Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

Chương 118: Chạy thôi!




Lục Tam Phong bị cô ta mắng thì có chút ngây người ra, mở miệng nói: “Tôi nói là tổng giám đốc Thôi mời. “Mời khách thì mời khách, còn uống cho lắm làm gì?” “Hồng Môn Yến!” “Anh không thể giở thói lưu mạnh với tôi, tôi chỉ xem anh như là anh trai thôi” Trương Phượng Tiên giậm chân trẻ con nói.

Lục Tam Phong mỉm cười, vươn tay xoa đầu cô ta: “Tôi biết rồi, tôi cũng sẽ xem em như em gái, hai chúng ta là người nhà, tối nay cùng tôi đi một chuyến. “Anh nói là Hồng Môn Yến mà, tại sao tôi phải đi cùng anh, nguy hiểm biết bao?" “Chúng ta là người cùng một nhà, còn nữa, chuyện này tối hôm nay sẽ kết thúc, nếu như thàng công, lấy được thứ tôi muốn, nếu như không thành, thì tôi sẽ nhận thua, đền cho bọn họ ít tiền, sau đó đổi chỗ khác.

Trương Phượng Tiên suy nghĩ một lát rồi gật đầu, trong thế giới của cô ta, chưa từng nghĩ đến sẽ có chuyện tồi tệ đến mức phải đi giết người.

Hơn sáu giờ tối, bên ngoài bầu trời hoàng hôn đã dần tắt lịm, trải qua mùa đông dài, ngày dài đêm ngắn bắt đầu có sự thay đổi,nhiệt độ đã xuống dưới âm độ, Lục Tam

Phong chỉ mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng, bán ngoại khoác thêm một cái áo khoác dài, trên đầu đời một chiếc mủ quy dung vô cùng lịch lãm.

Điển phía đầu xe chờ Trương Phượng Tiên, đối phương vừa đi xuống lầu, nhìn thấy bộ dụng hiện tại của anh liền không nhịn được, mở miệng nói: “007 4? Anh hiện tại có cảm giác như một đặc vụ vậy “Trời lạnh, mặc nhiều một chút!” Lục Tam Phong nói xong liền lên xe, ngồi ở ghế phụ thuận tay vuốt ve tấm ảnh trong lòng, cả người liền thấy an tâm.

Đi dọc con đường hồ Thiên Thu, xung quanh ngoại trừ cày gỗ dưới bóng hoàng hôn ra thì không có gì cả, ánh trắng có chút ảm đạm, đèn xe bên đường có chút lắc lư, Trương Phượng Tiên dù sao cũng là con gái, bây giờ cũng vô cùng lo lắng nắm chặt lấy vô lăng. “Đây là đâu vậy? Có khác gì so với khu bỏ hoang đâu?” Cô ta vừa nói vừa quay đầu lại: “Anh chắc chắn là chúng ta đi đúng đường chứ?” “Cứ lái về phía trước đi.” “Con đường này thật đáng sợ, ở trong vùng hoang vu hẻo lánh, còn có tiếng chim kêu, anh có nghe thấy không. cúc cu, cúc cu, giống hệt như trong mấy bộ phim kinh dị” Trương Phượng Tiên muốn nói giống như phim ma, nhưng có ta không dám nói ra. “Tiếp tục đi đi, làm gì có ma

Chiếc xe tiếp tục lái về phía trước, mấy phút sau, trước mặt xuất hiện một tấm biển hiệu cũ, đã có chút mục nát, hoen rỉ, chỉ nhìn được vài chữ lớn, khu biệt thự Lâm Viên

Ngắng đầu nhìn về phía trước, là một khu biệt thự, nhưng mà là một khu lâu hoàng phế, rêu xanh mọc đầy dưới ánh trăng ảm đạm khiến cho phía sau lưng lạnh ngắt liếc nhìn qua thì các gì cũng không có. “Chúng ta quay về đi, tôi sợ quá

Lục Tam Phong mở cửa xe bước xuống, Trương Phượng Tiên không dám ngồi một mình ở trên xe, thậm chí không dảm nhìn kính sau, cả quãng đường đi có ta luôn cảm giác có người ngồi ở ghế sau.

