Tu Tiên Chi Phế Sài

Chương 148




Người nên phế sài không có phể sài, hình ảnh như vậy khiến người ta thật sự là có chút giật mình và không thể tiếp nhận, chẳng qua Nguyên Tu Vân lại không có chút tự giác của thân là vai chính, mà là ý tốt vô cùng nhắc nhở một tiếng: "Ta thấy kiếm phôi hình như sắp phải biến mất, các ngươi thực sự không cướp sao?"

Một câu nói thức tỉnh một đám người, không để ý tới Nguyên Tu Vân tu giả Nguyên Anh Tứ linh căn kỳ lạ này nữa, trọng điểm của mọi người đều đặt ở trên kiếm phôi. Ngươi tranh ta cướp vô cùng náo nhiệt, chẳng qua cuối cùng trở thành người thắng vẫn là Từ Thọ Tề, chỉ thấy hắn từ trong tay áo tung một bình ngọc lưu ly nhỏ, trong miệng bình ngọc nhỏ kia chợt bộc phát ra ánh vàng, tia sáng trực tiếp đem kiếm phôi to lớn kia bỏ vào trong bụng của nó, mặc dù bình ngọc này thoạt nhìn rất nhỏ, nhưng kiếm phôi kia càng đến gần cái bình kia càng nhỏ lại, đến cuối cùng cũng chỉ còn lại có ngón út.

Từ Thọ Tề trực tiếp thu hồi bình ngọc của mình ngẩng đầu liền thấy một đám người dùng đủ loại vẻ mặt nhìn hắn, có cương quyết giống như là muốn động thủ, chỉ vì sau khi nhìn đến mười một người sau lưng Từ Thọ Tề, chỉ có thể không cam lòng hừ lạnh một tiếng rời đi. Cũng không phải là lúc này, bọn họ đánh không lại Từ Thọ Tề, chỉ bởi vì Từ Thọ Tề đại biểu cho Từ gia của toàn Đại thế giới Thương Lan, đây là một quái vật lớn, mặc dù hai năm gần đây, dường như bọn họ bị nguyền rủa xui xẻo, cũng vẫn là quái vật lớn. Chớ nói chi là còn có Khổng gia và Mạnh gia. Đều là thế gia thượng đẳng trong Đại thế giới Thương Lan.

Sau vài ngày Từ Thọ Tề bọn họ đi đến một nơi nghỉ ngơi tương đối bí mật trong bí cảnh này, cho dù thế lực bọn họ lớn mạnh, nếu như tu giả ở trong bí cảnh hợp nhau tấn công, bọn họ cũng không chiếm được chỗ tốt, cho nên vẫn cẩn thận thì tốt hơn. Mà Nguyên Tu Vân bốn người lấy được tiếp đãi bọn họ rất tốt, dù sao biểu hiện của Nguyên Tu Vân ở trong trận chiến tranh đoạt vô cùng ra sức và hữu nghị không phải sao? Nguyên Tu Vân cảm thấy thời gian hiện giờ thoải mái hơn những ngày ở thế giới Hỗn Độn, ngoại trừ mỗi ngày đều có một nữ nhân không ngại phiền mà hỏi y rốt cuộc có bí quyết tu luyện hay không thôi.

"Tu Vân, chúng ta lập tức phải đi ra rồi đó! Sau đó ngươi có muốn trực tiếp đi nhà của chúng ta làm khách hay không? Ngày vui của ta và Từ Thọ Tề định ở mùng sáu tháng sáu, sau khi đi ra ngoài khoảng chừng mười lăm ngày là đến rồi." Khổng Yên Nhiên cười híp mắt ngồi ở bên cạnh Nguyên Tu Vân, dường như hoàn toàn nhìn không thấy vẻ mặt có chút không kiên nhẫn của y.

"Sau khi đi ra ngoài ta phải tiễn Bành Bành về nhà trước đã, ngươi yên tâm đi! Vài ngày trước ngày sáu tháng sáu ta nhất định sẽ đến Khổng gia và Từ gia bái phỏng." Nguyên Tu Vân một bên dùng thần thức trấn an Dịch Nhiên đã sớm cáu kỉnh, một bên đối phó nữ nhân không có ý tốt này.

