Tử Thư Tây Hạ

Quyển 3 - Chương 5: Lạc đường




Chân giẫm lên bùn đất nhão nhoét, một cảm giác kì lạ trào lên trong lòng Đường Phong. Anh lại đến trước chỗ có bức tranh trên vách đá đã xem lúc sáng, dùng đèn pin soi lên đó, từng chút từng chút một: Anh quan sát trên vách đá trước mặt một lượt lừ đông sang tây, rồi lại tìm từ tây sang đông... Nhưng điều khiến anh cảm thấy thảng thốt lúc này chính là bức tranh khổng lồ trên vách đá ban sáng, túc này đã biến mất!

1

Dù thế nào đi chăng nữa Đường Phong và Hàn Giang cũng không ngờ rằng, phía cuối khoảnh rừng lại là một bức tường đá như thế này. Họ đã nghĩ tới vực sâu, đã nghĩ tới thềm núi, nghĩ tới khe núi, nhưng lại không hề nghĩ tới tường đá.

“Sao lại thế này? Chuyện này thật khác thường!”,

Đường Phong đau khổ kêu lên.

Hàn Giang cũng vỗ mạnh vào tảng đá một cái, anh không tin rằng mọi chuyện lại kết thúc như vậy. Anh ngẩng đầu nhìn lên, vẫn không trông thấy đỉnh núi, tảng đá trước mặt rất cao, nhưng trực giác lại khiến anh tin rằng đây chưa phải là điểm cuối cùng của khu rừng.

Đường Phong cũng để ý tới bức tường đá kì dị này, anh cũng nảy sinh suy nghĩ giống Hàn Giang. Anh men theo tảng đá đi về phía bắc vài bước, phát hiện địa hình đang cao dần lên. Khi quay đầu nhìn lại, anh thấy nếu men theo tảng đá đi về phía nam thì địa hình sẽ thấp dần xuống. Đường Phong bắt đầu đã hiểu ra: “Chúng ta đi men theo tảng đá về phía bắc, có lẽ sẽ phát hiện được gì đó đấy!”

“Tôi cũng nghĩ vậy!”, ý kiến của Đường Phong cũng trùng với ý của Hàn Giang.

Vậy là hai người bước nhanh hơn, càng đi về phía bắc địa hình càng cao, nhưng bức tường đá bên cạnh họ lại không cao lên theo. Mãi cho tới tận khi họ có thể nhìn thấy vết tích của tảng đá.

“Phía trên tảng đá này hình như là một mặt phẳng!”, Đường Phong suy đoán.

“Hơn nữa còn là một mặt phang rất rộng”, Hàn Giang cũng nhận ra.

“Nhưng chúng ta vẫn không lên được, phải có bậc thang mới may ra...”

Đường Phong vừa nói dứt lời thì tảng đá bên cạnh đã rẽ ngoặt một cái, một dãy bậc thang bỗng hiện lên trước mắt hai người.

“Đúng là cuộc đời này không có con đường cùng!”, trong lòng Đường Phong vô cùng phấn khởi.

Tim Hàn Giang cũng đập rộn ràng. Hai người bước lại gần bậc thang đá, quan sát tỉ mỉ. Thang đá không dài, chừng mười lăm, mười sáu bậc, vết tích của bàn tay con người tạo nên còn rõ mồn một, nhưng không giống được tạo ra từ thời cận đại.

“Trên đó chắc chắn có thứ quan trọng, nếu không thì cô nhân năm đó không thể đục một lối bậc thang bằng đá ở trong núi sâu thế này!”, Đường Phong suy đoán.

Hàn Giang gật gù, hai người đều đang suy đoán về thế giới trên bề mặt tảng đá. Ở đó sẽ có gì nhỉ? Kệ tranh ngọc? Tổ kền kền? Cung điện của Hạo Vương? Hay chỉ là một mặt phẳng mà thôi?

Hai người cố gắng kiềm chế sự phấn chấn trong lòng. Đường Phong lao như tên bắn lên bậc thang đá, còn Hàn Giang thì thận trọng hơn, tóm ngay Đường Phong lại. Hàn Giang móc từ trong thắt lưng ra khẩu súng ngắn 92 của mình, lên nòng, đi trước. Anh ra hiệu cho Đường Phong đi sau mình, nhưng phút cuối cùng, Đường Phong vẫn khó lòng kìm nén sự tò mò trong lòng, gần như cùng lúc leo lên bậc thang với Hàn Giang.

Cuộc đời này có lẽ luôn là vậy, khi mà bạn càng hy vọng bao nhiêu thì thường cũng sẽ lại thất vọng bấy nhiêu. Cũng giống như ban nãy, khi họ đi bộ hơn tiếng đồng hồ trong rừng, vốn tưởng rằng đã kịch đường rồi, thì lại gặp ngay tảng đá khổng lồ. Hiện giờ thì tình huống y hệt lại xuất hiện, Đường Phong và Hàn Giang nghĩ ra bao nhiêu là khả năng, nhưng sau khi họ lao lên bậc thang đá, trông thấy phía trên chỉ là một bề mặt rộng rãi, một bề mặt thênh thang được tạo nên sát vách đá phía tây trên đỉnh núi phía bắc, mà không có một thứ gì khác.

“Thế này là thế nào? Phía trên hóa ra chẳng có gì cả!”, Hàn Giang không giấu nổi sự thất vọng.

“Lại là một mặt phẳng rộng lớn. Nhưng khác ở chỗ ở đây toàn là tường đá, không có rừng cây, cũng không có bất cứ di chỉ kiến trúc nào cả!”, Đường Phong quan sát qua mặt phiến đá dưới chân anh.

