiệp khách thôi, Hắc Vũ không có để ý, đang chuẩn bị quay đầu, chợt thấy bên hông một nam tử đeo Long Văn bội? ! Tại sao trên người một nam tử bình thường lại đeo thứ này. Hắc Vũ cẩn thận quan sát bội kiếm của nam tử, nam tử đó có tròng mắt sắc bén mà bạo ngược, không hợp với lông mày không có sức sống. Nháy mắt, Hắc Vũ đã hiểu ra. Nam tử diện mạo bình thường trước mắt không phải là ai khác, mà chính là Nhiếp Chính vương của Thiên Vận quốc Đông Phương Thiểu Tư! Năm đó, Đông Phương Thiểu Tư vẫn chỉ là một hoàng tử của Thiên Vận quốc mà thôi, mười bốn tuổi năm ấy bằng vào dung mạo tựa như yêu nghiệt và Long Văn kiếm pháp độc nhất vô nhị mà một lần thành danh. Có điều dù sao hắn cũng là hoàng tử, không thể như mình đi ngao du giang hồ, nên sau đó danh tiếng võ nghệ của hắn đã phai nhạt.

Hắc Vũ đưa mắt nhìn ba người lên lầu, bình tĩnh nhớ kỹ phòng của bọn họ.

"Thiểu Tư, tiểu tử kia vẫn nhìn chúng ta." Sau khi lên lầu vào phòng Lãnh Ngự Phong bĩu môi.

"Không cần phải để ý đến." Đông Phương Thiểu Tư lạnh lùng nói xong rồi sờ Long Văn bội trong tay mình.

"Ta thấy hắn không giống người bình thường, hình như bên hông của hắn có một cây sáo." Lãnh Ngự Phong nhớ lại, " bộ dạng bảnh bao và ánh mắt thô bỉ, chẳng lẽ hắn là đệ nhất công tử của Thành Hạ quốc được xưng sáo ngọc công tử Hắc Vũ?

Đông Phương Thiểu Tư không để ý đến, tựa vào giường, quả thật lên đường mấy ngày liên tiếp hơi mệt mỏi. Nắm chặt thời gian nghỉ ngơi mới là chuyện quan trọng.

"Hả, ngươi biết tiểu tử kia sao?" Ngược lại Y Tiên hơi nhiều chuyện.

"Một nam nhân rất bảnh bao. Nghe nói bây giờ hắn là tâm phúc bên cạnh hoàng thượng, cũng được phong làm quốc sư rồi, xuất hiện tại đây, muốn làm gì đây?" Dường như Lãnh Ngự Phong rất bất mãn với Hắc Vũ, lời nói ra đều là khi dễ.

"Tiểu tử, có phải ngươi ghen tỵ người ta bảnh bao hơn ngươi hay không?" Y Tiên nhạo báng.

"Ta và hắn không cùng một cấp bậc." Lãnh Ngự Phong trợn mắt, "Hắn thì tính là cái gì? Có cơ hội ta sẽ tìm hắn, đập bẹp hắn."

. . . . . .

Ban đêm, yên tĩnh hiu quạnh.

Một bóng dáng cường tráng lướt về phía phòng của Đông Phương Thiểu Tư.