Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 151: Tỷ, đệ rất nhớ tỷ




Giờ thìn canh ba, học sinh đọc sách ở học đường đều lục tục chạy đến.

Từng đứa từng đứa đều lanh lợi hành lễ với Lục Vân Khai: “Phu tử sớm.”

Lục Vân Khai hơi gật đầu, liền để cho bọn họ đi vào phòng học.

Tống Tân Đồng đứng bên mép cửa viện, nhón chân nhìn qua phía dòng suối, cặp song sinh sao còn chưa tới? Chẳng lẽ là lại giường? Hay là sinh bệnh?

Đang lúc suy nghĩ có cần trở lại xem một cái hay không, Tiểu Bảo xung phong, phía sau chạy theo một chuỗi mấy đứa trẻ, rất nhanh chạy tới Tống Tân Đồng, một chốc liền nhào vào trong lòng Tống Tân Đồng, ủy khuất hô: “Tỷ, đệ rất nhớ tỷ.”

Tống Tân Đồng sờ sờ tóc mai của Tiểu Bảo: “Tỷ cũng nhớ đệ đâu.”

“Tỷ, hôm qua đệ đã nghĩ đến gặp tỷ, nhưng Tạ thẩm các nàng không cho phép đệ đến.” Tiểu Bảo ủy khuất nói: “Tỷ, đệ nhưng nhớ tỷ.”

Đại Bảo đứng ở một bên, nhìn nhìn Tống Tân Đồng, lại nhìn nhìn Lục Vân Khai: “Tỷ, lúc nào tỷ về nhà a?”

Lục Vân Khai liếc mắt nhìn hai tiểu tử một cái, nhẹ nhàng ho một tiếng.

Cẩu Đản Nhi và Dương Cao bọn họ đứng một bên lập tức hành lễ với Lục Vân Khai: “Phu tử buổi sáng tốt lành.”

Lục Vân Khai gật đầu, “Trước vào phòng học đi.”

“Dạ.”

Cặp song sinh không cam không nguyện buông Tống Tân Đồng ra, sau đó đi tới trước mặt Lục Vân Khai, há miệng, nửa ngày mới lên tiếng: “Phu tử sớm.” Nói xong không chờ Lục Vân Khai mở miệng liền chạy vào phòng học.

Tống Tân Đồng không nhịn được cười nói: “Lục phu tử, địch ý của các đệ đệ ta đối với chàng rất lớn a.”

Lục Vân Khai ừ một tiếng: “Từ sau khi ta tới cửa đề nghị kết thông gia vẫn như vậy.”

Tống Tân Đồng nháy nháy mắt, nhích sát lại gần nói nhỏ: “Đệ đệ ta thế nhưng rất che chở ta, tướng công chàng sau này cũng không thể bắt nạt ta.”

Lục Vân Khai nói: “Không nỡ.”

“…” Tống Tân Đồng mắt hạnh đảo qua: “Lục phu tử chàng thật biết nói chuyện, lời như thế có phải thường nói hay không?”

Lục Vân Khai lắc đầu, bình tĩnh nhìn Tống Tân Đồng: “Chỉ từng nói cùng nương tử.”

“Ta đi giúp nương làm việc.” Tống Tân Đồng cảm thấy đạo hạnh này của mình hoàn toàn không địch lại Lục Vân Khai, người này căn bản không phải cái loại thư sinh phong khinh vân đạm, ấm nhuận như mưa phùn như ngoài mặt biểu hiện đâu, thực tế đáy lòng nghẹn hỏng đâu, nàng thế nào lại nhìn nhầm đây? Còn tưởng rằng dễ đắn đo, kết quả…. Ai, tự đào cho mình cái hố rồi, vẫn không thể trả lại hàng.

Tống Tân Đồng bước nhanh vào nội viện, vào phòng bếp, thấy Lục mẫu đang rửa rau, bước lên phía trước: “Nương, để con rửa đi.”

Lục mẫu vội khoa tay múa chân ý không cần, đem nàng đẩy khỏi phòng bếp, để cho nàng đi về nghỉ ngơi.

Tống Tân Đồng không có cách nào, chỉ có thể về tiểu viện trước, đẩy cửa vào chái nhà, toàn thân mỏi nhừ nằm sấp trên cái giường mềm mại, hai chân đạp nhau một cái, cởi giày ra liền bò lên giường, lui vào trong chăn.

Chăn là mới đổi qua, bên trên có một luồng hương u lan nhàn nhạt thơm ngát, là mùi trên người Lục Vân Khai, rất dễ chịu.

Tống Tân Đồng ngửi mùi hương này, hô hấp dần dần trở nên bình ổn.

Chờ nàng tỉnh lại lần nữa đã là buổi trưa.

Ngoài cửa truyền đến tiếng cặp song sinh vui cười: “Tỷ, tỷ đã tỉnh sao?”

Tống Tân Đồng cho là mình đang ở nhà, vừa định để cho các cậu tiến vào thì đột nhiên nghĩ đến nơi này Lục gia, nàng đã xuất giá, đã thành vợ người, để cho các cậu tùy tiện tiến vào cũng không tốt.

Tống Tân Đồng ngồi dậy, hướng ra ngoài trả lời: “Tỉnh, chờ một chút.”

Cửa ‘két’ xoay một tiếng bị đẩy ra.

