Tử Thư Tây Hạ

Quyển 3 - Chương 17: Sói và chim ưng




Stephen thầm kinh ngạc, đây là nơi nào? Giống như một căn cứ bí một, khí hậu rất nóng, cố thể đi thuyền tới. Stephen dựa vào kinh nghiệm đã hai lần tới đây mà tức tlốc đưa ra phán đoán; nhưng rốt cuộc anh la chỉ có thể đoán: đây là một hòn đảo nhiệt đới, mà vẫn không thể phán đoán được vị trí cụ thể của nó.

1

Đường Phong, Hàn Giang và Makarov nghe xong câu chuyện của Stephen thì đều vô cùng kinh ngạc. “Hóa ra cuộc bán đấu giá đó là do tên Tướng quân đó bày ra!”, Đường Phong ngạc nhiên nói.

“Như vậy thì đã có thể giải thích cho những gì mà Vương Khải làm rồi, hắn ta là người của Tướng quân, bởi vậy cái bẫy đó đã được giăng ở Hoa Bảo!”, suy nghĩ của Hàn Giang lập tức rộng mở.

“Nhưng còn thế lực của bên kia đâu? Không phải là Stephen, cũng không phải là Tướng quân, trước đây chúng ta đã từng phân tích rằng, trong cuộc bán đấu giá đó vẫn còn một thế lực khác. Tề Ninh tự sát là do phải chịu áp lực từ cả hai thế lực đó, một bên là Vương Khải đại diện cho Tướng quân, còn một bên là ai?”, Đường Phong nhanh nhạy cảm giác thấy vấn đề.

“Lẽ nào là Lương Vân Kiệt?”, câu hỏi của Đường Phong khiến tư duy vừa mới thông suốt của Hàn Giang lập tức tắc nghẽn, anh vô thức quay lại nhìn vào Makarov.

“Hàn! Cậu nhìn tôi làm gì vậy? Cậu lại nghi ngờ là chúng tôi phải không?”, Makarov kêu lên.

“Cháu không nghi ngờ bác, có lẽ chính là Lương Vân Kiệt. Lương Vân Kiệt ra giá rất cao cho Te Ninh, Te Ninh không cưỡng lại được sự hấp dẫn đó, nên đã cầm tiền của Lương Vân Kiệt, nhưng lại không sao mở miệng được với Vương Khải và Tướng quân nên đành phải tự sát!”, Hàn Giang thấy lão Mã nổi cáu nên liền vội vàng dập hỏa.

Đường Phong thấy bộ dạng Hàn Giang như vậy liền cười đau khổ: “Nhưng vẫn còn rất nhiều vấn đề vẫn chưa sáng tỏ, ví dụ như cái chết của Lương Vân Kiệt..

Hàn Giang được Đường Phong nhắc nhở như vậy bèn hỏi Stephen: “Đúng! Đây là một vấn đề quan trọng.

Anh đã giểt Lương Vân Kiệt phải không?”

“Không! Lương... Lương Vân Kiệt là do Tướng quân sai người giết, ông ấy nói... nói rằng Lương Vân Kiệt rất quan trọng, ông tự phái người giải quyết, bởi... bơi vậy tôi đã không tham gia”, Stephen nói.

“Trên người anh có hình xăm không?”, Makarov đột nhiên hỏi.

“Hình xăm?”, Stephen hơi sững người một chút, nhưng rõ ràng là anh ta hiểu ý Makarov rất nhanh, “Không! Không có, rất tiếc, quân của tôi đã bị bắn chết sạch tại Hồng Kông rồi!”

“Thảo nào từ Khương Trại trở đi, đối thủ của chúng tôi thực lực mạnh hơn hẳn!”, Hàn Giang nhớ lại.

“Không sai! Đó là quân của Tướng quân, quân của ông ta quả thực rất lợi hại. Còn cái hình xăm đó...”, Stephen lại chìm sâu trong hồi ức.

2

Quân lực của Stephen tại Hồng Kông hầu như đã chết gần hết; khi anh ta hồn xiêu phách lạc chạy trốn lên tàu của Tướng quân, thì được một người đàn ông cao gầy đến đón anh. Stephen nhìn gã tây trên ghế sô pha, tóc bạc xám, hố mắt sâu hoắm, đeo kính, nho nhã. Anh ta không đoán được chính xác tuổi của người này, nhưng anh ta nghĩ người này ít nhất cũng phải ngoài 50 tuổi. Nếu như đặt người đàn ône này vào bất cử trườne đại học nào của Mỹ, thì đều là một hình tượng giáo sư chuẩn mực.

Người đàn ông này cũng đang nhìn Stephen. Stephen

bị ông ta nhìn tới nỗi sởn da gà nên mở miệng trước: “Ông

chính là Tướng quân?”

Người đàn ông rất hào hiệp, cười cười: “Không! Anh không được gặp Tướng quân đâu.”

“Vậy ông là ai?”

“Anh có thể gọi tôi là giáo sư, cũng có thể gọi tôi là White!”

“White? Giáo sư? Giáo sư White!”, Stephen lục soát thông tin trong đầu về giáo sư White này.

“Tướng quân rất thất vọng về lần hành động này của chúng tôi phải không?”, Stephen cố ý ra vẻ vô tư.

Người tự xưng là White nhún vai: “Đúng là có chút thất vọng, nhưng... nhưng tất cả những điều này đều trong dự liệu cả rồi.”

“Trong dự liệu? Tướng quân biết trước lần này chúng tôi sẽ thất bại sao?”

“Đương nhiên là Tướng quân hi vọng rằng anh sẽ thành công, nhưng những thuộc hạ dưới trướng anh thì ông chẳng hi vọng gì cả”, White châm một điếu xì gà lên.

“Người của tôi đều chết hết cả rồi, hiện giờ tôi chẳng còn giá trị gì với các người nữa! Vậy các người định xử lý tôi và Fanny thế nào đây?”, Stephen cố tỏ ra bình tĩnh.

“Ngược lại hoàn toàn. Ban nãy tôi nói rồi đấy, vốn dĩ Tướng quân chẳng hi vọng gì vào đám người của anh cả, lần này người của anh chết hết rồi, như vậy lại có ích cho việc hợp tác giữa anh và chúng tôi. ít nhất, anh cũng không điên rồ ngạo mạn như trước nữa, anh sẽ phải ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của chúng tôi!”, White tự tin nói. I

Stephen đã bắt đầu hiểu ra vốn của mình đã cạn, giờ thì không còn tư cách để mặc cả với Tướng quân nữa. Từ nay, số phận của anh ta và Fanny đành phải nghe theo sự sắp xếp của ông ta. Lúc này, gã White đó lại bắt đầu mở miệng: “Stephen, tôi biết trong lòng anh đang nghĩ gì, anh không phải lo lắng. Nói thật với anh nhé, thực ra Tướng quân đánh giá anh rất cao. Anh phải biết rằng Tướng quân đã già rồi, ông rất muốn tìm một người như anh để tiếp quản.”

“Một người tiếp quản giống như tôi?”, Stephen giật thót tim.

“Không sai, Tướng quân không mong muốn đội ngũ mà ông dốc sức bồi dưỡng này, mấy trăm năm sau sẽ tan tác sụp đổ. Ông cần một người lãnh đạo trẻ tuổi, có năng lực, đầu óc vừa thông minh, lại có thể dốc hết tâm huyết phục vụ tổ chức.”

