Tử Thư Tây Hạ

Quyển 3 - Chương 7: Đôi mắt của Hạo Vương




Ở đây vừa không phát hiện thấy văn tự, cũng không phát hiện thấy những kí hiệu ngầm nào cả. Đây... lẽ nào mình phán đoán sai rồi? Hàn Giang bắt đầu nghi ngờ phán đoán của chính mình. Không, không thể như vậy được. Bức tranh kì lạ trên đá không ngừng hiện Lên trong đầu anh. Đôi mắt Hạo Vương chắc chắn có vấn đề!

1

Đường Phong không tin vào mắt mình, anh ra sức dụi dụi mắt, định thần nhìn lại. Đúng vậy, là một bức tượng Phật! ở vị trí mà hôm qua anh và Hàn Giang phát hiện thấy những cái cây xiêu vẹo, thấp thoáng hiện lên một bức tượng cao khoảng bốn chục mét.

“Tôi cũng trông thấy rồi, một bức tượng Phật, là một bức tượng Phật khổng lồ!”, Đường Phong hét thành tiếng.

Yelena, Makarov và Từ Nhân Vũ cũng nhìn thấy, đầu, vai, ngực, bụng, tứ chi, những đường nét của một bức tượng Phật dần dần hiện lên trên vách núi.

“Sao hôm qua lúc hai người đến không phát hiện thấy nó?”, Yelena ngẩng đầu nhìn lên hỏi.,

“Bị mấy cái cây trên vách núi che mất, hơn nữa pho tượng Phật bị phong hóa nghiêm trọng quá!”, Đường Phong nói xong liền nhặt một hòn đá vừa rơi xuống lên, “Mọi người xem, hôm qua tôi phát hiện ra địa chất ở đây không đủ rắn, cộng thêm ở đây gió to như vậy, nếu bức tượng Phật này được tạc từ thời Tây Hạ, thì đến nay cũng đã tới bảy tám trăm năm. Bao nhiêu năm mưa gió như vậy đã khiến pho tượng không còn trông rõ nữa.”

“Tôi thấy không chỉ có vậy!”, Từ Nhân Vũ đột nhiên nói, “Theo như tôi quan sát thì bức tượng Phật này năm đó được tạc không tỉ mẩn lắm, chỉ là những đường nét thô sơ, thậm chí, tôi nghi ngờ nó còn chưa được hoàn thành.”

“Có khả năng như vậy, cộng thêm bao năm mưa gió, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra trên vách núi có chạm khắc một bức tượng Phật khổng lồ!”, Hàn Giang nói xong lại khẽ lẩm bẩm, “Xem ra tôi chưa điên đâu!”

“Đúng! Anh không điên! Anh làm thế nào mà nhìn ra vậy? Lẽ nào là bởi cơn ác mộng đó?”, Đường Phong hỏi.

“Tôi không biết, tóm lại là sau khi nghe xong cơn ác mộng của cậu, tôi liền có một linh cảm mãnh liệt. Kết hợp thêm với tình hình ở đây thì tôi càng tin vào phán đoán của mình. Trước tiên, chúng ta đã đoán định được di chỉ trong rừng là ‘Hạ tự’ của chùa Hắc Thứu, vậy thì ‘Thượng tự’ rất có khả năng sẽ là ở đây. Ở đây xuất hiện hai chữ cái thời Tây Hạ, còn cả tượng võ sỹ kì lạ trong Phật tháp ở Hạ tự cũng góp phần chứng minh cho điều này. Hơn nữa, ở đây không có công trình nào, cũng không phù hợp cho việc xây dựng nhà cửa, vậy thì, tôi nghĩ rằng, nếu như ở đây không có cộng trình nào thì nhất định còn có ý đồ khác.”

Bởi vậy mà anh đã kết hợp với những cảnh tượng trong giấc mơ của tôi, nghĩ rằng đây chính là một di chỉ tế lễ?”

“Di chỉ tế lễ? Lẽ nào đây không phải là Phật tự ư?”, Hàn Giang không hiểu.

“Là Phật tự, cũng là di chỉ tế lễ. Tôi đã từng nói rồi, người Đảng Hạng sau khi lập nước Tây Hạ mới bắt đầu sùng bái tín ngưỡng Phật giáo, trước đó người Đảng Hạng theo tín ngưỡng tôn giáo nguyên thủy, cũng có nghĩa là sùng bái mặt trời, núi non, sông ngòi, cho rằng vạn vật đều có linh hồn. Sau đó người Đảng Hạng, dưới sự thống lĩnh của Nguyên Hạo, đã quật khởi mạnh mẽ kiến lập nên vương triều Tây Hạ, đồng thời chuyển sang tín ngưỡng Phật giáo, nhung việc thờ cúng từ thuở tổ tông nguyên thủy không thể nhất thời xóa bỏ hoàn toàn. Vậy là tầng lớp thống trị Tây Hạ đã kết hợp Phật giáo với tôn giáo nguyên thủy, và đây chính là một di chỉ như vậy. Mọi người nhìn xem, vị trí chỗ này vừa đúng quay về hướng đông, hướng đông cũng là hướng mặt trời mọc. Tượng Phật lại được tạc trên núi Hạ Lan, vì trong lòng người Đảng Hạng, núi Hạ Lan là một ngọn núi thần, có địa vị cao quý, bởi vậy Nguyên Hạo đã cho tạc tượng Phật ở đây, vừa để lễ Phật, cũng vừa là để tế lễ núi Hạ Lan, mặt trời và tổ tiên”, Đường Phong giải thích một hồi.

“Xem ra vào thời Tây Hạ, nơi đây là một đại công trình đấy!”, Từ Nhân Vũ thán phục.

“Đúng vậy! Lúc đó chắc chắn là một công trình hạng mục quốc gia, như vậy thì có thể giải thích tại sao Nguyên Hạo đã không tiếc tiền của để xây dựng, tôn tạo một khu Phật tự quy mô to lớn trong núi sâu thế này, nên mặt phẳng và bậc thang đá cũng đều có đất dụng võ, thậm chí hoàng thất Tây Hạ, bao gồm cả bản thân Nguyên Hạo cũng đã từng tới đây tế lễ!”, Đường Phong thao thao bất tuyệt.

