Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 83: Ép giá




Thu bà bà vừa nghe liền nóng nảy, đâu có mua đất tự mình báo giá trước? Đây không phải là rõ ràng chịu thiệt sao?

“Tân Đồng ngươi không hiểu, chớ nói nhảm, khác loại giá cũng khác, núi rừng toàn đá kia một lượng bạc cũng ngại đắt.”

Tống Tân Đồng lộ ra biểu tình kinh ngạc, cảm giác mình chịu thiệt.

Trên mặt Vạn thôn trưởng khó coi, “Tống gia nha đầu sợ rằng không biết, cánh rừng kia là của thôn, mọi người muốn đi đâu giặt quần áo đốn củi, không thể bán cho ngươi”

“Ta mua các ngươi cũng có thể đi a, chỉ là không thể đụng đến tôm của ta là được.” Tống Tân Đồng giống như ngây thơ nói.

Vạn thôn trưởng xem bộ khó xử, “Này sợ là không được, ngươi nếu muốn tôm để thôn dân bắt cho ngươi, ngươi dùng tiền mua là được.”

Thu bà bà lập tức quát: “Kia vốn là vô chủ, thế nào lại không thể mua? Không thể thì thôi, thế nào lại dùng tiền mua mấy con tôm không ai cần ấy? Thôn trưởng ngươi như vậy là quá không được.”

Sắc mặt Vạn thôn trưởng trầm xuống, “Tống gia nha đầu là người có phúc, mang theo các thôn dân cùng nhau phát tài không được sao?”

“Cũng không thể như vậy.” Thu bà bà quát.

“Thu bà bà.” Tống Tân Đồng kéo tay Thu bà bà, sau đó nhìn Vạn thôn trưởng, “Thôn trưởng đã nói như vậy, vậy ta liền thu đi.” Sau khi nói xong nhìn vẻ mặt thôn dân đầy ý mừng, nàng không khỏi cười lạnh.

“Tôm hùm một văn năm cân, ốc nước ngọt một văn hai cân, chỉ cần sống, chết rồi không cần!” Tống Tân Đồng nói.

Có người lớn tiếng nói: “Đây cũng là quá thấp đi? Ngươi bán một cân chính là mười văn.”

“Đúng rồi, đúng rồi, lòng dạ ngươi cũng quá hiểm độc đi.”

Tống Tân Đồng cười nhạt, “Vậy thì tùy các ngươi, dù sao ta cũng ấn cái giá này.” Nói xong nhìn Vạn thôn trưởng nói: “Thôn trưởng, ngươi cũng thấy đấy, là bọn hắn không muốn, ta cũng không có biện pháp.”

Vạn thôn trưởng rất không vui lòng với thái độ của Tống Tân Đồng, đáy lòng càng phát ra bất mãn, “Gía của ngươi xác thật có chút thấp.”

“Thôn trưởng thế nhưng không biết làm một phần tôm hùm phải thêm bao nhiêu dầu, thêm bao nhiêu hương liệu, hương liệu này nọ đều đáng giá bảy tám văn tiền, hơn nữa phiến rừng kia chỉ cần một người thôi cũng có thể bắt được trên trăm cân tôm, quả thực chính là lấy tiền không, thôn trưởng còn thấy giá ta cho còn thấp sao?” Tống Tân Đồng nói xong lại quét mắt liếc Diệp Quế Hoa một cái, “Nếu không phải là nhìn mặt thôn trưởng, chỉ bẳng thái độ nối giáo cho giặc kia của các ngươi, ta chỉ lấy một văn mười cân!”

Người ở đây đều trừng về phía Diệp Quế Hoa, đáy lòng rất bất mãn.

Tống Tân Đồng nói với Vạn thôn trưởng: “Thôn trưởng ngươi cảm thấy thế nào?”

Vạn thôn trưởng được cho mặt mũi gật gật đầu, “Giá này là không sai rồi, nếu như đến trong huyện nói không chừng bán càng rẻ hơn đâu.”

“Vậy lúc nào thu, lúc nào đưa tới?” Có người động tâm.

