Tu Tẫn Hoan

Chương 19: Sao băng




Từ nhỏ công chúa bị bệnh uống thuốc liền muốn chết đi sống lại, bây giờ lại chủ động muốn uống thuốc, chuyện này quả thật so với thái sơn vỡ còn làm người ta kinh ngạc. Miên nhi khẳng định ý nghĩ của mình, công chúa nhất định là bị bệnh rồi, sợ các nàng lo lắng nên mới không dám nói ra.

Tuyên thành quét ánh mắt tới người Miên nhi, nàng lập túc dựng đứng người yên lặng như tờ, vẻ mặt rối rắm vui vẻ mau chóng đi ra ngoài sắc thuốc Nếu như làm lỡ sức khỏe của công chúa, nàng không gánh được hết tội.

Đêm đó Tuyên Thành gian nan uống thuốc xong thì ngủ, làm một giấc dài mộng mị. Trong mộng có lẽ từng xuất hiện hình ảnh của Thư Điện Hợp, nàng mơ hồ tỉnh lại mờ hồ chỉ nhớ được ba phần.

Tuyên Thành ben này bình an vô sự, lại nói bên phía Thư Điện Hợp vừa ra khỏi Hoàng cung nàng liền lên ngựa hướng ngoài thành chạy như bay.

Từ kinh thành đến viện của Phùng Hoán Lâm, lộ trình bốn ngàn dặm, núi cao đường lại xa, trên đường còn phải qua mấy thành, cần vượt núi vượt đèo mọi chông gai. Cho dù Thư Điện Hợp có tuấn mã cũng không phải nhất thời nói đến là đến.

Lúc nàng theo Tuyên Thành hồi kinh, trên đường gặp phải các loại phiền phức, đầu tiên là nàng không biết cưỡi ngựa, sau lại là gặp phải ám sát. Chỉ là chạy đi không tính thời gian lúc đầu, liền hơn mười ngày.

Hiện tại có một mình nàng không vướng bận nhiều người rườm rà, bởi vậy tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều, nhưng nàng vẫn cảm thấy trên đường đi hao phí quá nhiều thời gian.

Nàng vốn định không nghỉ ngơi một mạch mau chóng trở về, nhưng mà nếu chỉ dựa theo ý nghĩ của một mình nàng như vậy chạy đi thì người cũng không thể ngã xuống được, nhưng mà ngựa sẽ ngã xuống.

Thư Điện Hợp lại không muốn đem đổi ngự mã ở trong trạm dịch ở giữa đường đổi thành ngựa bình thường, liền dừng chân ở trọ một đêm, để con ngựa được nghỉ ngơi ngắn ngủi.

Trên đường trở về đều là ăn gió nằm sương, bình thường nàng yêu thích sạch sẽ, lúc này không tránh khỏi trên người có chút lôi thôi. Nếu là số may, tìm thấy một điểm nghỉ chân, buổi tối thể đi vào trong trấn, tìm khách điếm nghỉ ngơi, gọi một bình trà nước, lại mua thêm một túi lương khô, chính là thức ăn của mấy ngày.

Nếu là không may, khả nưng lên tiếp mấy ngày đều không thể đổi y phục, càng không kiếm được chỗ nghỉ ngơi. Một thân một mình tại nơi hoang dã qua đêm, sau khi nhắm mắt nghỉ ngơi còn muốn duy trì một ít thanh tỉnh cùng cảnh giác, để tránh khỏi sói hoang đem nàng và ngựa ngậm đi.

Nàng đi cả ngày lẫn đêm, không quản hiểm trở chạy băng băng trên đường, rốt cuộc lấy tốc độ nhanh nhất trong thời gian ngắn chạy tới núi, gần sư phụ trong gang tấc.

Nàng dừng lại lấy hơi, thì bên dưới tuấn mã đã uể oải cực điểm, cả thân đều là mồ hôi.

Lúc này chính là nửa đêm canh ba, bốn bề vắng lặng, bầu trời đầy sao, tỏa sáng chói lọi thu hết vào tầm mắt.

Thư Điện Hợp không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp, nàng nghiêng người sờ sờ lông bờm ở cổ ngựa, nói "Cực khổ ngươi quãng thời gian này." không hổ là ngự mã, trải qua khoảng thời gian bôn ba cực khổ như thế, không có vì vậy mà ngã xuống, cũng là ngoài dự liệu của Thư Điện Hợp.

Nhưng giờ chưa phải thời điểm nghỉ ngơi, miễn là còn một đoạn đường nữa nàng cần phải tới. Thời điểm đó cả người và ngựa sẽ được nghỉ ngơi ăn uống sau.

Nàng giật giật bụng ngựa, chuẩn bi lần nữa chạy đi. trên trời rớt xuống một ngôi sao băng màu trắng, ánh sáng kéo dài, xẹt qua trước mắt Thư Điện Hợp.

