Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 183: Nam nhân làm việc là thật đẹp trai nhất




Tống Tân Đồng nhẹ chân nhẹ tay đi tới cửa thư phòng, lặng lẽ nhìn vào phòng, Lục Vân Khai ngồi ngay ngắn ở trước bàn sách tập trung tinh thần xem sách, thỉnh thoảng chấp bút viết chữ, động tác nhã nhặn mà nho nhã, làm người ta không nỡ dời mắt.

Ai nha, nam nhân làm việc nghiêm túc là đẹp nhất!

Ánh mắt của mình thật tốt, may mắn nàng hạ thủ nhanh, chuẩn, ác, nếu không liền bị mấy cô nương khác trong thôn cạy mất rồi.

Tống Tân Đồng đang vụng trộm vui vẻ đâu, đáy lòng cao hứng, không khỏi cười ra tiếng.

Lục Vân Khai ngẩng đầu nhìn thê tử cười mị mắt ở cửa, vội vã để bút xuống: “Sao không đi vào?”

“Ai, ta quấy rầy chàng?” Tống Tân Đồng thấy đã bị phát hiện, liền trực tiếp đẩy cửa đi vào.

“Không.” Lục Vân Khai để quyển sách trên tay xuống, ngữ khí dịu dàng hỏi: “Nương tử đến tìm ta có việc?”

Tống Tân Đồng tạo hoa lan chỉ lướt qua cổ Lục Vân Khai, theo vạt áo màu xanh da trời đi xuống: “Tướng công ngươi ở trong phòng khổ đọc, ta làm thê tử cũng không giúp đỡ được cái gì, nghĩ học một chút cố sự trong họa bản đến thư phòng vì tướng công hồng tụ thiêm hương, cũng là một phen mỹ sự.”

Nói xong câu đó, tự Tống Tân Đồng cũng bị lời mình nói làm cho buồn nôn chết, vô thức chà chà cánh tay, da gà dựng hết lên.

“Ra là như thế.” Lục Vân Khai như cười như không nhìn vợ yêu của mình: “Nàng xác định bây giờ nàng có thể hồng tụ thiêm hương?”

“Đương nhiên, mài mực, đấm vai, thêm huân hương cho chàng, mấy việc nhỏ này ta vẫn có thể thay tướng công làm.” Tống Tân Đồng đi tới phía sau Lục Vân Khai, động tác mềm dẻo nhéo nhéo vai: “Thoải mái không?”

“Thoải mái.” Lục Vân Khai khanh khách cười nhạt cầm lấy bàn tay trắng nõn như ngọc của Tống Tân Đồng, kéo nàng ngồi xuống ghế bành của mình: “Nương tử ngồi ở đây, đừng để mệt.”

Tống Tân Đồng xê dịch mông ngồi xuống: “Cứng quá, sao không dùng đệm mềm lúc trước ta làm cho chàng?”

“Không muốn quá mức hưởng thụ.” Lục Vân Khai quay người đi đến bên góc lấy đệm mềm ra: “Đến, đệm đi.”

“Cảm ơn tướng công.” Có đệm mềm, mông cuối cùng thoải mái, Tống Tân Đồng thoải mái xê dịch mông, sau đó nhìn về phía Lục Vân Khai, ôn giọng nói: “Ta muốn thương lượng với tướng công một chuyện nhé.”

“Chuyện gì?” Thanh âm Lục Vân Khai nhàn nhạt, tựa hồ đã sớm đoán được nàng có việc muốn thương lượng với hắn.

“Chàng nghe ta nói.” Tống Tân Đồng đem chuyện vừa nãy Đại Bảo bọn họ bắt về hai con thỏ nói một lần: “Ta nghĩ rằng năng lực sinh sản của thỏ mạnh như vậy, nếu như tự chúng ta tự cung tự cấp, vậy có thể tiết kiệm một phần giá thành rất lớn, hơn nữa còn có thể bán cho người khác.”

“Nàng không bán mấy thứ cổ vịt chân gà này?” Lục Vân Khai hỏi.