“Cậu nói rằng Nguyên Hạo đã từng tới đây tế lễ?”, Hàn Giang đột nhiên hỏi Đường Phong.

“Đúng vậy! Đây là tự viện hoàng gia, vốn dĩ là để hoàng thất dùng tế lễ mà.”

“Khà khà, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy bức đại tượng Phật này chính là Nguyên Hạo! Ông ấy không thể tự mình quỳ lạy mình chứ?”, Hàn Giang cười nói.

“Ý anh là pho tượng được tạc thành dựa trên tướng mạo của Nguyên Hạo?”, Đường Phong nghe Hàn Giang nói mà có chút kinh ngạc.

“Thôi đi, bức tượng Phật khổng lồ này đã bị phong hóa đến mức này rồi, mặt mũi cũng không trông thấy rõ nữa, hơn nữa, anh sao biết được Nguyên Hạo trông thế nào?”, Từ Nhân Vũ chen vào phản bác Hàn Giang.

“Đúng vậy! Ở đây làm sao mà nhìn ra được là tượng Phật được tạo nên theo tướng mạo của Nguyên Hạo?”, Yelena cũng không hiểu.

“Hàn Giang nói vậy đã nhắc nhở tôi, không phải là không thể có khả năng này!”, Đường Phong ngẫm nghĩ một lúc rồi giải thích: “Những đế vương thời Trang Quốc cổ đại khi xây chùa trong hang đá, nhất là tạc tượng Phật, đều dựa vào dung mạo của mình để tạc, giống như ‘Đàm diệu ngũ quật’ của chùa trong hang đá Vân Cương cũng dựa vào dung mạo của năm vị hoàng đế bắc Ngụy mà tạc nên; còn ‘Lư xá na đại Phật’ của chùa trong hang đá Long Môn lại dựa theo dung mạo của Võ Tắc Thiên để tạc thành. Đế vương đều hi vọng mình sẽ biến thành hóa thân của Phật, để người trong thiên hạ quỳ lạy. Bởi vậy, lúc Ncuyên Hạo cho tạc bức tượng Phật khổng lồ này rất có khả năng là cũng dựa vào dung mạo của mình.”

“Đường Phong nói cũng có mặt đúng, nhưng tôi lại nhìn ở phương diện khác!”, Hàn Giang cười, nói.

“Ồ? Vậy anh nhìn nhận thế nào?”, Đường Phong không hiểu ý Hàn Giang.

Hàn Giang cười cười: “Bởi vì hôm qua tôi vừa mới trông thấy hình tượng này.”

Hàn Giang nói vậy khiến Đường Phong lập tức tỉnh ra: “Ý anh nói tới bức tranh trên vách đá?”

“Đúng! Người ở giữa bức tranh đó, cậu nói rằng đó chính là hình tượng của Nguyên Hạo, hôm nay lúc nhìn thấy bức tượng Phật khổng lồ này, tôi liền thấy nó có nét giông giống.”

“Nếu như bức tượng Phật khổng lồ này thực sự được tạc theo dung mạo của Nguyên Hạo, vậy thì nó sẽ có ba hàm ý: thứ nhất là tượng Phật, thứ hai là để thỏa mãn sự sùng bái nguyên thủy của người Đảng Hạng với núi Hạ Lan, thứ ba là Nguyên Hạo đã hòa nhập hình tượng của mình với hình tượng thần thánh, để đạt được mục đích người Đảng Hạng mãi mãi sùng bái mình!”, Đường Phong nói.

“Cũng có nghĩa là người Đảng Hạng ở đây vừa bái Phật, cũng là vừa bái thần núi và còn bái cả Nguyên Hạo!”, Yelena rốt cuộc cũng đã hiểu ra.

“Nghĩ mà xem, cảnh tượng đó mới hùng vĩ làm sao!

Mặt trời mới mọc, giống như hôm nay vậy, Nguyên Hạo hóa thành hình tượng Phật, hòa vào núi Hạ Lan, nhìn ngắm vô số những người Đảng Hạng quỳ lạy trên nền đá này.”

Hàn Giang vừa nói dứt lời, thì đột nhiên từ trên núi lại rơi xuống một ít đá vụn.

2

Lần này đá rơi nhiều hơn những lần trước, một hòn đá khá to lao thẳng về phía Đường Phong. Anh vội né người một cái, suýt thì ngã nhào.

Hòn đá đó vừa vặn lăn tới mép vực núi thì dừng lại.

Đợi hòn đá dừng lại, Đường Phong mới quay lại nhìn bức tượng Phật khổng lồ, anh phát hiện ra trên tai tượng Phật khuyết mất một mảng.

Hàn Giang cũng để ý thấy vậy, ban nãy tai tượng Phật vẫn còn nguyên vẹn, sao bây giờ lại biến đi đâu mất?

Lẽ nào chính là hòn dá rơi xuống ban nãy?

Đường Phong và Hàn Giang gần như cùng lúc lao tới bên vách núi, nhặt hòn đá đó lên, rồi lại ngẩng lên nhìn tượng Phật, đối chiếu với phần mặt của tượng Phật, cuối cùng -xác định: hòn đá đó chính là một phần của dái tai tượng Phật. “Bức tượng Phật này mà không được tu sửa lại thì tôi thấy cũng không duy trì được bao lâu nữa đâu!”, Đường Phong nói.

“Đó là chuyện sau này. Thử xem trên hòn đá này có để lại vết tích gì cho chúng ta không!”, nói xong, Hàn Giang liền ôm hòn đá to gấp ba lần quả bóng rổ lên, lật lên xem một lượt. “Đúng là có vết tích để lại thật!”, Hàn Giang trông thì có vẻ bình tĩnh, nhưng giọng nói lại toát lên sự phấn khích.

Đường Phong cũng đã nhìn thấy, ở một cạnh hòn đá đó xuất hiện một hàng chữ Tây Hạ màu đỏ thẫm, chữ không to, chia thành hai phần trên, dưới. Anh khẽ dịch dòng chữ Tây Hạ đó ra, phần trên là năm chữ - “Nguyên Hạo Chân Thân Nhĩ’.