Thư Điện Hợp ghìm lại cương ngựa, ngẩng đầu nhìn lên. Sao băng này không phải thoáng qua, mà là ở trên trời dừng lại một hồi, tựa hồ đang đợi người nào, cuối cùng không tình nguyện, chậm rãi rơi xuống chân trời.

Nàng lại nghiêng đầu, ngôi sao tinh vị trên trời quen thuộc đã biến mất không còn tăm hơi, lúc nãy rơi xuống chính là nó.

Đầu nàng ù một cái, trong lồng ngữ cuồn cuộn, trong miệng một mùi máu tanh, nhất thời phun ra. Nhiều ngày uể oải không tả được, thêm vào lúc này nàng không kìm được nỗi lòng, khiến mắt nàng tối sầm lại, ngã gập xuống dưới lưng ngựa.

"Hợp nhi, ngươi ngẩng đầu nhìn lên."

Lúc đó vừa vặn là mùa hè, ánh mặt trời đã tắt, trong phòng vẫn quanh quẩn hơi nóng, quá oi bức. Thư Điện Hợp liền cùng Phùng Hoán Lâm ra dược viện ngồi trên ghế tre, dựa vào gió lùa trong viện, tản đi một hân mồ hôi và sức nóng, bên cạnh làn bàn nhỏ dược liệu Phùng Hoán Lâm tự tay nấu. Trong ao nước còn có hai con vịt trời vừa đủ lông vũ, chúng nó nhác lên lặn xuống trong nước, lại thêm phần cảm giác mát mẻ.

Mới vừa tròn năm tuổi Thư Điện Hợp mặt mũi non nớt, đem tay áo sắn cao lên, lộ ra cánh tay trắng mịn, hai tay nâng bình trà ngậm trong miệng nước ô mai, chua ngọt tư vị thấm vào tâm tỳ, nàng thỏa mãn nheo mắt lại, hai chiếc răng cửa lộ ra ngoài, đáng yêu như thỏ con.

Phùng Hoán Lâm trên tay cầm một cái quạt hương bồ, vì nàng mà nhẹ nhàng phẩy quạt mát, yêu thương nhìn nàng, nói: "Nước ô mai mặc dù tốt, thế nhưng không thể uống quá nhiều, sẽ sâu răng."

Thư Điện Hợp ngoan ngoãn gật đầu: "Biết rồi sư phụ." nói liền đem bình trà thả lại trên bàn.

Lại nghe Phùng Hoán Lâm nói câu đó, thuận thế ngẩng đầu lên. Trời trong không một đám mây, tầm nhìn bao la, tinh kỳ la bố*, trăng sáng rọi quanh cả tòa núi non. Trời cùng đất khoảng cách muốn so với ngày thường có vẻ gần hơn, ngân hà bắc đẩu rõ ràng rải một góc trời, mỗi một hạt biển sao giống như có thể đưa tay là có thể chạm tới.

*tinh kỳ la bố: sao trời dày đặc

Thư Điện Hợp thấy tình cảnh này, vui mừng há to miệng, Phùng Hoán Lâm chỉ tay lên trời chỗ các vì sao, vì Thư Điện Hợp kiên nhẫn giảng giải: "Cái kia, giống như cái muôi chính là sao thất tinh bắc đẩu, phân biệt là Thiên Khu, Thiên Tuyền, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Diêu Quang. Mà đem Thiên Khu cùng Thiên Quyền chiếu lên hướng về viên tinh, là sao Tử vi tinh, tượng trưng cho Hoàng đế..."

"Hoàng đế..?" Thư Điện Hợp tỉnh tỉnh mê mê nói.

Phùng Hoán Lâm gật gù: "Trên đời mỗi một vì sao đều đại diện cho một người. Không chỉ riêng Hoàng đế, mỗi người đều có một vì sao thuộc về mình."

Thư Điện Hợp đột ngột sinh ra hiếu kì: "Hợp nhi muốn biết vì sao của sư phụ."

Phùng Hoán Lâm giơ tay chỉ lên phía Tây nam thiên giác một ngôi sao mà nói: "Cái kia chính là sao của sư phụ."

Thư Điện Hợp nhìn sang, thật lòng tỉ mỉ nhìn ngôi sao kia, đến tận lúc đem dáng dấp của nói cùng vị rí mà nhớ ở trong lòng, về sau lại tò mò hỏi: "Cái kia, Hợp nhi là ngôi sao nào?" tại sao nàng còn nhỏ mà trong lòng, sư phụ nàng là người trọng yếu nhất, vì ngôi sao đó đại diện cho sư phụ nàng nên nhất định phải nhớ kĩ.

Phùng Hoán Lâm cúi đầu, ôn nhu vỗ về Thư Điện Hợp, nói "Hợp nhi từ nhỏ bất phàm, được vận mệnh quan tâm, là sao sáng nhất trên trời." Thư Điện Hợp mở to hai mắt, ở trên bầu trời tìm kiếm ngôi sao sáng nhất mà sư phụ nói, mãi đến tận khi nàng nhìn thấy cách mặt trăng gần nhất, nói: "Là ngôi sao bên cạnh mặt trăng sao?"