“Kền kền đâu? Hai con kền kền khổng lồ đó cũng không thấy đâu nữa?”

“Không thể tin được! Lẽ nào cổ nhân đục những bậc thang đá trong rừng rậm chỉ để leo lên đây hóng gió, ngắm cảnh?”, Đường Phong lắc đầu, anh đã cảm nhận được gió lạnh buốt ở đây.

“Ngắm cảnh cái đầu cậu ấy, gió... gió to thế này thì...”, một cơn gió to ào tới khiến Hàn Giang không mở nổi mắt.

Đợi cuồng phong qua đi, Đường Phong dần dần bình tĩnh lại, anh nhìn nền đá trống trơn xung quanh, rồi lại nhìn Hàn Giang: ‘Đã đến đây rồi, hay là cứ cẩn thận quan sát kĩ một chút, biết đâu có dấu vết mà chúng ta chưa phát hiện ra thì sao.”

“ừm, cũng đành phải vậy thôi!”, Hàn Giang gật gù.

Vậy là, hai người chống chọi với gió rét, bắt đầu quan sát một cách kĩ lưỡng bề mặt tảng đá quái dị này.

2

Đường Phong và Hàn Giang áng chừng mặt phẳng dưới chân khoảng năm sáu trăm mét vuông, là nửa hình tròn méo mó. Địa hình phía trên rộng mở, hai người đi men theo bề mặt tới tận sát vực núi. Vực núi phía dưới sâu thăm thẳm, Đường Phong chỉ mới thò đầu ra nhìn một cái mà đã cảm thấy trời đất quay cuồng.

“Cảnh sắc phía trước đẹp thật đấy!”, Hàn Giang chỉ rặng núi xanh ngút ngàn phía trước thềm đá thốt lên.

“Anh vẫn còn tâm trạng ngắm cảnh à?”, Đường Phong cười nhạt một tiếng.

“Thực ra tôi đang quan sát địa hình, nhìn cảnh vật phía trước lẽ nào cậu không phát hiện ra gì sao?”

“Phát hiện gì?”, Đường Phong quan sát kĩ một hồi, “Hình như chúng ta đã vượt qua rặng núi phía đông.”

“Đúng! Thảo nào chúng ta đi bao nhiêu lâu trong rừng như vậy, đã thế còn càng đi càng cao, không ngờ là đã vượt qua rặng núi phía đông cơ đấy!”

“Như vậy cũng có nghĩa là, hiện giờ chúng ta đã tới cạnh vực thẳm phía đông của đỉnh núi phía bắc?”

“Nhưng tôi vẫn không hiểu, ở đây xem ra chẳng có gì cả, những bậc thang đá mà người xưa đục đẽo lẽ nào là để mở một con đường sao? Phải nhớ rằng, ở đây không một bóng người, vốn dĩ không đáng để mở đường như vậy”, Đường Phong ưu tư nói.

“Ai mà biết được?”, Hàn Giang cũng làu bàu.

“Vậy tối nay chúng ta không về được rồi!”, Đường Phong vừa nghĩ tới việc vượt qua vách núi của vực sâu phía tây mà đau cả đầu.

Hai người tiếp tục men theo vách núi hướng về phía đông bắc. Đi được khoảng hơn ba chục bước, Đường Phong lại quay đầu lại nhìn đỉnh núi phía bắc. Anh bỗng nhiên phát hiện ra trên đỉnh núi phía bắc có một vách đá nhô ra, giữa vách đá còn có vài cái cây hình thù kì dị nghiêng ngả mọc ra.

Anh chỉ vách đá đó, nói với Hàn Giang: “Anh xem, mấy cái cây kia giống hệt như mấy cái cây cạnh chồ dựng lều.”

Hàn Giang cũng để ý thấy mấy cái cây: “Đúng là rất kì lạ, trên vách núi trống trơn hình như chẳng có cây cối gì cả, vậy mà mấy cái cây đó lại có thể mọc được!”

“Điều này cũng không lạ. Mấy cây đó chắc chắn là loài cây có sức sống mãnh liệt, chỉ cần chút dưỡng chất là chúng có thể sinh trưởng, giống như cây tùng trên dãy Hoàng Sơn vậy.”

“Vậy sao? Nhưng không nhìn ra trên đó có loại đất nào có thể cung cấp dưỡng chất cả.”

“Anh coi thường sức mạnh của tự nhiên quá đấy. Đừng tưởng đá cứng, đến giọt nước còn có thể làm mòn đá thì đừng nói gì đến cây cối cứng cáp như vậy, chúng cũng có sức sống ngoan cường chứ. Anh nhìn chỗ kia đi, đó, đến đá cũng bị cây xanh đội lên, nhìn như kiểu sắp đổ sụp đến nơi rồi!”

Trong lúc nói chuyện thì vài hòn đá nhỏ từ trên núi lăn xuống, hai người vội vàng né tránh, đá rơi rào rào đầy xuống đất... Đường Phong nhặt một hòn đá lên rồi lại đặt xuống, sau đó rút súng ra, dùng báng súng ra sức đập lên một hòn đá nhỏ, hòn đá lập tức vụn thành vài miếng.

Đường Phong cười nói: “Anh đừng nhìn mà tưởng vách đá kia vô cùng kiên cố nhé, thực ra cấu tạo địa chất ở đây khá lỏng lẻo, cộng thêm gió khá to, nên đá cũng có thể tự rơi xuống, hơn nữa mới đập một cái đã vỡ.”

“Chúng ta vẫn phải cẩn thận chút đi!”, Hàn Giang giục Đường Phong tiếp tục tiến lên phía trước.