“Đúng với suy đoán của chúng ta ban nãy, bức tượng Phật khổng lồ này được tạc theo dung nhan của Nguyên Hạo!”, Đường Phong phấn khởi nói.

“Nguyên Hạo Chân Thân, vậy thì chữ ‘Nhĩ’ đó nghĩa là gì?”, Hàn Giang không hiểu.

“ ‘Nhĩ’ nghĩa là tai mà!”

“Phí lời, ý của tôi là: tại sao lại viết chữ này lên trên đó?”

“Một công trình to lớn như vậy, chắc chắn phải có rất nhiều thợ cùng lúc thi công, bởi vậy những người thợ thời xưa thường đánh dấu lên những vị trí mà mình phụ trách làm. Ví dụ, chỗ này là tai của tượng Phật, viết những chữ này lên thì những người thợ đều biết được vị trí mà mình phụ trách, vì có thể rất nhiều người cùng tạc một lúc.”

Xem ra lúc đó đã có quản lý công trình rồi. Vậy những chữ phía dưới thì sao?”, Hàn Giang lại hỏi.

“Phía dưới chính là hai chữ Tây Hạ mà chúng ta nhìn thấy hôm qua.”

“Thượng tự?”

“ừm, chính là Thượng tự.”

“Chỗ này lại xuất hiện ‘Thượng lự’, tượng trưng cho điều gì?”

“Không biết, nhưng ở đây giống hệt như hôm qua chúng ta nhìn thấy, bên cạnh ‘Thượng tự’ vẫn còn có một đường kẻ ngang.”

“Kẻ ngang?”, Hàn Giang giật mình.

“Anh nhìn chỗ này đi!”. Quả nhiên, dưới sự chỉ dẫn của Đường Phong, Hàn Giang phát hiện thấy bên cạnh vị trí của chữ ‘Thượng tự’, mặt bên hòn đá lại xuất hiện một đường kẻ ngang, chỉ có điều nó đứt quãng chính giữa hòn đá. Đường kẻ ngang này ngắn hơn đường kẻ ngang trông thấy hôm qua một đoạn.”

“Thượng tự à?”, Hàn Giang ngẩng đầu nhìn về phía tượng Phật, mắt anh bỗng sáng lên, “Đường Phong, cậu có còn nhớ bức tranh trên vách đá hôm qua không?”

“Tranh trên vách đá?”

“Lúc đó cậu giải thích nội dung của bức tranh đó, và không hiểu tại sao hình vẽ ‘Phật quốc’ và ‘Nhân gian’ trên bức tranh lại đảo ngược lại, khi vẽ trong mắt của Nguyên Hạo. Tôi nghĩ đây chắc là mật mã để hóa giải câu đố!”, Hàn Giang mạnh dạn suy đoán.

Đường Phong hình như đã hiểu ý Hàn Giang. Anh ngẩng đầu nhìn kỳ tượng Phật, rồi ngạc nhiên vui mừng nói: “Hình như phía đông nền đá có một đường bậc thang có thể leo lên trên tượng Phật”.

“Đáng lẽ chúng ta phải để ý từ sớm. Cậu xem, bắt đầu từ cánh tay trái bên phía đông của tượng Phật hướng lên trên, còn bên cạnh cánh tay trái có những bậc thang đá - không mấy bắt mắt, có thể leo thẳng lên vai tượng Phật, sau đó... cậu trông thấy chưa?”

Đường Phong nhìn theo ngón tay Hàn Giang chỉ thì phát hiện ra trên vách đá, ở chính ngay phía sau dái tai tượng Phật ban nãy bị rơi đá, hiện lên một dãy bậc thang. Những bậc thang đá này men theo vành tai dẫn thẳng lên đỉnh đầu tượng Phật...

3

“Chẳng có gì để do dự cả, theo đó leo lên thôi!”, Hàn Giang đã không đợi được nữa rồi.

“Nhưng không trông thấy phía dưới có bậc thang đá? Chúng ta làm thế nào để leo được lên vai tượng Phật?”, Đường Phong hỏi.

“Chắc chắn là bị những cái cây phía đông chặn mất rồi. Vì từ tay trái của tượng Phật lên đến đỉnh đầu, đều có bậc thang, vậy thì phía dưới cánh tay trái chắc chắn cũng có đường đi!”, Hàn Giang vô cùng tự tin nói.

Mọi người đều đi nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã tới cuối đoạn phía đông của nền đá. ở đây mọc một bụi cây nhỏ, mà hôm qua Đường Phong và Hàn Giang đã kiểm tra qua, nhưng cho rằng không còn đường để tiếp tục đi về hướng tây nên đã quay lại.

Thế nhưng hôm nay, khi hai người chui vào bụi cây rậm rạp thì lại vô tình phát hiện ra trong rừng thấp thoáng có con đường mòn, chỉ có điều con đường này không dẫn tới phía đông vực thẳm mà ngoằn ngoèo dẫn lên trên.

“Xem ra đây chính là đường lên tượng Phật.”, Hàn Giang phán đoán

“Sao hôm qua chúng ta không phát hiện ra nhỉ?”, Đường Phong có chút bực dọc.

“Hôm qua đến tượng Phật chúng ta còn không phát hiện ra, thì làm sao nghĩ tới việc ở đây có con đường mòn lên núi”.

Hàn Giang vừa nói vừa theo sau Đường Phong chui vào trong ròng cây; đây là một khoảnh rừng thông không lớn lắm mọc bên vách vực thẳm. Sau khi mọi người rẽ qua một ngã rẽ thì Hàn Giang bỗng nhiên gọi Đường Phong lại: “Dừng lại!”

“Làm gì?”, Đường Phong không hiểu.

Hàn Giang bước nhanh, kéo Đường Phong lại, nói:

“Câu nhìn, vết chân…

Lúc này mọi người mới phát hiện thấy trên con đường mòn này, hóa ra đã xuất hiện một loạt dấu chân rõ nét. Hàn Giang tức tốc phán đoán những dấu chân này: “Đây là dấu chân của một người để lại”.