“Tổ chức? Các anh là tổ chức gì vậy?”

“Một tổ chức lâu đời, một tổ chức có lịch sử lâu đời hơn cả cục tình báo và FBI!”, nói xong, người đàn ông tên White cởi áo sơ mi của mình ra, Stephen ngạc nhiên phát hiện ra sau lưng White là một mảng hình xăm: một coi sói hoang ngửa cổ kêu hú và trên mình sói có đậu một con chim ưng.

Stephen run lên bần bật, “Đây... đây là...”, Stephen bỗng nhớ ra điều gì đó.

“Stephen, tôi nghĩ đây kliông phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy hình xăm này, trên người cha anh cũne có hình xăm như vậy!”, White chầm rãi cài cúc áo lại.

“Chaế..”, Stephen nhớ lại lúc nhỏ cùng tắm chung với cha, phía sau lưng cha cũng có một hình xăm như vậy, chỉ có điều nhỏ hơn của White, nhỏ hơn rất nhiều.

“Sao rồi? Nhớ ra chưa?”

“ừm, nhớ ra rồi. Nhưng sao cha tôi lại cùng hội với các anh được?”, Stephen cảm thấy khó hiểu.

“Cha anh chắc chắn đã từng kể cho anh nghe câu chuyện về Hắc Lạt ma phải khône?”, White hỏi lại Stephen.

“Cha tôi đã nhắc tới người này trong bức thư trước lúc lâm chung”.

“Năm đó, để thuộc hạ tuyệt đối trung thành với mình, và cũng để tiện liên lạc, Hắc Lạt ma đã xăm lên người tất cả bọn họ hình xăm này. Thời đó không được văn minh như bây giờ, đều phải dùng dao và kim châm để khắc lên người. Nghe nói, hình xăm này bắt nguồn từ tô-tem của một bộ lạc thần bí đến từ vương triều Tây Hạ. Người trong bộ lạc đó tin rằng: nếu xăm hình này lên người trẻ sơ sinh thì sẽ khiến đứa trẻ có được sức mạnh của sói và chim ưng, sẽ mạnh mẽ, tinh nhanh, dũng cảm và không chịu khuất phục như sói và chim ưng vậy”, White giải thích.

“Bởi vậy nên trên người ông nội và cha tôi đều có hình xăm này?”, Stephen đã hiểu ra đôi chút.

“Nói tới ông nội anh, ông ấy là một người rất giỏi.

Ông đã giết chết Hắc Lạt ma và trở thành thủ lĩnh thứ hai trong tổ chức của chúng tôi, nhưng sau này ông nội anh vẫn chưa đạt được tâm nguyện, thì đã mất tích trong chuyến đi tới Xuyên Tây.”

“Không! Cha tôi kể rằng ông nội đã chết ở đó.”

“Tướng quân đọc thư cha anh viết cho anh mới biết điều đó. Sự biến mất của ông nội anh, cùng hàng loạt những sự kiện sau đó, đã khiến cho tổ chức của chúng tôi bị ảnh hưởng nặng nề, đồng loạt ngừng trệ hàng loạt hoạt động. Mãi sau này, khi Tướng quân đứng lên thì tổ chức của chúng tôi mới khôi phục lại nguyên khí như ngày hôm nay, đồng thời còn lớn mạnh hon. Tổ chức của chúng tôi đã vươn ra được rất nhiều những vùng đất khác trên thế giới, thành viên cũng thực sự được quốc tế hóa”, White nói tới đây, vẻ mặt đầy tự hào.

“Ra là như vậy!”, Stephen bắt đầu sáng tỏ hon, “Nhưng tại sao cha tôi lại phải trốn tránh các anh?”

White cười cười: “Đó là bởi ông đã hiểu lầm Tướng quân, ông lại còn sợ hãi nữa, lại nhát gan, mà quên mất lời thề năm xưa.”

“Lời thề?”

“Đúng vậy! Hiện giờ, chính anh, Stephen phải thực hiện lời thề năm đó!”, White nói xong liền đứng dậy.

“Lời thề năm xưa?!”, Stephen kinh ngạc nhìn White, sau lưng anh ta là bốn gã vạm vỡ đang tiến đến.

“Stephen, cả cô gái xinh đẹp nữa, hai người hãy đi theo họ, họ sẽ đối đãi tử tế với hai người...”, White chậm rãi nói.

“Các người định làm gì?”, Stephen kêu lên, hai gã vạm vỡ thấy Stephen không nghe lời liền kẹp lấy anh.

Hai gã còn lại thì áp giải Fanny, đưa họ tới một căn buồng kín dưới đáy tàu. Ở đây chỉ có hai chiếc giường, L * ngoài ra chẳng có gì cả. Hai gã vạm vỡ trói hai người lên hai chiếc giường rồi lui ra. Đèn trong phòng tối dần xuống, J Stephen hoảng hốt nhìn xung quanh. Anh ta không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện khủng khiêp gì đây.

3

Cửa mật thất bật mở, White bước vào, ông ta ăn mặc khác hẳn ban nãy. Stephen không biểt ông này mặc trang phục gì trên người... tóm lại là một bộ trang phục kì dị mà anh ta chưa từng thấy bao giờ.

White đứng trước mặt Stephen và Fanny, hai mắt nhắm nghiền, miệng bắt đầu lẩm bẩm. Stephen cố gắng nghe xem White lẩm bẩm những gì, nhưng nghe mãi vẫn không hiểu, không phải tiếng Anh, cũng không phải tiếng Trung Quốc. Anh ta chỉ cảm thấy miệng White lắp bắp càng lúc càng nhanh, giọng điệu cũng càng lúc càng nhanh. Stephen hoảng hốt trợn trừng đôi mắt nhìn White, hình như những gì thốt ra từ miệng White không phải là ngôn ngữ mà là huyết chú đáng sợ. Stephen không chịu nổi nữa, anh ta muốn thoát khỏi sợi dây trói trên người nhưng không cựa quậy được, cho tới khi anh ta và Fanny từ từ nhắm mắt lại...

Khi Stephen tỉnh dậy, anh ta phát hiện ra mình và Fanny vần bị giam trong mật thất, tàu đang lắc mạnh, sợi

dây trói trên người đã được cởi ra. Sau một cú lắc mạnh, Stephen và Fanny đều bị lăn xuống giường. Stephen vội vàng đỡ Fanny dậy, nhưng anh ta thấy trên người Fanny không biết từ lúc nào bỗng xuất hiện một hình xăm, chính là hình vẽ đáng sợ đó.

Stephen đã hiểu ra, anh ta vội vàng kiểm tra cơ thể mình và kinh ngạc khi phát hiện ra sau lưng mình cũng xuất hiện một hình xăm lớn, hình vẽ đáng sợ đó còn to hơn rất nhiều hình vẽ trên người Fanny.

Bàn tay mềm mại của Fanny chạm lên lưng Stephen, cơ thể Stephen run rẩy. Anh ta quay ngoắt người lại, ôm lấy Fanny,thấy trong mắt cô lộ ra ánh nhìn hoảng hốt nên vội vàng an ủi: “Đừng lo, mọi thứ rồi sẽ qua thôi!” Mọi việc rồi cũng sẽ qua! Stephen và Fanny khó nhọc chịu đựng trong căn mật thất một ngày một đêm; trong khoảng thời gian đó, ngoài người ra vào đưa cơm ra thì cũng chẳng có ai đi vào.

