Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 72




Quá nửa giờ dậu, trời vẫn sáng ngời như trước.

Tống Tân Đồng nhìn khoảnh sân thanh tịnh xuống không khỏi khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, hai đệ đệ ăn no liền theo Tạ thẩm đi tìm Cẩu Đản Nhi, trong nhà chỉ còn mình nàng.

Tống Tân Đồng nhìn chỗ ốc nước ngọt cùng tôm hùm còn lại không động qua, nghĩ nghĩ, đem hơn phân nửa bỏ vào trong rổ, sau đó ôm rổ đi nhà Lục Vân Khai.

Trong học đường im ắng, không có động tĩnh gì, chỉ có Lục Vân Khai thường ngồi bên tang hoa quế, bên trên có mấy con chim đang kêu to, âm thanh dễ nghe êm tai.

Tống Tân Đồng do dự một chút, gõ cửa cổng.

Rất nhanh, Lục Vân Khai đi ra, thấy nàng là nghi hoặc lại vừa sáng tỏ, bởi vì nơi này rất ít thôn dân sẽ tới quấy rầy, thỉnh thoảng đưa một chút đồ tới cũng là đặt ở cửa liền đi.

Lục Vân Khai nhìn hai má Tống Tân Đồng có chút không đối xứng, “Tống cô nương bị đánh?”

Đáy lòng Tống Tân Đồng chán nản, thế nào đã quên mặt mình còn có chút sưng đây?, “Ngã.”

Lục Vân Khai thấy nàng không muốn nói cũng không lại truy vấn, chỉ là nhìn trong rổ Tống Tân Đồng, lờ mờ ngửi thấy một cỗ hương vị cay cay, hơi nhíu mày, “Tống cô nương lại cho ta thức ăn gì?”

Nghe thấy Lục phu tử không tự xưng tại hạ, ngược lại càng tùy ý dùng chữ ‘ta’, đáy lòng không khỏi vui vẻ, xem ra là đem nàng xem như bằng hữu, Tống Tân Đồng giả vờ mê hoặc nói, “Lục phu tử ngươi đoán đi?”

“Chẳng lẽ là thức ăn mới nghĩ ra?” Lục Vân Khai đem cửa viện mở ra, “Tống cô nương nếu không để ý, có thể ngồi trên ghế đá một lúc.”

“Được.” Tống Tân Đồng đem rổ đặt trên ghế đá, sau đó xốc vải bố đậy trên rổ lên, “Hôm nay ta tìm ra được hai loại thức ăn, làm xong lấy đến để Lục phu tử nếm thử một chút, nếu như khả thi ngày ta buổi tối ta lấy đi bán.”

Lục Vân Khai nhìn hai đĩa món ăn mới còn bốc hơi nóng, tướng mạo chúng nó đều rất quen thuộc, lờ mờ cảm thấy như đã thấy qua, một lúc sau hỏi: “Đây là ở trong sông?”

“Lục phu tử quả thật là kiến thức rộng rãi.” Tống Tân Đồng tán dương.

Khóe mắt Lục Vân Khai co rút, Đào Hoa thôn người nào chưa từng thấy?”

“Cái này ăn làm sao?”

Tống Tân Đồng thay Lục Vân Khai biểu diễn một phen, đang lúc hút thịt ốc nước ngọt đột nhiên nghĩ đến người ôn nhuận thanh nhã như Lục Vân Khai sao có thể sẽ cầm ốc nước ngọt lên hút đây? Cái này quá không hợp hình tượng của hắn a?

“Lục phu tử, trong nhà ăn ốc nước ngọt có bàn chải trúc mới làm, có thể dài một tấc, lể thịt bên trong.” Tống Tân Đồng vốn muốn nói là cây tăm nhưng chỉ sợ ở đây không có cho nên chỉ có thể lấy cây tăm dài nhỏ hoặc bàn chải trúc đều được, “Châm cũng được, chẳng qua phải cẩn thận làm bị thương lưỡi.”

“Chờ một lát.” Lục Vân Khai về phòng rửa tay, lại cầm hai mảnh trúc rửa sạch ra, đưa cho Tống Tân Đồng một mảnh, sau đó nhẹ nhàng cầm mảnh trúc kia lên lể thịt bên trong, “Là như thế này?”

Tống Tân Đồng nhìn động tác của Lục Vân Khai, đồng dạng là ăn ốc nước ngọt, động tác của người ta thế nào cứ ưu nhã như vậy đâu?

Lục Vân Khai thấy nàng chưa đáp lại, kinh ngạc nhìn Tống Tân Đồng, lặp lại lần nữa: “Có phải hay không?”

“Đúng vậy, Lục phu tử thật sự lợi hại.” Tống Tân Đồng vội nói, “Ngươi lại thử nếm tôm hùm này xem.”

Lục Vân Khai thử một chút, động tác cũng ưu nhã lột vỏ tôm, đem thịt tôm hoàn chỉnh bỏ vào trong miệng, nhai rồi nuốt vào, sau nửa ngày mới lên tiếng, “Trù nghệ Tống cô nương rất tốt.”

Tống Tân Đồng trước đó thấy hắn cau mày, thuận theo hỏi tới: “Thế nhưng đâu?”

“Có lẽ là vấn đề của thù du, ta tổng cảm thấy cay hơn một chút vị sẽ tốt hơn.” Lục Vân Khai nói.

Tống Tân Đồng gật gật đầu, “Nếu là có ớt hẳn vị sẽ tốt hơn.”

“Ớt?” Lục Vân Khai kinh ngạc hỏi lại.