Cô ta kinh hoảng kêu lên, đẩy cửa xe chạy lên, hai tay ôm chầm lấy cánh tay của Lục Tam Phong nói: "Anh đừng có dọa tôi, gan của tôi bé lắm, chúng ta quay về đi, tôi cầu xin anh đó, một tỷ đó tôi chỉ lấy một nửa, được không?” “Phía trước có đèn” Lục Tam Phong nhìn thấy phía trước có ánh sáng của đèn pin. Truyện Linh Dị

Tiến về phía trước phát hiện bên trong bày một số dụng cụ gia đình cũ, có một người tay cầm đèn pin hoảng loạng nhìn xung quanh, Lục Tam Phong nhìn thấy anh ta không phải là người khác, là Hác Triều Nhân. “Ông làm sao lại đến đây?” Lục Tam Phong thắc mắc hỏi.

Hác Triều Nhân nhìn thấy Lục Tam Phong cũng ngần người, mở miệng nói: “Không phải cậu kêu tôi đến sao?”

Ông ta ngẩn người một lát, sau đó sắc mặt biến thành trắng bệch, hung hãn tự vỗ đùi của chính mình kêu lên: “Ngụy rồi, mau đi thôi.”

Còn chưa ra kịp khỏi khu biệt thự hoang phế, bên kia một đống tay cầm đèn pin đã lộn xộn chiếu tới, Tổng giám đốc Thôi hổn hển chạy tới, phía sau còn có mười mấy người, những người này tay đều để phía sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lục Tam Phong, giống như tên đồ tể nhìn đảm gia súc chuẩn bị bị làm thịt. “Vội vàng đi như vậy làm gì? Tổng giám đốc Học cũng đã đến đây rồi, không bằng ở đây một chút. Tổng giảm đốc Thôi đi về phía trước. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!

Hác Triều Nhân cũng là một người thức thời, đã hiểu rõ cục diện trước mắt, rất nhanh chóng quỳ xuống đất, liên tiếp dập đầu, khuôn mặt khổ não nói: “Tổng giám đốc Thôi, xin tha mạng, ngài cần gì tôi đều cho ngài, muốn cổ phần hay là công xưởng, ngài nói đi.

Tổng giám đốc Thôi nhìn ông ta, gương mặt mập mạp nhếch lên một nụ cười: “Anh đúng là thức thời, thật ra ngài Lưu không dự tính cho anh đến đây, nhưng mà sau đó suy nghĩ lại, phải để anh tham gia, để anh tận mắt nhìn, anh cứ yên tâm, mệnh của anh vẫn còn dài”

Hác Triều Nhân kích động chảy cả nước mắt, liên tục dập đầu.

Lục Tam Phong thấy bộ dáng này của ông ta, lùi về phía sau mấy bước, phất chiếc áo, ngồi len chiếc ghế sofa cũ kĩ, tay châm một điều thuốc, nhìn về Trương Phượng Tiên nói: “Có gì đáng sợ đến vậy sao? Buông tay ra, nhéo đau tôi rồi.”

Hơi thở của Trương Phượng Tiên có chút nặng nề, đứng ở một bên muốn nói ông nội của cô là quan hệ gì, để những người này cẩn thận chút, nhưng cô ta phát hiện miệng của bản thân không thốt ra nổi, so với sự bình tĩnh của Lục Tam Phong, chân cô ta đang run bần bật. “Khiến Tổng giám đốc Thôi cười nhạo rồi, cô gái nhỏ chưa từng nhìn thấy đại chiến, kêu tôi đến đây bàn bạc, bàn cái gì đây?” Lục Tam Phong thở ra một ngụm khói nói: “Lưu Đông Ba, ông ta là một người đại lý, còn huống hồ chi Tổng giám đốc Thôi ngài chỉ là một người làm chuyện vặt, có tư cách gì bàn bạc cùng tôi?” “Bốp bốp bốp!”

