Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

Chương 101: Đại náo




Tạ Thành Kiên nhìn thấy Giang Hiểu Nghi bị kéo ra ngoài, trong lòng vẫn cảm thấy có chút khó chịu, sao lại kết hôn rồi? Nhưng nhìn vào hoàn cảnh gia đình cô, còn không phải là đang mưu kế với mình sao? Ánh mắt Tạ Thành Kiên nhìn Giang Hiểu Hiên, nở một nụ cười xót xa, họ càng nịnh bợ bản thân mình, điều đó càng cho thấy họ rất ham tiền.

Không phải là tiền sao? Chỉ cần mình vui vẻ, cùng lắm thì đập tiền cho họ đi vũ trường.

Giang Đông Việt uống một hơi cạn sạch, nhìn Tạ Thành Kiên cầm ly rượu trong tay nói: “Em rể, tôi cũng nói thẳng với cậu, người anh em à, năm ngoái tôi thật sự rất tệ, làm ăn kinh doanh cũng không khấm khá gì, năm nay cũng không biết nên làm gì, cậu có thể sắp xếp một chút không?”

“Tất cả đều là những vấn đề nhỏ. Nếu tôi trở thành em rể của anh, anh có thể đến chỗ của tôi, nếu tháng nào thu nhập thấp hơn một ngàn đô thì tôi sẽ bổ sung cho anh.” Tạ Thành Kiên hào phóng nói.

Vừa nói lời này, hai mắt Giang Đông Việt sáng rực, những người khác trong phòng đều sửng sốt một chút, một ngàn đô một tháng? “Tôi làm, ha ha!” Đôi tay hưng phấn của Giang Đông Việt có chút run lên, cầm lấy nửa ly rượu trắng uống một hớp.

Chị hai lo lắng đứng ở một bên, liên tục nhéo Giang Đông Cường.

“Em rể, tôi cũng coi trọng cậu. Tôi nghĩ đi theo cậu thì tuyệt đối sẽ không gặp xui xẻo nữa. Người anh em, tôi có thể nhìn ra tương lai của cậu sau này lên như diều gặp gió. Tôi cũng như anh cả của tôi, tôi cũng muốn kiếm tiền, bây giờ tôi cũng hơi nhàm chán.”

Giang Đông Cường không đợi anh ta lên tiếng thì đã trực tiếp uống hết nửa chén rượu.

Tạ Thành Kiên xem màn biểu diễn của hai anh em này với vẻ mặt nghiền ngẫm, giống như xem hai con khỉ trong vườn thú biểu diễn liều mạng, muốn giành lấy sự ưu ái của người quản lý, rất là buồn cười.

Mọi người trong nháy mắt hiểu ra, Giang Hiểu Hiên ngồi ở nơi đó sắc mặt không tốt lắm, cúi đầu, cảm thấy khá ủy khuất, đột nhiên có một bàn tay chạm vào mắt cá chân của cô ta, Giang Hiểu Hiên nhìn lên, phát hiện đó là Tạ Thành Kiên, sắc mặt đỏ bừng, vội vàng rút chân về.

“Đừng vội, còn hai năm nữa.” Tạ Thành Kiên nhỏ giọng nói thầm.

“Bố, bố ở lại một chút, con muốn đi gặp em gái.” Giang Đông Việt đứng dậy đi ra ngoài, chị dâu cả cũng theo sau.

Trong một căn phòng khác, Giang Hiểu Nghi ngồi trên ghế với sắc mặt khó coi, Tống Tuyết Ly nhìn cô mắng: “Cô lớn như vậy rồi mà còn không hiểu chuyện này sao? Bây giờ cậu ta không có ở đây, đến lúc đó cứ bảo nó cút xéo đi, hơn nữa hai người cũng chưa lãnh giấy chứng nhận mà, ai biết được?”

