Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

Chương 108: Tài liệu kinh doanh




Lục Tam Phong nhìn ba người rồi nói: “Điều kiện chúng tôi đưa ra gồm: Thứ nhất là đất đai miễn phí, thứ hai là cho vay lãi suất thấp, tốt nhất là trong khoảng hai năm, thứ ba là chính sách miễn thuế, ít nhất cũng phải hai năm, càng nhiều càng tốt, yêu cầu cuối cùng là bên phía địa phương phải cung cấp cho chúng tôi một nhà máy tạm thời dùng để sản xuất.”

“Thực phẩm Phong Giai sẽ trực tiếp tạo ra không dưới một nghìn việc làm trong khu vực địa phương và thúc đẩy đồng bộ công việc cho không dưới mười vạn người. Sau khi hết thời hạn miễn thuế, thuế của nhà máy sẽ được nộp tại địa phương. Đồng thời còn có thể hợp tác cùng với các xí nghiệp vừa và nhỏ để thúc đẩy càng nhiều hoạt động kinh doanh hơn nữa.”

Ba người nghe xong mấy điều kiện này đều nhíu mày, Lục Tam Phong đây chính là muốn không bỏ ra nhiều lực cũng dành được phần thắng, anh chỉ bỏ tiền mua dây chuyền nhà máy sản xuất, tương đương với việc chính quyền địa phương phải cho anh tiền, đất đai, còn miễn thuế.

“Công ty của anh không phải là một thương hiệu lớn. Điều kiện này nếu do các công ty lớn nước ngoài đưa ra còn có thể làm được, chẳng hạn như Coca-Cola.”

“Các anh nói với anh ta rằng công ty của tôi sẽ trở thành công ty lớn vào năm sau.” Lục Tam Phong nhìn ba người nói: “Các anh cho rằng các công ty quốc tế lớn đều thiếu thốn như vậy sao? Nếu các công ty trong nước muốn thu hút đầu tư, phải trả nhiều hơn những người khác, các nước Đông Nam Á đưa ra điều kiện tốt hơn, muốn ký được hợp đồng các anh phải uốn ba tấc lưỡi, cộng thêm mạng lưới quan hệ mới có thể thương thảo”

Điều kiện như vậy không dễ đàm phản, nhưng Lục Tam Phong biết khó đàm phán không có nghĩa là không thể thương lượng, nhất là trong hoàn cảnh hiện nay, một số nơi vì để thu hút đầu tư mà sắp phát điên rồi.

“Có chút khó, thương lượng khẳng định là có thể thương lượng được. Nếu là một thành phố lớn, chẳng hạn như quy hoạch mảnh đất nào, lãi suất cho vay và các chi tiết điều kiện khác, sẽ mất khá nhiều thời gian”

“Tôi chỉ yêu cầu nằm ở tỉnh thành, không cần tìm thành phố. Thành phố đàm phán không nổi, huyện chắc có thể đàm phán, nhưng tôi cũng có yêu cầu về thời gian, hôm nay là ngày 10 tháng 2, ngày 15 tháng 3 có thể thượng lượng xong nhà máy đầu tiên, nhà máy của tôi sẽ được đưa vào hoạt động vào tháng 4, đội ngũ công nhân phải có mặt, và các sản phẩm sẽ bắt đầu tấn công thị trường, hiểu ý tôi không?”

Hai người nghe vậy liền vui vẻ gật đầu nói: “Yên tâm đi, cứ dựa theo tiêu chuẩn này đi!”

Lục Tam Phong nhìn về phía Trương Phượng Tiên hỏi: “Còn cô?”

“Chỉ cần tiền đưa cho tôi, đương nhiên sẽ không có vấn đề gì, nhưng tôi cũng nói trước, tôi chỉ phụ trách khu vực Hà Nam và Hà Bắc!” Trương Phượng Tiên tùy ý nói.

“Hai nơi này cũng được, nhưng tôi đã định thành phố!”

“Tại sao? Bọn họ đều được chọn, sao đến phiên tôi lại không được. Nếu đã định thành phố, phải thêm tiền. Nếu điều kiện vô cùng khắc nghiệt, tôi cũng không nhất định sẽ giúp anh xử lý đầu Trương Phượng Tiên la lên, khiến người ta cảm thấy như con nhà giàu đời thứ hai, không có một chút bộ dạng nào của người làm kinh doanh.