Cuối cùng, White lại tới. “Sao rồi? Ngủ ngon chứ?”, White tươi cười.

“Không ngon!”, Stephen gào lên.

“Đừng nóng giận, khi nào chúng ta tới nơi thì chắc chắn anh sẽ thấu hiểu cho nỗi khổ tâm của chúng tôi thôi!”, White cười rồi quay lại gật đầu với hai gã vạm vỡ.

Stephen không biết White định làm gì, nhưng theo phản xạ anh ta lùi lại một bước. “Đừng lo lắng, Stephen, chúng tôi ở đây có một quy tắc nhỏ, tạm thời anh chưa được phá vỡ quy tắc này!”, White giải thích.

“Quy tắc?!”, Stephen vẫn đang kinh ngạc thì hai gã vạm vỡ đó đã bịt mắt anh ta và Fanny lại. Stephen và Fanny bị đưa lên bờ, sau đó lên một chiếc trực thăng, rồi sau khi bay được hơn chục phút thì chiêc trực thăng từ từ hạ cánh, đồ lại trên mặt đất.

Khi chân Stephen chạm lên mặt đất thì anh ta đã đoán được ra đây chính là nơi mà lần trước Tướng quân đã gặp hai người. Stephen và Fanny được gỡ bịt mắt ra, sau một lúc thích ứng, hai người họ mới nhìn rõ cảnh vật xung quanh. Ở đây là một khoảnh sân bằng phẳng nằm trọn trong quần thể núi để hạ cánh trực thăng, phía xa xa là một mặt hồ yên ả, bên hồ là một dãy nhà tọa lạc; còn phía bên kia hồ là một sân huấn luyện lớn, có đủ các chướng ngại vật, vũ khí huấn luyện, hầu như tất cả những công cụ dùng để huấn luyện lính đặc công ở đây đều có.

Stephen thầm ngạc nhiên, đây là nơi nào? Giống như một căn cứ bí mật, thời tiết rất nóng, lại phải đi tàu mới có thể tói được. Stephen đã dựa vào kinh nghiệm hai lần tới đây để nhanh chóng phán đoán, nhưng cuối cùng thì anh ta chỉ có thể đoán được rằng: đây là một hòn đảo nhiệt đới, mà vẫn không thể đoán được vị trí cụ thể của nó.

Stephen và Fanny lại bị đưa vào gian mật thất, mà lần trước họ gặp Tướng quân. Hai người căng thang nhìn vào bóng tối. Họ không thể xác định được ỏ" đó có người hay không, không biết Tướng quân đã ngồi đó rồi chằm chằm nhìn hai người hay chưa...

4

Trong mật thất, không chút động tĩnh, Stephen có thể nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch. Mãi lâu sau, trong bóng tối rốt cuộc đã vang lên giọng nói của Tướng quân, vẫn là giọng nói có chút khàn khàn già cỗi đó: “Stephen, rất vui được gặp cậu!”

Tuy đã chuẩn bị trước tâm lý, nhưng Stephen vẫn giật bắn mình. Anh ta không hề nghe thấy bất cứ tiếng bước chân, tiếng mở cửa và tiếng thở nào. Lẽ nào Tướng quân đã nấp sẵn trong bóng tối quan sát họ từ nãy?

“Không! Tôi chẳng vui vẻ gì cả. Nếu đã là hợp tác thì tại sao lại đối đãi với tôi như vậy, hình như ông không tin tôi!”, Stephen bất mãn nói.

“Stephen, cậu đa nghi quá!”, nói xong, Tướng auân cười vang, “Gần như tất cả những người tới đây đều bị bịt mắt. Cậu phải hiểu rằng, việc mà chúng ta làm là việc nguy hiểm nhất trên thế giới này, bởi vậy ta không thể không cẩn thận.”

“Nhưng trên tàu, cái gã White đó đã bắt chúng tôi gia nhập vào tổ chức của các ông, còn...”

“Stephen, cậu phải nói là ‘tổ chức của chúng ta’!” Tướng quân ngắt lời Stephen.

“Vậy chúng ta đều là người nhà rồi! Tôi nghĩ nên tin tưởng và tương trợ lẫn nhau.”

“Tin tưởng tương trợ, khà khà! Trên đời này đầy rẫy tội ác và sự lừa lọc, tin tưởng tương trợ lẫn nhau ta cũng gặp rồi, nhưng bây giờ thì không còn nhiều đâu!”

“Được thôi, tôi có thể bỏ qua cho sự thô lồ của các ông.

Vậy lần này ông mời chúng tôi tới đây lại định làm gì?”

“Vì cậu đã gia nhập với chúng ta rồi thì phải tham gia b huấn luyện cùng chúng ta”, Tướng quân dừng lại một lúc nói tiếp, “Ta nghĩ White đã nói với cậu rồi, hiện giờ ta đang chính thức tìm người kế vị. vốn dĩ ta cũng có một người kế vị, ta đã huấn luyện cho cậu ta rất nhiều năm nay, nhưng sau đó đã xảy ra biến cố. Bởi vậy, hiện giờ ta phải lựa chọn một người kế vị khác, cậu là một trong những người đó.”

“Người kế vị? Nói như vậy thì tôi vẫn còn có đối thủ cạnh tranh sao?”

“Dĩ nhiên!”, nói xong, trong bóng tối vang lên hai tiếng vỗ tay lanh lảnh.

Ngay sau đó, cánh cổng sau lưng Stephen liền mở ra,

White và một thanh niên trẻ tuổi bước vào.

“Các cậu có thể làm quen với nhau một chút!”, Tướng quân nói.

“Tôi là Tymoshenko!”, thanh niên đó đưa tay phải về phía Stephen.

Stephen và Tymoshenko lịch sự bắt tay nhau. Lúc này, Tướng quân lại nói: “Kệ tranh ngọc bán đẩu giá tại Bắc Kinh chính là nhờ công của Tymoshenko. Cậu ấy cùng chung lý tưởng với ta, hơn nữa cũng đã phục vụ cho

Tổ chức của chúng ta một thời gian dài, nhưng ta vẫn còn có điều chưa hài lòng về Tymoshenko. Tóm lại mà nói thì hai người các cậu đều có những ưu khuyết điểm riêng, bởi vậy, chọn lựa một trong hai cậu làm người kế vị vốn không phải là việc dễ dàng.”

Stephen đã hiểu ra đôi chút, sự việc đã đến nước này, anh ta bỗng cảm thấy làm theo kế hoạch mà Tướng quân vạch ra ình có lẽ là một lựa chọn khá ổn. Những ngày tháng sống trong nơp nớp lo sợ trước đây đã khiến anh ta chán ghét. Anh ta muốn đem tới cho Fanny một cuộc sống tốt và ổn định, không giống như trước đây là bắn bắn giết giết, hết ngày này qua tháng khác. Mặc cho đây có phải là tổ chức gì đi chăng nữa, với lực lượng của Tướng quân thì làm xong vụ này, có lẽ cũng có thể đủ để mình chấm dứt cuộc sống trước kia.