“Chỉ có một người?”

“Không phát hiện thấy có người thứ hai. Nhìn kích cỡ thì chắc là của một người đàn ông.”

“Người này có lẽ nào lại chính là người đã để lại ký hiệu đánh dấu trong rừng cây không nhỉ?”, Đường Phong hỏi.

“Rất có khả năng.”

“Stephen?!”, Đường Phong lại nhớ tới Fanny chết thảm dưới núi.

“Xem ra gã này đã đi trước chúng ta một bước, tìm thấy tượng Phật khổng lồ.”, Yelena nói.

“Hắn cũng phát hiện ra bí mật của tượng Phật trước chúng ta. Nếu không thì chẳng có ai đi cái đường mòn khúc khuỷu bên mép núi thế này đâu!”, Hàn Giang phán đoán.

“Stephen một mình hành động? Điều này không giống với cách làm việc từ trước đến nay của hắn.”, Đường Phong lắc đầu rồi tự phủ định đó chính là Stephen.

“Đừng quan tâm nhiều nữa, mọi người phải cẩn thận, tiếp tục tiến lên phía trước.”

Hàn Giang dặn dò xong, vượt lên đi đầu, Đường Phong bám sát theo sau. Chẳng mấy chốc, họ đã đi ra khỏi rừng cây, một dãy bậc thang đá khúc khuỷu cheo leo hơn đã hiện lên trước mắt mọi người.

Thang đá cheo leo xuất hiện bên cánh tay trái của tượng Phật, mọi người dùng cả tay cả chân, lần lượt leo lên thang đá. Thang đá vô cùng nhỏ hẹp, chỉ rộng khoảng 30 cen-ti-mét, nên mọi người đều phải ra sức lách người, áp sát người vào vách đá mới leo qua được.

“Thảo nào ở phía dưới chúng ta không phát hiện thấy thang đá, vì hẹp thế này cơ mà! Không biết ngoài những người thợ xây dựng tượng Phật ra, thì còn có ai đi qua đây nhỉ?”, Đường Phong vừa leo mà lòng vừa thấp thỏm không yên.

“Cảnh tượng trên này được đấy!”, Hàn Giang bỗng dưng thốt ra một câu chẳng liên quan.

“Anh vẫn còn tâm trạng nhàn hạ vậy sao!”

“Đây gọi là lạc quan!”

Hàn Giang đi đầu, nên vô cùng nguy hiểm, vì vừa phải cẩn thận dưới chân, vừa phải đề phòng bên trên có cái gã bí ẩn đó đột ngột xuất hiện. Tim anh lúc nào cũng treo ngược lên, cho tới khi họ bình yên leo lên cánh tay trái của bức tượng mới thôi.

Hàn Giang thở phào một cái, nhìn ngắm cảnh vật tuyệt đẹp dưới núi, rồi lại ngước nhìn lên đầu tượng Phật.

Đứng ở vị trí này chỉ có thể trông thấy cạnh bên của phần đầu tượng Phật, nhưng lại giúp họ nhìn rõ hơn cấu tạo của tương Phật.

Hàn Giang phát hiện thấy trên vai tượng Phật có chất một đống đá vụn, còn có cả đất. Chỉ có mỗi chút đất như vậy mà vẫn có vài cái cây mọc xiêu vẹo trên đó.

Đường Phong nhặt một hòn đá lên, sau khi tỉ mỉ quan sát, anh nói: “Công trình năm đó hình như là chưa kịp hoàn thành thì đã kết thúc rồi.”

‘Sao anh biết?”

"‘Anh xem, một khối vật liệu được đặt ở đây mà vẫn chưa hề sử dụng!”, Đường Phong chỉ ọi người.

“Chưa từng sử dụng? Kì quái thật!”

Mọi người tạm nghỉ ngơi ở đây một lúc rồi tiếp tục men theo vành tai bên trái của tượng Phật leo lên trên. Ở đây cũng đục một đường cầu thang nhỏ hẹp, và lại là một đoạn khó leo trèo. Tới khi chính ngọ, Hàn Giang là người đầu tiên leo lên đỉnh cao nhất của tượng Phật.

4

Đỉnh đầu tượng phật bị một khoảng rừng cây ngăn cách hoàn toàn với đỉnh núi phía bắc cao chot vót. Mọi người đi một vòng trên này, chẳng thu hoạch được gì.

“Anh để bọn tôi tổn bao công sức leo lên đây, kết quả ở đây chẳng có gì cả?”-, Từ Nhân Vũ hỏi Hàn Giang.

Hàn Giang cũng có chút thất vọng, nhưng mục đích chính của anh không phải là ở đây. Đường Phong hiểu ý Hàn Giang, anh hỏi: “Anh nghi ngờ đôi mắt của tượng Phật phải không?”

“Không sai! Tôi tin rằng bức tranh trên đá đó chắc chắn có cất giấu chìa khóa để mở ra bí mật.”

“Nhưng quả thật tôi không nhìn ra mắt tượng Phật có phát hiện gì đáng kinh ngạc cả.”

“Được rồi, lao động vất vả, mệt nhọc, bẩn thỉu, một mình tôi sẽ ôm tất. Mọi người ở đây, một mình tôi xuống dưới!”, Hàn Giang vừa nói vừa móc dây thừng trong thắt lưng ra.

Hàn Giang buộc xong dây thừng, dáng vẻ oai phong lẫm liệt. “Tạm biệt nhé các đồng chí!”, nói xong, Hàn Giang xuống đến phần trán của tượng Phật, ở đây đã bắt đầu dốc xuống phía dưới, ban nãy không ai dám đi tới đây.

“Đợi đã!”, Đường Phong bỗng hét lên một tiếng, suýt làm Hàn Giang giật mình ngã nhào.

“Cậu hét cái gì thế hả?”, Hàn Giang kêu lên.

“Nhìn xem!” Đường Phong cúi người xuống, bên cạnh chân họ lại xuất hiện dấu chân rõ nét. Hàn Giang cũng vội vàng ngồi xuống kiểm tra, quả nhiên, vẫn là dấu chân ban nãy.

