Tư Thái Cung Phi

Chương 181: Diệp Mỹ Nhân




Edit: Su Thái phi.

Beta: Mai Thái phi.

Toàn bộ hậu cung dường như lâm vào bầu không khí kỳ quái. Bốn năm nay hậu cung đều không có người mới tiến vào, nhưng hiện giờ hậu cung to như vậy, cuối cùng cũng có thêm một vị "muội muội" rồi.

Nàng ta xuất thân Diệp thị, là họ hàng xa của Đức phi, tuổi trẻ mỹ mạo, tính tình hoạt bát.

Hoàng đế không phải là một người trầm mê nữ sắc. Nhưng mà Đức phi đã hầu hạ Hoàng đế nhiều năm, nên nàng ta cũng có tiếng nói trước mặt Hoàng đế. Đức phi ở giữa giật dây, giới thiệu chất ngoại nữ của mình cho Hoàng đế. Nếu Hoàng đế không đáp ứng, thì một là không cho Đức phi thể diện, hai là làm hỏng thanh danh cô nương nhà người ta.

Huống chi, cô nương ấy nhìn cũng rất đẹp, dung mạo tính cách đều làm cho người ta yêu mến, xuất thân thì không cao, vì thế nạp vào cung thật sự cũng không phải là chuyện gì to tát.

Về phần Diệp thị có nguyện ý vào cung hay không thì chẳng ai quan tâm.

Cho dù người có thân phận cao quý như Hoa Thường trước đây, thì khi nàng chuẩn bị tiến cung, đã từng có ai hỏi nàng có nguyện ý vào cung phụng dưỡng Hoàng đế hay chưa?

Vị Ương cung.

Hoàng đế muốn nạp phi, người nên biết đương nhiên chính là Hoàng hậu. Khi Hoàng hậu nghe thấy tin tức thì cả người đều choáng váng như rơi vào hầm băng!

Đôi mắt Hoàng hậu không có tiêu cự, toán loạn vô thần, bàn tay mang hộ giáp thật dài cầm chén trà trên bàn lên, tiếng lách cách của chén trà Tam Kiện va chạm vào nhau vô cùng rõ ràng. Thúy Lâu đứng bên cạnh, vẻ mặt không đành lòng, nhưng lại hoàn toàn không biết nên an ủi thế nào. Hoàng hậu nương nương đã gần như sụp đổ rồi.

Nước trà trong chén sánh ra ngoài một chút, bàn tay Hoàng hậu càng thêm run rẩy, thật vất vả mới uống xong một ngụm trà. Lúc Hoàng hậu đặt chén trà xuống thì cũng không để vững. Chén trà ngã nghiêng trên bàn, nước trà theo đó chảy xuống dưới. Thúy Lâu vội vàng tiến lên thu dọn rồi lau khô.

Ánh mắt Hoàng hậu vẫn còn ngơ ngác, một lúc lâu sau, mới khó khăn lên tiếng nói: "Thúy Lâu, Thái tử làm việc luôn ổn thỏa. Cô nương ở ngoài cung mà nó thích, bổn cung có thể biết được cũng là vì Thái tử và người ở Đông cung không hề đề phòng bổn cung. Ngươi nói xem, còn có người khác cũng biết chuyện này hay sao?"

Tất nhiên Thúy Lâu cũng không xác định được, Hoàng hậu hỏi chuyện cũng chỉ là đang tìm kiếm sự an ủi mà thôi. Nhưng Thúy Lâu biết hiện tại không phải là lúc an ủi nương nương nhà mình, mà phải làm cho nương nương lên tinh thần, cho nên nàng mở miệng nói: "Nương nương, chúng ta không thể biết được là trùng hợp hay tình cờ, điều chúng ta cần làm bây giờ chính là phải tính toán sao cho tốt nhất. Tâm tư Đức phi luôn thâm trầm, nàng ta sẽ không vô duyên vô cớ đột nhiên muốn cho cô nương trẻ tuổi vào cung để tranh sủng đâu."