Tống Tân Đồng gật gật đầu, “Không biết Lục phu tử ở trong sách có thể thấy loại thực vật này không, trái dài cỡ ngón ta, phần đỉnh nhọn hơi cong, lúc chưa chín màu xanh lục, lúc chín biến thành màu đỏ.”

“Thù du.” Lục Vân Khai thuận miệng nói.

“Không phải, ớt có thể dài như vậy,hoặc là dài như vậy.” Tống Tân Đồng khoa tay múa chân hai độ lớn nhỏ, “Nếu như dùng nó để chế biến món ăn, vị so với thù du sẽ còn tốt hơn rất nhiều.”

Lục Vân Khai gật gật đầu, “Trái lại chưa từng nghe qua, có lẽ ở Lĩnh Nam thành nói không chừng sẽ có.”

Tống Tân Đồng khẽ thở dài một hơi, “Nghe nói Lĩnh Nam thành phiền phức giống kinh thành, chẳng qua quá xa, chẳng biết lúc nào mới có cơ hội đi.”

“Vẫn kém hơn so với kinh thành nhiều, chờ đào xong đường sông, từ Lĩnh Nam thành đi qua Thanh Giang sẽ thông đến Tây vực, đến lúc đó thông tàu thuyền, Lĩnh Nam thành hẳn sẽ nổi bật nhất Tây Nam.”Lục Vân Khai nói, “Sau này đi Lĩnh Nam thành ngồi thuyền xuôi dòng chẳng qua chỉ một ngày quang cảnh, so với đi ngựa vòng qua núi một ngày một đêm nhanh hơn.”

Tống Tân Đồng cũng mong đợi sớm ngày thông tàu thuyền, “Chờ có cơ hội nhất định sẽ đi một lần.”

“Vậy mấy món đồ nhắm này liền định ra rồi?” Tống Tân Đồng cười híp mắt nhìn chằm chằm Lục Vân Khai.

Bị nhìn chằm chằm như vậy, Lục Vân Khai có chút không được tự nhiên, chẳng qua vẫn gật đầu, “Nếu thật là công nhân cùng quản sự vậy là đủ rồi, nếu như là vị giám quân khâm sai đại nhân kia, mấy cái này sợ rằng không vào được mắt của hắn.”

“Vào không được thì vào không được đi, những đại nhân ấy dù sao là người đã ăn sơn hào hải vị rồi, ta vẫn là tự mình hiểu lấy.” Tống Tân Đồng hiếu kỳ nhìn chằm chằm Lục Vân Khai, “Sao Lục phu tử biết trên công trường có giám quân khâm sai đại nhân?”

Sở dĩ Tống Tân Đồng biết là bởi vì nàng đi bán thức ăn rất nhiều ngày rồi, biết gã sai vặt thỉnh thoảng đến chiếu cố chính là gã sai vặt người hầu của khâm sai đại nhân người ta.

Lục Vân Khai không trả lời, chỉ nói: “Tống cô nương đừng tự coi nhẹ mình, trù nghệ của ngươi cũng rất không tệ, sau này mở gian tửu lầu cũng có thể được.”

Bị một thư sinh thanh phong tế nguyệt* như thế khen ngợi, Tống Tân Đồng cao hứng không ngớt, lập tức quên mất vấn đề trước đó, “Lục phu tử quá để mắt ta, ta cũng chỉ có thể tùy ý làm một lần mà thôi.”

“Tùy tiện làm một lần vị cũng rất không tệ.” Lục Vân Khai nhàn nhạt nói.

Lúc này, Lục mẫu cầm một cái rổ đi ra.

Tống Tân Đồng vội đứng dậy, hành lễ với Lục mẫu, cười cười, sau đó nói với Lục Vân Khai: “Đa tạ đề nghị của Lục phu tử, vậy ta cáo từ trước.” Nói xong lại hướng phía Lục mẫu chào một tiếng đã muốn xoay người rời đi.

Lục Vân Khai nhìn ra Tống Tân Đồng đối với mẫu thân mình có chút ý sợ hãi, không khỏi khó hiểu, chẳng qua cũng không có suy nghĩ nhiều, “Tống cô nương dừng chân, ngươi bỏ cả rổ sao?”

Tống Tân Đồng ngẩn ra, sau đó đem hai cái rổ Lục Vân Khai và Lục mẫu đưa tới cầm trong ta, “Hô nay đã làm phiền, ta cáo từ trước.” Nói xong quay người hướng ngoài sân đi ra.

Lục mẫu hướng về phía Lục Vân Khai khoa tay múa chân: “Người ngày thường đưa thức ăn chính là cô nương này?”

Lục Vân Khai gật gật đầu: “Trái lại rất biết cảm ơn.”

Lúc trước Lục mẫu đã thấy qua Tống Tân Đồng một lần, khoa tay múa chân hỏi: “Nương cảm thấy vị cô nương này thế nào rất sợ ta?”

Lục Vân Khai nhưng không cảm thấy Tống Tân Đồng là một người nhát gan sợ phiền phức, “Có lẽ là không biết nên nói chuyện cùng nương thế nào, cảm thấy thất thố đi.”

“Nương, nếm thử.” Lục Vân Khai lột một con tôm hùm đút cho Lục mẫu, “Vị thế nào?”

“Tay nghề không tệ.” Lục mẫu so ra một ngón tay cái.

Lục Vân Khai gật gật đầu, “Nương, ngày mai ta muốn đi Lĩnh Nam thành một chuyến, người ở nhà nếu là có chuyện liền đi thị trấn báo cho gia đình đệ tín.”

“Biết, con đi sớm về sớm.” Lục mẫu yêu thương nhìn Lục Vân Khai, sau đó trông về bóng lưng màu xanh đã đi phía xa, đáy lòng ẩn ẩn có chút suy đoán không hiểu.