Tử Thư Tây Hạ

Quyển 4 - Chương 4: Lang oa




Đến thời Hốt Tất Liệt, mấy chục năm sau Mông Cổ diệt vong Tây Hạ, triều Nguyễn đã sớm thống nhất thiên hạ, lúc đó quân Nguyên rất lớn mạnh, vô địch thiên hạ. Vậy ở đây còn gì có thế tồn tại khiến quân Nguyên gặp phải đại địch như vậy?

1

Đường Phong miết miết đồng tiền xu Tây Hạ, im lặng không nói năng gì. Hàn Giang đợi mãi sốt ruột, thúc giục: "Chỉ có mỗi đồng tiền xu mà sao phải nhìn kĩ thế?”

Đường Phong cất tiền xu đi: “Nếu như ở đây được các nhà khảo cổ khai quật thì tốt quá!”

“Đừng nằm mơ, hiện giờ chúng ta lấy đâu ra cơ hội đấy!" - Hàn Giang nói không chút khách khí.

"Đúng vậy, nhưng chỉ cần dựa vào tấm ván gỗ ban nãy và đồng xu này, chúng ta đã có thể nhìn ra rất nhiều vấn đề rồi. Trước tiên, chữ trên tấm ván gỗ chứng minh ràng đây chính là Cửu Lý Bảo, hơn nữa từ thời nhà Hán, ở đây chính là chốt biên phòng quan trọng; còn đồng tiền xu được phát hiện thấy này lại cho thấy, mãi tới thời Tây Hạ vẫn có người hoạt động ở đây, thậm chí có khả năng trong thời Tây Hạ ở đây vẫn là một chốt biên phòng quan trọng!” - Đường Phong mạnh dạn suy đoán.

"Sao lại như vậy? Đài đốt lửa do người Hán xây dựng mà tới thời Tây Hạ vẫn sử dụng?" - Hàn Giang lắc đầu lia lịa.

“Hoàn toàn có khả năng này!”

"Kể cả có khả năng này thì sao nào?’’

"Điều này nói lên rằng: thứ nhất, đây chính là Cửu Lý Bảo, chúng ta đã đi đúng đường; thứ hai, ở đây trong thời Tây Hạ có người Đảng Hạng hoạt động, từ đó chúng ta có thể suy đoán rằng: rất có thế trong thời Tây Hạ đây chính là một chốt biên phòng quan trọng kết nối giữa Hạn Hái Mật Thành và Hưng Khánh Phủ!" - Đường Phong nói tới đây rồi nhìn vào Hàn Giang: "Được rồi, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ ở Cửu Lý Bảo rồi, tiếp theo tới lượt anh đó!”

"Hừm, cậu tưởng ban nãy tôi nhàn hạ lắm chắc, lúc kiểm tra đài đốt lửa, tôi đã phát hiện thấy vết bánh xe xung quanh đây.” - Hàn Giang nhảy xuống đài đốt lửa, đi tới ven đường, anh nói: “Vết bánh xe đi cùng với chúng ta kéo dài từ cột mốc đánh dấu tới Cửu Lý Bảo, sau đó giống hệt như tôi lái, vòng qua Cửu Lý Bảo một vòng rồi lái về hướng tây bắc.”

"Lang Oa? Họ cũng tới Lang Oa?" - Đường Phong lập tức nghĩ tới Lang Oa ở trạm sau. 

“Tôi nghĩ vậy, nhưng tôi muốn đặc biệt chỉ ra rằng, tiếp tục đi về hướng tâv bắc sẽ hoàn toàn không còn đường nữa.”

“Không còn đường?” - Đường Phong và Lương Viện không hẹn mà gặp, cùng nhìn về hướng tây bắc. Trên mặt đất gần như không nhìn thấy đường đi, chỉ có bánh xe kéo dài về hướng tây bắc.

“Vậy chúng ta còn chờ đợi gì nữa? Cũng đi về hướng tây bắc thôi!" - Lương Viện hình như đã lấy lại dũng khí.

“Đúng vậy, chúng ta phải đi theo hướng tây bắc, nhưng ở đây tôi bắt buộc phải nhắc nhở hai người một câu, hai người có nghĩ tới vết bánh xe mới xuất hiện ở đây là của ai không? Tại sao không chút do dự tiến thẳng về phía Lang Oa vốn không có đường đi?” - Hàn Giang ưu tư hỏi.

“Tất nhiên không phải người bình thường rồi, chắc hẳn là người cũng hứng thú với Hạn Hải Mật Thành, tôi thấy khả năng lớn là xe của Tướng quân!” - Đường Phong suy đoán.

Hàn Giang cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhún vai. sau đó chui vào buồng lái, khởi động lại “con lừa bảy màu dũng mãnh’ rồi lao thẳng vào sâu trong sa mạc.

2

“Con lừa bảy màu dũng mãnh” cả đường đi xóc long sòng sọc, tiếng máy xe kêu ầm ầm hòa cùng tiếng 

gió ngoài cửa sổ khiến ba người đều im lặng. Đi mãi cho tới tận buổi trưa, Hàn Giang giảm tốc độ xe. “Sao vậy, anh nhìn thấy Lang Oa rồi à?’" – Đường Phong lớn tiếng hỏi Hàn Giang.

"Tôi cảm thấy chắc cũng gần đến rồi, theo như cậu phân tích thì Lang Oa chắc phải là một vùng trũng, thậm chí còn là một cái đầm nước, bên đường không có kiến trúc nào nhô lên, bởi vậy chúng ta ngồi trong xe khả năng sẽ không nhìn thấy Lang Oa!” - Hàn Giang lớn tiếng nói.

Đường Phong nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, toàn là sa mạc mênh mông: "‘Chúng ta phải mau lên thôi, tôi không muốn đêm nay qua đêm ở Lang Oa đâu.”

"Ý cậu là đêm nay chúng ta sẽ qua đêm ở Thiên Hộ Trấn?" - Hàn Giang hỏi lại.

