Tu Tiên Chi Tiên Ma Thể

Chương 55




Liễu Quân Yến, Tất Phu, Tương Cầm Nhi và Băng Tê, cả bốn người vừa đến lân cận Phù Không Đảo, đã bị truyền tống vào Trầm Phù chi cảnh.

Trong thời gian này, Thăng Tương thập phần tận trách với cương vị sư phó.

Khi thi đấu tại Đông Cảnh, Liễu Quân Yến chiến thắng, Thăng Tương lập tức cho y một chuôi linh kiếm, trong suốt những ngày bế quan, Quân Yến cũng đã quen với cách sử dụng chuôi linh kiếm này.

Quân Yến xuất phát trước, Thăng Tương nói đơn giản sơ lược về tình huống ba đối thủ của y.

Tất Phu, đến từ Nam Cảnh, là Tất Phương điểu, là loài điểu thuộc tính Hỏa, chỉ xếp sau Chu Tước, là huyết mạch thượng cổ, thiên phú dị bẩm.

Tất Phu thuộc loài Tất Phương điểu, nên rất xuất chúng, tu luyện ở phía Nam Hỏa Diệm Sơn, mới năm trăm năm đã biến hóa.

Tương Cầm Nhi đến từ Tây Cảnh, là một thủy xà, tuổi thọ đã lên tới vạn năm, khi Thần Long Chi Uyên sụp đổ, nàng bị phong ấn, sau đó chiếm được cơ duyên, tỉnh lại, mấy năm trước vừa biến hóa trưởng thành.

Tu sĩ thực lực phi phàm ở Tây Cảnh rất nhiều, Tương Cầm Nhi có thể xuất chúng trổ hết tài năng chiến thắng, đủ biết khó đối phó cỡ nào.

Băng Tê là tê thú Linh Băng Thần ở phương Bắc, trước kia chẳng có tiếng tăm gì, nhưng biểu hiện ở đại hội lần này rất chói mắt, đặc điểm là tốc độ nhanh, khả năng khống chế băng rất mạnh.

Quân Yến thông qua thần thức lắng nghe lí lịch đối thủ, cũng đã nhớ rõ khuôn mặt cả ba.

Trước đó, Thăng Tương không hề hay biết Văn Yển trưởng lão ra quyết định cho bốn người tiến vào Trầm Phù chi cảnh đối chiến, cứ nghĩ rằng sẽ tỷ đấu trên đài cao như bình thường thôi.

Bất quá Văn Yển trưởng lão tác phong cường ngạnh, lúc trước tứ cảnh khiến ông tức giận, lần này ông nâng độ khó, đồng thời hạ uy, cũng rất dễ hiểu.

Bốn người lập tức bị truyền tống tiến nhập Trầm Phù chi cảnh, Quân Yến cảm thấy mình bị hút vào một thông đạo không có ánh sáng bị thần thức ngăn cách, nhưng chỉ trong nháy mắt, y đã thoát khỏi thông đạo, lơ lửng giữa một vùng trống.

Gọi phi kiếm ra, y đứng trên phi kiếm, đánh giá bốn phía một phen, chỉ thấy dưới chân có hai ngọn núi, chính giữa là hẻm núi, trên núi cây cối um tùm, thậm chí có tiếng nước róc rách và tiếng chim hót chiêm chiếp.

Quân Yến biết rõ nơi này chỉ là càn khôn Tử Phủ của Văn Yển trưởng lão, cho nên càng thêm khiếp sợ, pháp tắc nơi đây vô cùng hoàn thiện, so với thế giới bên ngoài chẳng khác biệt bao nhiêu.

Quân Yến dùng thần thức đánh giá phạm vi xung quanh, không phát hiện ba người kia, lập tức khống chế phi kiếm bay xuống, đáp lên cành cây trên núi.