“Xem ra cái gã bí ẩn đó cũng đến rồi, hắn cũng đã giải mã được bí mật của tượng Phật!”, lòng Hàn Giang bất giác chùng xuống.

Đường Phong lại đi về hướng tây tìm kiếm, vết chân ở đó còn rõ nét hơn, dày đặc. Đến khi anh leo tới phía trên mắt phải của tượng Phật thì phát hiện thấy dấu chân ở đây nhiều nhất, thậm chí còn có chút hỗn loạn.

“Xem ra người đó xuống dưới từ chỗ này!”, Đường Phong nói.

Ừm, đây chính là vị trí mắt phải của tượng Phật. Cậu CÓ còn nhớ mấy cái cây mọc nghiêng ngả hôm qua chúng ta nhìn thấy phía dưới không?”, Hàn Giang nhắc Đường Phong.

“Cây nghiêng ngả?”

“Ban nãy lúc ở dưới tôi đã xem kĩ rồi, mấy cái cây nghiêng ngả đó ở đúng mắt phải của tượng Phật. Hôm qua không phải cậu còn kêu toáng lên rằng tại sao trên vách đá trống huơ trống hoắc như vậy mà lại mọc được lên mấy cái cây đó sao? Hiện giờ tôi có thể nói chắc chắn với cậu rằng, bởi vì bên trong mắt Phật trống rỗng!”, Hàn Giang mạnh dạn suy đoán.

“Trống rỗng?”, tuy Đường Phong đã đoán được dụng ý khi Hàn Giang leo lên đây, nhưng vẫn rất ngạc nhiên trước suy đoán táo bạo này của anh.

“Đúng vậy, chính vì trong mắt tượng Phật trống rỗng nên mới đem lại chút đất và dưỡng chất ấy cái cây nghiêng ngả đó mọc lên.”

“Như vậy thì thần kì quá. Lẽ nào... lẽ nào bên trong có để kệ tranh ngọc mà chúng ta cần tìm?”

Lúc nghe thấy kệ tranh ngọc, Hàn Giang bỗng im lặng, mãi sau mới nói: “Nếu là như vậy thì không ổn rồi, có người đã nhanh chân hơn chúng ta!”

“Người này rốt cuộc là ai? Tài cán lắm mới bí mật hành động không lộ diện như vậy! Nếu hắn đoạt được kệ tranh ngọc trong mắt Phật thì sẽ đi đường nào? Còn nữa, ở đây phát hiện thấy lưỡi móc, vậy còn dây thừng đâu?”, Đường Phong thốt ra một loạt câu hỏi.

“Tạm thời không quan tâm nhiều như vậy, xuống dưới xem rồi tính tiếp!”

Đường Phong không tiện nói thêm gì nữa, đành gấp rút chuẩn bị giúp Hàn Giang leo xuống dưới. “Dùng cái lưỡi móc này sao?”, Đường Phong hỏi.

Hàn Giang thử thử chiếc móc sắt đó, rồi lắc đầu, nói: “Không được! Tuy chiếc móc câu này nhìn có vẻ kiên cố nhưng cấu tạo địa chất ở đây rất yếu, không an toàn, vẫn phải móc bằng một cái khác.”

Mọi người cùng nhau động tay động chân, nên chẳng mấy chốc đã có một chiếc đinh móc chắc chắn. Hàn Giang buộc dây thừng quanh lưỡi móc, rồi quẳng một đầu dây thừng cho hội Đường Phong để họ đứng phía trên tóm chặt.

Hàn Giang buộc đầu dây thừng còn lại thật chặt lên người, sau đó tụt xuống dưới. Dây thừng được thả xuống từng đoạn từng đoạn một, anh dần dần xuống tới mắt phải của tượng Phật - đôi mắt của Nguyên Hạo. Anh quan sát tỉ mỉ mắt phải của tượng Phật ở cự ly gần, chẳng có điểm gì đặc biệt. Ở đây vừa không phát hiện thấy văn tự, cũng không phát hiện thấy những kí hiệu ngầm nào cả. Đây… lẽ nào mình phán đoán sai rồi? Hàn Giang bắt đầu nghi ngờ phán đoán của mình. Không, không thể như vậy. Bức tranh kì lạ trên đá không ngừng hiện lên trong đầu anh. Đôi mắt Hạo Vương chắc chắn có vấn đề!

Anh thò tay phải, ra sức đẩy đẩy vách đá trước mặt, cũng chính là mắt phải của tượng Phật, vách đá không chút động đậy, không có bất cứ phản ứng gì. Từng giây, từng phút trôi qua, Hàn Giang vẫn không tài nào có thể lấy thực tiễn để chứng minh cho phán đoán của mình. Anh càng thêm thất vọng, nhưng bản đồ trong bức tranh trên đá, rồi cả dấu chân thần bí, thang đá, đinh móc... tất cả những thứ này không ngừng xuất hiện trong đầu anh.

Phía trên vang lên tiếng Đường Phong gọi, Hàn Giang biết rằng mình đã ở dưới này quá lâu rồi, nên anh quyết định làm nốt điều cuối cùng. Đôi chân anh nhấc lên khỏi vách đá, lơ lửng trên không trung, sau đó, anh dốc hết sức lực toàn thân, mượn sợi dây thừng lắc qua lắc lại, lao thẳng về phía mắt phải của tượng Phật. Chính trong khoảnh khắc này, nhanh như tia chớp, sau một tiếng động lớn, mắt phải của Nguyên Hạo đã bị cơ thể rắn chắc của Hàn Giang tách mở ra.

5

Một cửa hang tối om hiện lên trước mắt Hàn Giang. Anh vội vàng muốn lao ngay vào cái thế giới chưa hề biết tới này, nhưng lý trí bảo anh rằng vẫn không thể làm như vậy được. “Kéo tôi lên!”, Hàn Giang hét lên.

Mọi người cùng dốc sức, nên chẳng mấy chốc đã kéo được Hàn Giang lên. Hàn Giang mặc cho cơ thể đang đau nhức, phấn khởi hét lên: “Mắt... mắt Hạo Vương... mở ra rồi, tôi đã mở được mắt của Hạo Vương rồi!”