“Đến lúc đó lại bàn” Lục Tam Phong nhìn hai người còn lại nói: “Ngày kia tôi sẽ đưa tài liệu kinh doanh cho hai anh. Tôi chờ tin vui từ hai anh, tối nay tôi đã đặt bàn tiệc, chúng ta cùng dùng bữa.”

“Được, tổng giám đốc Lục vất vả rồi!”

“Cứ giao cho chúng tôi, chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn”

Mọi người bắt tay với nhau trong bầu không khí rất kinh doanh, chỉ có Trương Phượng Tiên không chút ăn khớp, thấy Lục Tam Phong vẫn chưa bắt tay với mình, cô bất mãn nói: “Sao anh lại không bắt tay với tôi?”

Lục Tam Phong vội vàng bắt tay cô ta, nói vài câu khách sáo, sau đó mọi người đều trở về phòng nghỉ ngơi, Lục Tam Phong nhìn Cao Chí Dũng hỏi: “Anh có chắc ông nội của Trương Phượng Tiên là cán bộ hưu trí không?”

“Hơn nữa rất có lực ảnh hưởng, nếu không, sao cô ta lại có nhiều tật xấu như vậy chứ?” Cao Chí Dũng hít một hơi thật sâu, nhìn vẻ mặt có chút phức tạp của Lục Tam Phong, mở miệng nói: “Tổng giám đốc Lục, tôi vẫn cảm thấy mạo hiểm, nhưng tôi biết anh là một người thích mạo hiểm, từ năm trước đến này, tôi đã biết rằng thứ anh đã nhận định thì nhất định sẽ không thay đổi.”

“Xác suất tôi thua không cao, khả năng tôi thắng cũng không lớn, anh cứ quản lý cho tốt nhà máy, anh am hiểu chuyện này, làm chuyện này là hợp lý” Lục Tam Phong vỗ vỗ vai anh ta nói: “Nhanh chóng tới thành phố Bạch Nhiên đi!”

Sở dĩ Lục Tam Phong coi trọng nhà máy ở Hà Nam chủ yếu là do vị trí địa lý, việc xây dựng nhà máy lớn ở Phước Châu có thể ăn mòn thị trường ở khu vực tam giác, vốn là trung tâm thị trường của Wahaha.

Nhà máy này nhất định phải có sản lượng lớn, không chỉ ổn định thị trường trong nước, còn có thể xâm nhập thị trường bên ngoài, nếu anh ta lựa chọn đi lên phía bắc, đừng trách Lục Tam Phong đi phía nam.

Bữa ăn tối này rất kỳ lạ, hai người Trịnh Vũ Minh và Lý Kỳ Nguyên là nhà môi giới kinh doanh rất quy củ, họ rất giỏi tìm đề tài cũng như lễ tiết trên bàn ăn, thế nhưng Trương Phượng Tiên lại không giống ai.

Giá cả của ba người đều được thương lượng riêng, người ra giá đắt nhất là Lý Kỳ Nguyên, một nhà máy là ba trăm rưỡi triệu, không chiếm được chút tiện nghi nào, người ra giá rẻ nhất là Trương Phượng Tiên, đám phán một nhà máy trên dưới một trăm triệu.

Lục Tam Phong biết rõ cô ta đến đây chơi, nhân tiện kiếm chút tiền bằng mối quan hệ của mình.

“Anh bao nhiêu tuổi? Sao cứ cảm thấy anh còn nhỏ hơn so với tôi?” Trương Phượng Tiên nhìn Lục Tam Phong hỏi.

“Tôi hai mươi tư tuổi!”

“Nhỏ hơn tôi một tuổi, gia cảnh của anh cũng không đơn giản, tuổi còn nhỏ như vậy đã trở thành ông chủ, bố anh có chức vụ gì?”

“Bồa tôi là người trong thôn, còn tôi cũng không phải con nhà giàu đời thứ hai, nếu phải nói thì chính là nông dân đời thứ hai. Còn tôi dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, không thể so sánh với người như cô được. Còn nữa, cô nên chín chắn một chút, đừng nên nhảy tới nhảy lui, nếu làm tôi mất hứng thì cô đi đi.” Lục Tam Phong nghiêm túc nói.

