Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 94: Mua đất




Giờ mẹo canh ba hôm sau, trời chưa sáng lắm.

Tống Tân Đồng và Tạ thẩm chia nhau vội vàng đánh xe bò xe lừa mượn của Hà gia đi, qua lại bốn năm bận, lúc này mới đem năm nghìn cân tôm hùm cùng năm trăm cân ốc nước ngọt đưa đến công trường.

Sau khi về nhà, mang theo cặp song sinh đã thay quần áo sạch sẽ, đem theo ba cân thịt ba chỉ còn có một hồng bao một lượng bạc đi nhà thôn trưởng.

Ở cửa vừa lúc gặp được Vạn thôn trưởng vừa mới đo đạc về nhà, vội đem thịt này đưa cho hắn, “Thôn trưởng, liền làm phiền người.”

Vạn thôn trưởng sờ sờ cái hồng bao kia, đáy lòng xem như hài lòng, sau đó đưa qua tay cho bà nương nhà mình, “Đi vào trước đi, ta lập khế ước cho các ngươi.”

Tống Tân Đồng thu vào tay khế ước chuyển nhượng của nhà lão Trần cùng khế ước mới xong, sau đó liền đem hai mươi lượng bạc cho bọn hắn, tiếp đến lại đưa mười lượng cho Vạn thôn trưởng, đây là tiền mua mười mẫu nền nhà.

Vạn thôn trưởng đem văn thư đã viết xong đưa cho Tống Tân Đồng, “Tí nữa cầm lên thị trấn lấy khế ước đỏ cần tốn một lượng bạc, ngươi đã nhớ chuẩn bị.”

“Đã chuẩn bị.” Tống Tân Đồng hiểu đạo lý có tiền chuyện dễ làm này.

Bình thường thôn dân sẽ không đi làm khế ước đỏ, có văn khế trắng bình thường là được rồi, nhưng Tống Tân Đồng cảm thấy ghi lại ở chỗ quan phủ vẫn đỡ hơn một chút, để tránh sau này bị mấy người khả nghi này làm khó dễ.

“Thôn trưởng, cánh rừng phụ cận công trường kia là của triều đình hay là của nhà ai?”

Vạn thôn trưởng suy nghĩ một chút, “Hẳn là vô chủ, thế nào lại còn muốn mua đất? Bên kia xa như vậy, lại không thể khai khẩn làm ruộng, mua về để làm gì?”

Tống Tân Đồng đâu thể nói thẳng, chỉ là hỏi: “Thôn trưởng có thể giúp ta hỏi một câu hay không, nếu có thể ta liền mua về tay.”

“Nếu là có thể thành công mua về, đến lúc đó lại tạ ơn thôn trưởng ngài.” Tống Tân Đồng lại bồi thêm một câu.

Vạn thôn trưởng cúi đầu sâu xa nhìn nàng một cái, cảm thấy Tống Tân Đồng đây là có bạc mà không có chỗ tiêu đi? Nhà ai có bạc không phải là đều mua ruộng tốt, nàng thì trái lại đi mua đất không tốt chút hoặc là mua vùng núi, thực sự là phá gia chi tử.

Chẳng qua Vạn thôn trưởng chưa nói gì, có bạc để lấy hắn cũng sẽ không nói cái gì, “Vậy đợi một lúc đi huyện nha ngươi đi vào cùng ta một lúc.”

Đợi gần nửa nén hương, người Tạ gia cũng đều qua đây, bọn họ mua năm mẫu nền nhà, cho dù hiện tại không xây phòng lớn, chờ sau này nhi tử sinh cháu trai, cháu trai lại xây một gian phòng nữa cũng đủ.

Tới thị trấn đoàn người liền chạy thẳng tới huyện nha.

Vạn thôn trưởng cầm trên dưới một trăm văn nhét cho nha dịch, sau đó để nha dịch dẫn bọn họ vào đi tìm chủ bộ.

Đây vẫn là lần đầu tiên Tống Tân Đồng đến nha môn này, cũng không dám hết nhìn đông lại nhìn tây, cùng đi theo sau nha dịch đi qua đại đường, sau đó đi qua một phòng khách, tiến vào một chỗ bày biện như thư phòng.

“Hai vị chờ, ta đây liền đi vào bẩm báo.” Nha dịch đi vào không bao lâu liền đi ra, “Hai vị mời vào.”

“Bái kiến chủ bộ đại nhân.” Vạn thôn trưởng dẫn theo Tống Tân Đồng nói.

Chủ bộ giương mắt liếc nhìn hai người một cái, sau đó nhìn hà bao trong tay Vạn thôn trưởng, mắt hơi mị mị, “Lấy tới đi.”

“Dạ.” Vạn thôn trưởng đưa ba trương khế ước cho chủ bộ, đồng thời đem hà bao đặt ở dưới.

Chủ bộ sờ sờ, coi như hài lòng mà gật đầu, sau đó ấn một con dấu trên khế ước, rồi trong sổ sách nha môn ghi lại hai bút, “Được rồi.”

“Đa tạ chủ bộ đại nhân.” Vạn thôn trưởng cong thân mình nhận lấy khế ước đỏ, “Đại nhân vất vả.”

“Ân.” Chủ bộ gật gật đầu.

Tống Tân Đồng không khỏi cười lạnh, lật cái chương không lâu lắm, viết hai hàng chữ, liền mệt mỏi! Còn muốn hai lượng, thật đúng là tham lam.

“Chủ bộ đại nhân, tiểu dân còn có một chuyện xin cầu.” Vạn thôn trưởng đánh bạo nói.

Chủ bộ vừa mới thu bạc, tâm đang rất cao, sờ sờ chòm râu nói: “Nói xong đi.”