Quân Yến biết mình trong số bốn người, cảnh giới thấp nhất, tuổi cũng nhỏ nhất, thực lực yếu nhất, kinh nghiệm ít nhất, cả y cũng có cảm giác mình sẽ thất bại.

Bất quá, dưới hoàn cảnh như vậy, lại càng thuận tiện cho y.

Quân Yến ở lại ngọn núi, không như những người khác bắt đầu tìm kiếm địch nhân.

Y lấy ngọc điểu màu xám từ vòng tay trữ vật ra, ngọc điểu không tỏa chút hào quang, ngược lại trông giống một hòn thạch điểu hơn.

Quân Yến có huyết mạch Chu Tước, chim chóc trong rừng đều sẽ thuần phục y, đứng chung quanh dùng ánh mắt tò mò đánh giá Quân Yến.

Quân Yến vươn tay bấm mấy cái pháp quyết, pháp quyết bay đi nhập vào bên trong ngọc điểu.

Ngọc điểu khẽ động đáp lại, theo tiếng quát của Quân Yến, hàng trăm đạo hào quang bắn ra từ ngọc điểu, hào quang lập tức bắn vào cơ thể chim chóc xung quanh, rồi biến mất vô tung.

Những chú chim chóc đó dường như cũng phát hiện, bực bội vỗ cánh phành phạch.

Quân Yến vươn tay nói với chúng, “Đi đi.”

Một đám chím chóc liền bay vút lên, theo nhiều phương hướng bất đồng, rất nhanh biến mất ở phía chân trời, không thấy bóng dáng.

Quân Yến giương mắt nhìn, chỉ thấy trời rộng xanh lam, bập bềnh những lọn mây trắng, ánh nắng tươi sáng, hoàn toàn không thể cảm nhận đây chính là càn khôn Tử Phủ.

Hơn nữa ở đây không cách nào nhìn thấy tình huống bên ngoài.

Càn khôn Tử Phủ này, ở bên ngoài trông như một hòn đảo lơ lửng, nhưng bên trong, là một thế giới nguyên vẹn.

Quân Trì rất lo cho Quân Yến, không muốn đứng trên thuyền ngọc bích, liền hóa thân thành đại điểu, chở Nhạc Ly bay lơ lửng đến giữa đảo.

Bích Tiêu cũng muốn nhảy lên lưng hắn, nhưng Quân Trì đã bay mất rồi, y chỉ đành khống chế phi kiếm bay theo sau.

Quân Trì bay giữa không trung, càng tiến sâu vào sẽ có kết giới, không được Văn Yển trưởng lão cho phép, căn bản không có cách nào tiến vào.

Quân Trì chứng kiến, Quân Yến vừa tiến vào hòn đảo lơ lửng, tình hình bên trong đã xảy ra ít biến hóa, một bên quan sát tình huống Quân Yến.

Quân Yến đáp xuống một ngọn núi, sau khi sử dụng ngọc điểu màu xám xong, thì ngồi trên nhánh cây tỉnh tọa.

Quân Trì hỏi Nhạc Ly: “Cái ngọc điểu đó có tác dụng gì? Quân Yến sai bọn chim chóc đi điều tra tin tức sao?”

Nhạc Ly nói: “Cái ngọc điểu đó, ta chưa từng thấy bao giờ, chắc tác dụng cũng như ngươi nói.”

Bích Tiêu đã tới chỗ bọn họ, không mời mà nhảy lên lưng Quân Trì, sau khi thu phi kiếm mới nói: “Ngọc điểu kia gọi là Bách Minh điểu, là linh khí của Thăng Tương tiền bối, có thể dùng chế ngự trăm điểu, hơn nữa trên thân chim sẽ không lưu lại dấu vết thuật giả, nên sẽ không bị người phát giác, thích hợp dùng để điều tra nhất. Liễu Quân Yến làm như vậy, rất thỏa đáng. Nhưng mà ta thấy y ngồi bên dưới, không phải đợi tin tức, ngược lại như chưa giải quyết xong di chứng của lần xuất tinh đầu.”