Ngầm đi nghĩ lại, một bức tranh tươi sáng đã dần dần mở ra trước mắt Stephen... Lúc này anb ta đã quên mất những lời cảnh tỉnh của cha, mà quyết tâm dồn hết tâm huyết phục vụ cho Tướng quân, muốn cạnh tranh vị trí người kế nhiệm với Tymoshenko.

Tướng quân khẽ ho vài tiếng, rồi nói tiếp: “Sau này đều trông vào những biểu hiện của cả hai, còn sắp xếp cụ thể thế nào White sẽ nói với các cậu sau!”, Tướns quân nói xong, bóng tối bỗng chìm trong im lặng. Stephen trông thấy Tymosheiiko và White cung kính nhìn vào bóng tối mà cảm thấy có chút nực cười, nhưng khône dám cười thành tiếng.

Vài phút sau, Stephen nghe thấy một tiếng động khe " khẽ. Mật thất lộ ra vài tia sáng, ngay sau đó, ánh sáng này l e càng lúc càng nhiều, càng lúc càng sáng, Stephen phát hiện rèm cửa sổ của mật thất đang từ từ được mở ra.

5

Tấm rèm cửa dày cộm từ từ được kéo ra, ánh nắng ấm áp rọi vào, lúc này Stephen mới nhìn rõ nơi vốn được gọi là mật thất, là một căn phòng hội nghị rộng rãiỂ

Phòng hội nghị sát cạnh hồ, phong cảnh rất đẹp, Stephen bị cảnh đẹp trước mắt lôi cuốn. Đột nhiên bên ngoài cửa sổ rền vang tiếng súng, theo phản xạ Stephen định rút súng ra, nhưng lúc này anh ta mới nhớ rằng lúc trên tàu mình đã bị tước mất súng.

White bỗng xuất hiện sau lưng Stephen, vỗ vồ vai anh ta nói: “Đừng lo, Stephen, thư giãn đi, đây chỉ là đội ngũ của chúng ta đang tập huấn thôi!”

“Tập huấn giống hệt như lính đặc chủng sao?”, xuyên qua cửa sổ, Stephen trông thấy mấy chục người mặc đồ đen đang tập luyện, có người đang tập đấu vật, có người đang tập tấn công đối kháng.

“Đúng, có những huấn luyện mà ở mức độ nào đó còn nghiêm khắc hơn cả lính đặc chủng!”, White nói.

“Sao lại phải tiến hành huấn luyện nghiêm khắc như vậy?”, Stephen không hiểu.

“Bởi vì chúng ta sắp phải đối diện với hoàn cảnh vô cùng khắc nghiệt, đối diện với những nguy hiểm còn vượt xa cả sức tưởng tượng của chúng ta.”

“Tôi đã từng ở trong binh chủng không quân, với con mắt của tôi thì trình độ huấn luyện của các anh rất cao. Nhưng tôi vẫn không hiểu, lẽ nào những nguy hiểm mà chúng ta sắp phải đối diện còn lớn hơn cả những nguy hiểm của lính đặc chủng Mỹ sao?”

“Stephen! Hiện giờ tôi rất khó miêu tả cho anh biết những nguy hiểm mà chúng ta phải đổi diện trong vài câu nói, sau này dần dần anh sẽ hiểu!”, White dừng lại, quay người ngồi xuống, nói tiếp: “Stephen, tuy anh đã từng phục vụ trong không quân của quân đội Mỹ, nhưng đừng đem sự ngạo mạn của họ tới đây. Anh phải biết là trên đời này vẫn còn rất nhiều đội ngũ còn lợi hại hơn cả quân đội Mỹ, ví dụ như đối thủ của chúng ta.”

“Ý anh muốn nói tới những người mà tôi gặp tại Hồng Kông?”

“Đúng! Nhưng chúng chỉ là một phần của nguy hiểm mà thôi!”, White ra hiệu ọi người ngồi xuống.

Đợi mọi người ngồi xuống xong xuôi, White mở một tập tài liệu dày cộm, lấy một xấp hồ sơ trong đó ra, rồi nói với mọi người: “Tiếp theo chúng ta sẽ phải nghiên cún một chút về đối thủ của chúng ta.”

Stephen đón tập hồ sơ trong tay White. Trong tập hồ sơ này, anh ta lần lượt nhìn thấy ảnh và thông tin cơ bản I của Đường Phong, Hàn Giang, Triệu Vĩnh, giáo sư La Trung Bình, Lương Vân Kiệt, Lương Dũng Tuyền, Lương Viện, Yelena và Makarov.

“Hãy nhớ kĩ những người này! Sau này các anh không tránh được việc phải đối mặt với họ đâu!”, White nói.

Trí nhớ của Stephen rất tốt, anh ta mau chóng đọc xong những tài liệu này, nghi ngờ nói: “Nhân viên của lão K vốn không đầy đủ! Tuy Hàn Giang là người chỉ huy của lão K nhưng tại sao chỉ là K2, vậy rốt cuộc K1 là ai?”

White nhún vai: “Tôi cũng phát hiện thấy vấn đề này, nhưng chúng ta chỉ nắm được từng này tin tình báo, còn nếu các anh muốn biết nhiều hơn, thì phải dựa vào chính các anh thôi.”

“Trong hồ sơ có nhắc tới chuyện Lương Vân Kiệt và Makarov từng tham gia đội thám hiểm, tôi...”, Stephen bỗng nhớ tới “châu lục chết chóc”, “ma quỷ”... mà cha anh ta trước khi chết đã không ngừng gào thét... Lẽ nào cha cũng liên quan tới đội thám hiểm năm đó?

“Stephen, anh định nói gì vậy?”, White hỏi.

“Trước khi qua đời, cha tôi không ngừng gào thét ‘châu lục chết chóc, ma quỷ’ gì đó. Hơn nữa trong thư cha tôi đã tòng nói rằng, sau khi chính phủ Quốc dân bại trận chạy tới Đài Loan, cũng vì muốn hóa giải bí mật của kệ tranh ngọc, nên ông đã chủ động ẩn nấp tại đại lục, như vậy cũng có nghĩa là, rất có khả năng những năm 50 thế kỷ trước, cha tôi đã sinh sống tại Trung Quốc đại lục. Lẽ nào ông cũng liên quan tới dội thám hiểm Trung - Liên đó?”, Stephen nói ra những nghi vấn trong lòng.

Những gì Stephen nói đã khiến White và Tymoshenko trầm ngâm im lặng. Mãi lâu sau, Tymoshenko mới lên tiếng: “Stephen, cha anh có kể cụ thể cho anh nghe về cuộc sống của ông tại Trung Quốc đại lục những năm 50 của thế kỷ trước không?”

“Không. Ông chưa bao giờ kể cho tôi những chuyện trong quá khứ, chỉ trong bức thư trước lúc lâm chung, ông mới kể lại sơ lược về chuyện cũ mà thôi.”

“Được rồi! vấn đề này chúng ta để đỏ, sau này hãy thảo luận. Bây giờ nói chuyện trước mắt đã, Stephen, đọc xong những tài liệu về những người này, chắc là anh đã hiểu về cái gọi là nguy hiểm mà tôi nói ban nãy. Nhìn đối thủ của chúng ta mà xem, thực lực không xoàng phải không! Hơn nữa đây chỉ là một phần nguy hiểm mà chúng ta phải đối mặt mà thôi!”, White nghiêm túc nói.