“Cái gì? Bên trong có gì vậy?”, Đường Phong vội vàng hỏi.

“Không biết! Bên trong rộng hơn tôi tưởng tượng! Hiện giờ tôi chỉ trông thấy một cửa hang tối om sâu hun hút.”

“Thần kì quá! Trong mắt Hạo Vương đúng là có cất giấu mật

“Không phải mật mã, là cái động tối, một cửa hang thần kì!”, Hàn Giang đã bình tĩnh trở lại, kìm nén sự phấn khích trong lòng: “Chúng ta phải tổ chức người xuống đó!”.

“Vậy thì đương nhiên không thể thiếu tôi được!”, Đường Phong tự mình đề xuất.

“Đưa tôi đi cùng! Biết đâu tôi lại giúp gì được cho các cậu”, Makarov cũng muốn xuống đó.

Mọi người thương lượng một hồi, cuối cùng Hàn Giang quyết định, ba người gồm Đường Phong, lão Mã và mình sẽ xuống đó. Yelena và Từ Nhân Vũ sẽ ở lại bên trên để tiếp ứng.

Hàn Giang sắp xếp xong mọi việc, chuẩn bị xuống dưới, nhưng đột nhiên Đường Phong nhớ ra điều gì đó:

“Mắt phải của tượng Phật có thể mở ra, vậy còn mắt trái thì sao?”

“Mắt trái?!”, chẳng ai nhớ tới vấn đề này, mọi người phát hiện thấy móc câu nên hiển nhiên cho rằng gã bí ẩn đó xuống phía dưới tượng Phật từ mắt bên trái.

Hàn Giang ngẫm nghĩ, nói: “Không, phải là mắt phải.”

. “Lẽ nào chỉ dựa vào một cái móc câu thôi sao?”, Đường Phong hỏi lại.

“Đừng quên đôi mắt của Nguyên Hạo trong bức tranh trên vách đá. Trong bức tranh đó, mắt phải của Nguyên Hạo là hình Phật quốc, mắt trái là hình nhân gian, đồ vật quý báu mà chúng ta cần tìm chắc chắn là ở trong Phật quốc.”

Những gì Hàn Giang nói hình như cũng có lý, Đường Phong vẫn đang suy ngẫm thì Hàn Giang lại bổ sung thêm: “Hơn nữa, nếu như cái hang ở trong mắt phải không thông được tới đâu thì chúng ta có thể thử đến mắt trái. Hiện giờ mắt phải đã mở ra rồi, nên chúng ta phải vào đó xem thế nào đã.”

Đường Phong không nói thêm gì nữa, vậy là, Đường Phong, Hàn Giang và lão Mã, ba người lần lượt tụt xuống phía dưới vị trí mắt phải tượng Phật, chui vào trong hang động tối om đó.

Nhờ ánh nắng chiếu vào cửa hang, Đường Phong kiểm tra cửa hang này. Trên vách đá chi chít những đấu vết đục đẽo, đây rõ ràng là hang động nhân tạo, cho dù là hang động tự nhiên đi chăng nữa thì cũng được con người tu sửa qua, hơn nữa, vách động trơn bóng, có thể thấy năm đó được đục đẽo tỉ mỉ đến thế nào.

Hàn Giang đi trước, lão Mã theo sát phía sau, Đường Phong đi sau cùng. Ba người cẩn thận, rón rén đi vào bên trong được hơn chục bước. Con đường hình mái vòm rất bằng phẳng, Đường Phong không khỏi thốt lên: “Không hổ danh là công trình quốc gia, hồi ấy mà đã có thể đục đẽo bằng phẳng thế này chứ!”

Ai ngờ, Đường Phong vừa mới dứt lời thì sau lưng Vang lên một tiếng động lớn, rồi ngay sau đó hang động liền chìm trong bóng tối.

“Mẹ kiếp! Đường Phong cậu làm cái gì vậy? Sao cổng đá lại đóng vào rồi?”, Hàn Giang đi trước hét lên."tỉạ

“Tôi... tôi chẳng làm gì cả!”, giọng Đường Phong lúc này giống như vừa bị thầy giáo quở trách vậy, giống như cậu học sinh tiểu học đang đầy oan ức.

“Cậu chẳng làm gì cả vậy tại sao cổng đá lại đóng lại?”, Hàn Giang tức tối hùng hổ chất vấn.

“Đúng thật là tôi chẳng làm gì cả mà, tôi chỉ thốt lên khen đúng một câu là hang động này xây đẹp, sau đó... sau đó cổng đá liền đóng lại”, mặt Đường Phong đầy vẻ vô tội.

“Ai bảo cậu khen với ngợi cơ chứ, giờ thì hay rồi, chúng ta bị nhốt trong này rồi!”, Hàn Giang đã bật đèn pin lên, một luồng ánh sáng chọc thủng bóng đêm không đáy.

Hàn Giang cầm đèn pin quay lại phía sau cánh cổng đá, cẩn thận kiểm tra vách đá xung quanh. Trên vách đá bằng phẳng, chẳng có gì cả, ngoài vách đá ra chỉ là vách đá, xung quanh toàn đá là đá. Hàn Giang ra sức dùng nắm đấm đấm lên vách đá bên cạnh cổng đá nhưng rốt cuộc chẳng có phản ứng gì cả.

“Mẹ kiếp, mắt Hạo Vương nhắm mở chẳng có quy luật gì cả!”, Hàn Giang vẫn chưa hết bực mình, lại quát Đường Phong: “Câu nói của cậu được quá đấy, giống hệt cái cánh cổng vừng ơi mở ra. Cậu giỏi thì nói lần nữa xem nào, để cửa mở ra!”

Đường Phong chẳng nói lại được gì, Makarov dành phải khuyên hai người: “May mà Yelena và Từ Nhân Vũ ở ngoài, đừng lo. Chúng ta hãy tiếp tục tiến vào trong dò đường xem sao, việc này quan trọng hơn.”