“Đúng vậy, cái tên Lục Tam Phong kia, lẽ ra nên rời xa cậu ta từ lâu rồi.” Chị dâu cả từ bên cạnh nói: “Tôi cũng vì lợi ích của cô thôi. Hơn nữa, người ta có tiền. Như lúc nãy người ta có nói đó, chỉ cần mọi việc thành công thì sẽ sắp xếp công việc cho anh cả anh hai của cô, thu nhập mỗi tháng không ít hơn một ngàn đô đó.”

“Bao nhiêu?” Tống Tuyết Ly trợn to mắt, không dám tin mà hỏi lại.

“Một ngàn đô!”

“Sao con lại dốt nát như vậy? Loại cơ hội này ngàn năm có một đấy. Người có trình độ này cả đời của chúng ta cũng không gặp được một lần nữa đâu. Người ta không thích Hiểu Hiên, mà thích con, con nên vui mừng mới phải chứ?”

“Đúng vậy, thà rằng cô và Lục Tam Phong chịu thiệt một tí nhưng chủ yếu là cả nhà chúng ta đều tốt lên.”

“Tôi nói cho cô biết, công việc của tôi không còn nữa. Năm sau, gia đình bốn người của tôi có thể không còn gì ăn, đến lúc đó tôi sẽ đi tìm cô, mỗi tháng cô cho tôi một ngàn đô đó, biết chưa?”

“Anh cũng vậy, đừng trách anh hai nói khó nghe, em không lấy chồng thử xem.”

Trái tim của Giang Hiểu Nghi chưa bao giờ lạnh như vậy, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, bọn họ đều là nghĩ đến lợi ích của chính mình mà sẵn sàng quát mång cô.

Cô như một con cừu non đợi bị giết thịt, không ai nghĩ đến cô, mấy năm nay họ đều nhìn chằm chằm vào số sính lễ của cô, bây giờ lại ép cô tái giá.

Nếu mình tái giá, chỉ sợ là sẽ thành một trò đùa mất thôi.

Giang Đông Việt xoay người quay trở lại nhà chính, nói với Tạ Thành Kiên: “Em rể, Hiểu Nghi này da mặt rất mỏng, cậu đừng để bụng. Mặc dù em gái tôi học cao nhưng kiến thức đời sống chưa mở mang lắm, có lẽ vẫn còn ngượng ngùng, vừa rồi mẹ tôi cũng có nói, bà ấy cũng thích cậu.”

“Thật sao? Ha ha ha ha!” Tạ Thành Kiên nở nụ cười, anh ta không muốn biết chuyện bên trong xoắn quýt như thế nào, anh ta chỉ muốn biết sự việc đã thành hay chưa thôi. “Nào, anh cả.”

“Công việc của tôi?”

“Đừng lo lắng, đừng lo lắng, em rể tôi đây sẽ không bạc đãi anh đâu, nhất định sẽ không ít hơn một ngàn đô.”

Khoảng hai giờ chiều, Lục Tam Phong rốt cuộc cũng ứng phó xong bữa tiệc, đứng trước cửa khách sạn lịch sự một hồi, sau đó đặt xe để trở về.

Chu Hạo Nhiên nhìn vài người và nói: “Tôi sẽ đi đầu trong vấn đề này. Mối quan hệ cá nhân của tôi và tổng giám đốc Lục rất tốt, ngài nghĩ sao?”

Vương Thông Đạt cho rằng đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, lúc đúng anh ta đi thị sát một hạng mục lớn, nhìn ánh mắt của những người xung quanh và nói: “Ngày mai là Tết, chúng ta hãy đến nhà anh ấy chúc mừng năm mới đi.”

“Được, được!”

Chu Hạo Nhiên đương nhiên hiểu rằng họ muốn xác nhận thân phận của Lục Tam Phong, nên đành phải phụ họa nói đồng ý.

Lục Tam Phong lái xe tới cửa, Như Lan liền nhảy xuống xe gọi mẹ rồi lao vào sân.

Giang Nhị Cẩu vào phòng và nói: “Lục Tam Phong đã trở về, tôi thấy Như Lan chạy vào sân.”