“Đúng vậy! Từ tình hình ở Hồng Kông và những tài liệu này cho thấy, đối thủ của chúng ta thực lực không thường, nhưng điều này ngược lại lại khiến tôi yên tâm.”

“Ồ?”, White không hiểu.

“Điều đó cho thấy những thuộc hạ của tôi rõ ràng không phải là đối thủ của họ, nên tôi thua cũng không cảm thấy mất mặt! Tói đây phải xem đội ngũ mà Tướng quân huấn luyện ra sao. Tôi tin rằng nếu để tôi thống lĩnh đội quân này, thì chắc chắn có thể đánh bại đối thủ của chúng ta.”

“Được! Điều mà Tướng quân muốn chính là câu nói

này của cậu!”, White nắm nắm đấm nói.

“Vậy thì hành động bước tiếp theo của chúng ta sẽ thế nào đây?”, lúc này, bản thân Stephen cũng cảm thấy kì lạ, pao mình lại muốn đến Trung Quốc để đi tìm thành cổ Tây Hạ trong thuyền thuyết nhường vậy?

White mở tấm bản đồ ra, chỉ vào một vị trí trên đó, nói: “Bước tiếp theo, mục tiêu của chúng ta chính là đây - quần thể núi phía bắc Xuyên Tây, nghe nói rằng ở đây có bộ lạc cuối cùng của người Đảng Hạng sinh sống. Chúng ĩ £ ta phải đi trước hội Đường Phong, Hàn Giang, tìm thấy nhánh người Đảng Hạng của bộ lạc đó, trong tay họ chăc là đang nắm giữ một kệ tranh ngọc.”

“Anh cho tôi bao nhiêu người?”

“Tùy anh chọn! Hơn nữa, người của chúng ta đã mai phục sẵn ở đó rồi. Nếu họ phát hiện thấy người của lão K thì sẽ dụ họ tới Khương Trại, và tiêu diệt tất bọn chúng ở đó.”

“Vậy việc không thể chần chừ, chúng ta phải xuất phát ngay thôi!”, lúc này Stephen bắt đầu hiểu rằng tại sao cả đời ông nội và cha anh ta không dứt ra được khỏi kệ tranh ngọc. Hiện giờ bản thân anh ta cũng vướng vào việc này, không thể thoát ra được.

“Đợi đã! Stephen, đừng hấp tấp, trước khi anh đưa người đi, anh cũng cần phải tham gia huấn luyện đã.”

“Tham gia huấn luyện?”, Stephen không hiểu, “Lẽ nào tôi vẫn chưa đủ tiêu chuẩn?”

“Dĩ nhiên không phải vậy, tôi và Tướng quân đều đánh giá cao anh, nhưng anh phải đổ những người dưới phục anh. Bắt đầu từ mai, anh và Fanny sẽ giống như những lính thường khác, cùng tập luyện chung với họ, thể hiện thực lực trước mặt họ, mọi người ắt tự nhiên sẽ phục anh!”

Stephen không nghĩ mọi chuyện lại phức tạp đến vậy. Anh ta trầm ngâm một hồi: “Được! Quyết định vậy đi!”

“Stephen, nhớ kĩ, việc cậu đã thực sự trở thành một thành viên của chúng tôi, còn quan trọng hơn cả việc tự tập huấn bản thân!”, cuối cùng White không quèn nhắc nhở Stephen.

6

Bắt đầu từ ngày hôm sau, Stephen và Fanny đã tham gia huấn luyện với tư cách là binh lính thông thường. Kể từ sau khi phục viên khỏi quân chủng không quân, Stephen luôn giữ được phong độ tốt nhất, anh ta chưa từng hạ thấp yêu cầu đối với bản thân, cộng thêm cả những kĩ năng đã học được trong quân đội không quân trước đây, nên chẳng mấy chốc anh ta đã nổi bật lên trong đám binh lính đó.

Trong quá trình tiếp xúc với những gã áo đen này, Stephen dần hiểu được xuất thân của họ. Những người này, tuy đến từ các nơi khác nhau trên thế giới, nhưng phần lớn đều có chung một quá trình: từng phục vụ trong quân đội, sau đó đụng chạm tới pháp luật, phạm trọng tội! Đều do Cô" Tướng quân dùng các thủ đoạn để đưa họ tới đây. Những tín đồ liều mạng, vì chẳng còn con đường nào khác, đều ^ không thể không trung thành với Tướng quân, thề sống J chết cũng một lòng một dạ với ông ta. Một phần, vì họ, muốn báo ơn cứu mạng của Tướng quân, phần khác là vì đã bị những lời hứa về một tương lai tốt đẹp của Tướng quân lay động.

Sau vài tuần kết thúc huấn luyện, một buổi chiều, White tới sân huấn luyện, tuyên bo với mọi người về nhiệm vụ của Stephen, thậm chí còn trao tặng cho Stephen một huân Chương. Stephen cảm thấy dường như mình đang quay trở lại cuộc sống trong quân đội, anh ta nhìn những gã trai hừng hực sát khí trước mặt, và bỗng có cảm giác trống rỗng.

Trong lòng Stephen không biết nên vui hay nên buồn, nhưng khi anh ta nghĩ tới lời hứa tuyệt vời của Tướng quân thì lại trở nên xúc động. Cho dù không tìm thấy kho báu Tây Hạ đi chăng nữa, nhưng nếu thực sự có được đội ngũ này trong tay thì cũng có thể làm được vài vụ án kinh thiên động địa. Nghĩ tới đây, Stephen bất giác có động lực để phấn đấu. Anh ta đang tìm kiếm Tymoshenko, để muốn thử xem thái độ của người này thế nào. Tymoshenko là đối thủ canh tranh duy nhất của anh ta, nhưng anh ta lại không trông thấy bóng dáng của Tymoshenko đâu.

“Ra là thế, chẳng trách bọn áo đen đó lại lợi hại như vậy!”, Hàn Giang nghe xong những gì Stephen kể liền ngạc nhiên thốt lên.

“Bọn chúng còn có cả hồ sơ của chúng ta nữa chứ!” Đường Phong cũng thấy ngạc nhiên, “Hơn nữa, hóa ra tổ chức bí ẩn này ban đầu là do Hắc Lạt ma gây dựng nên! Thảo nào chúng ta đã nhìn thấy hình vẽ đó trên vách đá!”

“Tôi hiêu rôi, hai nét vẽ trên hình vẽ đó, nét vẽ có sớm hơn là từ thời Tây Hạ, nét vẽ màu đỏ thì rất có khả năng là do Hắc Lạt ma vẽ!”, Hàn Giang nói.

“Ở... ở đây cũng xuất hiện một gã White...”, Makarov miệng lẩm bẩm.

“Đúng vậy! Cái gã White này có phải chính là cái gã White mà bị Shchedrin bắt năm đó không nhỉ?”, Đường Phong ngạc nhiên nói.

“Không, không thể như vậy! Người Mỹ tên là White thì thiếu gì! Hơn nữa, người đó chưa chắc tên thật là White, không biết chừng chỉ là một biệt hiệu mà thôi, ông ta nói vậy là để cho Stephen gọi!”, Hàn Giang lắc đầu.

“Có khi nào White và Tướng quân cùng là một người không nhỉ!”, Makarov đột nhiên nghĩ ra.