“Muốn bán, nhưng trong nhà trồng nhiều ớt như vậy, nếu có thỏ là có thể làm thỏ xắt hạt lựu cay, đầu thỏ cay.” Tống Tân Đồng nói: “Đến lúc đó lượng tiêu thụ khẳng định rất lớn tự chúng ta nuôi, liền hơi chút có thể tiết kiệm một phần giá thành rất lớn.”

“Nhưng, nuôi chúng cần lương thực, còn cần chỗ, còn cần nhân lực, còn có nàng biết nuôi gà nuôi vịt sao?” Lục Vân Khai không phải là người không phân biệt được ngũ cốc, đại thể cũng biết làm việc này cần những thứ gì.

“Ta đây không phải là thương lượng trước với chàng sao.” Tống Tân Đồng còn không nghĩ đến một bước này: “Ta chính là cảm giác mình nuôi thì tiết kiệm hơn.”

“Ân, đáy lòng nàng có chủ ý là được, không cần thương lượng với ta.” Lục Vân Khai vươn tay vuốt tóc Tống Tân Đồng: “Trong nhà tự nàng làm chủ là được.”

“Ta biết, thế nhưng ta vẫn là muốn nói với chàng. Nếu như chúng ta mở rộng sản lượng, sau đó tạo thanh danh về thức ăn của chúng, chàng nói những giá thành cơ sở liền không tính là gì.” Đáy lòng Tống Tân Đồng đã tính qua, trừ tiền chuồng trại, tiền lương thực, tiền khác, giá thành còn lai không tính bao nhiêu: “Hơn nữa vẫn mua gà vịt từ chỗ khác cũng không phải kế lâu dài, cũng không tính toán, nhìn xa hơn nữa, tự chúng ta nuôi trồng có thể tiết kiệm giá thành rất lớn, tổng thể mà nói là lợi nhuận.”

Nghe ngữ khí của vợ yêu thì liền biết nàng đã làm qua dự toán, Lục Vân Khai không hiểu làm ăn, cũng không nói ra được ý kiến gì tốt hơn về chuyện này, bởi vậy nói: “Nàng đã nghĩ kỹ, cứ làm là được, ta sẽ không ngăn cản nàng.”

“Vậy chàng sẽ không sợ là lỗ tiền sao?” Tống Tân Đồng hỏi.

Lục Vân Khai cười cười: “Bồi vốn cũng không quá mấy chục lượng bạc, nàng còn có thể để trong lòng?”

Tống Tân Đồng ngẩn người, không để ý.

Bây giờ nàng cũng có chút tiền dư, tài sản mấy vạn lượng, hoàn toàn là một tiểu phú bà, mười dặm tám thôn đoán chừng cũng không ai so hơn nàng được, trong bất giác, tiềm thức của nàng đã không đem giá thành mấy lượng bạc để trong lòng, hoàn toàn quên mất năm ngoái vì để được ăn thịt nàng đã làm bao nỗ lực, đã quên phải tốn bao nhiêu thời gian đi tìm nấm, đã quên vì muốn tiết kiệm một văn tiền xe mà đi bộ đến thị trấn mất bốn tiếng đồng hồ…

“Ta dùng tiền có phải quá tiêu tiền như nước hay không?” Tống Tân Đồng cau mày, hồi tưởng ngày khổ cực quá khứ, lại nghĩ đến ngày hôm nay, có tiền, có thể bữa bữa ăn thịt, muốn mua cái gì thì mua cái đó, không cần lại tính toán tiền bạc sống qua ngày, nhưng nếu không ghi nhớ ngày gian khổ quá khứ, các nàng liền sẽ quên gốc rễ.

“Không có, nàng cũng là suy nghĩ vì trong nhà.” Lục Vân Khai biết nàng đang suy nghĩ gì: “Trong nhà không thiếu tiền bạc, nàng muốn làm cái gì liền làm cái đó, ta đều ủng hộ nàng.”

“Ta biết.” Ngữ khí Tống Tân Đồng có chút xuống, biết loại tư tưởng bây giờ của mình rất không tốt.