Tống Tân Đồng nói: “Ta một ngày cần tối đa năm trăm cân, còn các ngươi phân phối thế nào mời thôn trưởng nói với mọi người, mỗi ngày sáng sớm hay buổi chiều cũng có thể đưa tới.”

“Vậy được, ta về đi đào đi.”

Chờ thôn dân đi rồi, Vạn thôn trưởng nói với Tống Tân Đồng: “Tống gia nha đầu là người làm đại sự, không cần phải quá mức hung hăng, đắc tội người trong thôn nhưng không có chỗ tốt gì với ngươi.”

Tống Tân Đồng cười nhạo: “Thôn trưởng cũng thấy tình hình kia, nếu ta còn không cường ngạnh một chút, bọn họ còn cảm thấy ta dễ khi dễ đấy, thôn trưởng ngươi thấy ta nói có đúng không?”

Vạn thôn trưởng ngẩn ra, tối qua bọn họ tối qua nghĩ đến Tống gia là một nhà bơ vơ không chỗ nương tựa đấy, nhận lấy sinh ý của các nàng cũng là khả thi (Pen: Đồ đê tiện!), nhưng không nghĩ đến sáng nay sẽ nhìn thấy một mặt này, hắn cảm giác dĩ vãng mình đã nghĩ sai, Tống Tân Đồng này cũng không phải là người mềm yếu, nếu như bức nàng nóng nảy, ai biết nàng sẽ làm ra cái gì? Hiện tại thật là mừng vì Diệp Quế Hoa kia càn quấy một hồi.

Vạn thôn trưởng tuy là sẽ không sợ cô nương này, nhưng cảm thấy cho nàng một chút mặt mũi, có lẽ sẽ có lợi với mình.

Là vì lúc qua đây mới có thể đem chủ ý đêm qua thương lượng bỏ đi, coi như công chính giúp đỡ Tống Tân Đồng xử lý chuyện này, nghĩ đến nàng sẽ nhớ kỹ cái tốt này.

Vạn thôn trưởng gật gật đầu, “ Tống gia nha đầu có chủ ý là tốt.”

Lại lặp lại một câu như vậy nữa sau liền quay người rời đi.

Chờ Vạn thôn trưởng đi xa rồi, Tạ thẩm nhổ xuống mặt đất một tiếng, “Ta nhổ, cái thứ đồ chơi gì! Diệp Quế Hoa chân trước đến đòi tiền chân sau thôn trưởng đã tới rồi, không phải hẹn trước ta đều không tin.”

Thu bà bà cũng mắng một tiếng, sau đó nói: “Tân Đồng ngươi sao lại muốn mua cánh rừng kia đâu? Nhiều quá tính không ra sao? May mắn không đồng ý.”

Tống Tân Đồng an ủi hai người, “Ta biết thôn trưởng sẽ không bán cho nên mới cố ý nói như vậy.”

“Làm sao ngươi biết hắn sẽ không bán?” Thu bà bà kinh ngạc.

Tống Tân Đồng giải thích: “Vạn thôn trưởng mặc dù so sáng thiên vị người Vạn gia bọn họ nhưng đại thể vẫn hi vọng tất cả mọi người trong thôn đều giàu có lên, thế nhưng nếu để cho ta mua cánh rừng cũng chẳng qua chừng mười lượng bạc, phân đến trong tay mỗi nhà  đoán chừng chỉ khoảng trên dưới một trăm văn, nếu như để ta thu tôm hùm, mỗi nhà bọn họ cũng không chỉ kiếm được có một chút này.”

“Nhưng chỉ một văn một cân, giá này cũng không cao.” Thu bà bà nói.

“Thu bà bà, ngươi không biết trong phiến rừng đất ẩm kia còn có bao nhiêu, rất nhiều con vẫn trốn trong nước bùn không bò ra đâu, hơn nữa ngươi vẫn đừng quên còn có trong sông nữa, ít nhất có thể bắt mấy vạn cân.” Tống Tân Đồng giải thích, “Tích tiểu thành đại, bắt nhiều chút liền kiếm được nhiều hơn.”

“Ta vốn nghĩ là ấn một văn một cân, nhưng bọn hắn quả thật quá đáng giận, vì vậy ta sẽ không cho các nàng giá cao.” Đáy lòng Tống Tân Đồng vẫn có tức giận.

