Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 154: Trai tài gái sắc




Lục Vân Khai dừng bước, nghiêng mình nhìn về phía Tống Tân Đồng: “Nương nói với ta.”

“Ân.” Tống Tân Đồng đi ra vội vội vàng vàng, quên nói cùng Lục mẫu một tiếng, không nghĩ đến vẫn bị phát hiện: “Có phải nương giận ta hay không?”

“Không có.” Lục Vân Khai nắm lấy ngón tay mềm mại của Tống Tân Đồng: “Nương chỉ là không yên lòng, cho nên mới nói với ta.”

Tống Tân Đồng chân thành nói: “Cảm ơn chàng.”

“Nàng đã gả cho ta, ta che chở nàng không phải nên vậy sao?” Lục Vân Khai khẽ nói: “Không cần khách khí cùng ta như vậy.”

Tống Tân Đồng ngẩn ra, ngốc ngốc nhìn Lục Vân Khai, không hiểu sao cảm thấy một câu nói vô cùng đơn giản như vậy thực sự rất êm tai, làm cho lòng nàng bang bang bang không ngừng nhảy lên.

Lục Vân Khai thấy nàng ngẩn ra, cười cười: “Thời gian không còn sớm, chúng ta trở về đi.”

Tống Tân Đồng hồi thần, cười: “Được.”

Hai người nắm tay đứng dưới gốc hoa đào, hai bên đối mắt nhìn nhau, người bên ngoài nhìn vào thì thấy, trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.

“Tân Đồng.”

Đột nhiên nghe thấy tiếng la của Tạ thẩm Tống Tân Đồng xấu hổ rút tay về, quay người nhìn về phía người tới, chỉ thấy Tạ thẩm, Thu bà bà các bà đi về phía bên này.

Tống Tân Đồng hỏi: “Thẩm, đây là muốn trở về nhà đi?”

“Đúng vậy.” Tạ thẩm mỉm cười nhìn hai người đứng sánh vai nhau: “Đúng rồi, lão bản nương hàng thịt đưa cho ngươi rất nhiều xương cốt, Đại Ngưu thúc ngươi buổi trưa lúc về lại mang về cho ngươi, đang đặt ở nhà ta đâu, hiện tại đi lấy?”

Tống Tân Đồng hồi tưởng phòng bếp đã vắng vẻ của Lục gia một chút, sau đó gật đầu: “Vậy cảm ơn thẩm nhiều.”

“Đây có gì, chính là chuyện thuận tay.” Tạ thẩm lại nhìn về phía Lục tú tài: “Dù sao từ đây qua đó cũng chỉ mấy bước, trước hết để Tân Đồng đi lại nói?”

Lục tú tài gật đầu: “Nàng đi lấy đi.”

“Vậy chàng đi về trước hay vẫn là chờ ta cùng đi?” Tống Tân Đồng khẽ cất tiếng hỏi.

Lục tú tài suy nghĩ một chút: “Ta chờ nàng.”

“Được, rất sẽ trở về rất mau.” Tống Tân Đồng nói xong theo Tạ thẩm bọn họ đi tới chỗ nhà ngói gạch xanh tốt nhất bên nửa sườn núi.

Tạ thẩm cầm cái rổ bày xương với móng heo cho Tống Tân Đồng, còn có một chút lòng heo với thịt heo đã rửa sạch.

Tống Tân Đồng khước từ: “Nhiều như vậy a, ta lấy về cũng không ăn hết.”

“Này sợ gì, hôm nay ăn không hết giữ lại mai kia ăn.” Tạ thẩm cười híp mắt nói: “Ta xem hôm nay Lục tú tài tuy tướng mạo có tổn hại nhưng vẫn còn tốt, đối với Tân Đồng ngươi cũng rất tốt, Tân Đồng ngươi đáy lòng chớ có không thoải mái, sau này sống qua ngày thật tốt với hắn.”

Tống Tân Đồng nói: “Thẩm, ta biết.”

“Ngươi biết là được.” Tạ thẩm dừng một chút: “Đây vốn nên là người nhà nói với ngươi, nhưng cha nương ngươi qua đời sớm, Tống gia… cũng chẳng phải đồ tốt, sau này có chuyện gì liền nói với các thẩm, các thẩm sẽ giúp ngươi.”

“Ta biết thẩm, vậy ta về trước, hắn còn ở dưới chờ ta.” Tống Tân Đồng có chút ngượng ngùng nói.

Thu bà bà thả nói: “Được, mau đi đi, chớ để Lục tú tài chờ cực.”

Tống Tân Đồng ôm rổ hướng đường lớn chạy đi, quần áo màu lam minh diễm theo gió đong đưa, giống một đạo lam vân đẹp đẽ.

“Hây, nương, ta sao lại quên mất người Lục gia là người tinh tế đâu, mấy cái lòng heo này sợ là bọn họ không thích ăn.” Tạ thẩm nhìn bóng lưng Tống Tân Đồng, hối hận vỗ mạnh đầu.”

Thu bà bà suy nghĩ một chút cũng phải: “Sao ta cũng quên mất đâu.”

Tống Tân Đồng chạy chậm đến gần Lục Vân Khai, thở hổn hển hỏi: “Chờ sốt ruột không?”

“Không có.” Lục Vân Khai liếc mắt nhìn cái rổ nặng trịch thấy rõ, vươn tay lấy qua: “Trong nhà có một cái hầm băng, bên trong có rất nhiều thịt với rau.”

Tống Tân Đồng còn thật không biết: “Tâm ý của thẩm mà.”