Giang Hiểu Nghi quay đầu, hai mắt đỏ hoe, đứng dậy định đi ra ngoài, nhưng lại bị Giang Đông Cường đè xuống.

“Ngồi đi, đứa nhỏ không phải của cô.”

“Đúng vậy, tất cả đều là vì lợi ích của em thôi.” Chị dâu cả từ bên cạnh thuyết phục: “Chúng ta còn có thể hại em sao?”

“Tôi muốn trở về, tôi không thể làm được nữa.” Giang Hiểu Nghi lạnh lùng nói.

“Đừng oán hận chúng tôi, mấy năm nữa cô cảm ơn chúng tôi còn không kịp.” Chị dâu thứ hai từ bên cạnh nói: “Cô được ăn ngon mặc đẹp thì chúng tôi cũng được ăn ké thôi, đi theo Lục Tam Phong thì được cái gì chứ?”

Lục Tam Phong nhìn thấy một chiếc ô tô đầu hổ đang đậu ở cửa, liền nhìn quanh nghĩ thầm, đoán chừng là đối tượng của Hiểu Hiện đã đến, liền đi vào xem là ai, có biết người đó hay không.

Còn chưa vào cửa, Giang Đông Việt đã đứng ở cửa.

Lục Tam Phong nhìn thoáng qua anh ta mà không nói lời nào, nếu không phải vì nể mặt Giang Hiểu Nghi thì anh đã sớm quay đầu bỏ đi, làm sao có thể ngây ngốc ở chỗ này.

“Xin lỗi!”

“Không được vào! Nhà này không có chỗ cho cậu ở, lái chiếc xe hỏng của cậu cút ra khỏi đây đi.” Giang Đông Việt dùng ngón tay chỉ vào xe của Lục Tam Phong.

Sắc mặt Lục Tam Phong trầm xuống, nhìn anh ta nói: “Tôi thật sự không muốn đánh anh, nếu không ngày hôm qua đã đánh anh rồi, bảo tôi cút xéo sao? Được thôi, kêu Hiểu Nghi ra đây rồi cùng tôi trở về.”

“Cậu đưa con gái của cậu cút đi, em gái tôi không thể đi theo cậu được, cuộc đời của cậu như thế nào cậu nên hiểu rõ, không có em gái tôi nuôi cậu thì cậu đã sớm chết đói rồi, cút đi cho tôi.” Giang Đông Việt mắng mỏ.

Lục Tam Phong không biết anh ra ngoài ăn một bữa xơm mà đã xảy ra chuyện, nhìn anh ta nói: “Anh bảo Giang Hiểu Nghi ra đây đi, nếu cô ấy muốn ly hôn, tôi không có gì để nói mà ký vào thỏa thuận ly hôn liền.”

“Thỏa thuận ly hôn? Các người còn chưa nhận giấy kết hôn.”

Điều mà Lục Tam Phong định nói ban đầu là chia tài sản, mỗi người một nửa.

Giang Đông Cường bước ra ngoài, nhìn Lục Tam Phong và nói: “Không đi đúng không? Tôi nói này, Hiểu Nghi đã tìm một người đàn ông giàu có rồi, đi theo đồ bỏ đi như cậu thì cả đời ăn rau thôi chứ cơm trắng cũng không có mà ăn. Đối tượng của Hiểu Hiện đã nhìn trúng Hiểu Nghi rồi.” Đại não Lục Tam Phong ong ong, trong lòng như có một hồi lửa giận không tên xông lên, không cần hỏi cũng biết những người này đã làm gì.

Không thích em gái, kết quả lại nhìn trúng chị gái? Con gái nhà này là rau củ quả trong cửa hàng hay sao? “Tránh ra!”

Một tiếng hét lớn, Lục Tam Phong vội vàng đi vào trong.

“Mẹ nó, chưa ai bị ông đây đánh nên chưa biết sợ đúng không?”

“Bắt lấy cậu ta!”