Thần sắc trên mặt Hoàng hậu lộ vẻ thống khổ, sau đó hỏi: "Thái tử biết tin tức này chưa?"

Thúy Lâu cúi đầu nhẹ giọng nói: "Chắc Thái tử còn chưa biết, chúng ta là người biết tin tức sớm nhất, bởi vì Hoàng hậu nương nương cần phải đóng dấu."

Diệp thị được Hoàng đế sắc phong làm Tòng Ngũ phẩm Mỹ nhân, phẩm vị như vậy thì không cần thánh chỉ. Hoàng hậu dùng ấn ký thì được tính là có hiệu lực.

Hoàng hậu cắn chặt răng, sắc mặt bi thương không thể nào giấu được: "Bên Thái tử, ngươi tự mình đi một chuyến, đừng để cho người khác nhìn thấy, nói chuyện với nó cho tốt. Ngươi kêu nó lấy đại cục làm trọng, coi như chưa từng quen biết nữ nhân này, hãy quên chuyện này đi. Nữ nhân kia đã là nữ nhân của Hoàng đế rồi, là thứ mẫu của nó đấy!"

Thúy Lâu hành lễ đáp ứng, sau đó nói: "Nương nương, vì Diệp thị không biết thân phận thật sự của Thái tử, cho nên sau này cũng không thể để nàng ta biết được. Chúng ta không biết gì về nàng ta, nếu nàng ta có dã tâm, thì đối với Thái tử mà nói, đó sẽ là nhược điểm lớn."

Hoàng hậu gật đầu, trầm giọng nói: "Diệp thị phân vị không cao, Thái tử cũng ít đến hậu cung, chắc là sẽ không có cơ hội gặp được. Sau này phái người để ý kĩ một chút, đừng để cho bọn họ gặp nhau."

Thúy Lâu hành lễ đáp vâng.

Hoàng hậu dặn dò từng điều một, vẻ mặt dần dần âm ngoan, cả gương mặt đều trở nên dữ tợn, trầm giọng lên tiếng: "Đức phi... Nếu nàng ta không biết nội tình thật sự thì tất nhiên là tốt. Nhưng nếu như nàng ta biết mà lại cố ý làm như vậy, thì nàng ta có nói cho Diệp thị hay không? Hoặc là chính Diệp thị cùng hợp mưu với nàng ta bày ra trận này... Bảo toàn bộ người của chúng ta ở Ngọc Hoa cung chú ý, bổn cung không muốn nhìn thấy Diệp thị được sủng ái, cũng không muốn thấy Đức phi nhàn nhã ám toán Thái tử!"

Thúy Lâu biết nương nương đã thật sự tức giận. Bao nhiêu năm nay, từ khi bắt đầu gả cho Vương gia năm đó nay đã là Hoàng đế, nương nương vẫn luôn ẩn nhẫn như vậy. Bởi vì không có con nên ẩn nhẫn, bởi vì không được sủng ái nên ẩn nhẫn, sau đó lại bởi vì Thái tử mà ẩn nhẫn. Trong hậu cung này, phàm là nhân vật có địa vị, cũng chưa từng để nương nương vào trong mắt.

Có điều, suy cho cùng nương nương là Hoàng hậu, là chủ nhân của lục cung, là quốc mẫu, là mẫu nghi thiên hạ. Nếu nương nương thật sự ra tay, thì sẽ là nổi trận lôi đình, là phong ba bão tố.

Kẻ coi khinh nữ nhân này, đều sẽ phải trả giá đắt.

Thượng Dương cung.

Hoa Thường đã tặng bức thêu của mình cho Hoàng hậu. Đương nhiên, hiện tại Hoàng hậu hoàn toàn không có tinh lực để đối phó với Hoa Thường. Hoàng hậu nhận lấy đồ vật, xem như là đã giải hòa với nàng. Ít nhất, trước mắt, địch nhân lớn nhất của Hoàng hậu không phải là Thượng Dương cung nữa.