“Anh dám, nếu chọc tức tôi, hai nhà máy của anh sẽ không có cửa thương lượng nữa đâu, tôi sẽ không để anh xây dựng nhà máy ở hai nơi này, không để anh xây nhà máy, tôi chắc chắn sẽ làm được.” Trương Phượng Tiên nhướng mày và nói: “Bố tôi nói rằng tôi chẳng làm được gì ngoài thất bại.”

Những người khác trên bàn ăn không nhịn được liền bật cười, gặp phải người như vậy, Lục Tam Phong rất đau đâu.

Cao Chí Dũng thấy Lục Tam Phong như đang sắp bùng nổ, trong lòng anh ta cũng có chút hối hận vì đưa cô ta đến, nhưng cô ta có lẽ là người duy nhất có thể làm cho Lục Tam Phong khó chịu như vậy.

“Tôi sai rồi!” Lục Tam Phong chắp hai tay về phía cô: “Tôi chọc không nổi cô.”

“Anh biết là tốt, tính tình của tôi thật ra khá tốt. Chỉ là không biết vì sao, vừa nhìn thấy anh liền muốn ăn hiếp, bắt nạt anh.” Trương Phượng Tiên nhếch miệng cười, vươn tay nhéo nhéo lỗ tai của Lục Tam Phong.

Với một hành động mạo phạm người khác như vậy, cô ta lại tùy ý làm, những người ở đây đều sợ ngây người.

“Tôi nhìn ra được, ông nội của cô chức vụ chắc chắn không thấp, bằng không cô cũng bị người ta đánh chết chứ không sống nổi được đến bây giờ.” Lục Tam Phong cầm ly rượu lên, nói: “Uống một ly!”

Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Lục Tam Phong ngơ ngác ngồi trên sô pha, Giang Hiểu Nghi nhìn anh, buồn bực nói: “Anh không phải bận đến mức đầu óc choáng váng rồi chứ, hôm nay làm sao vậy?”

“Cao Chí Dũng quay về rồi, chuyện nhà máy không cần anh quản.” Lục Tam Phong híp mắt, nằm nửa người trên ghế số pha.

Như Lan vui vẻ vẻ nghịch búp bê trong tay, đứng dậy giẫm lên ngực Lục Tam Phong, ngồi xuống nói: “Bố, con mặc quần áo cho bố”

“Con tha cho bố đi!” Lục Tam Phong vội vàng ngăn cô bé lại.

“Con sẽ trang điểm và chải tóc cho bố!” Như Lan không thuận theo, không buông tha nói.

Lục Tam Phong ngay lập tức biết Trương Phượng Tiên giống ai, chết tiệt, giống Như Lan, nhưng Như Lan nhỏ tuổi dễ thương, cô ta đã hơn hai mươi tuổi đầu, còn làm cho người khác khó chịu, rõ ràng là bị gia đình chiều chuộng sinh hư.

“Đừng làm phiền bố con, vẽ lộn xộn lên mặt bố. Lát nữa đến nhà máy họp sẽ bị người ta chê cười, con ngoan ngoãn một chút nhé.” Giang Hiểu Nghi nhìn cô bé, hiểu được cũng nên tìm nhà trẻ cho bé rồi.

Lục Tam Phong mở mắt ra, nhìn Giang Hiểu Nghi hỏi: “Em gần đây không liên lạc với bà Khoát à?”

“Vợ của tổng giám đốc Thẩm hôm qua gọi điện thoại cho em bảo em ra ngoài, cứ tưởng làm gì, hóa ra gọi em đi đánh mạt chược.” Giang Hiểu Nghi vẻ mặt thần bí nói: “Anh đoán xem đánh bao nhiêu? “Một triệu, mười triệu?”

Giang Hiểu Nghi vỗ vào đùi anh một cái rồi nói: “Ba trăm rưỡi triệu, em cũng không chơi, chỉ đứng đó xem người ta chơi, mấy giờ thua hơn bảy triệu, ngày hôm qua gọi cho em, em từ chối rồi.”

