Tư Thế Không Đúng, Nằm Xuống Ngủ Lại

Chương 17: Nam chính đùa giỡn thành cái dạng gì




Lăng Khả Nhi trừng mắt, tim đột nhiên tăng nhanh.

Lăng Khả Nhi không thể tin được ngẩng đầu, khi nhìn thấy khuôn mặt đó trong nháy mắt thiếu chút nữa khóc lên, người tới quả nhiên là Mạnh Bạch, mặc dù không hiểu Mạnh Bạch làm thế nào xuất hiện ở đây, nhưng cậu thật sự đứng sờ sờ ở đây. Lúc Lăng Khả Nhi thấy Mạnh Bạch thì cực kỳ vui vẻ.

Trên mặt Mạnh Bạch có rất nhiều vết thương, xanh xanh tím tím dường như không thể thấy rõ khuôn mặt như lúc đầu, nhưng khuôn mặt vẫn mê người như cũ, lúc này khuôn mặt Mạnh Bạch không ngu ngốc nở nụ cười như thường ngày, Mạnh Bạch mím môi, tràn đầy nghiêm túc nhìn người đàn ông thấp hơn cậu một cái đầu cảnh cáo.

Người đàn ông kia không nghĩ tới sẽ xuất hiện một người như vậy, đầu tiên anh ta bị khí thế của Mạnh Bạch làm cho giật mình, cuối cùng nhìn thấy Mạnh Bạch chẳng qua chỉ là một học sinh có lá gan hơi lớn mà thôi, chỉ vào cậu lớn tiếng nói: “Cái gì, tao thấy người phụ nữ này trước!!” Bộ dáng phách lối không để Mạnh Bạch vào mắt.

Người đàn ông chỉ ngón tay về phía trước, uy hiếp nói: “Nếu như không trả cô ta lại cho tao, mày biết tình huống sẽ thế nào?”

Nghe vậy, “khách khứa” vốn ngồi một chỗ toàn bộ đứng lên, giống như nhận thấy bất thường, tiếng nhạc vừa mới nổ ra, không khí tràn đầy khí thế ngút trời trong nháy mắt đọng lại, ánh mắt của khách khứa nhìn về phía này như muốn xem kịch hay, không có ai nói chuyện, càng không có người đứng ra.

Đầu tiên Mạnh Bạch mặt không biến sắc đẩy Lăng Khả Nhi ra phía sau lưng, đôi mắt sắc bén quét nhìn bọn họ, khẽ khịt mũi nở nụ cười lạnh, giống như là khinh thường.

Mạnh Bạch không có vẻ gì bối rối, đôi mắt tràn đầy giễu cợt, Mạnh Bạch nhìn người đàn ông ngu ngốc trước mặt, nụ cười trên mặt càng ngày càng lạnh, không biết vì sao, người đàn ông kia đột nhiên có dự cảm xấu......

Mạnh Bạch học động tác chỉ ngón tay vào mặt của anh ta, khí phách hùng hồn nói: “Được, nhưng mà anh phải đánh bại bọn họ trước, nếu như thắng, tôi sẽ đưa cô gái này cho anh.” Vỗ vai Lăng Khả Nhi, tự tin mười phần nói, mà ở sau lưng Mạnh Bạch, không biết có một đám đen kịt đứng ở phía sau từ lúc nào, có ba tên cầm đầu, còn cầm ba cái AK47 khẽ vuốt vuốt.

Lăng Khả Nhi cảm giác mình nằm mơ, tình hình trước mắt khiến chân Lăng Khả Nhi mềm nhũn, chỉ thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, vẻ mặt Lăng Khả Nhi hoảng hốt lẩm bẩm nối: “Hoàng tử bá đạo......yêu tôi?”

Rõ ràng có cảm giác mạnh. Sao Mạnh Bạch lại có thể đẹp trai như vậy! Rõ ràng đây chính là vẻ đẹp của nam chính!

Đám người kia thấy khí thế này cũng hít sâu một hơi, bọn họ liên tiếp lui về phía sau mấy bước, bản thân bọn họ chuyên bắt nạt kẻ yếu, vốn cho rằng Mạnh Bạch chỉ có vẻ đệp trai nên mới lôi ra đùa giỡn, nhưng khung cảnh trước mắt nói cho bọn hộ biết Mạnh Bạch không phải người dễ trêu chọc.

Khuôn mặt của người đàn ông ngu ngốc kia lúc trắng lúc xanh, đứng ngây tại chỗ không biết phải làm sao.

Cử động của đối phương khiến cho ánh mắt của Mạnh Bạch nhìn bọn họ càng thêm khinh thường, Mạnh Bạch lạnh lùng nhìn đối phương một cái, nhẹ giọng nói: “Như vậy......Các người muốn cướp người? Hay là muốn thả người!”

“Thả, thả, thả, dĩ nhiên thả!” Cười cười nịnh hót, vội vàng nhường đường cho hai người.