Đám người phía sau vang lên những tràng vỗ tay, Lưu

Đông Ba bước ra, nhìn Lục Tam Phong có chút bội phục, không quản lúc này anh là giả vờ hay thật sự bình tĩnh, chỉ dựa vào lá gan này của anh khiến ông ta bội phục. “Chết ở nơi đất khách, tôi cũng cảm thấy tiếc thương thay cho anh, nhưng mà cũng là lẽ thường thôi, mỗi người con người có thể kiêu ngạo. Đầu tiên là anh có được sự kiêu ngạo, hôm đó tôi có nói với anh rồi, có chuyện gì có thể gặp riêng để bàn bạc, không cần gặp ký giả. “Bàn bạc? Ngày hôm đó tôi đã nói cho anh nghe rồi, anh với tôi bàn cái gì? Hiện tại tôi vẫn đưa ra điều kiện như cũ.” Lục Tam Phong nhìn Lưu Đông Ba nói: “Hai chúng ta phải có một người nhượng bộ, anh không thuyết phục được những người chủ tử, cha nuôi, thì tôi cũng không thuyết phục được bản thân mình.” “Vì vậy, chuyện này cần phải giải quyết triệt để, nếu như anh biến mất khỏi thế giới này, mọi thứ đều sẽ kết thúc.” Lưu Đông Ba đốt một điều thuốc, nhìn Lục Tam Phong nói: “Vì vậy hôm nay anh ăn mặc đẹp trai như vậy, chết đi cũng có chút sĩ diện” “Ngài Lưu, chuyện này không liên quan gì đến tôi, tôi cái gì cũng không biết, ngày mai tôi giao công xưởng hết cho các người, tôi đổi một nơi khác sống” Hác Triều Nhân nói như khóc lên. “Cút qua một bên, câm mồm lại cho tôi, không đến lượt ông nói chuyện”

Lưu Đông Ba dùng tay chỉ vào Lục Tam Phong: “Có điều gì muốn nói không, mười mấy người chúng tôi cũng xem như người lắng nghe, tuy rằng anh rất dũng cảm, tôi cũng rất bội phục, nhưng mà không có tác dụng gì cả.” “Không có gì để nói, nói rồi ông cũng không đưa!” Lục Tam Phong bỏ điếu thuốc vào trong miệng rít một hơi.

Lưu Đông Ba gạt tàn thuốc xuống mặt đất, sắc trời tối đen, ánh sáng đỏ rực như đốt cháy cả trời đêm, anh ta có chút không kiên nhẫn phất tay.

Mười mấy người bỏ tay ở phía sau đều lấy tay ra, tay mỗi người đều nắm chặt một cây rìu sáng chói tiến về phía Lục Tam Phong. “Chém chết nó!”

Lục Tam Phong nhìn đám người đang tiến đến, rít hết ngum thuốc cuối cùng, chầm chậm nhả ra khỏi, tay của anh đã bị Trương Phượng Tiên nhéo đến xanh mét, có thể cảm giác được cả người cô ta đang run rẩy. “Tôi có thể chết nhưng sau khi tôi chết một số tư liệu sẽ bị công khai, ông phải nghĩ kĩ thay cho cha nuôi và chủ nhân của ông, đặc biệt là cha nuôi của ông. Thanh âm của Lục Tam Phong rất lớn: “Lương Công Tài.”

Sắc mặt của Lưu Đông Ba trong chốc lát trắng bệch, có thể nhìn thấy rõ sự hoảng hốt của ông ta, quay đầu lại hỏi: “Anh lấy tư liệu từ đâu? Đưa cho ai?” “Giao cho một người, nếu như trước khi trời sáng tôi vẫn chưa quay về, người đó sẽ gửi tất cả tư liệu của tôi đưa đến tất cả trang báo lớn, đúng rồi, tôi thuận tay mang vài bức ảnh đến, không biết ông có quen chủ nhân trong tấm ảnh này không.” Lục Tam Phong lấy tấm ảnh ra, đưa cho người đàn ông trước mặt cách anh bảy tám mét, nói: “Có rất nhiều chuyện không phải cứ chém giết là có thể giải quyết.” Nói xong liền đưa tấm ảnh cho ông ta.