Cặp song sinh sẽ không tùy tiện đi vào như vậy, Tống Tân Đồng ngước mắt vừa nhìn, quả nhiên là Lục Vân Khai, hắn dẫn cặp song sinh đi vào nhà.

“Ngủ ngon không?”

“Ngủ ngon.” Tống Tân Đồng nhìn hai người Đại Bảo: “Sao hai đứa lại không về nhà đi?”

Tiểu Bảo nhìn nhìn Lục Vân Khai, sau đó giòn tan nói: “Tỷ phu để bọn đệ liền ở đây với tỷ tỷ cùng nhau ăn cơm.”

Tống Tân Đồng sửng sốt, cặp song sinh lúc sáng sớm còn không muốn phản ứng người sau một buổi sáng liền thay đổi, nàng hoài nghi liếc mắt nhìn Lục Vân Khai.

Đại Bảo đem giày tùy ý vứt trên mặt đất nhặt lên đặt ngang ở bên giường: “Tỷ, mang giày.”

“Cảm ơn Đại Bảo.” Tống Tân Đồng nhích mông ngồi xuống bên cửa sổ, đeo giày vào đứng dậy, chân hơi mềm ngồi xổm xuống một chút, mới chớp mắt liền được Lục Vân Khai đỡ: “Vẫn rất không thoải mái?”

Tống Tân Đồng trắng mắt liếc hắn một cái: “Chàng tới thử một lần?”

Lục Vân Khai mỉm cười bám vào bên tai nàng khẽ nói: “Sợ là không được, ta chỉ ở lần sau cẩn thận một chút.”

“…” Tống Tân Đồng rút tay về, theo sau cặp song sinh đi ra ngoài: “Tiểu Bảo, đệ đừng chạy, cẩn thận té.”

Tiểu Bảo quay đầu lại: “Tỷ, tỷ phu các người nhanh một chút, các ngươi rất chậm a.”

Nói xong, hai cậu nhanh như chớp chạy ra bên ngoài.

Tống Tân Đồng không hiểu nhìn Lục Vân Khai: “Chàng làm thế nào?”

Lục Vân Khai nói: “Ta để cho bọn họ mỗi ngày ở nhà dùng cơm.”

Tống Tân Đồng không nói gì: “…” Như vậy liền thỏa hiệp?

“Hai người bọn họ rất thân thiết với nàng, chỉ cần ở cùng một chỗ với nàng, cái gì bọn họ đều nguyện ý.” Lục Vân Khai có ăn vị: “Nàng là xem bọn họ là nhi tử mà nuôi?”

“Chàng quản ta?” Tống Tân Đồng bước nhanh đi đến nội viện: “Nhanh một chút, đừng để nương chờ sốt ruột.”

Trong nhà ăn, trên bàn tròn bày đầy thức ăn, vô cùng phong phú.

Tiểu Bảo nhìn đậu hủ hấp cá giữa bàn, nhỏ giọng nói với Tống Tân Đồng bên cạnh: “Tỷ, đệ muốn ăn cá.”

Tống Tân Đồng liếc mắt thấy cơ hồ không có người động cá, liếc mắt nhìn Lục mẫu với Lục Vân Khai vẫn thực hiện ‘ăn không nói, ngủ không nói, sau đó gắp một khối thịt cá bỏ vào bát Lục Vân Khai.

Lục Vân Khai nhìn thấy cá đặt trong bát mình, hơi nhíu nhíu mày, nghi hoặc ngẩng đầu, vừa lúc chống lại đôi mắt cười cong cong của Tống Tân Đồng, mi tâm buông lỏng, sau đó nói: “Không cần gắp thức ăn cho ta, nhà chúng ta không cần để ý này nọ.”

Tống Tân Đồng hơi nhíu mày, xem như nàng đã nhìn ra, hắn với Lục mẫu cũng có chút khiết phích nhẹ, không thích người khác gắp thức ăn cho mình, cho dù để gắp thức ăn cũng sẽ lấy một đôi đũa riêng, hơn nữa gắp thức ăn vĩnh viễn chỉ gắp một mặt hướng của mình, nếu người khác đã chạm qua kiên quyết sẽ không đụng tới lần hai.

Hơn nữa động tác hai người ăn cơm đều rất chậm, nhai kỹ nuốt chậm, rất tao nhã, nhìn qua cực kỳ cảnh đẹp ý vui, một chút cũng không giống như phong thái nhà nông dân.

Lục Vân Khai nói: “Nàng tự gắp đi.”

Tống Tân Đồng cười cười, không nói gì gật gật đầu, sau đó trực tiếp gắp hai khối thịt bụng cá non mềm phân biệt bỏ vào bát cặp song sinh: “Cẩn thận một chút, đừng ăn xương cá.”

“Ân.” Cặp song sinh nhẹ đáp lời.

Trong bữa cơm, Tống Tân Đồng vẫn giúp cặp song sinh nhặt xương cá, hoặc là bóc vỏ tôm.

Lục Vân Khai liếc mắt nhìn cặp song sinh ăn đến cười híp mắt, tỷ đệ ba người bọn họ mặc dù khắc chế không nói chuyện, nhưng bầu không khí hòa hợp giữa ba người lại làm người ta hâm mộ, không hiểu sao lại cảm thấy từng ấy năm trong cái nhà này lại thật sự là quá quạnh quẽ, trong nhà nhiều hơn vài người như thế, sau này hẳn là sẽ náo nhiệt lên đi?