Hàn Giang không nói năng gì nữa, hất hất tay, chuẩn bị đi tiếp, nhưng lần này nói thế nào Đường Phong cũng không chịu đi cuối. Hàn Giang lại nổi cáu: “Mới nói cậu vài câu mà đã tỏ thái độ! Được rồi, nếu cậu muốn đi đầu thì lên mà đi đầu, để tôi xem nếu gặp yêu tinh ma quỷ gì thì cậu đối phó thế nào!”

Vậy là, hai người hậm hực này đổi chỗ cho nhau, Đường Phong đi đầu, ba người tiếp tục tiến lên phía trước. Đường Phong âm thầm đếm số bước chân đi, rồi còn khắc cả kí hiệu hình quả trám lên vách đá. Sau khi đi được khoảng hai trăm bước, ba người rốt cuộc đã tới một con đường nhỏ hẹp, đến trước một gian sảnh. Sảnh này hình vuông, không rộng lắm, chỉ hơn hai chục mét vuông, trong sảnh chẳng có gì cả. Hàn Giang chẳng mấy hứng thú, đảo mắt một vòng rồi định bỏ đi. Nhưng Đường Phong lại phát hiện ra hai mép bên của gian sảnh hình vuông đều có một gian thờ trên vách đá, anh suy đoán một lúc, nói: “Hai gian thờ này là nơi dùng để đặt đèn dầu. Tuy hiện giờ chúng ta mới chỉ đi được một đoạn ngắn nhưng đã có thể nhìn thấy quy mô hoành tráng của công trình này, xây dựng tinh xảo.”

“Thôi đi, nhanh chóng lên đường thôi!”, Hàn Giang thúc giục.

Phía sau gian sảnh hình vuông này có một cửa hang giống hệt như cửa hang thông với đường đi lúc đến, ngoài ra không còn đường nào khác. Đường Phong chui ngay vào cái hang này. Điều khiến anh cảm thấy ngạc nhiên là đường đi trong cửa hang này không bằng phẳng giống như ban nãy, mà là một dãy bậc thang đá hướng thẳng lên trên.

6

Ba người bắt đầu leo lên bậc thang đá. Lúc mới bắt đầu, thang đá vẫn còn được coi là bằng phẳng, cứ cách chín bậc cầu thang lại có một mặt phẳng, nhưng càng đi tiếp thì thang đá càng cheo leo, mặt phẳng giữa những bậc thang cũng không còn. Đường Phong thấy ngạc nhiên ở chỗ, vách đá bằng phẳng đã không thấy đâu nữa, vách đá ở hai bên bậc thang vô cùng thô ráp, hình như chưa được mài qua.

Trên những bậc thang đá dài dằng dặc trong núi, ba người thở hổn hển, chỉ tập trung vào việc leo lên trên. Đường Phong không biết những bậc thang đá này sẽ dẫn tới đâu, nhưng nhìn địa hình thì giống như đang leo lên núi.

Lúc này, họ đang ở trên đỉnh núi phía bắc.

Trong lúc Đường Phong đang suy nghĩ lung tung thì những bậc thang đá dưới chân lại có sự thay đổi, những bậc thang đá kéo dài mãi lên trên bắt đầu hướng xuống dưới, Hàn Giang và Makarov cũng để ý thấy sự biến đổi này. Hàn Giang gọi Đường Phong lại: “Nghỉ ngơi chút trước đã, thế này là thế nào? Leo lên trên bao lâu như vậy rồi sao giờ lại đi xuống dưới?”

Đường Phong nhìn về phía trước, những bậc thang đá âm u đang trải dài xuống dưới, thật không thể hiểu nổi!

“Tôi cảm giác chúng ta đang đi vòng quanh núi!”, anh thở hổn hển nói.

“"Các cậu có để ý thấy không, kể từ sau khi chúng ta phát hiện thấy cái đinh móc đó, thì cũng không phát hiện thấy bất cứ dấu vết nào của gã bí ẩn đó nữa, hắn ta cứ như biến mất vậy!”, Makarov vốn suy nghĩ thấu đáo bỗng nhiên nhắc nhở.

Hàn Giang cũng giật mình: “Đúng vậy, cả đường đi tôi cũng quan sát vách đá, nhưng không có bất cứ dấu hiệu nào cả, ký hiệu hình tam giác cũng không xuất hiện nữa.”

“Tôi thấy điều này không bình thường. Ở trong rừng sợ lạc đường, phải đánh đấu. Ở những chỗ như thế này thì càng cần phải đánh dấu chứ!”, Makarov nói.

“Tính mà xem, cả đoạn đường chúng ta đi vào đây cũng chẳng gặp ngã rẽ nào, thì cần gì phải đánh dấu? Hãy khẩn trương đi tiếp thôi!”, Đường Phong thúc giục.

Chẳng còn cách nào khác, ba người tiếp tục bước tiếp. Thang đá hướng xuống dưới có khoảng năm sáu chục bậc. Khi bàn chân Đường Phong bắt đầu chạm lên bề mặt bằng phẳng thì anh phát hiện ra mình đã đến một lối đi còn rộng rãi hơn. Vách đá hai bên lối đi cũng không bằng phẳng lắm, nhưng có thể nhìn rõ vết đục đẽo trên đó. “Như vậy nói lên điều gì?”, Hàn Giang có đôi chút không hiểu.

“Cho thấy ở đây đã từng có bàn tay con người mài giũa, nhưng tiêu chuẩn xây dựng không bằng lối đi ban nãy!”, Đường Phong suy đoán.

Ba người đi theo lối đi rộng rãi này tiến về phía trước, nhưng vấn đề chẳng mấy chốc lại đến rồi, lối đi này hình như không phải là đường thẳng. Đường Phong cảm giác lối đi rõ ràng là quanh co, may mà không xuất hiện ngã rẽ.

“Đừng xuất hiện ngã rẽ! Đừng xuất hiện ngã rẽ! Ngã rẽ là ảo! Ảo!”, miệng Đường Phong lẩm bẩm. Không biết là lời cầu khấn của anh linh nghiệm hay là do số phận an bài, họ không gặp phải ngã rẽ nào thật. Ba người cứ như vậy tiến vào lối đi rộng rãi này, mãi cho đến khi phía trước xuất hiện một vách đá nhẵn nhụi và kiên cố.