Vạn thôn trưởng liếc mắt nhìn Tống Tân Đồng một cái, sau đó nói: “Thôn chúng ta cách Thanh Giang khá gần, bên kia vừa lúc có một rừng cây, chúng ta có thể mua nó được không?”

Chủ bộ ngốc một lúc, “Mua cánh rừng? Ngươi muốn mua cánh rừng?”

Vạn thôn trưởng không biết nên trả lời thế nào, đang lúc do dự, Tống Tân Đồng tiến lên một bước đưa mười lượng bạc qua, “Chủ bộ đại nhân, là dân nữ muốn mua cánh rừng.”

Chủ bộ sờ sờ bạc trong hà bao, mắt sáng rực lên, khoảng mười lượng cũng bằng năm tháng nguyệt ngân của hắn, không suy nghĩ gì nhiều liền trực tiếp lấy ra một địa đồ của Thanh Giang huyện: “Muốn bao nhiêu?”

Tống Tân Đồng hỏi: “Đất rừng này bao nhiêu tiền?” Trước lúc đến Vạn thôn trưởng đã nói qua với nàng, núi rừng bình thường không có người mua, dự đoán chừng nửa lượng bạc là có thể mua một mẫu rồi, nhưng chỉ sợ người trong nha môn hét giá cao.

Chủ bộ nghĩ nghĩ, năm trăm văn tiền một mẫu, vậy hắn liền nói một lượng một mẫu, đến lúc đó còn có thể kiếm một chút bạc. Nghĩ nghĩ xong sờ chòm râu nói, “Một lượng một mẫu.”

Đáy lòng Tống Tân Đồng cười cười, không có cự tuyệt, trực tiếp đồng ý, chỉ vào trên bản đồ nói: “Tất cả mười mẫu quanh đây.”

“Tốt.” Chủ bộ cũng cao hứng, hạ bút như rồng bay phượng múa, khoảnh khắc liền đem văn thư khế ước đỏ làm xong giao cho Tống Tân Đồng, “Tống cô nương nếu còn mua rừng, cứ việc tìm bản quan.”

“Vậy đa tạ chủ bộ đại nhân.” Tống Tân Đồng cười cảm ơn.

Chờ ra khỏi huyện nha, Vạn thôn trưởng không khỏi nói: “Đất rừng chẳng qua năm trăm văn một mẫu, người vì sao làm vậy?”

Tống Tân Đồng lại đưa cho Vạn thôn trưởng hai lượng bạc, “Đa tạ thôn trưởng đã hỗ trợ lần này.”

Thấy nàng nghe không vào, Vạn thôn trưởng hừ lạnh một tiếng, cầm tiền cũng không nói cái gì nữa, chỉ là quay người nói với mấy người Thu bà bà một tiếng rồi đi trước.

Thu bà bà nghe thấy lời của nàng và Vạn thôn trưởng, không khỏi tức giận, “Tân Đồng, ngươi lại trả giá cao mua lại phiến rừng kia? Mua về có ích lợi gì?”

“Đúng vậy, Tân Đồng sao ngươi không thương lượng với chúng ta một chút chứ.” Tạ thẩm cũng một bộ biểu tình ‘không biết nên nói ngươi thế nào’.

Đại Bảo và Tiểu Bảo kéo tay Tống Tân Đồng, có chút lo lắng nhìn mấy người.

Hôm qua Tống Tân Đồng không cẩn thận ở chỗ khâm sai đại nhân ấy nghe thấy chờ sông Thanh Giang mở rộng ra, vị trí vốn là công trường hẳn sẽ thi công thành khu dỡ hàng của bến tàu, dù sao theo hướng huyện Thanh Giang còn có bảy tám cái thị trấn không dựa vào gần sông, ở đó có rất nhiều đặc sản mà quan to quý nhân thích, từ đây đi bằng thủy vận sẽ rút ngắn phân nửa khoảng cách.

Mà bây giờ mảnh đất kia đã là của Tống Tân Đồng, cho dù nàng không có năng lực xây bến tàu nhưng đến lúc đó bán qua tay có thể kiếm ít nhất mấy nghìn lượng, khi đó ở đằng kia mua hai gian cửa hiệu mặt tiền là không thành vấn đề.

Mà người ở huyện nha còn không biết tin tức này cho nên mới phải bán giá thấp như vậy cho nàng, còn tưởng là chiếm được món hời to đâu.

Nếu như đến lúc đó mấy người đó không muốn xây bến tàu ở khối đất đó thì nàng chẳng qua chỉ tổn thất hai mươi lượng mà thôi, khi ấy mảnh đất kia để rào lại nuôi gà vịt cũng được.

Chẳng qua mấy cái này Tống Tân Đồng cũng không nói gì, chỉ nói: “Thẩm, ta có chủ ý.”

“Ai, muốn ta nói thế nào với ngươi đây.” Tạ thẩm thở dài.

Tạ Đại Nghĩa trái lại cảm thấy Tân Đồng muội muội là một người có chủ ý, “Nãi nãi, nương, ta tin Tân Đồng muội muội là người có tính toán, mọi người đừng nóng vội a.”

Tạ Đại Hào cũng gật đầu.

Cẩu Đản Nhi cũng gật đầu theo, giống như gà mổ thóc vậy, lung lay đến choáng váng đầu óc.

Thu bà bà cũng không biết nên nói cái gì, chỉ là hỏi: “Tân Đồng tiếp theo đến đâu, muốn mua những thứ gì?”

“Trong gùi có chút nấm hôi bào, ta phải đưa đi tửu lầu trước.” Tống Tân Đồng nói.

Thu bà bà gật gật đầu: “Được, vậy chúng ta tách ra đi, chờ đến giờ mùi gặp nhau ở cửa thành a.”