“Tôi cũng từng... từng nghi ngờ như vậy, nhưng... theo quan sát của tôi thì họ... họ chắc không phải là một người!”, Stephen nói.

“Anh có biết căn cứ Tiền Tiến năm đó không?”, Makarov đột nhiên chất vấn Stephen.

Stephen không hiểu nhìn Makarov.

“Hoặc có thể nói là: anh đã từng nghe thấy White và Tướng quân nhắc tới căn cứ Tiền Tiến chưa?”, Makarov lại hỏi.

“Căn cư Tiền... Tiền Tiến gì cơ, tôi chưa... chưa. từng nghe thấy!”, Stephen mụ mị hết cả đầu óc.

“Lạ thật đấy, trên người đội ngũ của Tướng quân cũng có hình xăm đó, chúng đều có tố chất huấn luyện!”,

đầu óc Makarov tức tốc vận hành, ông đang tóm lấy từng chi tiết, hi vọng có thể móc nối những bí mật về Tướng quân mà Stephen kể, với căn cứ Tiền Tiến năm đó. Nhưng quả thực, ông không tài nào tìm ra được mối liên quan giữa tổ chức bí mật của Tướng quân và căn cứ Tiền Tiến năm nào; vì ngoài hình xăm và cái người Mỹ tự xưng là “White” đó ra, thì giữa chúng hình như chẳng có mối liên hệ nào nữa. Nhưng do mẫn cảm nghề nghiệp, được tích lũy bao năm, đã cảnh tỉnh Makarov: chắc chắn bên trong phải có mối liên quan nào đó, chỉ có điều... có điều bản thân mình vẫn chưa phát hiện ra mà thôi.

“Không phải Shchedrin nói rằng: tất cả những học viên năm đó đều chết hết rồi sao?”, Đường Phong an ủi Makarov, anh hiểu Makarov lo lắng điều gì.

“Nhưng cuối cùng Shchedrin đâu có tìm thấy toàn bộ thi thể của học viên!”, Makarov có chút thiểu não.

“Bác nghi ngờ đội ngũ của Tướng quân có liên quan tới những học viên năm đó?”, Hàn Giang hỏi lại.

“Không! Tôi không biết. Tóm lại, bên trong có quá nhiều nghi vấn cần phải được bóc gỡ!”, Makarov chìm sâu trong mâu thuẫn.

Im lặng một hồi, Hàn Giang bỗng nhắc nhở: “Mọi người có để ý thấy không, Stephen đã nhắc tới Tymoshenko.”

“Sao cơ?”, Đường Phong cũng chú tới ý tình tiết đó.

“Tướng quân nói rằng muốn chọn một, giữa Stephen và Tymoshenko, để trở thành người kế vị của ông ta. Nhưng bây giờ Tymoshenko đã chết rồi, vậy thì chắc chắn Stephen đương nhiên là người kế vị rồi?!”, nói đến đây, giọng Hàn Giang có chút châm chọc Stephen.

Stephen vừa nghe thấy vậy liền cuống lên, anh ta định nói gì đó nhưng chỉ ho vài tiếng. Mãi cho tới khi bình tĩnh trở lại, anh ta mới mở miệng: “Hàn Giang, anh không... không phải khích tôi đâu, thực ra là tôi bị lừa, người... người kế vị chết tiệt gì chứ. Có… có lẽ Tymoshenko đủ tư cách, nhưng chắc... chắc chắn không thể là tôi, nhưng tôi lại ngây thơ cả tin. Giờ... giờ thì tôi đã bắt đầu hiểu...hiểu ra huyết chú là cái gì, sức hấp dẫn của kệ tranh ngọc quả thực quá lớn... nó khién người ta mất hết tâm trí, mất hết lý trí... không thể biết đâu được là đúng là sai!”.

“Được rồi, bây giờ anh hiểu ra vẫn chưa muộn. Nhưng tôi không hiểu tại sao anh lại nói rằng Tymoshenko đủ tư cách, còn anh thì không? Lẽ nào ngay từ đầu Tướng quân đã lừa gạt anh?”, Hàn Giang không hiểu.

“Đúng! Ngay... ngay tò đầu ông ta đã lừa tôi, nhưng mãi sau này... tôi mới biết. Đó là sau khi tôi từ Saint Petersburg trở về...”, Stephen lại bắt đầu kể lại đoạn kí ức đau khổ.

7

Từ Saint Petersburg lạnh giá tuyêt rơi trăng trời trở về căn cứ bí mật ấm áp, mà lại là thập tử nhất sinh trở về, nhưng Stephen chẳng thấy dễ chịu chút nào. Anh ta lại thêm một lần thất bại, anh ta không biết Tướng quân có còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi hết lần thất bại này tới lần thất bại khác của mình hay không, nhất là lần này, việc Tymoshenko bị chết khiến Stephen vô cùng sợ hãi.

Sống cùng Tymoshenko một thời gian tại Saint Petersburg, anh ta biết rằng Tymoshenko là thuộc hạ cưng của Tướng quân, tâm tư kín kẽ, học thức uyên thâm; nhất là sự am hiểu về lịch sử và văn hóa Tây Hạ, thì chẳng được mấy người như Tymoshenko. Khuyết điểm duy nhất của Tymoshenko là anh ta không giỏi dùng vũ lực, nhưng điều đó không thể cản trở vị trí của Tymoshenko trong lòng Tướng quân.

Trong lòng Stephen thấp thỏm lo âu, Tymoshenko chết rồi, còn anh ta thì bỏ chạy về đây, vậy Tướng quân sẽ nghĩ thế nào đây? Stephen suy nghĩ rối bời, anh ta cùng Fanny lại bị đưa tới mật thất trong căn cứ.

Lần này, Stephen và Fanny đều cảm giác được là trong bóng tối có người, bởi vì người đó thở rất mạnh. Stephen không hiểu rốt cuộc tình hình này là thế nào, anh ta cũng không dám hỏi, mà chỉ cung kính đứng im một chồ, chờ đợi giọng nói của Tướng quân từ trong bóng tối vang lên.

“Stephen, lần này cậu đã khiến ta quá thất vọng, thực sự vô cùng thất vọng!”, giọng Tướng quân vô cùng nghiêm khắc.

Tim Stephen đập thình thịch, thấp thỏm theo giọng nói của Tướng quân, anh ta không hiểu tại sao mình lại cung kính e sợ con người được gọi là “Tướng quân”, mà chưa từng trông thấy mặt này. Anh ta cũng là người dạn dày kinh nghiệm, nhưng trước sự lạnh lùng của Tướng quân thì sự tự tôn của anh ta chẳng đáng giá lấy một xu. Rõ ràng, lần này anh ta nhận thấy sự thay đổi thái độ của Tướng quân, lạnh lùng hơn những lần trước rất nhiều, xem ra thất bại lần này quả thực đã kinh động tới ông ta.

“Tướng quân, mong ngài hãy lượng thứ, đáng lẽ chúng tôi đã có thể chiến thắng…”, Stephen ra sức thanh minh ình.

“Ta không muốn nghe lí do của cậu nữa, lần này chúng ta không những tổn hại mất mấy người giỏi, mà còn vĩnh viễn mất đi Tymoshenko. Cậu phải biết rằng, đối với chúng ta, Tymoshenko vô cùng quan trọng.”