"Chậc, ta nói tại sao ngươi như vậy hả? Yên Nhiên đã có thành ý mời ngươi như vậy rồi, ngươi để mấy người này tự mình trở về không được sao? Phải biết rằng có thể đi Khổng gia và Từ gia làm khách là chuyện ước mơ của biết bao nhiêu tu giả ở Đại thế giới Thương Lan chứ? Yên Nhiên cũng nói với người ba ngày rồi, sao ngươi cứ không hiểu lễ độ như vậy chứ?" Mạnh Cẩm Vinh ở bên cạnh Khổng Yên Nhiên không thích nhìn dáng vẻ hờ hững của Nguyên Tu Vân với Khổng Yên Nhiên, tính khí nóng nảy trực tiếp bắt đầu trách cứ Nguyên Tu Vân. Hắn vốn chính là một bộ tính tình đại thiếu gia, vẻ mặt có thể ôn hòa với bọn người Nguyên Tu Vân cho tới hôm nay, cũng chỉ bởi vì trước đó còn cần bọn họ hỗ trợ mà thôi, nếu như không phải như vậy, dựa theo thân phận của bọn họ, thế nào cũng không thể kết giao với mấy tu giả nghèo túng này. Cho dù ngay trong bọn họ có ba Nguyên Anh thì sao? Từ gia, Mạnh gia và Khổng gia bọn họ đây chính là có kỳ Hợp Thể, thậm chí còn có một vị đại năng kỳ Đại Thừa trấn giữ kìa!

Cho nên Mạnh Cẩm Vinh nhìn thấy hành vi hiện giờ của Nguyên Tu Vân quả thực chính là đại biểu không biết phân biệt.

Nguyên Tu Vân nghe vậy nhìn thoáng qua sắc mặt không tốt của vị đại thiếu gia này, trước đó y từ trong miệng Dịch Nhiên biết người này chính là con trai của đại cữu (cậu) Dịch Nhiên, năm đó ép buộc mẫu thân Dịch Nhiên gả cho gia chủ Từ gia, coi như vị này chắc là biểu huynh (anh họ) của Dịch Nhiên đi. Nhưng tu vi của vị này cũng chỉ là Nguyên Anh Sơ kỳ mà thôi, Nguyên Tu Vân nhìn ngọn lửa nhỏ màu xanh lá trên đỉnh đầu hắn kia, quả thực nhỏ yếu thổi một cái cũng có thể tắt hết, có thể thấy được thực lực của hắn có bao nhiêu kém. Quả thực không đủ một bạt tay của y nữa.

"Nếu như ngươi biết hai chữ lễ độ viết như thế nào, thì nên biết, ở thời điểm ta đã biểu thị nhiều lần là phải tiễn người đi trước rồi, vị bằng hữu kia của ngươi rất không hiểu lễ độ nên sẽ không lại hỏi ta vấn đề này nữa, dù sao ta cảm thấy biểu đạt của ta rất rõ ràng, chúng ta chỉ mới quen mà thôi, thậm chí ngay cả bạn bè cũng không thể nói rõ, dựa vào cái gì ta nhất định phải nghe lời của nàng? Cũng bởi vì nàng là một mỹ nhân sao?" Nguyên Tu Vân dừng một lát nói một câu: "Vậy ta cũng rất đẹp á, vì sao ngươi không im lặng nghe ta chứ?"

Mạnh Cẩm Vinh làm sao cũng không nghĩ tới sẽ có được đáp án như vậy, trong nháy mắt đã tức giận: "Ngươi tán tu này không biết tốt xấu!!"

Hắn nói như vậy liền muốn động thủ, kết quả lại bị Hồ yêu Ngọc Minh bên cạnh nhanh chóng kéo lại: "Cẩm Vinh! Ngươi làm gì vậy! Bọn họ là bằng hữu của chúng ta!"

Mạnh Cẩm Vinh xì một tiếng khinh miệt với Nguyên Tu Vân: "Hắn là bằng hữu của ta? Cũng không sợ dơ tay ta!"

Nụ cười trên mặt Nguyên Tu Vân đã không còn, mà toàn bộ bầu không khí bên trong sơn động bỗng nhiên trở nên khẩn trương lên, Từ Thọ Tề và Khổng Yên Nhiên lại vào lúc này đều không nói gì, dường như ngầm đồng ý hai người bọn họ đánh một trận, nhưng Nguyên Tu Vân chợt nở nụ cười: "A, nếu như vậy ta cũng hiểu được chúng ta không thích hợp ở chỗ này tiếp tục chờ đợi tiếp nữa, dù sao toàn bộ tu giả ở trong bí cảnh nhiều như vậy, chỉ cần ta đi ra rất dễ thì tìm được người sẵn lòng dẫn chúng ta rời đi nơi này. Dù sao nói cho cùng cũng chính là vấn đề giao dịch mà thôi."

Nguyên Tu Vân nói xong nhìn thoáng qua Sặc Sỡ và Bành Bành, ba người phía sau trực tiếp đứng lên, đi theo y chuẩn bị đi ra ngoài. Đến lúc này Khổng Yên Nhiên mới dùng âm thanh rất thương tâm khổ sở nói một câu: "Chờ một chút ~"

Âm thanh kia nghe thật sự là vô cùng uyển chuyển du dương khiến người ta nhịn không được cảm thấy giống như mềm tới xương, nhưng Nguyên Tu Vân cũng như không nghe thấy gì cả.

