Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 115: Sinh nhật




Mười lăm tháng tám, giữa mùa thu.

Hôm nay là ngày đoàn viên, cũng là sinh nhật mười lăm tuổi của Tống Tân Đồng.

“Tỷ, chúc tỷ sinh nhật vui vẻ.” Đại Bảo và Tiểu Bảo mỗi người ôm một hộp gỗ nhỏ trong tay, “Tặng cho tỷ lễ vật.”

“Các đệ còn tặng lễ vật cho tỷ à?” Tống Tân Đồng đang ở trong phòng bếp làm cơm vội lau tay vào tạp dề, nhận lấy hộp nhỏ hai cậu đưa tới, “Các đệ chuẩn bị lễ vật gì cho tỷ a?”

“Tỷ, người xem sẽ biết.” Đại Bảo cười híp mắt nhìn nàng.

“Tống Tân Đồng mở hộp ra, trong hộp để bên phải là một con châu chấu biên thủ công. Nhíu mày nhìn con châu chấu không cách nào nhảy lên này, nàng không nhịn được hỏi: “Đây là Tiểu Bảo đệ biên?”

Tiểu Bảo vội vã gật đầu, lấy lòng hỏi: “Ân, đẹp hay không?”

Tống Tân Đồng nhìn con châu chấu biên xem như không tệ này, trái lương tâm gật gật đầu, “Biên không tệ.”

“Hì hì, đệ biết ngay tỷ sẽ thích.” Tiểu Bảo lập tức vỗ tay, “Tỷ, đây là đệ học được chỗ Đại Nghĩa ca ca, Đại Nghĩa ca ca biên châu chấu cùng chuồn chuồn trúc rất đẹp.”

“Ân.” Tống Tân Đồng đem một hộp gỗ nhỏ khác lại, “Để tỷ xem xem Đại Bảo tặng tỷ cái gì.”

Vừa nói xong liền mở hộp gỗ ra nhìn, phát hiện bên trong là một cây trâm làm từ bạc lẫn đồng, trên mũi nhọn gắn một hạt châu nhỏ tính chất thật bình thường.

Tống Tân Đồng rất kinh ngạc, nàng không nghĩ đến Đại Bảo sẽ tặng vật phẩm trang sức nữ nhân cho mình, mặc dù tính chất khá tồi, nhưng đáy lòng nàng vẫn rất là cao hứng, “Đại Bảo sao lại nghĩ đến tặng tỷ cái này?”

“Đệ thấy Bạch Vân tỷ tỷ các nàng cũng có mang, nhưng tỷ cũng không có mang.” Đại Bảo có nề nếp nói: “Tạ thẩm đã nói tỷ đã mười lăm tuổi, phải trang điểm cho đẹp đẽ một chút mới tốt.”

Lời nói mấy ngày trước của Tạ thẩm, không nghĩ đến bị Đại Bảo nghe được nhớ vào lòng đi, Tống Tân Đồng gài cây trâm vào tóc, “Đẹp không?”

Đại Bảo nhìn nhìn, gật gật đầu, “Chờ sau này đệ có bạc, đệ sẽ mua cho tỷ xem.”

“Vậy chờ Đại Bảo sau này có bạc lại mua.” Tống Tân Đồng kéo tay Đại Bảo qua, khom người hỏi: “Tiền tiêu vặt ngày thường tỷ đưa, có phải cũng không tiêu hay không?”

Đại Bảo có chút né tránh, nhưng cuối cũng vẫn gật đầu, “Đệ đã ăn no, đường tô trong nhà ăn ngon hơn so với dưới chỗ cây đa lớn, đệ liền không muốn đi chỗ đó mua.”

Tiểu Bảo thì có chút chột dạ nói: “Ca ca, ngày đó ngươi đi cây đa lớn mua cây trâm, sao lại không nói với đệ a? Đệ cũng đem tiền tiêu vặt đều cho ca.”

“Đệ còn tiền tiêu vặt sao?” Tống Tân Đồng cố ý hỏi.

Tiểu Bảo bĩu môi, “Hôm qua tỷ còn cho đệ mười văn tiền đang còn.”