"Chậm nhất chúng ta cũng phải tới Thiên Hộ Trấn, nếu không thì khả năng chúng ta phải bầu bạn với sói đấy!”

"Đường Phong, cậu có nghĩ rằng nếu đêm nay chúng ta có thể tới Thiên Hộ Trấn thì nhanh quá không? Cậu nên nhớ rằng, năm đó đội thám hiểm cũng có xe vận tải, tuy tốc độ không nhanh bằng xe Jeep của chúng ta, nhưng theo như những gì Misha ghi chép lại, thì đoạn đường đó họ đã đi mất bốn đến năm ngày!” - Hàn Giang phát hiện thấy địa hình ở đây đang cao dần lên.

Lời nhắc nhở của Hàn Giang khiến Đường Phong trở nên bình tĩnh hơn: ‘‘Đúng vậy! Với tốc độ của chúng ta hiện giờ, có khi..."

“Có khi gì cơ?”

"Có khi vẫn còn những khó khăn mà chúng ta chưa gặp”.

Vừa dứt lời, Đường Phong liền có cảm giác là cả chiếc xe như bay lên, sau đó rơi bịch một cái xuống đất. Đường Phong cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều lộn tung cả lên.

“Mẹ kiếp, thế này là thế nào?” - Hàn Giang chửi rủa, không thể không đi chậm lại.

Đường Phong phát hiện thấy ban nãy họ vừa vượt qua một con dốc, xe bây giờ bắt đầu lao xuống,nhưng điều khiến Đường Phong kinh ngạc hơn chính là phía trước mũi xe, anh đã nhìn thấy sa mạc thực sự, cát vàng mênh mông, và tốc độ xe càng lúc càng chậm. Đường Phong lẩm bẩm: “Giờ thì tôi đã biết tại sao đội thám hiểm năm đó đi mất mấy ngày rồi.”

"Bởi vì phía trước toàn là những đồi cát di động!” - Hàn Giang cũng đã hiểu ra.

"Ừm, xe Jeep thông thường e rằng cũng rất khó vượt qua được những đồi cát di động này, chứ đừng nói tới xe vận tải của đội thám hiềm năm đó.”

“Vậy chúng ta phải làm thế nào? Lẽ nào phải cưỡi lạc đà sao? Em sợ nhất là cưỡi lạc đà đấy!” - Lương Viện cuống quýt cả lên.

‘"Em nằm mơ đấy à, bây giờ chúng ta cướp đâu ra lạc đà!” - Đường Phong nói.

"Bây giờ mà có xe tăng thì tốt quá, hay ít nhất là cũng phải có xe ủi đất!” - Hàn Giang càu nhàu. 

“Anh còn nằm mơ kinh hơn đấy, đừng nói tới xe tăng, đến xe chở rác cũng không có đâu!" - Đường Phong lại nói tiếp: “Nhưng may mà chiếc xe của cậu bạn tôi đây đã được độ qua. nên lốp xe to hơn những xe Jeep thông thường, phù hợp đi trên sa mạc. Tôi nhắm nó cũng vì điểm này, nên mới mượn ‘con lừa dũng mãnh" đấy".

Hàn Giang cười: "Cậu khỏi phải nói, lái nó cả đoạn đường ban nãy tôi cũng nhận ra rồi. Chiếc xe này cúa bạn cậu nhìn thì có vẻ rách nát, nhưng lúc lái công nhận cũng khá ổn.”

“Đúng vậy! Cuối cùng anh cũng nhận ra!” - Đường Phong có chút đắc ý.

“Chỉ... chỉ có điều đáng tiếc là, nó không quay về được nữa rồi.”

"Anh nói vậy tôi chẳng muốn nghe chút nào, tại sao cứ bảo "con lừa dũng mãnh" này không về được nhỉ? Nếu nó không quay về được, thì chúng ta có thể quay về không? Nói câu gì may mắn chút đi!” - Đường Phong bất mãn kêu lên.

“Tôi biết là phải nói câu gì đó may mắn, nhưng cậu xem chuyến đi này của chúng ta có may mắn nổi không?” - Hàn Giang nói xong liền dừng xe lại.

“Tại sao anh lại dừng xe lại?” - Đường Phong không hiểu, hỏi.

"Cậu không cám thấy hình như chúng ta đã tới Lang Oa rồi sao?” - Hàn Giang nhìn chăm chú xung quanh. 

Lúc này Hàn Giang mới phát hiện ra: hình như họ đã tới một vùng trũng. Đường Phong và Lương Viện cũng trở nên căng thẳng. “Sao chúng ta lại tới Lang Oa được nhỉ?” - Đường Phong lấy kính viễn vọng ra, ngắm vùng trũng xung quanh.

“Chúng ta... chúng ta không bị sói bao vây chứ?” - Giọng Lương Viện đầy hoảng hốt.

Hàn Giang cũng không hiểu, mình cứ lái cứ lái như vậy mà lại tới một chỗ trũng rộng lớn thế này. Hiện giờ xe họ đang ở chính giữa vùng trũng này.

3

Hàn Giang rút con dao găm ra, nhảy xuống xe.

Xung quanh là những cồn cát cao lớn, chỉ có hướng đông nam ban nãy họ đi qua mới giống như vách đá rắn chắc.

Ở đây tĩnh lặng tới nỗi có thể nghe thấy cả tiếng tim đập. Đường Phong và Lương Viện cũng ra khỏi xe, ba người cân thận quan sát xung quanh. ""Ban nãy tôi đã đi theo vết bánh xe đó vào đây!” - Hàn Giang khẽ nói.

“Nhưng bây giờ không trông thấy vết xe đó đâu nữa!” - Hàn Giang vòng ra phía sau xe, anh phát hiện phía sau xe chỉ còn lại một vệt bánh xe rõ nét, đây chính là của "con lừa dũng mãnh” để lại.

“Đúng vậy, sao vết bánh xe đó lại đột nhiên biến mất nhỉ?” - Hàn Giang trở nên nghi ngờ, rồi bước lên phía trước.. Sau khi họ đi được khoảng hơn ba chục bước,  

trên mặt cát lại xuất hiện một vệt bánh xe. chỉ... chỉ có điều vệt bánh xe này có chút kỳ dị.