Liếc mắt nhìn thịt cùng lòng trong rổ, đột nhiên nghĩ tới có chút người không thích ăn loại vật này, “Chàng với nương sợ là sẽ không ăn lòng heo, sớm biết liền đem mấy cái này trả về.”

“Không có việc gì, ăn.” Lục Vân Khai nhẹ giọng nói: “Chúng ta chỉ là nhà nông phổ thông, có cái gì là sẽ không ăn.”

Tống Tân Đồng cười cười: “Chàng với nương đâu giống người ra từ nhà nông phổ thông? Ta nghĩ như vậy cũng là bình thường.”

Lục Vân Khai quay đầu đi, hỏi: “Không giống sao? Ta còn biết trồng rau đâu.”

Tống Tân Đồng hồ nghi hỏi: “Thực sự?”

Lục Vân Khai gật đầu: “Thực sự, ta lừa nàng làm cái gì, đất trồng rau sau nhà trồng đủ loại rau, đều là ta trồng.”

Tống Tân Đồng kinh ngạc mở to hai mắt, không dám tin tưởng: “Lục phu tử chàng thậm chí ngay cả trồng rau đều biết.”

Lục Vân Khai khẽ ừ, Tống Tân Đồng không hiểu sao từ ngữ điệu của hắn nghe ra một chút ý tứ ngạo kiều, không khỏi nhếch mép cười: “Hiện tại bây giờ ta trở về hầm canh xương, buổi tối chúng ta có thể uống canh.”

Lục Vân Khai ừ một tiếng: “Về nhà liền nghỉ ngơi, không phải nói mệt sao?”

Sắc mặt Tống Tân Đồng hồng lên, người này nói chuyện chững chạc đàng hoàng cũng có thể đùa giỡn lưu manh, con mọt sách nàng nghĩ đi đâu rồi?

“Lúc sáng ngủ dậy, đã không sai biệt lắm.”

Dừng một chút lại nói: “Buổi tối muốn ăn cái gì, ta làm cho chàng.”

“Tùy tiện cái gì cũng được, ta không kén chọn.” Lục Vân Khai đẩy cửa viện ra, liếc mắt nhìn hai gian phòng học: “Nàng đi ra sân sau trước, ta đi phòng học xem xem.”

“Được.” Tống Tân Đồng nhận lấy rổ, đi ra sân sau.

Trong viện hoàn toàn yên tĩnh, lờ mờ chỉ có thể nghe thấy tiếng chim hót.

Tống Tân Đồng đem rổ đặt trên kệ bếp, nấu nước lên, đem xương bỏ vào nồi nấu trước.

Sau đó ở tìm kiếm hết trong phòng bếp, muốn tìm chút nấm các loại hoa quả khô đến hầm canh, tìm kiếm rất lâu đều không có tìm được, chắc không phải là không có đi, vậy chỉ có thể đi về nhà lấy.

Nhưng Tạ thẩm các nàng nói, tân nương mới gả hai ngày đầu không thể trở lại, chờ sau khi lại mặt nghĩ muốn về lúc nào thì về, vậy nhưng nên làm cái gì bây giờ?

Cốc cốc, cửa phòng bếp truyền đến tiếng đập cửa.

Tống Tân Đồng vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Lục mẫu đứng ở cửa, mỉm cười nhìn nàng, hình như đang hỏi nàng đang tìm cái gì?

“Nương, trong nhà có thể có nấm các loại hoa quả khô không? Tạ thẩm cho con một chút xương, con đã hầm ở trong nồi.” Tống Tân Đồng đóng cửa tủ bát lại, đi tới cạnh cửa.

Lục mẫu gật gật đầu, kéo Tống Tân Đồng đi tới cửa phòng đóng chặt của một gian sát vách, sau khi đẩy cửa vào, Tống Tân Đồng phát hiện ở đây có cả thóc gạo cùng hoa quả khô.

Thì ra là ở đây a, thảo nào tìm nửa ngày không tìm được.

Lục mẫu đem một cái túi bố đưa cho Tống Tân Đồng, ra hiệu nàng xem xem.

Tống Tân Đồng lật lật túi bố, phát hiện bên trong có không ít nấm đầu khỉ cùng nấm kê tung phơi khô.

Lục mẫu lại lục ra ngoài một túi bố, bên trong có chút hoa quả khô hầm canh.

“Nương, bây nhiêu nấm đầu khỉ là đủ rồi.” Tống Tân Đồng cầm túi liền muốn đi ra ngoài, nhưng còn chưa đi thì Lục mẫu đã giữ nàng lại, mang nàng đi theo tới cạnh chỗ một tấm ván gỗ, lật tấm ván lên, phía dưới lộ ra tần hầm đen nhánh.

Tống Tân Đồng nhìn nhìn vào trong, phát giác phía dưới có một cỗ cảm giác mát lạnh dâng lên về phía nàng, “Nương, phía dưới là hầm băng sao?”

Lục mẫu gật gật đầu, khoa tay múa chân một phen.

Tống Tân Đồng liên mơ hồ mang đoán nói: “Con biết nương, Tạ thẩm đưa cho chút thịt, chờ chút nữa con đem xuống.”

Lục mẫu nhìn Tống Tân Đồng bận rộn trong phòng bếp, trên mặt tràn ra nét cười hài lòng, thầm nghĩ: Vân Khai có thế lấy được tức phụ tài giỏi như vậy, chờ sau này bà trăm tuổi rồi cũng không cần lo lắng.