"Yên Nhiên, để cho bọn họ đi!"

"Cẩm Vinh! Ngươi ngu à! Khế ước vẫn chưa xong đâu!" Triệu Thiên Canh to con mất hứng gào lên một câu với Cẩm Vinh, người sau mới chợt dừng nói, sau đó đặc biệt không cam lòng hừ một tiếng, đi tới đứng bên cạnh huyệt động. Đồng thời, âm thanh của Khổng Yên Nhiên đã mang theo nức nở.

"Tu Vân! Các ngươi đừng nóng giận á! Đều là ta không tốt, là ta muốn cho ngươi tới nhà của ta làm khách thôi, ta nghĩ ngươi rất hợp ý ta, cho nên mới hơi sốt ruột. Ngươi đừng cứ như vậy rời đi á, ta không sẽ không nói như vậy nữa, ngươi và chúng ta cùng đi ra ngoài đi! Chỉ cần đến lúc đó hỉ yến của ta và Từ Thọ Tề ngươi tới tham gia thì tốt rồi, thật."

Nguyên Tu Vân nghĩ thầm một chút cũng không cảm thấy ngươi và ta hợp ý, đoán chừng ngươi cảm thấy hợp ý là bởi vì hoài nghi trên người ta có bảo bối nghịch thiên gì đi? Chẳng qua trên người ta quả thật có bảo bối của trời đó, nhưng dù cho ngươi chết cũng không chiếm được, ngẫm lại cuối cùng nguôi giận. Nguyên Tu Vân dừng bước, quay đầu lại trên mặt không mang theo biểu tình gì: "Chúng ta là từ trong thế giới tán tu đi ra, thực sự đảm đương không nổi Khổng tiên tử ngươi hợp ý như thế. Đã có khế ước, chúng ta đây sẽ chờ đến khế ước kết thúc rồi tách ra đi, những thứ khác cũng sẽ giải quyết."

Khổng Yên Nhiên cũng không nghĩ tới nàng ta đã nói như vậy, Nguyên Tu Vân lại vẫn có thể từ chối, chẳng qua lúc này nếu như lại bức bách thì có vẻ có ý khác rồi, mặc dù nàng ta hoài nghi trên người người này có một bảo vật nghịch thiên, nhưng ép quá chặc, gây nên cảnh giác sẽ không tốt.

"Ừ vậy, chúng ta vẫn nghỉ ngơi thật tốt đi! Ngày mai sẽ có thể rời đi." Khổng Yên Nhiên suy nghĩ một lát từ trên đầu rút ra một cây trâm lóe ánh xanh, nhẹ nhàng vung lên cây trâm biến thành một con bướm nhỏ màu xanh bay đến trên vai Nguyên Tu Vân, sau đó bất động. "Mặc kệ lúc nào, chỉ cần Tu Vân ngươi muốn tìm ta, đi Khổng gia đem con bướm này cho bọn họ nhìn, bọn họ nhất định sẽ tôn trọng vì thượng khách."

Nguyên Tu Vân mặt không thay đổi nhìn thoáng qua con bướm trên vai, kỳ thực trong lòng có chút ghét bỏ chẳng qua lúc này không quá thích hợp từ chối, chỉ có thể cứng ngắc gật đầu. Nghĩ thầm phải trở về liền đem nó dùng Tiểu Kim Thụ cách ly.

Xung đột lần này trực tiếp đưa đến hai nhóm người phân biệt rõ ràng bên trong sơn động. Nguyên Tu Vân năm người dùng thần thức thương lượng sau khi rời khỏi đây phải làm sao tìm được truyền tống trận, tiện thể phổ cập âm hiểm giả dối của đám người Từ Thọ Tề và Khổng Yên Nhiên, mà Khổng Yên Nhiên bên kia cũng đang thần thức truyền âm, mà nội dung cũng có chút âm hiểm.

【Yên Nhiên! Ta không rõ vì sao nhất định phải để cho tên họ Nguyên kia đi tìm ngươi? Trên người hắn có gì đặc biệt sao?】Mạnh Cẩm Vinh bất mãn một bụng.