Lục Vân Khai nhẹ giọng an ủi nàng: “Vừa rồi còn hùng tâm bừng bừng nói với ta, sao thoáng cái liền yên rồi? Cái này cũng không tốt.”

“Ta biết.” Tống Tân Đồng than một tiếng: “Ta chính là cảm thấy gần đây ta kiếm tiền kiếm đến quá thuận lợi, cả người có chút lơ mơ, nếu không phải Giang công tử nhìn trên mặt mũi tướng công, nơi nào sẽ nguyện ý dùng nhiều tiền mua đứt hàng hóa của bọn ta.”

“Không sao, đôi bên cùng có lợi thôi, hơn nữa Giang gia sẽ không làm việc buôn bán lỗ vốn, nếu như hắn không kiếm được bạc cũng sẽ không định ra khế ước lớn như vậy với nàng.” Lục Vân Khai cầm lấy tay Tống Tân Đồng: “Không muốn nuôi thỏ?”

“Nuôi, đương nhiên muốn nuôi.” Tống Tân Đồng nhớ trước đây ăn qua lãnh thỏ (?), đầu thỏ cay, nước bọt liền không tự chủ tràn đầy ra.

Lục Vân Khai ôn giọng nói: ‘Được, nhưng nàng đừng để mệt, để Đại Nha bọn họ đi làm giúp.”

“Ân, ta biết.” Tống Tân Đồng rót cho mình một chén nước trắng ấm: “Đã muốn làm, ta nghĩ có phải cần vây một mảnh đất đến nuôi không? Nuôi ở trong nhà thối quá, cũng không tiện quét tước.”

“Có thể.” Lục Vân Khai hồi tưởng lại vùng núi trong thôn: “Bên kia xưởng trái lại có mảng núi rừng, cách chỗ thôn dân khai hoang cũng xa.”

“Không được, nuôi dưỡng thối hoắc mà gần với xưởng làm thức ăn cũng không tốt, hơn nữa nguồn nước cùng sát đó, ô nhiễm nghiêm trọng.”

Lục Vân Khai không hiểu cái gì gọi ô nhiễm, nhưng đại khái có thể đoán được chắc là ý gần với thối, cẩn thận suy nghĩ rồi nói: “Phía sau núi nhà chúng ta có một phiến ruộng dốc, coi như bằng phẳng, nhưng vì đá ngổn ngang đặc biệt nhiều, vô pháp khai khẩn, cho nên bị giữ lại, nếu như dùng để nuôi thỏ hẳn là chỗ rất tốt.”

“Thật sự? Có bao nhiêu?” Tống Tân Đồng lập tức hỏi.

“Đánh giá có hơn mười mẫu đất.” Lục Vân Khai tính toán một chút: “Cách chỗ đó không xa cũng có con lạch, nếu không phải phiến đất hoang kia dưới đó toàn đá thì chắc là sớm bị khai khẩn rồi.”

“Thực sự? Vậy xế chiều ta đi xem một cái.” Lúc Tống Tân Đồng nghe thấy con lạch, lập tức nghĩ tới có thể nuôi vịt, lập tức phấn chấn: “Nếu có thể, vậy ta liền đi tìm thôn trưởng.”

Nhìn bộ dáng nàng vui vẻ, Lục Vân Khai cũng cao hứng: “Ta đi cùng nàng đi.”

“Không cần, ta để Đại Nha và ta đi một đạo là được.” Tống Tân Đồng đứng dậy, vỗ vỗ ghế tựa: “Tướng công chàng tiếp tục đọc sách, ta đi phòng bếp xem xem Vương thẩm làm bữa trưa xong chưa.”

Nói liền đi ra ngoài, đi ra ngoài cửa sau lại quay đầu lại nhìn Lục Vân Khai, tướng công đọc sách vất vả như vậy, nàng lại đi phòng bếp hầm bát canh bồi bổ cho tướng công một chút, nghĩ như vậy, động tác dưới chân liền nhanh hơn.

Nhìn động tác vợ yêu bước nhanh đi, trái tim Lục Vân Khai thoáng chốc nhấc tới cổ họng: “Đi chậm một chút