Quân Trì nói, “Đa tạ ngươi đã giải thích cho chúng ta, chẳng qua ngươi không thể thu hồi câu cuối được sao.”

Thấy Bích Tiêu mở miệng muốn nói, Quân Trì lại chen thêm, “Không… ngươi đừng nói câu cuối nữa, cứ quên sự kiện đó giùm đi.”

Nghĩ thầm tên tuổi anh hùng cả đời của mình và Quân Yến đều bị hủy cả rồi.

Bích Tiêu cười hì hì bảo, “Nếu như ngươi muốn ta quên, vậy ta liền quên à nha.”

Quân Trì, “…”

Nhạc Ly nhìn Quân Trì có dấu hiệu nổi giận, bọn họ đang ngồi trên lưng hắn, nếu bị Quân Trì mất hứng đuổi xuống, thế chẳng ổn tí nào, vội nói sang chuyện khác, “Nhìn Tất Phu, hắn đang đi về phía phương Bắc. Có lẽ muốn đụng phải Băng Tê.”

Quân Trì nhìn sàn, quả thật.

Hai người cách nhau có vài ngọn núi.

Vị trí Quân Trì chiếm đoạt không tệ, rất nhanh, đã có thêm mấy tu sĩ khác tới, có một con điểu la lên: “Tất Phu tiền bối nhất định sẽ thắng!” Thanh âm cực lớn chói tai vô cùng.

Tu sĩ khác đều nhìn về phía nó, nó hơi thẹn thùng ha ha hai tiếng, có người tính khí táo bạo rống: “Đừng vô cớ phát ra âm thanh.”

Tất cả mọi người đều quay về phía kẻ rống, có người bảo: “Ngươi cũng câm miệng giùm.”

Mắt thấy bên trong còn chưa đánh nhau, người bên ngoài đã muốn quần đấu, Bích Tiêu cười ha hả nói: “Nếu đánh nhau ở đây, sẽ bị Văn Yến trưởng lão hút vào làm chất dinh dưỡng cho Trầm Phù chi cảnh đó, các ngươi tốt nhất nên yên tĩnh đi.”

Mọi người tức giận bất bình ngậm miệng.

Mà trong Trầm Phù chi cảnh, Tất Phu và Băng Tê đã gặp nhau.

Cả hai đều có ý muốn tìm địch nhân, cho nên vừa gặp gỡ, đều không cần nhiều lời, trực tiếp tấn công đối phương là được.

Trên tay Băng Tê nắm một cái sừng linh khí, vung tới Tất Phu, gió lạnh băng lãnh lập tức vút về hắn.

Ngọn gió lạnh ấy rất khắc nghiệt, chỉ nghe không trung vang vọng tiếng nức nỡ nghẹn ngào, bị ngọn gió này đánh trúng, chắc hẳn chẳng dễ chịu gì.

Yêu tu đứng cạnh cách Quân Trì không xa giải thích, “Đây là gió lạnh khí kình của Băng Tê, tu luyện tới cấp bảy, gió lạnh khí kình cấp sáu quả nhiên không thể so sánh, nghe nói thứ đó có thể phá vỡ âm thanh, đại địa cũng phải bị đông cứng, một khi Tất Phu bị đánh trúng, sẽ có thể đông lạnh trói buộc hắn bên trong.”

Người khác hỏi, “Cái sừng trong tay hắn là gì?”

Lập tức có kẻ trả lời: “Là linh khí của hắn – Vạn Tương Quy giác.”

Quân Trì nói: “Ta chỉ biết Vạn Tương Quy kiếm.”

Những người khác đều không phải kiến thức nông cạn, nói: “Vạn Tương Quy kiếm là thần khí bổn mạng của Ninh Phong tiên quân, Băng Tê hi vọng tương lai mình cũng sẽ nổi danh như Ninh Phong tiên quân, cho nên mới đặt tên cho linh khí này như vậy. Bất quá ta cảm thấy cái tên Vạn Tương Quy giác này xác thực rất bá đạo.”