Lục Tam Phong nhìn thấy bộ dáng keo kiệt của cô, cũng không khuyên cô nữa, ở nhà chơi với Như Lan mới là hoạt động tiết kiệm tiền nhất đối với cô.

Mười giờ sáng, Lục Tam Phong lái xe đến nhà máy, mở cửa bước vào phòng làm việc, phát hiện ví trí ngồi có người, nói dễ nghe chút là ngây thơ, nói khó nghe chính là ấu trĩ “Phòng làm việc của anh hơi đơn sơ, cái ghế này cũng không phải da thật!” Trương Phượng Tiên ghét bỏ nói.

“Ai cho cô vào phòng làm việc của tôi? Cô nhiều nhất cũng chỉ là đối tác của tôi mà thôi. Ngồi ở vị trí của tôi không thích hợp!” Vẻ mặt Lục Tam Phong có chút âm trầm. “Anh xem anh kìa, chuyện nhỏ hóa to, tôi cũng không hiếm lạ gì chỗ ngồi này đâu, đối tác gì, tôi chỉ đến phía Bắc chơi thôi.” Trương Phượng Tiên đứng dậy, nhìn Lục Tam Phong nói: “Anh kết hôn rồi à? Tôi nghe ông bảo vệ nói, anh còn có cả con rồi!”

“Cô rốt cuộc muốn làm gì?” Lục Tam Phong ngồi trên bàn làm việc nhìn cô chằm chằm nói: “Cô đến phía Bắc chơi thì đi chơi đi. Sao cứ nhìn chằm chẳm tôi làm gì?”

“Tôi làm việc cho anh, không phải đi đàm phán hạng mục sao?”

“Tôi không cần cô đám phán nữa, được chưa?”

“Tôi là con gái. Đây là lần đầu tiên tôi đi chơi xa như vậy khi lớn, không quen nơi đất khách, hơn nữa, tôi xinh đẹp như vậy, nhỡ gặp phải kẻ xấu, xảy ra chuyện gì thì thật là không tốt!”

Trương Phượng Tiên lặng lẽ nhìn Lục Tam Phong, phát thấy anh đang lạnh lùng nhìn mình.

“Này! Anh có lương tâm không vậy? Quên đi, tôi không quấy rầy anh nữa!” Cô ta lên tiếng rồi ngồi trên sô pha Lục Tam Phong thở dài nhẹ nhõm một hơi, người nào mệnh xấu, cưới phải cô ta quả thật là cuộc sống ngắn ngủi, ngồi xuống bắt tay vào làm việc, cả buổi sáng cô ta đều yên tĩnh, chỉ đi dạo xung quanh.

Sau khi Lục Tam Phong soạn xong tài liệu kinh doanh, liệt kê ra rõ ràng một loạt vấn đề bao gồm quy mô đất đai, quy mô nhà máy, năng lực sản xuất, kế hoạch và vận hành trong tương lai.

Có nghĩa là, anh cũng đã tham khảo một số nhà máy địa phương ở các thế hệ sau, còn có tiềm năng tiêu thụ của địa phương soạn thành tài liệu, nếu không có những tài liệu tham khảo này, phỏng chừng phải mất thời gian một tháng.

“Anh đưa cho họ những thứ này, để bọn họ triển khai càng sớm càng tốt.”

Lục Tam Phong đặt một xấp tài liệu lên bàn của Cao Chí Dũng rồi nói: “Vị tổ tiên sống kia ở đâu rồi?”

“Trong phòng sản xuất!”

“Cô ta chạy vào phòng sản xuất làm gì, đã hai mươi lăm tuổi rồi mà? Sao lại có cảm giác trí lực chỉ bằng con gái tôi thôi vậy? Nói thật, nếu không phải vì cô ta có mối quan hệ, tôi đã đuổi cô ta đi rôi!”

“Tôi cảm thấy cô ta khá tốt, tính cách như vậy mới đáng yêu làm sao!”

Cao Chí Dũng vừa nói vừa chớp mắt ngừng với Lục Tam Phong.

“Khá lắm, tôi hy vọng vợ anh cũng như vậy.” Lục Tam Phong nói xong quay đầu lại…nhìn thấy Trương Phượng Tiên không biết đứng ở cửa từ bao giờ.