“Vệt bánh xe này không phải là của chiếc xe ban nãy!” - Hàn Giang quả quyết phán đoán.

"Thế... thế này là thế nào?” - Đường Phong không sao tin được.

"Tôi có thể chắc chắn rằng, vết bánh xe mới xuất hiện trước mặt chúng ta đây là của một chiếc xe khác!” - Hàn Giang nói rất chắc chắn.

"Thật đáng sợ, lẽ nào còn có một hội khác?” - Lương Viện ngạc nhiên.

Lúc này Đường Phong cũng đã nhìn ra manh mối, vết bánh xe vừa xuất hiện trước mắt họ quả thực không giống với vết bánh xe mà họ đi theo tới đây, thế nhưng vết bánh xe mới xuất hiện mọc từ đâu ra? Ánh mắt của Đường Phong lần theo vết bánh xe trước mặt, và hướng tới tận lên trên đồi cát phía nam, vì vết bánh xe trải dài mãi về hướng đó... Đột nhiên, lúc ánh nắng chính ngọ chiếu rọi tới nỗi không thể mở nổi mắt, Đường Phong phát hiện thấy một con sói đang đứng sừng sững trên đồi cát. Đây là một con sói gầy gò. Đường Phong đã từng trông thấy sói ở núi tuyết A Ni Mã Khanh và gặp không ít chủng loại sói, nhưng chưa từng trông thấv sói trên sa mạc. Hình như do chúng bị thiếu thức ăn nên rõ ràng không đủ dinh dưỡng, hoặc do bị nắng nóng sa mạc thiêu đốt làm cho gầy nhom. Nhưng dưới cái nắng thiêu đốt này, Đường Phong vẫn cảm thấy ớn lạnh. Sau đó, anh lại phát hiện thêm một con sói trên đồi cát phía nam, rồi hai con, ba con, bốn con, năm con, sáu con...

Cổ của Đường Phong vẫn có thể chuyển động bình thường nên khi nhìn lên phía trên đồi cát anh phát hiện thấy phía đông, phía bắc, phía tây đều xuất hiện sói, họ đã bị bầy sói đói khát bao vây.

Hàn Giang và Lương Viện cũng đã phát hiện thấy sói. Đường Phong che chắn cho Lương Viện, ba người chầm chậm rút lui về phía ô tô. Mỗi bước chân giật lùi, Đường Phong đều vô cùng cẩn thận, lo sợ kinh động tới bầy sói sẽ khiến chúng đồng loạt lao về phía anh.

“Ở đây đúng là Lang Oa rồi, trên sa mạc không có thức ăn mà lại có bầy sói này nhỉ!” - Lương Viện lẩm bẩm.

‘Không phải chúng ta đang đem thức ăn tới cho bọn chúng sao?” - Đường Phong ra vẻ trấn tĩnh.

Năm phút sau, rốt cuộc ba người cũng đã lùi lại tới bên cạnh xe. Bọn sói không tấn công họ, nhưng Hàn Giang vẫn nắm chặt con dao găm trong tay, còn Đường Phong lại lấy người che chở cho Lương Viện. Ánh nắng chỉnh ngọ chói chang lóa mắt... Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, trên sa mạc bỗng vang lên một âm thanh kỳ lạ, giống như tiếng huýt sáo, nhưng không phải. Sau khi âm thanh này vang lên, bầy sói vốn đang bao vây xung quanh đồi cát, loáng cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Đường Phong nhìn xung quanh, không thấy con sói nào cả. Lúc này, Hàn Giang bỗng phản ứng, anh hét lên:

“Trên đó chắc chắn có người, lên xe, đuổi theo!”. 

Ba người nhảy lên xe, Hàn Giang lái xe lao lên đồi cát phía nam, bánh xe trơn tuồn tuột trên dốc cát. Thấy bánh xe sắp lún trong cát. Hàn Giang hét lên với Đường Phong: “Xuống đẩy mau!”.

Đường Phong và Lương Viện dốc hết sức, rốt cuộc cũng đấy được chiếc xe lên khỏi nền cát mềm nhũn. Nhưng tới khi họ lao được lên đồi cát phía nam thì chẳng thấy ai cả, chi có bầy sói đó giờ đang tụm lại với nhau.

4

Bầy sói gầy gò đang ớ cách nhóm Đường Phong khoảng ba mươi mét, đứng bất động chằm chằm nhìn họ. Ánh nắng trên sa mạc càng lúc càng gay gắt, Đường Phong cũng ngớ người ra, anh hỏi Hàn Giang: ‘"Chúng ta phải làm thế nào?’’

‘Kỳ lạ! Âm thanh ban nãy chắc chắn không phải là của bầy sói!’" - Hàn Giang khẳng định.

"Anh nghi ngờ có người đang khống chế bầy sói này?” - Đường Phong bỗng nhớ tới truyền thuyết có người đã từng thuần hóa sói, nhưng anh vẫn không thể tin ai đó có thể khống chế bầy sói đói khát này.

“Lao tới xem sao!” - Hàn Giang cũng không tin. Hàn Giang bỗng tức tốc tăng tốc, lao thẳng tới bầy sói cách đó ba mươi mét. Nhưng Đường Phong và Hàn Giang lại kinh ngạc khi phát hiện ra: đúng lúc họ tăng tốc thì bầy sói cũng tăng tốc rút lui về phía nam; chúng 

nhanh nhẹn mà quyêt đoán, sát cánh không rời, không lao về phía nhóm Đường Phong. Đường Phong không hiểu: “Bầy sói này định làm gì vậy?”

‘Chúng là những chiến sỹ có tố chất được huấn luyện!” - Hàn Giang bỗng thốt lên một câu vô căn cứ.

“Nghĩa là sao?” - Đường Phong không hiểu ý Hàn Giang.