“Đó là đáng đời bọn họ.” Thu bà bà nói.

Tống Tân Đồng kéo tay Thu bà bà và Tạ thẩm về phòng, “Nếu như bọn họ mỗi ngày đều đưa qua đây cho ta, đến lúc đó Đại Nghĩa ca bọn họ đừng đi đào, mời bọn họ ở nhà giúp đỡ xử lý tôm hùm cùng ốc nước ngọt.”

“Được a.” Tạ thẩm đồng ý.

“Vậy việc dưới đất của các ngươi thì làm sao?” Tống Tân Đồng lo lắng hỏi.

Thu bà bà nói: “Không nhiều, một mình lão bà tử ta là có thể làm xong.”

“Chờ đến cuối tháng phát tiền, Tạ thúc ngươi liền không đi nữa, đến lúc vừa lúc vụ thu, sẽ không làm lỡ chuyện.” Tạ thẩm nói, “Đến lúc đó toàn gia chúng ta đều dựa vào Tân Đồng sống qua ngày.”

“Được a.” Tống Tân Đồng đồng ý, “Hai thành lợi tức Hà nhị thẩm trả về liền đều cho thẩm các ngươi, đến lúc đó thực sự bận quá không được còn phải nhờ bà bà các ngươi đứng vững giúp ta a.”

“Cái này đâu được a? Ngay cả hai thành lần trước cũng đã rất nhiều rồi, chưa đến nửa tháng đã buôn bán lời bốn lượng bạc, quá nhiều.” Thu bà bà không muốn.

“Kỳ thực lúc trước đã muốn cho mọi người thêm một thành rồi, nhưng chưa kịp nói thì Hà nhị thẩm liền lui ra cho nên liền đều cho thẩm các ngươi, người một nhà các ngươi cũng đang giúp ta, đây cũng là cái nên được.” Tống Tân Đồng không thích thiếu nhân tình, có thể đưa tiền liền tận lực đưa tiền, “Hơn nữa thẩm, ta nghe Tạ thúc nói chờ tháng tám này sau khi bọn họ đào xong đoạn đường sông này liền sẽ đi sang chỗ khác, đến lúc đó dự đoán sinh ý chúng ta cũng không thể lại làm tiếp.”

“Cho nên hai tháng này, các ngươi có thể lấy lợi tức của ta cũng chỉ hai tháng này.” Tống Tân Đồng kính cẩn hành lễ với hai người, “Thỉnh bà bà cùng thẩm hai tháng này lại vất vả giúp đỡ ta?”

“Tân Đồng, tuy di dời đến chỗ khác nhưng chẳng qua cũng chỉ một hai canh giờ đi xe, vì sao không được?” Tạ thẩm nói.

Tống Tân Đồng lắc đầu, “Thực sự quá xa, hơn nữa khi đó Đại Bảo bọn họ cũng phải đi học đường, ta còn phải ở nhà nhìn chằm chằm, cả ngày bôn ba rồi lãnh đạm với hai đứa bé, đây cũng không phải ước nguyện ban đầu khi làm ăn của ta.”

“Tân Đồng nói đúng, hơn nữa quá xa, qua lại phải bốn canh giờ, một cô nương vẫn là không an toàn.” Thu bà bà  nói xong lại không nhịn được thở dài, “Không phải nói phải tu sửa nửa năm hay sao? Thế nào nhanh vậy liền đổi chỗ.”

“Nương, đây là quyết định của khâm sai đại nhân người ta, sao chúng ta biết a?” Tạ thẩm nói, “Hình như nói Tân Đồng làm đồ ăn ngon, nhưng công nhân ấy làm việc cũng có nhiệt tình, công trình vốn kỳ hạn nửa năm rút ngắn còn hai ba tháng đâu.”

“Ha ha ha, đây cũng quá khoa trương.” Tống Tân Đồng không nhịn được cười nói, “Thật có công hiệu thần kỳ này, vậy chờ đến lúc vụ thu sẽ làm cơm cho mọi người, đến lúc đó việc cần năm ngày chỉ hai ngày liền làm xong.”