7

Ba người chầm chậm bước tới vách đá khổng lồ trước mặt. “Đây là thế nào? Lẽ nào kết thúc như thế này ư?”, Hàn Giang hét lên, giọng anh vang ong ong trong lối đi, vọng ra tiếng vọng khá lớn.

“Không! Không thể! Ở đây chẳng có gì cả, công trình vĩ đại thế này lẽ nào đến đây là đột ngột kết thúc?”, Đường Phong cũng không sao chấp nhận được sự thật này.

“Chúng ta thử đẩy vách đá xem sao!”, trong lúc nước sôi lửa bỏng này vẫn chỉ có Makarov giữ được bình tĩnh.

Vậy là ba người dàn hàng ngang trước vách đá, dốc hết sức, cùng đẩy tảng đá trước mặt. Nhưng sau vài lần dốc sức tới mức cả ba cùng kiệt quệ sức lực, mà vách đá cũng không hề nhúc nhích.

“Lẽ nào vách đá này là điểm cuối cùng thật ư?”, Makarov cũng bắt đầu mất niềm tin.

Hàn Giang cũng kiểm tra qua vách đá trước mặt, nhưng không phát hiện ra manh mối gì. Đường Phong thất vọng ngồi bệt xuống phía dưới vách đá, miệng lẩm bẩm: “Có lẽ ngay từ đầu chúng ta đã sai rồi, ngay từ đầu đã sai rồi!”

“Cậu nói cái gì vậy? Cái gì mà ngay từ đầu đã sai rồi?”, Hàn Giang chất vấn Đường Phong.

“Ý tôi là, chúng ta không nên mạo hiểm vào đây từ mắt Hạo Vương. Năm đó Hạo Vương không tiếc công sức, nhân lực, của cải vật chất để xây dựng nên công trình vĩ đại thế này, thì chắc chắn ông ta không thể cho phép người ngoài tùy tiện xông vào thế này được.”

“Ý cậu là…”

“Ý tôi là cũng nên đi qua mắt trái của Hạo Vương, thử xem đằng sau mắt trái là cái gì rồi hãy tính tiếp!”, Đường Phong oán thán.

“Giờ thì cậu nói những thứ đó còn ích gì nữa?”, Hàn Giang đáp lại không chút hảo khí.

“Tôi cũng đang nghĩ, quả thực có lẽ chúng ta không nên mạo hiểm vào đây. Ban nãy trong lối đi rộng rãi này, tôi cũng đã quan sát kĩ, không thấy xuất hiện dấu tích nào của gã bí ẩn đó!”, giọng Makarov đầy chán nản.

“Nếu đã vậy rồi thì chúng ta theo đường cũ quay về thôi. Không phải cả đường đi chúng ta đều đã đánh dấu rồi độ. sao, quay về trước đã rồi tiếp tục khám phá mắt trái của Hạo Vương. Tôi phải tìm xem phía sau đôi mắt của Hạo Vương rốt cuộc cất giấu bao nhiêu bí mật!”, Hàn Giang vẫn cứng giọng.

Ba người bàn bạc một hồi, cũng đành phải vậy.

Đường Phong xốc lại tinh thần, bắt đầu men theo đường cũ quay về, anh dựa theo kí hiệu đánh dấu lúc đến để quay lại.

Vẫn chính lôi đi rộng rãi này, nhưng ba người đi hơn nửa tiếng đồng hồ mà vẫn chưa trông thấy điểm cuối của những bậc thang đá đâu cả.

“Không đúng! Chắc chắn chúng ta đi sai rồi!”, Hàn Giang dừng lại, “Tôi tính toán sơ thì từ thang đá xuống đây, đi vào lối này, đi thẳng tới vách đá đó, nhiều nhất cũng chỉ mất hai mươi phút. Nhưng hiện giờ chúng ta đã đi hơn nửa tiếng đồng hồ rồi mà vẫn ở trong lối đi này. Chắc chắn chúng ta lạc đường rồi!”

“Thế... thế là thế nào? Lối đi này làm gì có ngã rẽ!”, Đường Phong cũng cảm thấy không bình thường.

“Những kí hiệu cậu đánh dấu trên đường đâu?”, Hàn Giang chất vấn Đường Phong.

Đường Phong nhìn xung quanh, bước nhanh vài bước, chỉ lên kí hiệu hình quả trám trên vách đá nói: “Đây! Đây chính là kí hiệu mà tôi đánh dấu. Tôi đi theo kí hiệu đánh dấu mà.”

“Đúng là có gì đó quái dị, cả đường đi tôi cũng quan sát kí hiệu mà Đường Phong để lại, chúng ta cũng dựa vào đó để đi nhưng lại không ra ngoài được!”, Makarov cũng choáng váng.

“Chắc chắn có vấn đề ở đâu đấy! Đường Phong, cậu nghĩ kĩ lại xem, hình quả trám trên vách đá có phải do cậu khắc, không vậy? Đừng để xảy ra tình trạng giống như ở trong rừng đấy!”, Hàn Giang gào lên.

Đường Phong dùng đèn pin kiểm tra mấy kí hiệu hình quả trám trên vách đá: “Không sai, đều là do tôi khắc, không thể nhầm được!”

“Vậy cậu có thể nói cho tôi biết thế này là thế nào không?”, Hàn Giang bắt đầu nổi nóng.

“Hàn! Bình tĩnh! Bất luận lúc nào cũng không được để mất phẩm chất cơ bản của một đặc công!”, Makarov vẫn là người bình tĩnh nhất trong số ba người, ít nhất cũng là từ biểu hiện bên ngoài cho thấy.

Đợi Hàn Giang bình tĩnh trở lại, Makarov đề nghị: “Tôi thấy như vậy nhé, chúng ta căn cứ theo kí hiệu mà Đường Phong đánh dấu tiếp tục tiến lên phía trước xem sao!”.

Cũng đành phải vậy, ba người tiếp tục đi theo lối đi này tiến về phía trước. Năm phút sau, rốt cuộc họ đã tới được điểm cuối của lối đi, thế nhưng xuất hiện trước mặt họ lại không phải là những bậc thang đá, mà là một vách đá khổng lồ không thể nào vượt qua được.