“Khi kẻ thù lao tới chúng, chúng vẫn giữ bình tĩnh

cao độ, không bỏ chạy toán loạn mà duy trì đội hình rút

lui, dây không phải là những chiến sỹ có tố chất huấn luyện sao?”

“Nhưng tại sao chúng không tấn công chúng ta?,? - Đường Phong không hiểu.

Hàn Giang đang định nói tiếp thì đột nhiên, chiếc xe khẽ rung lên, ngay sau đó, mọi người đều cảm thấy chiếc xe nghiêng hẳn sang một bên. Đường Phong và Lương Viện hoảng hốt nhìn Hàn Giang. Hàn Giang đập mạnh xuống vô lăng: “Mẹ kiếp, chúng ta bị bầy sói tính sổ rồi!”

Đường Phong thấy bầy sói vẫn ở chỗ cách họ ba mươi mét, chằm chằm nhìn họ, còn xe của họ chẳng mấy chốc đã hết nghiêng ngả. Đường Phong đã hiểu ra vấn đề, chắc chắn là nổ lốp.

Ba người bị kẹt trong xe, không có cách nào tiến lên, cũng không dám ra ngoài thay lốp. Cứ kéo dài như vậy hơn mười phút, họ ngồi trong chiếc xe nóng hầm hập. Hàn Giang đã nhẫn nại tới đỉnh điểm, anh rút dao găm ra, nhảy xuống xe, nhưng khi chân anh vừa chạm cát thì bầy sói bao vây xung quanh lập tức tản ra, thành một hình vòng cung, từ từ bao vây Hàn Giang và chiếc xe.

Đường Phong ngồi trong xe, lo lắng cho Hàn Giang tới toát cả mồ hôi, anh trông thấy Hàn Giang nắm chặt con dao, tiến vài bước. Đường Phong tưởng rằng Hàn Giang đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc quyết đấu với sói hoang. Ai ngờ, sau khi Hàn Giang cầm con dao găm huơ huơ vài đường về phía bầy sói, rồi liền chạy chui tạt vào trong xe. Hai con sói với tốc độ nhanh không tưởng, đuổi sát Hàn Giang lao tới xe. Khi Hàn Giang vừa đóng cửa lại, hai con sói đã lao nhoài lên cửa kính, hú lên chu chéo.

Đường Phong run lập cập, anh hoảng hốt sờ khắp người, đến một vũ khí phòng thân cũng không có, anh rên rỉ liên hồi: "Thật không ngờ anh cũng có lúc sợ sệt như vậy, ban nãy tôi còn tưởng ràng anh định quyết đấu với lũ sói cơ đấy!”

“Tôi bị bại não chắc! Một người đấu với cả lũ sói đói khát như vậy, tôi cũng là người mà, cậu có hiểu không hả? Tiểu tử, đã là người thì phải biết lúc nào nên sợ hãi lúc nào nên quang minh chính đại!” - Hàn Giang gào lên xong, hất hất cằm về phía bình bọt cứu hỏa ở đuôi xe: ‘Lập tức đấu thật bây giờ đấy, tôi không lo được cho hai người nữa đâu, hai người lấy cái bình cún hỏa này mà phòng thân nhé!"

“Này, có phải anh biết trước sẽ gặp sói đúng không?" - Đường Phong hét lên với Hàn Giang.

“Mơ à! Tôi mà biết bói toán thì giờ đã không mắc kẹt trong này!”.

Đường Phong bó tay, anh phát hiện thấy Lương Viện đã lấy bình cứu hỏa ở đuôi xe, đang ôm khư khư: “Em cứ ôm lấy nó đi, nhưng em có biết cách dùng không đấy?”

Lương Viện nhìn Đường Phong đờ đẫn lắc đầu, nhưng ngay sau đó cô nói tiếp: “Em không biết dùng, nhưng em biết dùng cái này đánh sói”.

"Hừm, em còn đòi đánh sói?” - Mặt Đường Phong nản.

"Sao không...”

Lương Viện đang định nói nữa thì Hàn Giang liền hất hất tay, ra hiệu cho họ im lặng. Lúc này, họ loáng thoáng nghe thấy một âm thanh kỳ lạ, ba người lặng yên lặng nghe. Âm thanh đó hình như ở rất xa, nhưng bầy sói đang vây xung quanh xe vừa nghe thấy âm thanh này liền lập tức rút lui, lại quay trở về cự ly cách xe ba mươi mét, tập hợp hoàn chỉnh. Âm thanh kỳ lạ lại vang lên từ đâu trong sa mạc, và ngay sau đó, một cảnh tượng khiến Đường Phong kinh ngạc đã xuất hiện: bầy sói đồng loạt rút lui về hướng nam như có tổ chức, loáng một cái đã biến mất khỏi tầm mắt.

5

Đợi bầy sói rút hết khỏi tầm mắt. Đường Phong đang hồn xiêu phách lạc mới bình tĩnh trở lại: “Thế này là thế nào? Sao bầy sói lại tản đi mất nhỉ?” 

"Ban nãy cậu không nghe thấy âm thanh vọng lại từ sâu trong sa mạc sao?” - Hàn Giang vẫn nắm chặt con dao găm trong tay.

“Nghe thấy rồi, hình như tổng cộng vọng lại hai lần, giống như mệnh lệnh vậy. Lần thứ nhất bầy sói lui trở về, lần thứ hai lại là mệnh lệnh di tản!” - Đường Phong suy đoán.

"Ảm thanh gì mà lại vang xa như vậy nhi? Hơn nữa lại còn khiến bầy sói nghe theo?” - Hàn Giang lẩm bẩm.

Đường Phong cũng chìm trong suy tư. Lương Viện lại nói: "Nhưng chúng ta không trông thấy người nào quanh đây mà?”

Lương Viện nói vậy đã thức tinh Đường Phong và Hàn Giang. Hàn Giang mở cửa xe, nhảy xuống, quan sát xung quanh. Lúc này, ánh nắng không còn gay gắt như ban nãy, trên sa mạc ngoài cát vàng cuồn cuộn thì lấy đâu ra bóng người?