Phùng Hoán Lâm theo hướng ngón tay nàng nhìn, khẳng định đáp: "Chính nó."

Thư Điện Hợp dùng tay đo hai ngôi sao thấy có khoảng cách nói: "Sao của Hợp nhi, tại sao lại cách xa sư phụ như vậy?"

"Bởi vì ngôi sao trên trời, mỗi giờ mỗi khắc đều biến động, lại như Hợp nhi cũng sẽ không luôn ở bên cạnh sư phụ được mãi. bởi vì thế hai ngôi sao trong lúc đó sẽ có khoảng cách lúc thì xa, lúc thì gần. Chúng ta đêm nay nhìn thấy chính là xa." Phùng Hoán Lâm suy nghĩ một chút lại nói bù: "Nếu như Hợp nhi có một ngày nhìn lên rời thấy sao băng, cái kia chính là ngôi sao đó rơi xuống, điều này chứng tỏ thế gian đã có người chết."

Khi đó Thư Điện Hợp vẫn chưa có học tập Y thuật, nên đối với chuyện người chết sẽ không có khái niệm, không hiểu lời nói của sư phụ: "Sư phụ, cái gì là chết?"

Phùng Hoán Lâm cân nhắc để có thể nói ra mà Thư Điện Hợp sẽ hiểu được, lại không sợ sệt vì từ ngữ, nói "Chết chính là một người trên thế gian hoàn toàn biến mất, hắn cùng thân nhân vĩnh viễn tách ra."

Một ngôi sao đại diện cho một người, mỗi một viên rơi xuống, liền biểu thị một người chết. Thư Điện Hợp rất nhanh sẽ đem hai câu nói liên hệ vào với nhau ngây thơ hỏi: "Mỗi người đều sẽ chết sao?"

Phùng Hoán Lâm gật gù. Mỗi người đều cũng sẽ hoàn toàn biến mất.

Cái khái niệm này đối với Thư Điện Hợp chưa biết gì nghe quá nhiều sẽ dọa sợ nàng.

Mặc dù Phùng Hoán Lâm uyển chuyển câu chữ, nhưng nàng nghe xong khó tránh khỉ chút sợ sệt, suy nghĩ trong chốc lát bỗng nhiên ý thức được cái gì, cấp thiết nói: "Sư phụ sẽ chết sao? Sư phụ người cũng sẽ rơi xuống sao?"

"Đứa ngốc, sư phụ cũng là người, đương nhiên sẽ chết."

"Nhưng Hợp nhi không muốn sư phụ chết." Thư Điện Hợp mắt hiện ra nước, âm thanh bi bô mang theo khẩn cầu nói.

Sau đó làm sao mà sư phụ động viên nàng, nàng đã không còn nhớ rõ. Từ đó về sau, trong mắt Thư Điện Hợp, khắp trời đầy sao không chỉ là đẹp mắt, càng có một ý nghĩa, đặc biệt là sao của sư phụ.

Rõ ràng màn đối thoại này giống như phát sinh vừa mới hôm qua, Thư Điện Hợp chưa từng bao giờ nghĩ có một ngày ngôi sao kia của sư phụ sẽ có ngày rơi xuống.

Nhưng sự tình liền như vậy phát sinh, mà nàng đến cùng chưa kịp chạy về, để thấy sư phụ lần cuối.

Thư Điện Hợp từ trong mộng bỗng nhiên tỉnh, đội nhiên mở mắt ra, mà vẫn không phân biệt được chính mình đang ở nơi nào. Liền nhìn thấy người hầu câm kia vẻ mặt dang lo lắng nhìn nàng.

Nàng không để ý đầu óc đang choáng váng, lập tức ngồi dậy, kéo ống tay áo của hắn, không thể chờ đợi được nữa, hỏi: "Sư phụ đâu? Sư phụ đâu?"

+

Ách phó câm chờ Thư Điện Hợp đã lâu, rốt cuộc nàng cũng tỉnh, đầu tiên vừa mừng vựa sợ, suýt chút nữa nhảy lên, sau đó nghe Thư Điện Hợp hỏi su phụ hắn nơi nào, nụ cười trên mặt kéo xuống, mây đen đầy mặt, không hề có một tiếng động, hắn khoa tay chỉ chỉ ra bên ngoài.

Thư Điện Hợp rõ ràng ý của hắn, nhưng không tận mắt nhìn thấy, nàng sống chết cũng không tin tưởng, xuống khỏi giường, mới phát hiện mình ở trong phòng của mình tại biện viện, hẳn là ách phó xuống núi thì phát hiện ra nàng, đem nàng cứu trở về.

Lảo đảo ra khỏi phòng, chân nàng như nhũn ra thời điểm bước qua ngưỡng cửa suýt chút vấp ngã, ách phó liền vội vàng tiến tới đỡ nàng.

Đi càng về phía trước Thư Điện Hợp hoa mắt tối sầm không muốn nhìn thấy gì.....