【Hắn đúng là có thứ đặc biệt. Không thì ngươi nghĩ rằng tại sao ta muốn phí sức lớn như vậy chứ? 】Khổng Yên Nhiên liếc Mạnh Cẩm Vinh một cái, người này đem kế hoạch của nàng phá hủy sạch sẽ.【Ngươi cũng không suy nghĩ coi, hắn là một Tứ linh căn, Tứ linh căn đó ngươi hiểu không? Ở trong Đại thế giới chúng ta đây, ngươi từng gặp bao nhiêu Tứ linh căn kỳ Nguyên Anh? Kỳ Kim Đan lại có bao nhiêu chứ? Thậm chí là, Tứ linh căn kỳ Ngưng Mạch có mấy người?】

【Đại thế giới Thương Lan hơn một trăm triệu người, ta chỉ từng gặp năm tu giả Tứ linh căn kỳ Ngưng Mạch. Duy nhất một Tứ linh căn kỳ Kim Đan, chính với vì hắn ta có một Nhãn linh tuyền.】Khổng Yên Nhiên cười lạnh một tiếng. 【Đã như thế người còn nghĩ hắn ta không có gì đặc biệt ư?】

Mạnh Cẩm Vinh thoáng cái nheo mắt lại.【Trên người hắn có bảo bối gì đó!】

Mấy người kia đều tán đồng gật đầu, mà lúc này Từ Thọ Tề rốt cuộc cũng biểu đạt ý nghĩ của chính mình. 【Nếu như trên người hắn không có bảo bối nghịch thiên nào, chắc chắn là huyết mạch và thân thể của hắn có truyền thừa lợi hại nào đó, mặc kệ lấy được thứ nào đối chúng ta mà nói đều là trăm điều lợi mà không một điều hại. Cho nên, Mạnh ca, ngươi lỗ mãng rồi.】

Mạnh Cẩm Vinh bị bọn họ nói như thế mặc dù biết nguyên nhân rồi, nhưng trong lòng vẫn vô cùng mất hứng, có điều là ít nhất trong thời gian kế tiếp hắn sẽ không sẽ tìm Nguyên Tu Vân gây phiền phức, mà cùng lúc đó, một ý nghĩ ở trong lòng của hắn đột nhiên thoáng hiện, sau đó mà bắt đầu từ từ, từ từ trở nên mãnh liệt, đến sáng ngày thứ hai lúc phải rời đi, ý nghĩ này đã hoàn toàn chiếm giữ trong đầu Mạnh Cẩm Vinh, khiến cả người hắn đều trở nên kích động.

"Nguyên đạo hữu, vòng xoáy trước mặt chính là nơi phải rời đi, ngươi phải theo sát chúng ta trên đường có thể sẽ có một chút chấn động chẳng qua tuyệt đối không có chuyện gì ngươi yên tâm." Mặt của Từ Thọ Tề là rất dễ khiến người ta tin tưởng, lúc này hắn nói cũng là vẻ mặt thành khẩn, nhìn Nguyên Tu Vân khẽ cười. "Được, đa tạ Từ đạo hữu rồi."

Khoảng cách vòng xoáy rời đi kia càng ngày càng gần, Nguyên Tu Vân ở trong lòng cũng không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, ở trong Hỗn Độn chi địa vùng vẫy vài năm, loại cảm giác vĩnh viễn không có điểm cuối này thật sự là không tốt, hiện giờ chỉ cần ra vòng xoáy này có thể mặc y đi Ba nghìn thế giới rồi, Nguyên Tu Vân trực tiếp nheo lại hai mắt.

【Chú ý tên ngu xuẩn kia.】Âm thanh lạnh lùng của Dịch Nhiên bỗng nhiên vang lên, chân mày Nguyên Tu Vân cau lại, cười lạnh một tiếng.【Nhớ ăn không nhớ đánh, ta đây liền đem mối thù của ngươi trả lại.】

Lúc mười hai người, đám người của Nguyên Tu Vân cùng nhau từ lối ra của bí cảnh nơi này đi ra ngoài, trong nháy mắt đến bên ngoài, không biết Mạnh Cẩm Vinh lúc nào đi tới bên cạnh Nguyên Tu Vân bỗng nhiên nóng nảy làm khó dễ, hắn trực tiếp một đạo khoá thần vòng lại hướng về phía Nguyên Tu Vân, mặc kệ trên người y có bảo bối gì, chỉ cần đem y túm tới cái gì cũng đều là của hắn rồi!

Mà đồng thời ở lúc hắn động thủ, hỏa diễm quanh thân Nguyên Tu Vân tăng mạnh, đồng thời một vòi rồng mang theo vài phần ánh vàng từ trong tay y bay ra, trong khoảnh khắc liền vọt tới trước mặt của Mạnh Cẩm Vinh, đan điền và thức hải của hắn vỡ ra, nước Âm Dương hỗn độn mang theo tính ăn mòn thật lớn nện vào đan điền, thức hải của Mạnh Cẩm Vinh, lực lượng kia có thể trực tiếp đem hắn làm đến tàn phế!

Kèm theo tiếng kêu gào thê lương của Mạnh Cẩm Vinh, Nguyên Tu Vân cười lạnh một tiếng, mang theo bọn người Sặc Sỡ và Bành Bành trực tiếp rời đi cũng không quay đầu lại, muốn đánh lén y, cũng không nhìn coi chỉ số thông minh có đủ dùng hay không!

=====

sT T