Stephen hiểu rằng chắc chắn Tướng quân sẽ nhắc tới Tymoshenko, anh ta cũng không thanh minh nữa, mà đành phải nhẫn nhịn, nghe Tưóng quân trách mắng.

Tướng quân ngừng lại một lúc rồi nghiêm giọng nói

tiếp: “Mất đi Tymoshenko cũng đồng nghĩa với việc ta đã

mất đi cánh tay phải. Cậu ta tinh thông bao nhiêu là chữ

nghĩa như vậy, nhất là chữ cổ, bây giờ cậu ta không còn

nữa, thì cậu nói xem chúng ta phải tiếp tục sự nghiệp thế nào đây! Cậu có làm được không?”

Trước lời chất vấn của Tướng quân, quả thực Stephen không im lặng được nữa rồi, anh ta phản bác lại: “Tướng quân, xin cho phép tôi nói một câu, vấn đề lớn nhất trong thất bại lần này thực ra lại nảy sinh từ chính Tymoshenko.”

“Ồ?”, Tướng quân có vẻ bất ngờ khi Stephen dám cãi lai mình.

“Chính Tymoshenko đã để Misha sống sờ sờ ngay trước mắt anh ta bao nhiêu năm như vậy. Cuối cùng ông ta ta lại phát hiện ra bí mật của chúng ta, nên đã giúp Hàn Giang và Đường Phong giành chiến thắng. Nếu như lúc đó Tymoshenko thông minh một chút, để Misha vĩnh viễn biến mất, thì có lẽ đã không có thất bại ngày hôm nay!?”, tim Stephen đập loạn xạ, nhưng bề ngoài anh ta vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.

Phản bác của Tymoshenko bỗng khiến Tướng quân hạ hỏa. Trong bóng tối, ông ta im lặng hồi lâu, lâu đen nỗi Stephen bắt đầu hoài nghi Tướng quân có còn đây không?

Đột nhiên, Tướng quân lại mở miệng: “Stephen, cậu phải hiểu rằng, chỉ có ta mới đủ tư cách để đánh giá sai lầm của Tymoshenko. Hiện giờ chúng ta không nói tới sai lầm của Tymoshenko, mà là nói tới vấn đề của cậu.”

“Tôi thừa nhận tôi sai sót, nhưng mong ngài hãy cho tôi thêm một cơ hội, nhất định tôi sẽ không để ngài thất vọng!”, Stephen khẩn cầu.

Bóng tối lại im lặng hồi lâu, ba phút sau, Tướng quân mới cất lời: “Được! Ta có thể tha thứ cho cậu thêm lần nữa, nhưng lần hành động sau, ta sẽ phái một trợ thủ đi cùng với cậu.”

“Trợ thủ?” Stephen bồng có cảm giác vô cùng bất an, anh ta lập tức hiểu ngay ra ý đồ của Tướng quân.

Lần này, Tướng quân chẳng hề đấm tay nhưng cánh cửa sau lưng Stephen vẫn mở ra, một gã trọc đầu tiến đến. Stephen lại nhìn ra cửa, anh ta không trồng thấy White, chỉ có gã này bước vào.

Stephen nhìn lại người đàn ông này lần nữa, người da trắng, trọc đầu, mặc một bộ rằn ri cỡ đại, hình như xấp xỉ tuổi White, trông thỉ có vẻ rất yếu ớt, nhưng đôi mắt lại hừng hực có thần.

“Hi! Tôi là Stephen!”, Stephen chủ động đưa tay ra đầy thiện ý, nhưng người này lại chẳng buồn để ý tới, nên anh ta đành phải chán nản rụt tay về.

“Cậu có thể gọi vị này là ‘Đầu trọc!’”, lời Tướng quân lại vang lên trong bóng.

Đầu trọc? Stephen biết rằng gã bên cạnh mình chắc chắn không phải là loại xoàng, nếu xưng hô khiếm nhã như vậy, không biết có khiến gã này không vui hay không? Anh ta quay lại nhìn người này, ‘Đầu trọc’ cũng quay lại nhìn anh ta, lộ ra vẻ tươi cười khó coi, coi như là đã chào hỏi Stephen.

“Nhưng hai chúng tôi hợp tác hành động thế nào đây?”, Stephen không hiểu mình sẽ phải hành động thế nào cùng với cái gã đầu trọc này.

“Cậu chỉ cần lo việc của cậu, không cần chủ động liên lạc với Đầu trọc, tới khi nào cần thiết thì anh ta sẽ xuất "hiện giúp cậu hoàn thành nhiệm vụ!”, tuy Tướng quân nói vậy, nhưng Stephen vẫn cảm thấy cái eã “Đầu trọc” này là một rắc rối lớn.

8

Chẳng bao lâu sau, Stephen và Fanny đã nhận được lệnh của Tướng quân, mục tiêu tiếp theo chính là núi Hạ Lan. Stephen bắt đàu bắt tay vào chuẩn bị trang thiết bị tới núi Hạ Lan. Anh ta vừa chuẩn bị, vừa hỏi Fanny: “Gần đây em có nhìn thấy White không?”

“Không thấy! Kể từ khi quay lại đây, em đã không trông thấy White đâu cả!”, Fanny cũng cảm thấy khó hiểu.

“Em đã hỏi thăm được gì về gã Đầu trọc chưa?”, Stephen lại hỏi.

“Thời gian gần đây gã đó thường tập luyện trong căn cứ, nhưng chưa từng ừò chuyện với ai. Mấy lần em định bắt chuyện, nhưng hắn ta đều lờ em đi! Nhưng..

“Nhưng gi cơ?”

“Nhưng có lần em nghe thấy hắn ta chửi bậy, chửi bằng tiếng Nga!”

“Ồ! Như vậy tức là hắn ta là người Nga!”, Stephen lại nhớ lại những gì anh ta đã trải qua tại Saint Peterburg.

“Nhưng em chỉ nghe thấy mỗi câu đó, còn những cái khác thì chẳng biết gì cả!”, Fanny chán nản nhún vai.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, trong lúc Stephen đang nằm trên ghế sô pha nghỉ ngơi thì anh ta bỗng trông thấy một chiếc va li cũ kĩ dưới gầm giường. Đây là thứ mà lần trước White giúp họ mang về, nói là di vật của cha ở viện dưỡng lão, đồng thời còn mang tới cả bức thư mà cha viết cho anh trước lúc lâm chung.

Stephen kéo chiếc va li dưới gầm giường ra, phủi phủi bụi trên mặt va li đi, rồi mở nó ra. Sau khi White đưa chiếc va li này tới, Stephen đã từng kiếm tra qua một lần. Bên trong va li đều là những vật dụng bình thường, chẳng có thứ gì đặc biệt cả. Điều này cũng là lẽ thường tình, bởi White đưa nó về thì chắc chắn bọn họ đã lục tung nó lên rồi.

Stephen tiện tay quang những quần áo cũ ra, lật lật giở giở, rồi bỗng nhiên anh ta phát hiện ra dưới đáy vali có chút khác thường. Cách lớp da lót dưới đáy va li, anh ta trông thấy thấp thoáng chút vết tích kì lạ dưới lớp lót, giống như một bức tranh...

“Fanny, đưa kéo lại đây!”

Stephen dùng kéo cẩn thận cắt lớp lót trong chiếc va li ra, rồi lật lại thì thấy phía dưới lớp lót quả nhiên có thứ gì đó... Dưới lớp lót có khâu ba tấm bản đồ, đó là ba tấm bản đồ kho báu!