Hai người men theo vách đá đi được một đoạn thì tới điểm cuối cùng của nền đá. Hàn Giang có phần thất vọng, nói: “Xem ra suy đoán của cậu không thành hiện thực rồi, ở đây cuối cùng vẫn là một đường cụt.”

“Đúng vậy! Giờ thì không phải lại quay về với vấn đề ban nãy của tôi sao, vì đã là đường cụt rồi, nên những bậc thang đá đó càng khả nghi. Lẽ nào ở đây chỉ là một nền đá để ngắm cảnh?”

“Ngắm cảnh gì chứ, tôi thấy đây là nơi hứng gió thì đúng hơn!”, Hàn Giang thất vọng đến đỉnh điểm.

3

Hai người men theo phía dưới vách đá bắt đầu quay lại. Im lặng một hồi, Hàn Giang đang đi phía sau bỗng thốt ra một câu: “Để xem nào, xem trên vách đá ở đây có còn tranh hay không!”

“Không cần đợi anh nhắc, từ nãy tới giờ tôi đã xem rồi!”

“Chẳng phát hiện được gì à?”

“ừ.”

Hai người lại im lặng, cắm đầu đi. sắp tới chỗ bậc thang đá, Đường Phong lắc lắc đầu, than thở: “Xem ra mất toi cả buổi chiều rồi, chẳng thu hoạch được gì!”

“Đúng vậy! Trời sắp tối rồi, chúng ta phải tăng tốc thôi!”

“Đều tại anh muốn đến...”, Đường Phong đang nói thì đột nhiên im bặt.

“Sao thế?”, Hàn Giang phát hiện ra Đường Phong đã dừng lại.

Đường Phong quay đầu lại: “Trên vách đá vẫn còn có thứ gì đó...”

“Ồ!”, Hàn Giang lập tức phấn chấn trở lại.

“Anh nhìn chỗ này đi!”, Đường Phong chỉ lên vách đá bên cạnh bậc thang.

“Đây là cái gì?”

“Giống chữ Tây Hạ!”, Đường Phong lại lấy chai nước suối tưới lên vách đá, trên đó hiện lên một vài vết tích màu đỏ rực.

Nhưng khi Đường Phong vuốt nước lên xung quanh vách đá, thì lại không phát hiện thấy bức tranh to mà anh kì vọng hay là dấu tích nào khác, cả vách đá bị nước làm ướt chỉ cỏ đúng hai chừ viết bằng ngôn ngữ Tây Hạ. Bên cạnh hai chữ đó, hình như vẫn còn một đường kẻ ngang, không biết tượng trưng cho điều gì.

“Mau dịch đi, hai chữ này có nghĩa là gì?”, Hàn Giang vội vàng hỏi.

Chữ trên vách đá trải qua phong ba bão táp của năm tháng giờ đã trở nên mờ ảo nhòe nhoẹt, rõ ràng không được bảo tồn tốt như bức tranh trên vách đá ở chùa Hắc Thứu. Đường Phong cẩn thận xem xét một hồi, rồi mới ngập ngừng thốt ra hai chữ “...Thượng... tự…”

“Thượng tự?”, Hàn Giang không nghe rõ.

“Là Thượng tự. Tự trong từ ‘miếu tự’, tức là chùa đó!”, Đường Phong giải thích cho Hàn Giang.

“Thượng tự nghĩa là gì?”, đầu óc Hàn Giang vẫn mụ mị.

“Tôi cũng không hiểu lắm, ở đây xuất hiện ‘Thượng tự’ nghĩa là gì. Theo phong tục từ thời Trung Quốc cổ đại thỉ đền chùa to lớn được xây dựng trên núi không chỉ có một cái, chúng thường được xây thêm gần chùa chính hoặc hai ba tự viên, hình thành nên một quần thể đền chùa lớn. Và trong quần thể đền chùa đó, ngôi chùa nào nằm trên cao hoặc ở địa thế cao hơn thì sẽ được gọi là ‘Thượng tự”’, Đường Phong giải thích.

“Vậy có nghĩa là trước kia ở đây từng có một ngôi chùa?”

“Tôi cũng không chắc.”

“Thế chẳng phải dễ hiểu rồi sao, vốn dĩ trên mặt đá bằng phẳng này có một ngôi chùa, gọi là “Thượng tự”, vì thế người ta mới tạo những bậc đá để dẫn lên đây”, Hàn Giang mạnh dạn suy đoán.

Đường Phong ngẫm nghĩ một hồi, rồi lắc đầu: “Có thể như vậy sao? Nếu theo như cách giải thích của anh thì vấn đề của những bậc đá đã được giải đáp rồi. Nhưng lại nảy sinh vấn đề mới, đó là ở đây đều toàn là đá, căn bản chẳng có cách nào để xây dựng nhà cửa, trừ phi là những căn nhà bằng đá, hơn nữa ở đây gió to như vậy, chắc cũng không thể có người muốn sống ở đây đâu.”

Câu hỏi mà Đường Phong đưa ra khiến Hàn Giang không đối đáp lại được, nhưng anh vẫn không từ bỏ, lại hỏi tiếp: “Vậy cái đường kẻ ngang này tượng trưng cho điều gì?”

Đường Phong, bó tay lắc đầu: “Cái này tôi cũng không biết. Nhưng...”, Đường Phong ngập ngừng một lúc, “Nhưng tôi nghĩ liên quan tới ‘Thượng tự’ vẫn còn có một khả năng. ‘Thượng tự’ thực ra không phải chỉ ở đây, mà là chỗ di chỉ chúng ta đã phát hiện ra. Nếu là như vậy thì đường kẻ ngang tượng trưng ũi tên..