Hai anh em bắt đầu xông về phía Lục Tam Phong.

Nhưng buổi trưa hai người đã uống không ít rượu, nên bây giờ đã hơi lắc lư rôi.

Giang Đông Việt giơ chân lên và đá Lục Tam Phong, nhưng vì không đứng vững nên bị ngã sấp xuống trước.

Lục Tam Phong giơ tay đánh vào mặt anh ta, đối phương nằm trên ngưỡng cửa rú lên che mặt, còn Giang Đông Cường đã bị đá xa bảy thước nằm ở một bên vặn vẹo.

“Chán sống rồi đúng không, còn dám đánh người!” Chị dâu cả chạy ra nghiến răng nghiến lợi quát Lục Tam Phong: “Đồ ăn bám mà cũng dám động thủ sao, muốn tạo phản à?” Lục Tam Phong nhếch mép nhìn cô ta, giơ tay tát vào mặt cô ta.

“Chát!”

Thanh âm này cực kỳ vang dội, chị dâu cả hoa cả mắt, nhưng miệng vẫn không khách sáo.

“Đồ phế vật, tôi nói cho cậu biết, cậu hoàn toàn…”

“Chát!”

Đó là một cái tát nữa vào mặt.

Sau vài cái tát, mặt chị dâu cả hơi sưng lên, trợn tròn mắt nhìn Lục Tam Phong, không dám nói thêm nữa.

Giang Đông Việt đứng dậy vào nhà, nhìn Tạ Thành Kiên rồi kể lể: “Em rể, xảy ra chuyện rồi, cậu có thể lực nào ở địa phương không?”

“Có chuyện gì vậy?” Tạ Thành Kiên vừa rồi nghe thấy trong sân có tiếng động.

“Có người theo đuổi em gái tôi đến gây sự, là một tên đầu đường xó chợ.”

"Tên đầu đường xó chợ còn cần tìm thế lực sao? Đánh cho nó gãy châm đi!”

Tạ Thành Viên sốt ruột xua tay: "Chờ tôi ra ngoài xử lý nó, ông đây có nhiều tiến, lấy tiền mua một chân của nó.”

Giang Đồng Việt gật đầu, trong Lòng thầm nghĩ người có tiền thật là oai phong âm biệt. Trong sân ồn ào hẳn lên, Tổng Thuyết ly, Giang Nhu Cầu còn có hai con trai của Giang Đồng Việt đều chạy ra ngoài, thấy mẹ mình bị đánh vào mặt, người con trai cả nhìn chằm chằm Tục Tam Phong, vẻ mặt méo mó chửi rủa: "Chú dám đánh mẹ tôi, tôi sẽ giết chú.

Nhưng cậu ta chỉ là một cậu bé mười tuổi mà thôi, ngày trước hay đánh Như Lan nên Lục Tam Phong không thích tên nhóc này.

Lục Tam Phong rất thấu tình đạt lý, nếu không phải nể mặt Giang Hiểu Nghi thì người nhà này đã bị anh đánh bảy tám trăm lần rồi, bây giờ còn có thằng quỷ nhỏ dám hung hăng nữa chứ.

“Mẹ nói”

Lục Tam Phong vừa chửi vừa đá cậu ta xuống đất, đối phương vừa đứng dậy đã bị cái tát này đánh ngã xuống đất, cậu ta chỉ biết nằm trên mặt đất mà khóc.

“Đồ chó chết, con trai của tao mà cũng dám đánh.” Chị dâu cả nằm dưới đất lấy tay vỗ đùi kêu lên: “Tao sống không nổi mà, ăn hiếp người ta, có ai không?”

Trên tường sân đã có người xem náo nhiệt, còn có người ở cửa thăm dò cúi đầu lẩm bẩm không ngừng.

“Chồng của Giang Hiểu Nghi lần này thật sự hất thuốc chữa rồi, không ai cứu được.

“Lần này chắc chăn phải ly hôn.

Người ta đã sớm khó chịu với cậu ta rồi.”