Đường Phong và Lương Viện cũng nhảy xuống xe, lúc này ba người mới phát hiện lốp xe bên phải đằng trước bị một tấm ván sắt có đinh đâm thủng một lỗ lớn. Ngay sau đó, Đường Phong lại phát hiện dưới nền cát phía trước lốp phải cũng xuất hiện vài tấm ván sắt cắm đinh như vậy. Đường Phong nhặt một tấm ván sắt lên, cân thận quan sát, tuy nó không hoàn toàn hoen rỉ, nhưng có thể nhận ra những tấm ván sắt này cũng tồn tại khá nhiêu năm rồi. “Đây rõ ràng không phải là mới chế ra!” - Đường Phong nói.

“Ồ! Lẽ nào cũng từ thời cổ đại?” - Lương Viện ngạc nhiên hỏi.

“Đây rất giống ván đinh trong chiến tranh thời cổ đại, chôn xuống để bẫv kỵ binh, dùng để ngăn chặn sự tấn công của kỵ binh.” - Đường Phong phán đoán.

"Nhưng sao thứ này lại xuất hiện ở đây nhỉ?” – Hàn Giang hỏi.

“Làm sao tôi biết được, có thể được để lại từ thời cổ đại, có thể là những người khống chế bầy sói chôn xuống, mục đích là để làm nổ lốp xe của chúng ta, đê chúng ta bị kẹt trong Lang Oa!” - Đường Phong nói.

“Nhưng hai điều đó đều không hợp lý, nếu như chúng được để lại từ thời cổ đại, thì ở đây cũng không phái là chốt điểm quân sự gì, vậy thì ai chôn ván sắt xuống đây làm gì? Thêm nữa, nếu như có người cố ý hàm hại chúng ta, thì tại sao lại dùng thứ cổ lỗ sĩ này làm gì? Bây giờ có bao nhiêu thứ tốt hơn, thà chôn một quả lựu đạn còn hơn, cho chúng ta nổ bắn cả lên trời!” - Hàn Giang không hiểu.

Đường Phong trầm tư một lúc rồi nói: “Tôi thấy tấm ván sắt này tuy chưa hoen rỉ, do trong sa mạc khô hạn ít mưa, nhưng thực ra tấm ván sắt này có niên đại lâu đời rồi.”

“Lâu là bao lâu?” - Hàn Giang hỏi.

“Tôi thấy rất có khả năng là đồ của Tây Hạ hoặc từ đời nhà Nguyên. Nhà Minh và nhà Thanh chưa từng xảy ra chiến tranh trên vùng đất này. Thời Dân quốc tuy ở đây xuất hiện thổ phỉ, nhưng nhìn hình dạng của ván  

sắt này thì không giống đồ vật của thời Dân quốc, bởi vậy, rất có khả năng là đồ của Tây Hạ hoặc triều Nguyên. Trong lịch sử thì chiến sự có quy mô lớn nhất từng xảy ra ở đây, khả năng chính là trận chiến Thành Cát Tư Hãn diệt vong Tây Hạ.”

“Hình như Đại Lạt ma đã từng nhắc đến!” - Hàn Giang nói.

“Đúng vậy, Thành Cát Tư Hãn tùng sáu lần đánh bại Tây Hạ, người Mông cổ quét sạch Âu Á, nhưng không có quốc gia nào giống như Tây Hạ, để Thành Cát Tư Hãn sáu lần chinh phục. Thành Cát Tư Hãn trong lần cuối cùng tấn công Tây Hạ, cũng đã ngã ngựa bị thương và chết tại Tây Hạ. Rồi còn những tuyến đường mà Thành Cát Tư Hãn nhiều lần tấn công Tây Hạ, chính là từ cao nguyên Mông cổ xuyên qua sa mạc Gobi mênh mông, vòng tới phía sau Tây Hạ, đánh du kích Tây Hạ.”

“Bởi vậy anh nghi ngờ người Đảng Hạng từng dùng ván sắt để ngăn chặn kỵ binh của Thành Cát Tư Hãn?” - Hàn Giang hói lại.

Đường Phong gật gù: "Ban nãy tôi xem qua rồi, đi tiếp về phía trước, dưới cát có rất nhiều những ván sắt cản ngựa thế này; mà nếu có thể sử dụng ván sắt với quy mô lớn như vậy, nhất định phải là chiến sự quy mô lớn, chắc chắn không phải là do thổ phỉ làm. Hơn nữa, trong lịch sử chiến sự đại quy mô duy nhất từng xảy ra ở đây, chỉ có thể là Thành Cát Tư Hãn tấn công Tây Hạ”. 

Hàn Giang tiên lên phía trước một đoạn, quả nhiên có thể trông thấy ván sắt lấp ló trong cát: “Đường Phong, cậu có phát hiện thấy không, hình như những ván sắt này được phân bố có quy luật hẳn hoi!”

"Đúng vậy, tôi đoán rằng hồi đó ở đây vẫn chưa khô hạn như bây giờ. Gần đây chắc là phải có một cứ điểm quân sự của Tây Hạ, chính là gần Lang Oa trên bản đồ cổ, nhưng chúng ta không tìm thấy địa danh đó. Neu Lang Oa thời dó lại là một nguồn nước, thì rất có khả năng là một hố nước. Khi người Mông cổ tấn công dọc qua sa mạc, thì người Đảng Mạng đã chôn những ván sắt này xung quanh nguồn nước, có khi còn đầu độc cả nguồn nước!” - Đường Phong suy đoán thêm một bước.

“Nhưng xem ra mọi nỗ lực mà người Đảng Hạng từng làm ở đây đều không được đền đáp, những thứ này dà không ngăn cản được sự tấn công của kỵ binh Thành Cát Tư Hãn!’" - Hàn Giang nói.

“ừm, là như vậy, nếu những ván sắt này hữu dụng thì hiện giờ ở đây không thể thành thế này được, ở đây sẽ phải xuất hiện xác người và xác ngựa, còn cả vũ khí giáp sắt. Ngoài ra, ván sắt cũng không thế được phân bố có quy luật như thế này!” - Đường Phong nói.