“Không thể loại trừ khả năng này. Nhưng nếu ở đó là Thượng Tự thì tại sao lại phải đục những bậc thang đá này?”

Đường Phong và Hàn Giang tranh luận một hồi cũng không tìm ra được vấn đề cốt lõi. Thấy trời sắp tối, hai người đành mau chóng quay về. Xuống dưới bậc thang đá, lần theo đường đi trong trí nhớ, Đường Phong đi men theo vách núi một đoạn, sau đó lại đi vào rừng cây bí ẩn.

4

Lúc đi trong rừng cây, Đường Phong không dám đi một mạch mà cứ một lúc lại dừng lại, xác định phương hướng, vì sợ rằng sẽ đi sai đường. Hàn Giang cười nói: “Cậu yên tâm đi đi, lúc đến tôi đều đã đánh dấu rồi!”

“Chính là những hình tam giác trên thân cây sao?”

“ừm. Nếu chúng ta lạc đường hoặc là không quay về, Yelena sẽ lần theo những kí hiệu đó đến tìm chúng ta.”

“Đúng chỉ có anh nghĩ được chu đáo!”

Chẳng mấy chốc hai người đã đi ra khỏi rừng, bên cạnh lại xuất hiện những thân cây mà họ không biết tên. “Rừng cây này cứ làm tôi thấy sợ thế nào ấy...”, Đường Phong khẽ kêu lên.

“Sợ gì?”

“Sợ lạc đường.”

“Đấy là cậu, cậu đi theo tôi đã lạc đường bao giờ chưa?”, Hàn Giang vẫn tỏ ra rất tự tin.

Đường Phong lắc đầu, đi tụt lại phía sau Hàn Giang, Hàn Giang đi trước dẫn đường. Trời tối dần, Hàn Giang phía trước vừa đi vừa quan sát những kí hiệu hình tam giác mình đánh dấu trên thân cây. Nhưng đi mãi đi mãi, Đường Phong đột nhiên kêu toáng lên: “Không đúng! Hình như lúc đến chúng ta không đi đường này...”

“Ố?!”, Hàn Giang giật bắn mình.

“Hơn nữa chúng ta từ rừng tùng đi ra, đã ở trong khu rừng này nửa tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa trông thấy lều đâu cả, như vậy tính ra thì thời gian cũng không khớp!”, Đường Phong lo lắng kêu lên.

“Không thể thế được, tôi nhìn vào kí hiệu đánh dấu để đi, phương hướng cũng đúng...”, Hàn Giang vừa nói, vừa lấy la bàn ra nhìn lại phương hướng, không khỏi ngạc nhiên thất sắc, “Thế này là thế nào, ban nãy chúng ta vẫn còn ở hướng tây nam, sao bây giờ lại biến thành hướng tây bắc thế này? Thật... thật là không thể hiểu nổi!”

“Vậy mà anh còn nói ràng từ trước tới nay chưa từng lạc đường, giờ thì lộ tẩy rồi nhé!”

“Cậu xem...”, Hàn Giang không cam chịu, bước thật nhanh tới cạnh một thân cây ban nãy vừa đi‘qua, “Cậu nhìn lên cành cây này mà xem, không phải lúc đến tôi đã đánh dấu rồi đó sao?”

“Anh nhìn kĩ lại đi, xem có phải do anh đánh dấu không vậy?”, Đường Phong nhắc nhở Hàn Giang.

Lời nói của Đường Phong đã thức tỉnh Hàn Giang, anh vội vàng dùng đèn pin soi thẳng vào kí hiệu hình tam giác trên cành cây, quan sát tỉ mỉ, Hàn Giang không khỏi chau mày, trầm ngâm không nói, mãi lâu sau mới vỗ vào thân cây: “Mẹ kiếp, chắc chắn chúng ta bị đứa nào chơi rồi!”

“Thế là thế nào?”, Đường Phong ngạc nhiên.

“Tôi xem kĩ lại hình tam giác trên cành cây, tuy cũng là mới khắc, kích cỡ giống hệt như tôi khắc, nhưng nhìn kĩ lại thì không phải là vết dao của tôi.”

Đường Phong ghé đầu lại nhìn, Hàn Giang chỉ vào kí hiệu hình tam giác trên cành cây, nói: “Hình tam giác tôi khắc một nhát dao là xong, còn hình tam giác này lại được khắc bằng ba nhát dao.”

Quả nhiên, Đường Phong cũng nhận ra sự khác biệt, kí hiệu hình tam giác trước mắt được khắc chuẩn xác hơn của Hàn Giang, hơn nữa lại khắc bằng ba nhát dao. “Bởi vì gã đó chia thành ba nhát dao để khắc nên cậu thấy đấy, mỗi nhát dao của hắn đều rất sâu, còn tôi chỉ khắc bằng một nhát, những nhát dao phía sau không sâu bằng nhát trước”, Hàn Giang lại tiếp tục giải thích.

“Theo anh thì ai đã khắc vậy?”

“Không biết, nhưng xem ra người này cũng có kĩ năng được huấn luyện. Nói thật lòng, kí hiệu mà hắn khắc còn chính xác hơn của tôi”.

“Có khi nào là Yelena hay là lão Mã không nhỉ?”, Đường Phong hỏi.

“Sao họ phải khấc kí tự tam giác quấy rối chúng ta làm gì?”, lòng Hàn Giang đầy hoài nghi.

“Có lẽ họ không đợi được chúng ta nên đã đi tìm chúng ta chăng?”

Hàn Giang ngẫm nghĩ: “Không, chắc chắn không phải, tôi và Yelena đã giao hẹn với nhau rồi.”