Mạnh Bạch hài lòng cười cười, bàn tay kéo Lăng Khả Nhi nghênh ngang đi ra ngoài, quăng lại phía sau lưng một ánh mắt nhìn như kim đâm, nhưng vẻ mặt Mạnh Bạch vẫn bình tĩnh như cũ.

Lăng Khả Nhi thề: trong nháy mắt cô thật sự muốn gọi Mạnh Bạch là nam thần!

Lúc cô đang kích động không biết là ảo hay thật, thì lại có cảm giác google tồn tại.....

[Cậu ấy như một thiên thần từ trên trời giáng xuống, một khắc kia Lăng Khả Nhi cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nếu như Lãnh Dạ Thương là Satan trong định mệnh của cô; Mạnh Bạch chính là hoàng tử, cứu vớt cô, trước mắt có phải là giấc mộng hay không? Nếu thật sự như vậy xin hãy để cô vĩnh viễn đắm chìm, không cần tỉnh lại!]

Lăng Khả Nhi: “......” Tất cả tâm tình kích động trong nháy mắt hóa thành bụi bặm, theo gió phiêu lãng rồi.

Lăng Khả Nhi để mặc cho Mạnh Bạch kéo, dọc đường đi Mạnh Bạch không nói tiếng nào, Lăng Khả Nhi cảm thấy Mạnh Bạch yên tĩnh như vậy không kho học chút nào, tình huống bình thường là......

“Ha ha ha, vừa rồi ông đây đẹp trai ngây người đi!”......Như vậy.

Hoặc là......

“Khả Nhi Khả Nhi, có phải vừa rồi tôi làm rất tốt không.”......Như vậy.

Nhưng cũng đâu thể nào im lặng hơi thở lại còn tràn đầy khí lạnh như vậy.

Không khoa học, quá không khoa học.

Trời đã tới, Mạnh Bạch dừng lại buông lỏng bàn tay lôi kéo cô, Mạnh Bạch đứng dưới đèn đường, bóng dáng có chút tiêu điều, vốn dĩ Lăng Khả Nhi còn muốn đánh Mạnh Bạch sau khi nhìn thấy cậu, nghe thấy giọng nói truyền nghìn dặm của cô, nhưng thấy bộ dáng này của Mạnh Bạch trong nháy mắt mềm lòng.

Nhìn ra Mạnh Bạch đã rất nỗ lực, chắc cậu đã rất lo lắng cho cô, mặc dù bộ dáng bình thường không đàng hoàng, nhưng Mạnh Bạch vẫn có một trái tim mềm mại, Lăng Khả Nhi quyết định sau này sẽ đối xử với Mạnh Bạch tốt hơn một chút, khuôn mặt cô nhu hòa, đưa tay chọc chọc sau lưng Mạnh Bạch, nhỏ nhẹ nói: “Này, cậu không sao chứ?”

Bả vai Mạnh Bạch run rẩy, không lên tiếng.

“Mạnh Đại Bạch? Tôi không giận cậu, thật.......Vừa rồi cậu cực kỳ đẹp trai!” Nhớ tới khung cảnh lúc nãy, Lăng Khả Nhi cực kỳ kích động, cảnh sắc bá đạo......Khoogn đúng, quả thật khí thế quá choáng, thiếu chút nữa tên đàn ông kia phải khóc, mặc dù Lăng Khả Nhi có chút hoài nghi có phải những đàn em kia do cậu bỏ tiền ra thuê hay không, nhưng mà bây giờ toàn bộ đều không quan trọng.

“Hu hu.......” Lúc Lăng Khả Nhi đang lấy lại tinh thần sau khi kích động, Mạnh Bạch đột nhiên quay đầu lại,  đầu đâm vào trong ngực Lăng Khả Nhi khóc: ‘Hu hu hu hu.......hu hu.... .....Khả Nhi.......Ông đây.......ông đây thật lo lắng cho cậu!”

Lăng Khả Nhi “... ...... ...” # Bức tranh lúc nãy hình như không đúng, có lẽ chỉ là ảo giác thôi.... ...#

“Cậu không có chuyện gì thật là quá tốt! Vừa rồi hù chết tôi, nhiều người như vậy! Thiếu chút nữa tè ra quần!!... ...” Mạnh Bạch vừa ôm cô khóc vừa nói, bộ dáng vô cùng thê thảm.

Lăng Khả Nhi “... ...... ...... ...... .....” Đột nhiên......Có chút nhớ nhung muốn đánh người.

“Không đúng!!.....Hu hu........Tôi đã tè ra quần, hù dọa cái con mẹ gì chứ! Tên kia thật dọa người, tôi lớn như vậy nhưng lại là lần đầu tiên tới quán rượu, hu hu......không biết có bị ghi vào sổ đen ở trường hay không......”

“... ...... ...... ......” Phiền chết đi được!

“Bụp....”