“Sao đệ lại tham ăn như vậy a?” Tống Tân Đồng bắt cái miệng của Tiểu Bảo, “Há mồm ra, để tỷ xem xem có sâu hay không?”

“Không có, đệ đã ngoan ngoãn đánh răng.” Tiểu Bảo mở miệng, một hợp lạ, đem cái miệng đầy răng sữa nhỏ đều lộ ra, “Tỷ người xem, trắng trắng.”

“Ân, đúng là rất tốt.” Tống Tân Đồng buông Tiểu Bảo ra, “Tỷ cho các đệ tiền tiêu vặt chính là cho các đệ dùng, các đệ muốn dùng liền dùng, không cần quá tiết kiệm, có điều yêu cầu duy nhất của tỷ chính là không tiêu hoa bạc bậy bạ, biết không?”

Tiểu Bảo gật đầu, “Đệ đều là mua đường ăn, còn cho ca ca, Cẩu Đản Nhi, mấy người khác trong thôn ăn.”

“Phải không?” Sắc mặt Tống Tân Đồng hơi trầm xuống, “Tiểu Bảo hào phóng như vậy? Mỗi lần cho tiền tiêu vặt đều mua cho bọn hắn ăn?”

Tiểu Bảo gật gật đầu, “Bọn họ tốt với đệ, đệ liền mua cho bọn hắn ăn.”

“Vậy bọn họ có từng mua lại cho đệ ăn sao?” Tống Tân Đồng lại hỏi.

“Cẩu Đản Nhi đã mua qua, Hà Tiểu Minh cũng mua qua, những người khác không có.” Đại Bảo nói.

Tống Tân Đồng lại hỏi: “Vậy đệ cảm thấy đệ cùng bọn họ là bằng hữu sao?”

“Phải không?” Đại Bảo liếc mắt nhìn Tiểu Bảo, Tiểu Bảo cũng không rõ nhìn Tống Tân Đồng, “Trước đây bọn họ không chơi cùng bọn đệ, hiện tại theo bọn đệ chơi cùng.”

Tống Tân Đồng than nhẹ một tiếng, “Vậy các đệ cảm thấy nếu không mua đường cho bọn hắn ăn, bọn hắn có còn cùng đệ chơi không?”

Tiểu Bảo suy nghĩ hồi lâu, cũng nghĩ không ra được: “Không biết.”

Tống Tân Đồng sờ sờ đầu Tiểu Bảo, “Sau này tiền tiêu vặt dùng vào chỗ nào, tự mình ghi ra một cuốn sổ, biết không? Chúng ta nhìn xem xem một năm đệ có thể tiêu bao nhiêu bạc.”

“Tỷ cho bọn đệ bao nhiêu a?” Tâm tư Tiểu Bảo thoáng cái bị dời đi, trực tiếp hỏi.

“Đến lúc đó lại xem a, các đệ được phu tử khen tỷ liền thưởng nhiều hơn một chút, nếu như bị phê bình thì tỷ liền giảm bớt một ít.” Tống Tân Đồng không muốn nói quá nhiều chuyện với hai cậu, mấy cái nhân tâm, tình người, gì gì đó đều phải dựa vào vào các cậu chậm rãi mày mò, trước đây nàng chưa từng sinh con, hiện tại cũng chỉ có thể có thể dạy bọn họ không bước lên con đường hư hỏng hoàn khố, dựng nên cho các cậu một ít quan niệm giá trị chính xác, dưỡng ra tính khí tốt một chút.

Tỷ như là, bắt đầu từ việc tiết kiệm?

Đại Bảo nàng cũng không phải lo lắng, vẫn luôn rất lão thành ổn trọng, cũng biết nặng nhẹ. Nhưng Tiểu Bảo thì hoạt bát không ít, bởi vì sinh sau, chiếm chữ ‘nhỏ’, cho nên người trong nhà đều sẽ càng sủng cậu một chút, vậy nên ngây thơ hoạt bát hơn không ít, tính khí cũng không ổn, hơi không chú ý chút thì sẽ bị làm hư.

Xem ra, sau này phải cho ít tiền tiêu vặt đi, không thể đem cậu nuôi thành thói quen hào phóng ném ngàn vàng.