“Lẽ... lẽ nào trong này, ngoài chúng ta ra vẫn còn người nào khác đang ẩn nấp?”, Đường Phong nhớ tới Fanny bị chết thảm ở gần nhà trọ dưới núi, không khỏi lo sợ kêu lên.

“Stephen?!”, nỗi lo lắng trong lòng Đường Phong càng thêm nặng nề.

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào? Trời tối rồi!”, Đường Phong giật thót timể

Hàn Giang nhận định lại phương hướng, nói: “Chúng ta nên đi theo hướng tây nam. Nhưng chúng ta không nên mạo hiểm chui vào trong khu rừng chúng ta chưa đi qua này, chỉ có thể đi men theo con đường ban nãy chúng ta đến đây để quay về, về tới đường đó thì tính tiếp.”

5

Đường Phong và Hàn Giang bị bóng tối bao vây, cũng như bị sự hoảng loạn khủng khiếp quây lấy. Họ không ngừng tìm kiếm những kí hiệu đánh dấu trên cành cây và cũng không thấy bất cứ vật tham chiếu nào, thậm chí đến la bàn và phương hướng đánh dấu trên GPS cũng trở nên vô nghĩa, họ hiểu rằng lúc này đây, họ đã không còn bất cứ thứ gì để dựa dẫm vào nữa rồi.

Trong đêm tối, hai người bước thấp bước cao, đột nhiên, một tiếng kêu chói tai vang lên trên đỉnh đầu. “Kền kền?!”, Đường Phong giật mình ngẩng đầu nhìn lên. Rừng cây ở đây không còn rậm rạp như ban nãy nữa, nhưng sắc trời tối om, không có lấy một ánh sao, nên họ chẳng nhìn thấy gì cả.

Hàn Giang cũng đang ngẩng đầu nhìn lên trời, mãi lâu sau anh mới lẩm bẩm: “Rừng cây ở đây thưa thớt hơn ban nãy rất nhiều, hình như là đang rất gần chỗ dựng lều thì phải”.

“Vậy thì chúng ta mau tìm chỗ dựng lều đi!”, Đường Phong nói xong liền lớn tiếng hét lên vài câu, nhưng đáp lại anh chỉ có tiếng vọng cô độc. Tâm trạng hai người tức khắc lại trở về với sự thất vọng cực điểm.

“Có lẽ không phải là chỗ dựng lều nhưng vẫn còn tốt hơn ban nãy!”, Hàn Giang an ủi Đường Phong, sau đó lại tiếp tục bước nhanh về phương hướng mà anh dự đoán.

Đêm đen hun hút bao trùm lấy Đường Phong và Hàn Giang, ác mộng, âm thanh quái dị, kền kền khổng lồ, rừng cây khiến người ta lạc đường... Giờ thì trong lòng Đường Phong đã bắt đầu tin rằng, ở đây có một con ma, có lẽ lúc này đây con ma đó đang kề sát lại mình, có khi đang ở ngay trước mặt. Vừa đi vừa nghĩ, theo phản xạ, Đường Phong giơ cao đèn pin lên, soi về phía trước.

‘Ma!”, một bóng đen đột ngột xuất hiện ở phía trước khiến Đường Phong kêu lên thất thanh.

Hàn Giang cũng soi đèn pin về phía trước, bóng đen to lớn đó lại khiến Hàn Giang phấn khởi hẳn lên: “Có đường đi rồi!”

Đường Phong đã bình tĩnh trở lại, lúc này anh cũng đã nhận ra bóng đen khổng lồ trước mặt chính là tảng đá dưới đỉnh núi phía bắc. Cây cối phía trước mỗi lúc một thưa thớt, mãi cho tới cuối cùng, sau khi Đường Phong và Hàn Giang đi qua hai cái cây, thì phía trước bỗng rộng mở thênh thang.

Đường Phong cầm đèn pin, chăm chú quan sát: “Thật là kì lạ, đi bao lâu vậy rồi sao lại quay về đây nhỉ?”

Hàn Giang cũng nhìn ra vấn đề: “Hóa ra chúng ta lại quay lại chùa Hắc Thứu?”

Chân giẫm lên bùn đất nhão nhoét, một cảm giác kì lạ trào lên trong lòng Đường Phong. Anh lại đến trước chỗ có bức tranh trên vách đá đã xem lúc sáng, dùng đèn pin soi lên đó, từng chút từng chút một. Anh quan sát trên vách đá trước mặt một lượt từ đông sang tây, rồi lại tìm từ tây sang đông... Nhưng điều khiến anh cảm thấy thảng thốt lúc này chính là bức tranh khổng lồ trên vách đá ban sáng lúc này đã biến mất!

“Thế... thế này là thế nào?”, Đường Phong không dám tin vào mắt mình.

“Cậu tìm kĩ lại xem!”, Hàn Giang cũng cảm thấy bất ngờ.

Hai người dùng đèn pin bắt đầu chia ra hai đầu tìm kiếm, ánh đèn pin sáng rực soi lên vách đá ngay ngắn trước mặt, nhưng họ không thấy tung tích của bức tranh đâu nữa.

“Kì lạ thật đấy, âm thanh quái dị ban đêm, lạc đường trong rừng cây, tranh trên đá bị biến mất, bậc thang đá và nền đá thần bí…”Đường Phong không ngừng lắc đầu.

“Ngược lại, tôi nghĩ chính vì nhiều chuyện quái dị như vậy nên ở đây mới chính là chùa Hắc Thứu. Thứ mà chúng ta cần tìm nhất định ở đây rồi!”, Hàn Giang có vẻ bình tĩnh hơn.