Stephen kinh ngạc phát hiện, hóa ra đây chính là bản đồ kho báu của Hắc Lạt ma. Tấm thứ nhất là tuyến đường tới kho báu trong núi Hạ Lan, tấm thứ hai là bản đồ bề mặt của chùa Hắc Thứu, tấm thứ ba thì chẳng đánh dấu gì cả, chỉ chằng chịt những đường vẽ ngoằn ngoèo quanh co. Stephen vẫn chưa hiểu ngay được hàm ý của tấm bản đồ thứ ba.

Stephen lại phát hiện ra bút tích của cha ở mặt sau của tấm bản đồ thứ hai:

Con trai, nếu lúc nào con gặp hoạn nạn, không thể giải quyết được công việc thì hãy dựa vào ba tấm bản đồ này để tìm thấy kho báu của Hắc Lạt ma để lại. Năm đó ông nội con đã giết chết Hắc Lạt ma, đoạt được kho báu của ông ta, rồi đem kho báu cất giữ trong động sâu của chùa Hắc Thứu, và đã vẽ bản đồ đánh dấu lại. Sau này cha và mọi người đã gặp đại nạn tại Thất sắc Cẩm Hải, cha chỉ thoát được thân còn bản đồ kho báu đã bị mất. Nhưng cha đã dựa vào trí nhớ để vẽ lại ba tấm bản đồ đó, sợ rằng cũng có chỗ không đúng, nên không thể vẽ hết ra cho con được. Nhớ kĩ, khi nào gặp hoạn nạn, không thể giải quyết được công việc, thì không nên tiếp tục nữa, nhớ kĩ! Hãy cẩn thận!

Stephen đọc xong những dòng này liền đưa cho Fanny. “Kho báu của Hắc Lạt ma!”, Fanny kinh ngạc.

“Khi nào gặp hoạn nạn, không thể giải quyết được công việc thì không nên tiếp tục nữa, nhớ kĩ!”, Stephen không ngừng lẩm bẩm, đột nhiên, anh ta vồ đầu một cái:

“Hiện giờ chính là lúc hoạn nạn của mình, không thể giải quyết được công việc.”

“Stephen, anh muốn đi tìm kho báu của Hắc Lạt ma?”, Fanny hỏi.

“Tại sao không chứ? Lẽ nào em không nhìn ra, kể từ khi chúng ta từ Saint Peterburg trở về, Tướng quân đã thay đổi thái độ với chúng ta. Nhất là cái chết của Tymoshenko đã khiến Tướng quân rất buồn. Hiện giờ anh càng lúc càng cảm thấy, người kế vị mà ông ta bày ra, chẳng qua chỉ là để dụ dỗ chúng ta bán sinh mệnh cho ông ấy, và rất có khả

năng Tymoshenko chính là người kế vị đã được chọn, mà chắc chắn không phải là chúng ta!”, Stephen vô cùng tức giận, đầu óc đã bắt đầu tỉnh táo ra.

“Bởi vậy, anh muốn nhân cơ hội tới núi Hạ Lan tìm kiếm kệ tranh ngọc lần này để tìm kho báu của Hắc Lạt ma?”

“Đúng! Sau đó chúng ta cũng không cần tới kệ tranh ngọc nữa, mà thoát khỏi sự khống chế của Tướng quân, mai danh ấn tích, cao chạy xa bay!”, Stephen càng nói càng phấn chấn. Anh ta thấy Fanny vẫn còn do dự, liền nắm ngay lấy tay phải của cô, “Em xem, cha anh đã tặng em chiếc nhẫn đeo trên ngón cái này, lúc đó anh thấy chiếc nhẫn này có chút kì dị, không giống đồ mỹ nghệ hiện đại. Bây giờ xem ra, rất có khả năng chiếc nhẫn này được cha đem về từ kho báu của Hắc Lạt ma.”

Fanny nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay cái, trong lòng cũng bắt đầu xốn xang; cuối cùng; hai người quyết định: chỉ chờ đợi chuyến đi tới núi Hạ Lan.

9

Stephen hồi tưởng xong, máu mũi bắt đầu ộc ra không ngừng. Đường Phong và Makarov vội vàng giúp anh ta câm máu. Mât một lúc lâu sau, Stephen mới cầm được máu, nhưng cơ thể anh ta đã rất yếu.

“Anh chính là khách trọ trong phòng phía đông phải không?”, Hàn Giang hỏi.

“Đúng vậy! Lần này tôi... tôi không mang nhiều người theo, chỉ có tôi và Fanny. Ban đầu chúng... chúng tôi lấy nhà trọ làm nơi dừng chân, căn cứ vào bản đồ để vào trong núi tìm kiếm..

“Nhưng tại sao chúng tôi chỉ tìm thấy một tấm bản đồ kho báu trong phòng anh?”, Đường Phong không hiểu.

“Bởi vì khi các... các anh phát hiện ra tấm bản đồ kho báu đó, thì chúng tôi đã... đã xác định được phạm vi của chùa Hắc Thứu rồi, bởi... bởi vậy tấm bản đồ đó không cần dùng tới nữa...”

“Thảo nào! Vậy hai tấm bản đồ còn lại trong người anh?”, Đường Phong hỏi tiếp.

“Hiện… hiện giờ không còn nữa rồi! Cái gã đầu... đầu trọc đó đã xuất hiện gần nhà trọ, không... không hiểu sao gã ta lại biết được kế hoạch của chúng tôi. Fanny vì bảo vệ tôi nên đã đánh nhau với gã đầu trọc đó, và bị hắn giết chết. Tôi chạy thoát được khi bị gã truy đuổi, theo... theo đánh dấu trên bản đồ tìm thấy được Tiền điện của Thượng Tự, nhưng không ngờ cái gã đó cũng bám theo...”. Stephen nói đứt quãng.

“Nhưng anh đã không vào Hậu điện. Tôi nói cho anh biết, ở đó chính là kho báu của Hắc Lạt ma!”, Đường Phong cắt lời.

Mắt Stephen bỗng bừng sáng lên, nhưng rốt cuộc vẫn tắt ngóm: “Điều đó đã... đã không còn liên quan gì tới tôi nữa rồi... còn tại sao... tại sao tôi không vào hậu điện là bởi... bởi vì đã xảy ra chuyện tại... tại tiền điện...”

“Xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì vậy?”, Đường Phong sốt sắng muốn biết trước khi họ tới đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng Stephen lại thoi thóp nhắm mắt lại, miệng anh ta khẽ mấp máy, nhưng không bật thành tiếng. “Được rồi! Đường Phong! Xem ra anh ta không ổn rồi!”, Hàn Giang khuyên Đường Phong.

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào? Rút lui hay là mở cánh cổng vòm này ra...”, Đường Phong vẫn chưa dứt lời thì bồng nhiên bên ngoài cổng vòm vang lên một tiếng động, ba người lập tức cảnh giác. Âm thanh đó càng lúc càng to. Đường Phong, Hàn Giang, Makarov cùng chụm súng lại, nòng súng của cả ba đều hướng về cống vòm. Họ không biết phía sau cánh cổng sẽ là gì, nhưng tất cả đều có cảm giác: một sự nguy hiểm khủng khiếp đang từng bước cận kề họ...