"Vậy là đại quân của Thành Cát Tư Hãn không đi qua đây sao?” - Lương Viện tò mò hỏi.

“Việc này thì anh không biết, nhưng vẫn còn một hiện tượng. Phải biết rằng trong thời Tây Hạ, vũ khí bằng sắt vẫn còn ít, bởi vậy, nhiều ván sắt thế này cũng có thể  

coi là một đống vật tư quan trọng chuẩn bị cho chiếu tranh, về lý mà nói, thì bất luận người Mông cổ có đi qua đây hay không, nhưng sau khi chiến sự kết thúc, người Đảng Hạng cũng phải thu hồi lại những ván sắt này đe dự phòng lần sau sử dụng lại. Nhưng tại sao họ lại không thu về, như vậy thì nói lên điều gì?” - Đường Phong hỏi lại Hàn Giang.

“Điều đó cho thấy quân đội Tây Hạ từng trú quân tại đây, nếu không chết trận hết sạch thì cũng đã rời khởi đây và không quay trở lại nữa!” - Hàn Giang đáp.

“Ùm, tôi cũng nghĩ vậy, quân đội Tây Hạ mất tích đã không quay trở lại!" - Đường Phong đồng tình.

Lương Viện nghe hai người phân tích xong, có vẻ không bàng lòng nên cười nói: “Các anh nâng tầm mấy thứ này lên mức thần kỳ quá đấy, ‘mìn’ cổ đại ư? Ha ha”.

“Em vần còn cười được sao, ‘mìn’ cổ đại này đã làm nổ lốp xe của "con lừa dũng mãnh’ của chúng ta rồi đấy!” - Đường Phong mặt lạnh, nghiêm túc nói.

“Vậy các anh sửa nhanh đi, không phải chúng ta có lốp dự phòng đấy thôi!” - Lương Viện đầy vẻ bất cần.

“Đại tiểu thư của tôi ơi, em biết cách sai khiến người khác quá đấy! Sao em không đi mà sửa?” - Đường Phong bực mình kêu lên.

“Vô lý, ở đâu ra có trò bắt phụ nữ thay lốp xe!” - Lương Viện nói thắng ruột ngựa.

Đường Phong hết cách, lắc đầu rồi chuẩn bị đi lấy lốp dự phòng, Hàn Giang bỗng kéo anh lại: "Bây giờ cậu đi thay thì được ích gì, chúng ta vẫn chưa biết xung quanh đây có bao nhiêu cạm bẫy. Cậu thay xong lốp, lại bị thủng một lỗ thì chúng ta toi đấy!”

"Vậy chúng ta nên làm thế nào?”

Thứ dò lấy một đường đi an toàn trước đã!”

“Dò đường?”

“Cậu nghĩ mà xem, tại sao bầy sói đó lại không bị sao cả, còn nữa, chúng ta đã nói chuyện nửa ngày nên quên mất vết bánh xe xuất hiện ở Lang Oa!”

Hàn Giang vừa nhắc nhở như vậy, Đường Phong mới nghĩ ra: “Đúng vậy, chúng ta có thế lần theo vết bánh xe đó để dò ra một đường đi an toàn!"’ - Nói xong, hai người để Lương Viện ở lại trông xe, Đường Phong và Hàn Giang đi dọc theo con đường cũ để tìm kiếm lại vết bánh xe đó.

6

Đường Phong và Hàn Giang đi lại con đường lúc họ tới Lang Oa. Chưa đi được bao xa, họ đã phát hiện thấy vết bánh xe đó trên sa mạc. Nhưng dựa vào kinh nghiệm bao năm của mình, Hàn Giang nhìn thấy vết bánh xe phát hiện sau đó cũng lúc có lúc mất trên sa mạc, giống như rất chần chừ do dự. Sau khi họ đi được hơn chục mét, lần theo vết bánh xe hướng về phía Lang Oa, vết bánh xe trên cát sa mạc bỗng xuất hiện một nhánh rẽ. “Rất rõ ràng, chiếc xe đó giống hệt như chúng ta, cũng lái một đoạn vê hướng nam, rồi lại rẽ sang hướng tây!” - Hàn Giang phán đoán.

"Không chỉ như vậy, sự xuất hiện bất ngờ của vết bánh xe ở Lang Oa cũng cho thấy người lái xe đã phát hiện thấy ván đinh sắt xung quanh Lang Oa, và họ cũng đang tìm kiếm một lối ra an toàn!” - Đường Phong nói.

Hàn Giang gật gù: "Xem ra chiếc xe này đã thoát khỏi vùng nguy hiểm.”

"Không chỉ có chiếc xe này đâu, mà còn cả chiếc xe xuất hiện trước đó nữa, lúc này đều không thấy đâu cả, cho thấy chúng đã an toàn rời khỏi Lang Oa. Chúng ta cứ tiếp tục men theo vết bánh xe đó, chắc là sẽ có thể an toàn rời khỏi Lang Oa.” - Đường Phong nói.

"Nhưng cậu có nghĩ rằng, nếu như bầy sói đó bị người khống chế, người đó muốn dụ chúng ta tới chỗ nguy hiểm, vậy tại sao chiếc xe trước đó không bị lừa?”

“Thì chỉ cho thấy anh ngốc quá thôi chứ sao!” - Đường Phong cười, nói.

"Hừm! Tôi ngốc? Cùng lắm là do chúng ta quá chú trọng tới những con sói đó mà thôi!” - Hàn Giang phản lại.

Đường Phong và Hàn Giang cứ đi men theo ngã rẽ vê hướng tây, rồi chẳng mấy chốc, họ đã đi tới biên giới của Lang Oa. Vết bánh xe tiếp tục lần theo biên giới Lang Oa tiến lên, vòng tới phía tây bắc Lang Oa, vết bánh xe hướng về phía tây bắc. Lúc này, trên mặt cát lại xuất hiện thêm một vệt bánh xe khác.

“Chiếc xe đó lại xuất hiện rồi!”