“Hôm nay những chồ cần đi thì chúng ta đều đã đi rồi, tuy phát hiện thấy vài di tích, nhưng ngoài việc thêm cho chúng ta một đống mơ hồ rối rắm ra, thì chẳng giúp ích gì cho thứ mà chúng ta cần tìm.”, Đường Phong thất vọng nói.

“Tôi nghĩ... tôi nghĩ muốn tìm thấy thứ chúng ta cần, thì trước tiên phải nhúng tay vào cái mớ bòng bong bí ẩn này đã.”

“Phí lời, điều này tôi cũng biết. Nhưng tình hình mà chúng ta nắm bắt được hiện giờ, vốn không thể hóa giải được mớ bòng bong này.”

“Trên đời này không có con đường cùng.. Có thể vì bây giờ trời tối, nên chúng ta không trông thấy bức tranh trên đá. Hiện giờ chúng ta đã tới đây rồi thì hãy mau về chỗ dựng lều thôi, không thì mọi người sốt ruột đấy!”

Đường Phong cũng không dám ở đây lâu, vậy là hai người dựa vào kinh nghiệm ban sáng đến đây, tiếp tục đi về phía nam, đi qua hai con dốc đất nhỏ, họ lại đi lên thềm đất nện cao lớn nhất trong di chỉ chùa Hắc Thứu.

6

Đường Phong muốn lao về ngay, nên đi trước Hàn Giang. Hai người đi tới con dốc đất, Hàn Giang đang đi sau bỗng dừng lại.

“Sao thế?”, Đường Phong quay lại hỏi.

“Cậu xem dưới chân tôi là gì vậy?”, Hàn Giang chỉ cảm giác chân mình giẫm lên một vũng nước, nhưng anh lại cảm thấy đó không phải là nước. Nếu đó là Đường Phong thì chắc chắn sẽ không phát hiện được gì, còn Hàn Giang thì dù sao cũng dày dạn kinh nghiệm hơn, có tố chất hơn, lại từng qua đào tạo. Thế rồi khi anh từ từ nhấc chân phải lên thì đã ngửi ngay thấy mùi máu tanh.

“Máu, máu đấy!”, đèn pin trong tay Đường Phong soi lên chân phải Hàn Giang, anh hoảng hốt hét lên.

“Đừng có hét lên như vậy!”, Hàn Giang ra sức giữ bình tĩnh.

“Lẽ nào hội tiến sỹ Từ đã xảy ra chuyện gì?”, đầu óc Đường Phong tức tốc hiện lên cảnh tượng đáng sợ.

“Đừng có nói linh tinh!”, Hàn Giang quát Đuừng Phong.

Hàn Giang ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra đống máu trên đất. Đường Phong sững sờ nên đứng như trời trồng nhìn Hàn Giang. Hàn Giang đưa tay chấm chút máu, đưa lên mũi ngửi rồi lại thè lưỡi ra, khẽ liếm một cái, “Mẹ kiếp, làm tôi hết hồn một phen. Đây giống như máu của động vật nào đó...”

Nghe Hàn Giang nói vậy, tim Đường Phong đang treo ngược lên mới được hạ xuống: “Anh có thể nhận ra là máu con vật nào không?”

“Cậu nghĩ tôi là thánh chắc! Làm sao nhận ra được là máu động vật nào!”, Hàn Giang ngẫm nahĩ, “Nhưng cái này không khó, chỉ cần kiểm tra xem quanh đây có dấu chân động vật không là biết ngay.”

Hai người chia nhau dùng đèn pin tìm kiếm dấu chân động vật trên con dốc đất nện, quả nhiên trên bụi đất ở đây loáng thoáng xuất hiện một loạt dấu móng vuốt. “Là cừu hoang à?”, Đường Phong nghĩ ngay tới con cừu hoang đã dẫn họ tới đây.

“Cậu hỏi tôi á? Tôi có phải là nhà động vật học đâu! Từ hình dáng của vết chân cho thấy, tôi chỉ có nhận ra đây là dấu chân của loài động vật có vú cỡ trung để lại. Nhưng..

“Nhưng sao?”

“Nhưng quanh đây cũng không trông thấy động vật nào khác hoặc là dấu chân người, đến cả quanh vết máu cũng không thấy dấu chân hồn loạn. Điều này cho-thấy lúc con vật bị tấn công, cơ bản không hề xảy ra sự phản kháng kịch liệt. Vậy thứ gì đã giết chết con vật này và lại khiến nó không phản kháng lại nhỉ?”, Hàn Giang nghi ngờ không hiểu.

Hai người đều chìm trong suy tư, loáng một cái, trong đầu hai người đều hiện lên một đáp án, nhưng Hàn Giang lắc lắc đầu, anh lập tức đã phủ định đáp án đó, còn Đường Phong lại nói ra: “Có khi nào là... kền kền? Ban nãy chúng ta ở trong rừng, hai con kền kền đó lại xuất hiện đấy thôi.”

“Tôi cũng nghĩ tới kền kền, nhưng kền kền là loài động vật ăn xác chết, thông thường sẽ không tấn công động vật sống to lớn thế này đâu!”, Hàn Giang chau mày nói.

“Tôi cũng biêt, nhưng ngoài kền kền ra thì tôi cũng không nghĩ ra còn có loài động vật nào có thể tấn công khiến con cừu hoang chết ngay tức khắc được.”

“Tóm lại, quả thực ở đây đã xảy ra quá nhiều chuyện không thể giải thích nổi. Chúng ta hãy nhanh chóng quay về lều thôi!”, Hàn Giang đoán rằng Yelena và mọi người đang rất sốt ruột.

