Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 170: Trò chuyện ban đêm




Buổi tối.

Lục Vân Khai nhìn món rau trộn toàn một màu đen trong mâm, nghi hoặc nhìn về phía Tống Tân Đồng: “Đây là cái gì.”

“Ta làm được miến, ta nếm thử, cảm thấy vị cùng được.” Tống Tân Đồng nhìn một mâm trên ý nghĩa nghiêm khắc không thể xưng là sợi miến được này mà giải thích cách làm của mình một phen: “Chờ thêm mấy ngày nữa Dương đại thúc sẽ mang lược bí có lỗ cầm về thì liền thử làm xong bài bản.”

Lục Vân Khai gắp một khối miến trộn giấm bỏ vào miệng.

“Thế nào?” Tống Tân Đồng lập tức hỏi.

Lục Vân Khai cự tuyệt nuốt xuống sau đó gật đầu(?): “Rất trơn, cũng co giãn, có điều có vẻ hơi thô ráp một chút.”

Lục mẫu cũng ăn một miếng, cũng khoa tay múa chân nói: “Nếu như có thể trơn mịn một chút nữa, vị hẳn sẽ ngon hơn.”

Tống Tân Đồng có chút thất lạc gật đầu, ngay cả bọn họ đều nói như thế, vậy miến làm ra nhất định là không được: “Vậy ta lại nghĩ biện pháp thử lại một lần nữa mới được.”

Lục Vân Khai lại gắp một miếng: “Ta nghe phương pháp nàng nói là đem cặn khoai lang cùng nhau hỗn hợp một chỗ, nhưng lúc ta nhìn thấy trong thôn làm bột súng thì bọn họ đều trừ đi cặn khoai lang, lưu lại bột súng vừa trắng lại vừa mịn.”

“Ân vậy ngày mai ta lại thử dùng phương pháp trừ đi cặn khoai lang lần nữa.” Hiện tại đáy lòng Tống Tân Đồng cũng không nắm chắc, chỉ có thể thí nghiệm một lần lại một lần.

“Nếu là có thể làm ra được cũng không tồi.”

Ăn xong cơm tối, Tống Tân Đồng tắm rửa rồi qua thư phòng của Lục Vân Khai, gõ cửa đi vào.

“Sao lại qua đây?” Lục Vân Khai buông sách trong tay xuống, nhìn về phía nàng. Tống Tân Đồng tất nhiên không phải đến để hồng tụ thiêm hương, đi tới bên bàn học: “Ta muốn mượn chút bút mực của chàng dùng một chút, vừa nghĩ tới một phương pháp, không nhớ kỹ, sợ là tới mai lại quên mất.”

Lục Vân Khai trải một tờ giấy tuyên thành tốt nhất: “Muốn viết cái gì, ta thay nàng viết.”

Tống Tân Đồng đứng sát bàn học, nhất nhất đọc các bước làm miến hôm nay, sau đó là các hạng mục công việc cần chú ý đi cùng.”

“Được rồi.” Tống Tân Đồng chẳng biết lúc nào đã ngồi xuống chân Lục Vân Khai, thân thể tựa trên bàn sách: “Ngày mai ta lại thử nghiệm một chút, nếu như khả thi liền làm như vậy.”

Lục Vân Khai để bút xuống: “Sao lại nghĩ đến việc làm miến này? Trước đây sao chưa từng nghe qua?”

“Hôm nay Thu bà bà nói khoai lang ăn không hết, chờ thời tiết chọc tới cất không được liền hư hỏng cả, nhờ ta nghĩ cách.” Tống Tân Đồng quay đầu nhìn Lục Vân Khai: “Nếu là ta làm ra, có thể bán với giá tốt hay không?”

Lục Vân Khai cúi đầu hôn giữa trán Tống Tân Đồng một cái: “Không biết.”

Tống Tân Đồng tránh sang bên cạnh: “Buổi tối chàng còn nói ăn ngon, thế nào cũng không biết?”