“Hai vệt bánh xe trên nên cát đêu trải dài vê hướng tây bắc, xem ra ở đó có thể thoát khỏi vòng vây này của cổ nhân!” - Hàn Giang chống nạnh, nhìn xung quanh.

"Vòng vây của cổ nhân! Nói như vậy thì anh đã tán thành suy nghĩ cua tôi rồi ư?"

"Không sai, ở đây nhất định là một vòng vây mà người Đảng Hạng thiết kế để cài bẫy đại quân Thành Cát Tư Hãn.” - Hàn Giang dẫn đầu, đột nhiên dừng lại: “Cậu xem, đó là gì vậy?”

Hàn Giang dứng trên một đồi cát nhỏ, anh phát hiện thấy sa mạc phía dưới cồn cát bồng lõm xuống một khoảnh lớn. Đây rõ ràng không phải là cồn cát nhấp nhô hình thành trên sa mạc. Đường Phong cũng đế ý tới cái hổ này, anh nhảy xuống mép hố, chăm chú quan sát: "Giống như một huyệt mộ!”

“Huyệt mộ? Tôi thấy không giống!” - Hàn Giang cũng nhoài tới mép hố.

"Ô? Vậy anh thấy đây là cái gì?”

“Tôi thấy đây giống cái hố bẫy ngựa hơn!"

“Hố bẫy ngựa?” - Đường Phong nhìn cái hố lớn, đúng lúc anh lơ là, Hàn Giang đã nhảy xuống hố, dùng tay đào bới lung tung phía dưới, vài tấm ván gỗ mỏng, khô nứt hiện lên trong cát vàng.

“Nếu tôi đoán không lầm thì đây chính là những tấm ván gỗ mỏng vốn được đậy trên mặt hố. Tâm ván gỗ này chắc chắn không thể chịu được sức nặng của ngựa!” - Hàn Giang suy đoán. 

“Vậy trong hố này sẽ có xương của người Mông Cố hồi đó ư?” - Đường Phong nhìn tay Hàn Giang đang bới cát, chẳng mấy chốc, từng hàng cọc gỗ mục nát đã lộ ra.

“Đây khả năng không phải là cọc gồ thông thường; vào năm đó, ở đây đều là những mũi đao được gọt sắc nhọn, chỉ cần có người hay ngựa rơi vào trong hố thì sẽ bị những cọc gỗ này đâm thủng”.

Nghe Hàn Giang nói vậy, Đường Phong nhìn nhũng cột gỗ đã mục nát, nứt toác, mà trong lòng không khỏi rờn rợn. ""Này, đừng có đứng ngây ra đó nữa, nhìn xem, mau tới đọc những chữ trên đó xem nào!” - Hàn Giang nói.

"Phía trên còn có chữ?” - Đường Phong đón lấy một tấm ván gỗ mỏng đã bị nứt thành hai đoạn mà Hàn Giang đưa cho, quả nhiên, trên tấm ván gồ có mấy chữ kì quái được viết bằng mực đen. Đường Phong nhìn những chữ kỳ quái này, mãi không nói năng gì.

“Cậu nói gì đi chứ! Có phải chữ Tây Hạ không?” - Hàn Giang thúc giục.

“Không phải chữ Tây Hạ!” - Đường Phong lẩm bẩm. “Nếu như vậy thì những suy đoán của chúng ta trước đây đều sai hết ư? Nhưng tôi thấy mấy chữ này không giống chữ Hán!”

“ừm, không phải chữ Hán. Nếu tôi nhìn không nhầm thì những chữ này đều là chừ Bát Tư Ba!” - Đường Phong bỗng nói ra một loại chữ mà Hàn Giang chưa từng nghe thấy.

“Chữ Bát... Bát Tư Ba? Chữ Bát Tư Ba là cái gì?” - Hàn Giang đầu óc mụ mị.

“Chữ Bát Tư Ba là một loại chữ do Nguyên Thế Tổ Hốt Tất Liệt ra lệnh cho quốc sư Bát Tư Ba sáng tạo ra, là một loại văn tự chính thức của nhà Nguyên!” - Đường Phong giải thích.

“Vậy tại sao trên tấm ván gỗ đậy hố bẫy ngựa lại có chữ Bát Tư Ba?” - Hàn Giang vẫn không hiểu.

“Vấn đề là ở chỗ đó, trước tiên, chữ Bát Ba Tư là loại chữ mà thời Hốt Tất Liệt mới xuất hiện, lúc đó vào khoảng giữa thế kỷ XIII; còn trận chiến Mông cổ hủy diệt Tây Hạ là từ thời Thành Cát Tư Hãn, là đầu thế kỷ XIII, cách nhau gần nửa thế kỷ. Nhưng như vậy sẽ không phù hợp với niên đại thiết kế ván đinh sắt và hố bẫy ngựa mà chúng ta suy đoán trước đó. Tiếp nữa, chúng ta cho rằng những ván đinh sắt và hổ bẫy ngựa này là do người Đảng Hạng tạo nên, nhưng trên tấm ván gỗ này lại xuât hiện chữ Bát Tư Ba, như vậy cũng hoàn toàn khác với những suy đoán của chủng ta trước đó, hiện giờ tôi... tôi cũng không rõ nữa!” - Đường Phong cảm thấy đầu óc có phần rối loạn.

“Vậy cậu biết những chữ trên đó thì đọc xem nghĩa là gì?”

“May mà tôi đã từng học qua một vài chữ Bát Tư Ba, nhưng những chữ Bát Tư Ba trên ván gỗ này chỉ là kí hiệu đánh dấu phương hướng và vị trí!” - Nói xong, 

Đường Phong đọc ra ý nghĩa của mấy chừ Bát Tư Ba này: “Tây... Bắc... Đệ Thập Thất...”

“Có lẽ sau này có người nhà Nguyên tới đây rồi viết linh tinh mấy chữ lên đó!”