Hai người tiếp tục đi về phía nam, đúng lúc cả hai đi ra khỏi cửa rừng thi trong rừng cây gần đó vọng ra một chuỗi âm thanh. Hàn Giang vội vàng kéo Đường Phong vào trong rừng, hai người nấp sau một cái cây, quan sát động tĩnh bên ngoài.

Âm thanh đó vọng lại đứt quãng, sau đó là tiếng bước chân gấp gáp và tiếng thở hổn hển - là một người!

Trong giờ phút này có thể là ai vậy nhỉ? Đường Phong và Hàn Giang căng thẳng nín thở, nhìn chằm chằm về phía phát ra tiếng động, cùng lúc rút súng ra.

Chẳng bao lâu sau, quả thật có một người từ trong rừng vụt ra, trời quá tối, hai người không thể nhận biết người đó. Hàn Giang ra hiệu cho Đường Phong, Đường Phong hiểu ý, rón ra rón rén nấp sau một thân cây khác.

Hàn Giang đứng dậy, nghiêng người quan sát bóng đen đó, sau đó đột ngột bật đèn pin lên, nhằm thẳng vào bóng đen đó đồng thời lớn tiếng hét lên: “Ai?”

Người đó phản ứng mau lẹ, đúng lúc Hàn Giang soi thắng đèn pin về phía người này thì cô ta cũng rút súng ra, nhắm thẳng Hàn Giang. Nhưng chỉ cần duy nhất 0,01 giây, dưới ánh sáng đèn pin, Hàn Giang đã nhận ngay ra đó là Yelena.

7

“Yelena, sao em lại chạy đến đây?!”, Hàn Giang chạy thật nhanh tới bên Yelena.

Yelena cũng nhận ra Hàn Giang, cô buông súng xuống, nói: “Trời tối rồi, sao các anh vẫn chưa về, làm em lo quá!”

“Chắc cô lo cho Hàn Giang chứ gì?”, lúc này, Đường Phong cũng chui từ trong rừng ra.

“Ai tôi cũng lo lắng hết. Sao các anh đi lâu vậy?”, Yelena hỏi.

“Tiến sỹ và lão Mã không sao chứ?”, Đường Phong hỏi lại Yelena.

“Sao lại hỏi như vậy? Ban nãy lúc tôi đi thì mọi việc vẫn bình thường.”

Hàn Giang lại hỏi: “Ngoài em ra, lão Mã và tiến sỹ đều không rời khỏi lều chứ?”

Yelena nhìn Hàn Giang bằng ánh mắt kì lạ, rồi lại nhìn Đường Phong hỏi: “Các anh sao vậy? Cả buổi chiều bọn tôi đều ở trong lều, chẳng đi đâu cả, cũng chẳng xảy ra chuyện gì.”

“Vậy thì không ổn rồi!”, Hàn Giang nghe Yelena nói vậy, lẩm bẩm.

“Bởi vì bọn tôi gặp phải rất nhiều chuyện ly kì”, vậy là Đường Phong kể tóm tắt lại cho Yelena nghe những gì họ gặp phải trên đường.

“Thảo nào, em đang định hỏi bọn anh đấy, tại sao em đi theo những kí hiệu tam giác mà Hàn Giang đánh dấu đi về hướng đông bắc mà lại bị lạc trong rừng nên mới đến đây?”, mặt Yelena cũng đầy vẻ bế tắc.

Hàn Giang nhìn Yelena, sự nghi ngờ lướt qua trong ánh mắt. Nhưng chút thay đổi rất nhỏ đó cũng không lọt qua được mắt Yelena: “Hàn, ánh mắt anh nói cho em biết anh không tin em!”

Đường Phong giật mình, anh không hề phát hiện ra Hàn Giang và Yelena nói chuyện với nhau bằng ánh mắt.

“Được rồi! Chẳng có gì qua được mắt em!”, Hàn Giang muốn lảng tránh đôi mắt tuyệt đẹp của Yelena nhưng đã bị cô tóm chặt, anh đành phải nói tiếp: “Kí hiệu đánh dấu này là anh với em đã giao hẹn với nhau, tại sao trong rừng lại xuất hiện thêm một kí hiệu đánh dấu hình tam giác khác?”

Yelena mặt mũi tức tối, đang định mở miệng phản bác lại Hàn Giang thì phía sau vang lên một giọng nói: “Hàn Giang, tôi có thể trả lời cậu câu hỏi đó”.

Ba người cùng quay đầu lại nhìn, là lão Mã và Từ Nhân Vũ, hai người họ cũng vừa mới đi qua chỗ ban nãy Yelena vừa đi qua, xuyên qua khu rừng.

“Hàn, vì cái này mà cậu nghi ngờ tôi và Yelena thì hơi vội đấy!”, Makarov chậm rãi nói.

“Không! Mong bác hãy tin rằng cháu tin tưởng mọi người, chỉ có điều hôm nay gặp phải rất nhiều chuyện không thể giải thích được khiến cháu đau đầu... nói thể nào nhỉ, đầu sắp vỡ ra rồi!”, Hàn Giang nhìn Yelena, anh bắt đầu hối hận vì sự nghi ngờ của mình ban nãy.

Makarov bước lại, vỗ vồ vai Hàn Giang: “Ban nãy chính vì cái kí hiệu đánh dấu này mà chúng tôi cũng bị lạc trong rừng. Nếu là Yelena hoặc là tôi khắc, thì chúng tôi chắc chắn sẽ không bị lạc”.