Tống Tân Đồng nói: “Biết không? Sau này nhà chúng ta nên dùng chế độ thưởng phạt, sau này công khóa tốt, giúp tỷ làm việc, tỷ liền khen thưởng, nếu như lười biếng, làm sai chuyện, thì phải phạt.”

Đại Bảo hỏi: “Liền giảm bớt sao?”

“Không phải, các đệ đưa tỷ đây bạc.” Tống Tân Đồng nói, “Đồng ý không?”

Đại Bảo cũng không phải để ý, “Đồng ý.”

“Uh.” Tiểu Bảo cúi đầu, ngơ ngác đáp lời, “Đệ giúp tỷ nhóm lửa.”

Tống Tân Đồng không khỏi cảm thấy buồn cười, “Được rồi, không cần nhóm lửa, tỷ đã làm xong rồi, các đệ hôm nay đã tặng tỷ lễ vật, tỷ rất cao hứng, cho nên tha cho các đệ nghỉ ngơi, hôm nay chờ món ăn ra nồi là được.”

“Hì hì.” Tiểu Bảo có chút xấu hổ cười cười, “Không được, sinh nhật tỷ lớn nhất, đệ đi cho gà ăn.” Nói xong cũng chạy ra ngoài cửa sau nội viện, đi qua phá phòng tới gian phòng nhốt súc vật bên ngoài kia.

“Tỷ, đệ có nói qua với Tiểu Bảo, nhưng Tiểu Bảo không nghe đệ.” Đại Bảo có chút lo lắng nói.

Tống Tân Đồng hơi giật mình, sau đó nhìn Đại Bảo hỏi: “Đại Bảo cảm thấy Tiểu Bảo làm không đúng?”

Kỳ thực Đại Bảo cũng mơ mơ màng màng không rõ lắm, “Những người ấy đã từng mắng chúng ta, còn kết phường đánh bọn đệ, hiện tại mỗi ngày chơi đùa cùng bọn đệ, vì sao a?”

Tống Tân Đồng do dự một chút, “Đại Bảo cảm thấy thế nào?”

“Không phải là bởi vì chúng ta có tiền, mua đường cho bọn họ ăn sao?” Đại Bảo nghi hoặc hỏi.

Tống Tân Đồng vỗ vỗ đầu Đại Bảo, “Bằng hữu chia làm rất nhiều loại, có bằng hữu vui đùa rượu thịt, có bằng hữu thật tình, còn có tri kỳ còn có bằng hữu quen biết phổ thông…”

Đại Bảo cúi đầu, phân biệt không rõ: “Bọn họ là bằng hữu vui đùa rượu thịt?”

“Tỷ cũng không biết, các đệ còn rất nhỏ, rất nhiều chuyện còn không biệt rõ, chờ các đệ lớn lên nhìn rõ hơn thì liền có thể biết đâu là bằng hữu thật sự, đâu là bằng hữu bình thường, ai có thể thâm giao, ai không thể thâm giao.” Tống Tân Đồng sờ sờ hai má của Đại Bảo, thế giới của trẻ nhỏ đâu có cái gì đen và trắng, hôm nay náo loạn mâu thuẫn tới ngày mai thì tốt rồi, nghĩ nghĩ nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, cái đó đều chuyện sau khi lớn lên, hiện tại đệ nghĩ muốn chơi với bọn họ liền chơi, không muốn chơi cùng thì không chơi cùng, muốn mua đường cho bọn hắn ăn thì mua, không muốn mua thì không mua, tỷ cũng sẽ không tức giận.”

“Vậy lúc nào đệ mới có thể trưởng thành a.” Đại Bảo cúi đầu, ngữ khí xuống thấp.

“Chờ lúc trưởng thành thì trưởng thành, hiện tại cau mày giống như một lão đầu tử vậy.” Tống Tân Đồng đem đũa đưa cho Đại Bảo, “Được rồi, giúp tỷ bày bát đũa đi.”

Hôm nay là ngày nhà nhà đều đoàn viên.

Tống Tân Đồng làm ra một bàn thức ăn ngon, một nhà ba người ăn được rất thõa mãn.

Thật tốt, đoàn viên mà mỹ mãn, ngày như vậy rất tốt.