Quân Trì thổ tào trong lòng nghĩ: “Chắc vì bản thân ngu dốt, không thể đặt tên đó thôi, nếu năm đó Ninh Phong tiên quân đăng kí tên độc quyền cho tên thanh kiếm, chỉ sợ phí độc quyền bây giờ phải thu đến mỏi tay luôn.”

Bích Tiêu nói: “Vừa nhìn cái sừng trong tay hắn, liền biết là cái sừng trên đỉnh đầu rồi, chỉ sợ đã bị ai chém gãy, hắn cảm thấy ném thì đáng tiếc quá, cho nên mới tế luyện thành linh khí của mình.”

Nhạc Ly thản nhiên nhận xét: “Theo ta thấy là bị cắn, nhìn dấu vết chuôi cao thấp không đều xem.”

Quân Trì quay đầu nhìn hai người trên lưng, nghĩ thầm lực chú ý của các ngươi thật sự không có vấn đề sao.

Thời điểm trên đây nói chuyện, trận đánh bên dưới đã bước vào hồi gây cấn.

Cái sừng trong tay Băng Tê dù nhìn không đẹp, nhưng dùng rất tốt, khí kình chém ra, khắp chung quanh đều bị đông thành băng nguyên.

Ban đầu Tất Phu không ngừng né tránh, về sau mới hóa về bản thể, là một đại điểu màu đỏ, trên lông vũ còn lấm tấm lam sắc, hắn nhanh chóng tập kích về phía Băng Tê, cánh vỗ mang theo đại hỏa, băng nguyên chung quanh cũng dần dần tan.

Hắn thét một tiếng dài, liên tiếp phun ra hỏa cầu, xuyên thẳng về phía Băng Tê.

Băng Tê lập tức biến trở về bản thể, là một con tê giác cực lớn, trên trán quả thực không có sừng, chỉ sợ cái sừng trong tay hắn lúc nãy quả thực dùng chính sừng của mình tế luyện thành. Làm yêu tu cũng có chỗ tốt, không có tiền mua tài liệu luyện khí, thì có thể lấy trên người mình xuống.

Băng Tê không yếu thế chút nào, khí tức trong miệng đã biến thành vụn băng, vụn băng không ngừng tụ tập, biến thành mặt tường, ngăn chặn hỏa cầu.

Hỏa cầu và tường băng va chạm, kích hóa vô số hơi nước, bọc một ngưu một điểu ở bên trong.

Con điểu bên cạnh Quân Trì nói: “Băng hàn của Băng Tê sao thể so sánh với hỏa của Tất Phương điểu, Băng Tê sẽ bị lửa đốt thành tro mà coi.”

Lại có một con khác nói: “Lửa Tất Phương Điểu tài giỏi lắm sao, nghe nói Liễu Quân Yến ở Đông Cảnh, còn mang theo ngọn lửa Chu Tước kia kìa, lợi hại hơn lửa Tất Phương điểu nhiều.”

Con điểu lúc nãy bảo: “Liễu Quân Yến chẳng qua là loài tạp chủng, sao có thể so với huyết thống thuần khiết của Tất Phu tiền bối chứ.”

“Chu Tước huyết thống tạp chủng, cũng tốt hơn Tất Phương điểu thuần chủng rồi.”

Hai bên lớn tiếng cãi lộn, chỉ thiếu nước đánh nhau, sương mù phô thiên địa cái đột nhiên biến mất, một ngưu một điểu lần nữa xuất hiện, hấp dẫn lực chú ý của bọn họ, cuộc cãi nhau lúc nãy biến mất vô tung.

Quân Trì thầm nghĩ, Quân Yến, ta vẫn tin tưởng đệ nhất.

Chỉ số thông minh của đệ đủ để ngạo thị đám yêu tu này rồi.

Hoàn chương 55.