“Đúng vậy! Tôi và lão Mã thấy các cậu và Yelena đều đi mãi không về nên sốt ruột, mới lần theo kí hiệu đánh dấu hình tam giác để đi tìm mọi người, rốt cuộc đi hơn nửa vòng lớn trong rừng thì đến được đây”, Từ Nhân Vũ phụ họa.

Makarov mỉm cười: “Sau đó tôi cũng phát hiện ra vấn đề, kí hiệu đánh dấu hình, tam giác khiến chúng tôi lạc đường rõ ràng không giống với hình tam giác ban đầu. Vậy là tôi đã cẩn thận kiểm tra kí hiệu hình tam giác đó, hình tam giác khiến chúng ta lạc đường này đã làm tôi nhớ lại chuyện trước đây..

“Chuyện trước đây?”, mọi người lập tức đồng thanh hỏi.

“Lão Mã, bác đừng có bịa chuyện cho bọn cháu nghe đấy. Có mỗi một cái kí hiệu đánh dấu thông thường mà cũng gợi được chuyện cũ của bác sao?”, Hàn Giang cảm giác lão Mã lúc nào cũng chìm đắm trong những kí ức xa xưa.

“Đúng vậy! Những chuyện cũ của bác toàn những chuyện trầm trọng!”, Đường Phong trêu chọc một câu để hóa giải chút không khí.

Makarov thở dài, chậm rãi nói: “Đường Phong, cậu nói không sai, những chuyện cũ của tôi đều là những kí ức nặng nề. Chuyện lạc đường hôm nay làm tôi nhớ lại câu chuyện tương tự mà năm đó tôi và Branch đã gặp phải trong căn cứ.”

“Trời, sao lại liên quan tới chuyện đó nhỉ?”, Hàn Giang cảm thấy thật khó hiểu.

“Chính là cái căn cứ Tiền Tiến ở Mông cổ đó sao?”, Đường Phong lại cảm thấy rất hứng thú.

Makarov gật đầu nói: “Đúng, chính là cái căn cứ Tiền Tiến ấy, năm đó tôi và Branch đã huấn luyện được một tốp học viên chuẩn bị xâm nhập vào Trung Quốc thực thi nhiệm vụ ngầm. Branch đòi hỏi rất nghiêm khắc đối với tốp học viên đó. Trong huấn luyện dã ngoại sinh tồn, chúng tôi đã quy định vài kí hiệu trong dã ngoại, khắc hình tam giác lên cành cây là một trong những kí hiệu đó. Năm đó, Branch yêu cầu khắc kí hiệu hình tam giác thì phải khắc bằng ba nhát dao, như vậy mới đảm bảo được rằng, kí hiệu để lại sẽ rõ nét, dễ nhận diện. Nhưng những học viên này trong quá trình huấn luyện thường quên mất yêu cầu của Branch, dùng một nhát dao khắc liền một lèo, điều đó khiến Branch rất không hài lòng. Nên chỉ cần Branch phát hiện ra học viên nào không thực hiện đúng yêu cầu huấn luyện, là anh ta sẽ phạt. Tôi còn nhớ như in, có một lần chúng tôi đưa học viên vào rừng nguyên sinh Siberia để tiến hành huấn luyện dã ngoại sinh tồn, trong đó có một học viên khắc kí hiệu đánh dấu hình tam giác này, đã không làm theo quy định khắc bằng ba nhát dao của Branch, kết quả là, trong cơn phẫn nộ, Branch đã định sai người khắc hình tam giác bằng ba nhát dao lên cánh tay học viên đó.”

“Tàn nhẫn vậy sao?”, Đường Phong ngạc nhiên thốt lên.

“Đương nhiên, sau đó dưới sự can thiệp của tôi, Branch đã không làm như vậy. Nhưng sự việc đó đã để lại ấn tượng sâu sắc trong đầu tôi.”

“Bác nói như vậy không phải là càng chứng minh cho nghi ngờ của cháu ban nãy sao?”, Hàn Giang đột nhiên lên giọng: “KGB các bác huấn luyện nghiêm khắc là có truyền thống quang vinh vậy đấy!”

“Không! Không! Hàn Giang, cậu chưa hiểu chuyện, KGB bọn tôi không có truyền thống đó. Hồi đó lúc được huấn luyện, giáo viên không dạy chúng tôi nhất định phải khắc kí hiệu hình tam giác bằng ba nhát dao!”, Makarov giải thích thêm.

“Cũng có nghĩa là, bác cho rằng cái người khắc hình tam giác bằng ba nhát dao trong khu rừng này có liên quan tới học viên của Branch và căn cứ Tiền Tiến?”, Hàn Giang ngạc nhiên nói.

“Branch không phải đã chết rồi sao?”, Đường Phong không hiểu.

“Ý cha có phải là đang nghi ngờ tốp học viên mà cha huấn luyện năm đó có liên quan tới việc này phải không?”, Yelena cũng giật mình.

Mọi người đều nhìn Makarov, nhưng ông im lặng hồi lâu. Mãi một lúc sau, ông mới chậm rãi nói: “Không! Ý tôi không phải vậy, chỉ là tôi muốn cung cấp thêm manh mối ọi người thôi mà.”

“Cháu nghĩ rằng bác có ý đó đấy!”, Hàn Giang cố ý kích Makarov, hy vọng ông sẽ kể thêm vài chuyện nào khác năm xưa.

“Hàn, cậu không phải kích tôi, cậu sẽ hiểu ý tôi nhanh thôi!”

Makarov không nói thêm gì nữa, đi thẳng về hướng nam, cũng là hướng dựng lều, mọi người lại đành phải chui vào khu rừng đã khiến họ lạc đường này.