Đường Phong lắc đầu: "Tuy mấy chữ này không có nghĩa, nhưng vừa vặn chứng minh rằng: những suy đoán của chúng ta trước đó có vấn đề. "Tây Bắc Đệ Thập Thất’, tôi đoán rằng đây là kí hiệu được đánh dấu lên ván gỗ trước khi thiết kế hố bẫy ngựa này!”

“Cọc thứ 17 hướng Tây Bắc?! Nói như vậy nghĩa là người Mông cổ đã thiết kế hố bẫy ngựa trong thời kỷ Hốt Tất Liệt?” - Hàn Giang không thể tin vào kết luận này.

Đường Phong trầm ngâm một hồi: "Không chắc là được thiết kế sớm nhất từ thời Hốt Tất Liệt, nhưng muộn nhất cũng phải là trong thời Hốt Tất Liệt”.

Hàn Giang gật gù: “Đúng, vậy thì khả năng những hố bẫy ngựa và ván đinh sắt này có từ lâu rồi, ví dụ như trong thời Tây Hạ, hơn nữa, lại đưọc sử dụng mãi tới tận thời kỳ Hốt Tất Liệt triều Nguyên.”

"Có khả năng này, nhưng tôi không thể lý giải được tại sao tới thời kv Hốt Tất Liệt, cách thời Mông cổ diệt vong Tây Hạ tới mấy chục năm, triều nhà Nguyên đã thống nhất thiên hạ từ lâu, thì ở đây còn có đội quân gì nữa để phải cần quân đội triều Nguyên đánh trận lớn như vậy?” - Đường Phong lắc đầu, không hiểu nổi chuyện này rốt cuộc là thế nào.

7

Đường Phong và Hàn Giang lại tìm kiếm một lúc quanh hố bẫy ngựa, và liên tiếp phát hiện thấy một vài hố bẫy ngựa cùng ván đinh sắt. Đường Phong thấy lo lắng cho Lương Viện, liền nói với Hàn Giang: “Xem ra chúng ta đi theo hai vết bánh xe này thì sẽ có thể an toàn thoát ra được vòng mai phục do cổ nhân thiết kế. Lương Viện vẫn đang đợi, chúng ta mau về thôi!”

Hàn Giang gật gù, hai người quay trở lại đường cũ.

"Nhưng cậu thử nói xem, cổ nhân thiết kế ra vòng mai phục này gần như không dùng tới, chúng ta đã phát hiện thấy bao nhiêu là hố bẫy ngựa và ván đinh sắt, nhưng lại không phát hiện thấy lấy một bộ xương!” - Hàn Giang nghi ngờ.

“Đúng vậy! Đến những hố bẫy ngựa hình như cũng bị sụt lún do trải qua quá nhiều năm rồi!” - Đường Phong thấy thật khó hiểu.

Chẳng mấy chốc hai người đã quay trở lại chỗ đỗ xe nhưng không thấy bóng dáng Lương Viện đâu cà. Đường Phong giật thót tim: “Lương Viện xảy ra chuyện rồi!’

“Ai mà biết được đại tiều thư đó chạy lung tung đi đâu!” - Ngược lại, Hàn Giang có vẻ trấn tĩnh hơn.

Hàn Giang vừa dứt lời liền nghe thấy phía dưới vọng lên tiếng kêu cứu xé gan xé ruột: ‘"Cứu với...”, là giọng của Lương Viện. Người Đường Phong run bẳn lên, anh đứng sừng sững trên cát vàng mênh mông. Chẳng 

mấy chốc anh đã xác định được nơi phát ra tiêng kêu cứu: "Lương Viện ở gần đây”.

Đường Phong và Hàn Giang gần như cùng lúc lao về hướng nam, chưa được bao xa đã phát hiện thấy Lương Viện đang ở trong một cái hố vừa kêu vừa khóc. Đợi Hàn Giang cứu Lương Viện lên, Đường Phong mới thở phào nhẹ nhõm, anh nhìn xuống dưới hố. ”Đây là một cái hố bẫy ngựa vẫn chưa sụt lún, vẫn có thể sử dụng.”

“Hố bẫy ngựa?” - Lúc này Lương Viện đã thôi khóc lóc.

"Đúng vậy, ai bảo em chạy lung tung, cái hỗ bẫy ngựa nuốt em xuống dưới đấy thôi. May mà bên dưới tích đầy đất cát, nếu không em đã bị những cọc gỗ đó đâm cho thủng người rồi!” - Đường Phong oán thán.

"Em thấy bọn anh vẫn chưa quay về nên đi loanh quanh đây, ai mà biết được ở đây lại có hổ!" - Mặt Lương Viện đầy vẻ oan ức.

“Xem ra ở đây vẫn còn rất nhiều hố bẫy ngựa tốt!” - Đường Phong nhìn xung quanh, miệng lẩm bẩm.

"Đường Phong, cậu phát hiện thấy không, những hố bẫy ngựa bị sụt lún chúng ta phát hiện thấy ban nãy đều ở hướng tây bắc, hai chiếc xe đó cũng từ hướng tây bắc rời khói vòng mai phục của cố nhân này.”

"Ý anh là vòng mai phục này từng bị cố nhân tấn công, và họ đã tấn công từ hướng tây bắc?”

Hàn Giang gật gù.

“Vôn dĩ tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng quả thực tôi không ngờ rằng kẻ thù từ hướng tây bắc đánh lại, ngoài Thành Cát Tư Hãn diệt vong Tây Hạ ra, thì còn có ai khác?” - Đường Phong lắc đầu, không hiểu nổi rốt cuộc những chuyện này là thế nào.

“Đươc rồi, hãy khẩn trương sửa xe đi thôi! Chúng la cách hai chiếc xe đó càng lúc càng xa rồi đấy!” – Hàn Giang nhắc nhở.

"Ừm, hiện giờ càng lúc tôi càng cảm thấy hai chiếc xe đó chắc chắn là chở những người bạn cũ của chúng ta!”

Đường Phong và Hàn Giang thay lốp, họ xuất phát, lần theo vết bánh xe, khi lái ra khỏi vòng vây mai phục của cổ nhân thì mặt trời đã lặn về hướng tây.