Hoa Thường yên lặng cười, trong tay đang thêu một cái khăn khác, hình thêu thạch lựu, thạch lựu mang ý nghĩa nhiều con. Cái khăn này là nàng chuẩn bị để tặng cho con dâu, cũng có thể coi như là tâm ý của bà bà (mẹ chồng).

Lan Chi nhìn Hoa Thường tươi cười duyên dáng, nàng cười nói: "Bên Đông cung, đồ sứ và bàn ghế bể nát đầy đất. Nô tỳ nghĩ, chắc chắn Thái tử đã động chân tình rồi, nương nương đi nước cờ này quá xuất sắc. Mấy ngày nay Vị Ương cung cũng không yên bình. Chẳng qua bây giờ, hình như Hoàng hậu đang cố gắng trấn an Thái tử Điện hạ, nên vẫn chưa có hành động gì với Ngọc Hoa cung."

Hoa Thường kéo kim chỉ, ôn nhu cười nói: "Đức phi an bài Diệp Mỹ nhân ở trong cung mình, cho nên Hoàng hậu nương nương rất bất mãn. Ngươi nhìn đi, Hoàng hậu nương nương vốn oán hận Đức phi đến tận xương tuỷ, bây giờ cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Hoàng hậu là Diệp thị đang ở hậu điện của Ngọc Hoa cung, vì vậy không có lí do gì mà Hoàng hậu lại không đối phó Ngọc Hoa cung."

"Hoàng hậu nương nương luôn luôn khoan dung rộng lượng, nàng ta không động thì thôi, mà động vào là mất mạng đấy. Bổn cung ấy à, rất thích nhìn thế lực ngang nhau tranh đấu như vậy. Nếu thực lực kém quá xa, thắng bại căn bản đã rõ, vậy thì mất đi thú vui rồi."

Lan Chi có chút sợ hãi nhìn nương nương nhà mình. Xem ra, hiểu biết của nàng về nương nương vẫn chưa nhiều, nương nương như vậy trước kia nàng chưa từng thấy bao giờ.

Nhưng không hiểu sao Lan Chi lại có chút hưng phấn. Nhìn các nương nương cao cao tại thượng bị tiểu thư nhà mình đùa bỡn trong lòng bàn tay, cảm giác này làm người ta kinh hãi lẫn khoan khoái. Nhìn sự việc xảy ra như dự đoán của mình, loại kích động và hưng phấn này thật là khó có thể diễn tả được.

Hoa Thường đặt đồ thêu trong tay xuống, xoa xoa tay, mở miệng nói: "Đông cung có động tĩnh gì chưa?"

Lan Chi nhẹ giọng trả lời: "Sau khi Thái tử phát tiết thì nhốt mình trong phòng. Hôm nay vốn dĩ phải lên triều thảo luận chính sự cũng không đi. Hoàng thượng còn sai người đi xem thử, nghe nói Thái tử cáo bệnh."

Hoa Thường nhíu mày, có vài phần ngoài ý muốn, nàng nhẹ nhàng nói: "Thái tử thật sự có nhiều tình cảm với Diệp Mỹ nhân như thế sao? Theo lý mà nói, nếu đã biết Diệp thị trở thành Diệp Mỹ nhân, thì Thái tử sẽ vì tự bảo vệ mình mà nhanh chóng phủi sạch quan hệ, tỏ vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra mới đúng. Hắn phải tránh khỏi miệng lưỡi thế gian. Sau này lỡ như sự việc bị phát hiện, e là muốn giải thích tìm đường sống cũng không có..."

Lan Chi cúi đầu, có vài phần bí hiểm nói: "Nghe nói, lúc Thái tử biết được tin thì muốn đến Kiến Chương cung ngay lập tức đấy! Nhưng bị Hoàng hậu phái Thúy Lâu đi ngăn cản, hiếm khi thấy Thái tử xúc động như vậy."

Hoa Thường nhếch khóe miệng lên, thanh âm vẫn ôn nhu: "Tình yêu thật đẹp, bổn cung thích nam nhân thâm tình khó quên như vậy, tốt nhất là nhớ kỹ cả đời."