“Ta không rành sinh ý, đương nhiên là không biết.” Lục Vân Khai khẽ nói.

“Chàng còn không rành? Trước đây ta còn chưa từng nghĩ đến chuyện xuất hải đâu, chàng lại dựa vào buôn bán xuất hải buôn bán lời bảy, tám ngàn lượng.” Tống Tân Đồng có chút xấu hổ: “Trước đây còn nói chàng phụ trách xinh đẹp như hoa, ta phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, nhưng xem ra hiện tại thì, ta ở nhà xinh đẹp như hoa cũng có thể.”

“Sao nàng có thể cướp chuyện của ta đâu.” Lục Vân Khai ôm eo Tống Tân Đồng: “Bây giờ ghét bỏ ta?”

“Chàng biết kiếm bạc như thế, chàng không thể để ta xinh đẹp ở nhà sao?” Tống Tân Đồng cố ý tạo dáng vẻ kệch cỡm dùng thanh âm cực kỳ kiều mỵ hỏi.

Lục Vân Khai chỉ cảm thấy toàn thân tên rần, thấp giọng đáp một tiếng ‘được’, sau đó liền nhào đến ngậm lấy đôi môi đỏ thắm của nàng, chiếc lưỡi đơn giản đẩy cổng thành vốn cũng chẳng đóng chặt, thuận lợi công chiếm thành trì.

Rất lâu sau, nụ hôn mới kết thúc.

Tống Tân Đồng thở hổn hển thật dài một hơi, mềm nhũn trong lòng Lục Vân Khai: “Xem ra ta vẫn phải dựng eo hung dữ chút mới tốt, có điều chàng cũng đừng ghét bỏ ta.”

“Sao có thể.” Lục Vân Khai lại hôn hôn gương mặt nàng: “Giang Minh Chiêu kéo theo ta làm một đạo sinh ý hải vận chẳng qua là vì bồi thường ta mà thôi.”

“Ân?” Ngữ điệu của Tống Tân Đồng cao lên, nghi hoặc nhìn Lục Vân Khai.

Lục Vân Khai do dự một chút, nhưng nhìn nữ tử dung mạo quanh co khúc khuỷu (?) này, nàng là thê tử của hắn, là người ở cùng hắn cả đời, nàng tốt như vậy, tín nhiệm hắn như vậy, hắn còn có cái gì không thể nói?

“Người ngoài chỉ biết mặt ta tuy là bị người đố kỵ mà làm hại ngã hủy đi, nhưng trong đó còn có chút nguồn gốc.”

Tống Tân Đồng ngẩn ra, đây là lần đầu tiên hắn nói cái này cùng mình, nàng cho là vĩnh viễn hắn sẽ không đề cập, hoặc là cực kỳ lâu sau này, nhưng không nghĩ đến sẽ nhanh như vậy, có phải là đại biểu hắn đã triệt để tin tưởng nàng hay không nhỉ?

“Người ghen hận ta là học sinh cùng thư viện của ta, đó là khi bọn ta vừa mới thi tú tài, vận khí ta tốt còn trúng lẫm sinh, được tri phủ đại nhân thưởng thức mấy câu, sau đó trong một lần yến hội du ngoạn bên ngoài, hắn hạ độc thủ với ta.”

Lục Vân Khai dừng một chút: “Sau đó kiểm chứng qua rồi, biết là người nọ mua chuộc được gã hầu chuồng ngựa, hạ dược ngựa mà ta cần.”

Tống Tân Đồng nha nha nói: “Sao hắn có thể như vậy?”

“Sau đó ta mới biết được hắn thuận lợi mua chuộc được gã hầu ấy bởi vì hắn là đường đệ nhà mẹ đẻ của đại tẩu Giang Minh Chiêu, vì quan hệ thân thích nên rất dễ dàng tiến vào, nói cho cùng, cũng có chút nguyên nhân do dung túng cùng thăm dò.”