Lưu Đông Ba sau khi nhìn thấy bức ảnh trong tay thì liền có chút run rẩy, vội vàng cất bức ảnh vào túi. “Ngài Lưu, anh có điện thoại!” một tên đàn em chạy

Lưu Đông Ba nhận điện thoại không ngừng nói “vàng”, đến. khi điện thoại vừa ngắt, lại tiếp đến một cuộc gọi khác, nhìn thấy được phía sau ông ta đã loạn thành một đống

Mười mấy phút sau mới không có cuộc gọi nào nữa, Lưu Đông Ba mới tiến lên phía trước: “Anh lấy đâu ra những tư liệu này?” “Nhặt được trong thùng rác. “Nhặt được? Những tư liệu này đã có ai từng xem qua?” “Trước mắt chỉ có một mình tôi, nếu như trước trời sáng tôi vẫn chưa quay về, ngày mai cả nước đều biết.” Khuôn mặt Lục Tam Phong bình tĩnh nói. “Tổng giám đốc Lục, hai chúng ta cùng nhau bàn bạc lại, thế nào?” “Sao? Bây giờ thì biết bàn bạc với tôi sao? Ông xem xem những người này dọa chết tôi rồi, lấy đầu giúp sao?” Lục Tam Phong quay đầu vỗ nhẹ vào tay của Trương Phượng Tiên, an ủi cô ta.

Lưu Đông Ba phất phất tay, cho những người này lùi ra xa, mở miệng nói: “Anh cần gì, những tài liệu này cần phải hủy đi, nếu không anh sẽ không sống được. “Tôi là cầu tài, mọi người ra ngoài kiếm tiền đều vì buôn bán, vẫn là những điều kiện như cũ, nhưng mà lúc đầu là ba ngàn mẫu giờ đổi thành năm ngàn mẫu, khoản vay không lãi một trăm bốn mươi tỷ nhân dân tệ, còn về những tư liệu đó, tự nhiên sẽ biến mất. Đương nhiên, người bỏ tư liệu đó vào trong thùng rác, tiếp theo sẽ làm gì thì tôi không biết, tôi với bọn họ không phải là đồng bọn “Hy vọng anh nói lời giữ lời.” “Con người của tôi vô cùng có chữ tín. Lục Tam Phong đứng dậy vỗ vào vai ông ta nói: “Quyết định nhượng lai?" “Không vấn đề, chúng tôi rút lui.

Trên gương mặt của Lục Tam Phong lộ ra nụ cười, mỗi bước mà anh đi mọi người đều nhường đường, Hác Triều Nhân thấy vậy cũng đứng dậy rời đi.

Đi đến bên cạnh xe, Lục Tam Phong nhìn thấy Trương Phượng Tiên vẫn nắm chặt tay mình: “Mau buông tay, nắm đến xanh lè rồi.” “Anh có tính toán trước sao không nói với tôi, dọa chết tôi rồi.” Cô ta nói rồi đứng thẳng dậy. “Không sao. Trong ảnh hoàng hôn Lục Tam Phong phát hiện quần của cô ta có vấn đề: “Quần có sao vậy?” “Đái dầm rồi!”

Lục Tam Phong muốn cười, vội vàng vỗ vai cô ta, kéo cô ta vào trong lòng an ủi mấy câu: “Đi đi, lái xe quay về, tránh đêm dài lắm mộng” “Chân tôi run, anh lái xe đi.” Trương Phượng Tiên nói xong rồi liền ngồi lên ghế phụ. “Tổng giám đốc Lục, anh đợi tôi với.” Hác Triều Nhân vẫy tay. Lục Tam Phong ngẩng đầu lên nhìn, lại là một tên nhát gan!

Đêm đã khuya, nhiệt độ đang dần hạ xuống, nhưng mà Lục Tam Phong vẫn hạ kính xe, trong xe có mùi nước tiểu, Trương Phượng Tiên lấy tay che mặt, cúi đầu không nói chuyện, gương mặt Hác Triều Nhân vô cùng ngại ngùng.