Nhớ càng sâu, nhớ càng nhiều, thì càng nguy hiểm.

Thái tử không phải là không rõ đạo lý này, nhưng bây giờ hắn không khống chế được bản thân, cho nên mới càng thêm điên cuồng.

Đông cung.

Đương nhiên Thái tử cũng có nhân lực và tâm phúc của hắn ở hậu cung. Hơn nữa thế lực còn lớn mạnh, vì vậy hắn thật sự rất có ưu thế. Thái tử là người thừa kế danh chính ngôn thuận, tương lai mọi người đều sẽ là nô tài của hắn, hiện tại nguyện ý trung thành với hắn, chỉ là chuyện thích ứng trước mà thôi.

Một thái giám lạ mặt hơn bốn mươi tuổi cung kính khom người đứng trước mặt Thái tử, nhỏ giọng hồi báo: "Bên Đức phi chắc là đã biết được tin tức. Chuyện Diệp cô nương vào cung chắc chắn là do Đức phi cố tình sắp đặt, bởi vì trước đó Diệp cô nương không biết vào cung gặp Đức phi sẽ bị dâng lên cho Hoàng thượng. Dã tâm của Đức phi không nhỏ, thế lực của bà ta ở hậu cung đã ăn sâu bén rễ, vô cùng rắc rối phức tạp. Hoàng Hậu nương nương đã bắt đầu ra tay đối phó với bà ta. Nhưng hiện giờ chuyện Diệp cô nương... Đối với Thái tử Điện hạ mà nói, thật sự quá bất lợi."

Nếu sau này Hoàng đế biết nhi tử và phi tần của mình có tư tình, thì chuyện này thật sự là một vấn đề lớn.

Đức phi cũng nhắm vào điểm này, hơn nữa nhất định sẽ có hậu chiêu. Đến lúc đó cho dù hai người bọn họ đều trong sạch thì cũng không thể chịu nổi, bởi vì Đức phi sẽ đổ thêm dầu vào lửa, thuận tiện đổi trắng thay đen một chút.

Lão thái giám hơi ngẩng đầu nhỏ giọng nói thêm một câu: "Hôm nay Hoàng thượng lật thẻ bài của Diệp Mỹ nhân."

Bàn tay Thái tử nắm chặt thẻ bài trong tay. Hiện tại không chỉ là chuyện nữ nhân mình thích phải gả cho người khác, mà còn là chuyện giữa phụ thân và nhi tử.

Tất nhiên Thái tử biết chuyện này rất nghiêm trọng. Cho dù là mẫu hậu hay Đức phi, thì bọn họ đều đã bắt đầu hành động rồi. Hiện tại trong lòng hắn quá rối rắm, ngay cả bản thân hắn cũng không rõ nỗi lòng của mình nữa. Lý trí nói cho hắn biết nên nhờ mẫu hậu động thủ giết chết Diệp Mỹ nhân, để cho tất cả chuyện này kết thúc mới là cách làm tốt nhất, nhưng trong lòng hắn lại dao động và bất an. Rốt cuộc là vì sao vậy?

Bàn tay nắm chặt, sau đó buông ra, rồi nắm chặt, rồi lại buông ra, cứ lặp đi lặp lại như thế...

Sau đó, Thái tử đột nhiên đứng lên, sắc mặt nghiêm trọng, như là đã hạ quyết tâm, vùng mi tâm tràn đầy thống khổ và rối rắm, hắn cắn răng mở miệng nói: "Bãi giá, đến Kiến Chương cung."

Lão thái giám ngẩng đầu lên nhìn Thái tử, muốn mở miệng nói gì đó nhưng cuối cùng đành nhắm mắt lại, chỉ khom người hành lễ: "Vâng, Điện hạ."

Trong khoảnh khắc khi Thái tử đứng lên, sắc mặt hắn đã thay đổi, như là đã thuyết phục bản thân. Cho dù thế nào đi nữa thì hắn là một người nam nhân, cũng là một nhi tử.