“Mà trước lúc ta ngã, ở trên phố xá sầm uất đã từng có vài lần duyên với Giang Minh Chiêu, coi như là ta giúp hắn một chuyện nhỏ, sau lại dưới sự giúp đỡ của tri phủ đại nhân, biết được Giang Minh Chiêu và người nọ có chút quan hệ họ hàng xa.” Lục Vân Khai lắc đầu cười cười: “Sau đó bọn họ nghĩ muốn bồi thường tiền cho ta, ta không cần, chỉ là vết thương đỡ rồi liền trở về thôn, sau đó cha ta cũng qua đời, ta liền mượn lần này giữ đạo hiếu ở nhà, Giang Minh Chiêu từng nhiều lần tới cửa giao hảo, dần dà quan hệ coi như không tệ, sau đó vì nhà hết lương thực tồn, lúc này mới đáp đường của hắn, làm sinh ý xuất hải.”

“Chẳng qua cửa sinh ý này ta cũng chưa quản, cũng không biết quản, đều là hắn ở giữa thao tác.” Lục Vân Khai kéo Tống Tân Đồng: “Sau này sinh ý xuất hải này liền giao cho nương tử quản lý.”

Thì ra là như vậy, thảo nào Lục Vân Khai không muốn đề cập tới Giang Minh Chiêu này, nhưng lại vì thưởng thức trước kia mà tương giao, Tống Tân Đồng giơ tay lên vuốt ve vết sẹo thật dài trên mặt hắn, đáy lòng dâng lên một trận đau lòng, tên khốn nạn kia, ghen hận cũng được, sao có thể hạ thủ ngoan độc như vậy?

Lục Vân Khai kéo cái tay làm loạn của nàng xuống: “Có điều kết cục của người nọ cũng không tốt, sau đó đi cũng té ngã, hủy dung.”

“Ân?” Tống Tân Đồng bẻ mặt Lục Vân Khai lại: “Tự hắn ngã?”

Lục Vân Khai vân đạm phong khinh ừ một tiếng.

Tống Tân Đồng nửa tin nửa ngờ nói câu ‘đáng đời’: “Vậy chúng ta vẫn lên sang xuất hải nhà hắn? Đáy lòng bọn họ có thể không thoải mái hay không?”

“Tổng cộng ta cũng đáp hai lần, buôn bán lời không đến vạn lượng.” Lục Vân Khai dừng một chút: “Đáp hai lần nữa cũng được.”

“Ân.” Tống Tân Đồng lại hỏi: “Hai lần trước chàng đều buôn bán cái gì?”

Lục Vân Khai có chút ngượng ngùng nói: “Thổ sản vùng núi Đào Hoa thôn chúng ta.”

“Chàng đây không phải là uổng phí cơ hội tốt như thế sao?” Tống Tân Đồng có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Lục Vân Khai: “Tướng công, chàng quả thực chỉ thích hợp ở nhà đọc sách với sinh đẹp như hoa.”

Sắc mặt Lục Vân Khai ửng đỏ, đích thực là hắn không giỏi làm ăn.

“Sao chàng không đáp ứng một phương thức bồi thường khác của bọn họ vậy?” Tống Tân Đồng truy vấn: “Thay chàng đảm bảo đối với bọn họ mà nói rất đơn giản.”

“Ân, đảm bảo mà nói với bọn hắn rất đơn giản, coi như là triệt để trả sạch. Có điều ta không muốn cho bọn họ dễ dàng như vậy, chậm rãi mài mòn đi, dù sao năm ngoái vừa mới thi cử nhân, còn phải rất nhiều năm.” Lục Vân Khai thờ ơ nói: “Sao có thể để cho bọn họ nhẹ nhõm như vậy?”

Tống Tân Đồng ngẩn ra: “Tướng công, không nghĩ đến chàng phúc hắc như vậy.”

Lục Vân Khai sửng sốt, lập tức bế ngang Tống Tân Đồng: “Xem vi phu thu thập nàng thế nào.”

Tống Tân Đồng ngọ ngoạy: “A, không được, ta còn chưa viết xong chuyện xây dựng nhà xưởng đâu.”