Lăng Khả Nhi cong đầu gối hung hăng đạp vào bụng cậu.

#Bị vẻ đẹp trai của cậu làm cho mình trở nên ngu ngốc.#

#Não tàn phế chính là não tàn phế.#

#Cả đời này không nên tin tưởng Mạnh Bạch.#

#Cậu đẹp trai chỉ có một lý do – đó chính là cậu hoảng sợ quá đến ngu người.#

Lăng Khả Nhi đạp một cước, Mạnh Bạch che bụng nhỏ, mím môi dùng ánh mắt trách cứ nhìn Lăng Khả Nhi, Lanh Khả Nhi hừ lạnh một tiếng, lười phản ứng lại cậu. Dọc đường đi Mạnh Bạch giống như một cô vợ nhỏ đi theo phía sau lưng Lăng Khả Nhi, cậu nhìn bóng lưng Lăng Khả Nhi lại cúi đầu nhìn giày của mình, bắt đầu cố gắng nghĩ lại tình tiết trong sách, bình thường lúc con gái tức giận......nam chủ sẽ nói cái gì mà làm cho trong lòng vui sướng?

Mạnh Bạch suy nghĩ một chút liền có ý tưởng lóe lên, lặng lẽ liếc trộm Lăng Khả Nhi, thấy đối phương không chú ý liền mừng rỡ, từ trong ngực móc ra một quyển sách lật tới một trang, nụ cười trên mặt Mạnh Bạch càng sâu, ánh mắt lo lắng cũng nhanh chóng tản đi, có chiêu này, sẽ không sợ bạn gái tức giận!

Mạnh Bạch nhanh chóng đi tới kéo Lăng Khả Nhi, cởi áo khoác xuống khoác lên vai Khả Nhi, khuôn mặt Mạnh Bạch đầy vết thương, nhưng nụ cười vẫn cứ rực rỡ như vậy: “Coi chừng lạnh.” Quá thông mình! Lăng Khả Nhi nhất định sẽ bị chính mình công chiếm đấy!

Lăng Khả Nhi ngẩn ra, cảm nhận sự ấm áp trên người, vốn dĩ cô đang tức giận lại bị chuyển hóa thành áy náy, rõ ràng cô đối đãi với cậu hung hãn như vậy, nhưng Mạnh Bạch lại không tức giận với cô......

Vừa rồi cô quá kích động rồi, Mạnh Bạch làm được như vậy đã rất tốt rồi, cô chỉ vì một việc nhỏ như vậy mà đánh Mạnh Bạch, như vậy cô rõ là......Quá đáng ghét! Sau này nhất định phải đối xử với Mạnh Bạch tốt hơn một chút, mặc dù Mạnh Bạch sứt chỉ, nhưng vẫn là một người thân thiết biết quan tâm, quyết định chú ý, Lăng Khả Nhi há mồm chuẩn bị nói gì đó, nhưng sau đó lại nghe thấy Mạnh Bạch nói......

“Vật nhỏ, bây giờ em tức giận, lát nữa anh sẽ cho em sướng chết, ha ha......” Nói xong còn đưa tay nhéo nhéo cằm cô.

“... .....”

“... ...... .......”

“... ...... ...... ...... .......”

“... ...... ...... ...... ...... ...... .....”

Ha ha.

“Mạnh Bạch, chúng ta tới bàn luận cuộc sống một chút.” Cô buông lỏng gân cốt, Lăng Khả Nhi quyết định phải dạy dỗ cái tên ngu ngốc này!

“Nhưng......Khả Nhi......” Mạnh Bạch cẩn thận lui về phía sau mấy bước, trong lòng run sợ nhìn Lăng Khả Nhi trước mặt, giọng yếu xìu: “Những lời vừa rồi không phải cố ý.....dĩ nhiên, nếu như cậu muốn thoải mái một chút.... .......Khả Nhi, không nên dùng ánh mắt ấy nhìn mình.” Mạnh Bạch cảm thấy Lăng Khả Nhi lúc này có chút đáng sợ, không phải có chút mà là cực kỳ.

Trong ấn tượng của Mạnh Bạch, Lăng Khả Nhi là một cô gái không quá quan tâm để ý, cô rất ít khi tức giận với người khác, xem như chọc giận cô, cô cũng chỉ lộ ra nụ cười cùng giọng nói ngọt ngào, nhưng bây giờ thì sao? Lăng Khả Nhi có gì đó không đúng......

[Báo động! Báo động! Người sử dụng tiến vào trạng thái đen tối! Xin khống chế cảm xúc! Xin khống chế cảm xúc!]

[Báo động! Báo động! Xin người sử dụng khống chế cảm xúc!!]

[Báo động!! Hình thức đen tối sắp khởi động! Xin khống chế cảm xúc! Khống chế cảm xúc!]

[Báo động!! Hình thức đen tối sắp khởi động! Xin khống chế cảm xúc! Khống chế cảm xúc!