Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

Chương 127: Kinh hoàng




"Hơn ba tỷ rưỡi thì sao? Ba tỷ rưỡi bây giờ cũng không có bao nhiêu tiền đâu." "Chậc chậc chậc, e rằng có người còn không có được một căn hộ tiền tỷ đâu, còn dám coi thường ba tỷ rưỡi?" "Được rồi, được rồi, vậy ai đã làm mích vòng tổng giám đốc Ngô vậy?" "Tôi nghe nói là mẹ Như Lan, bởi vì mấy đứa nhỏ đánh nhau, nhưng mà nghe nói cô ta

Chương 127: Kinh hoàng "Hơn ba tỷ rưỡi thì sao? Ba tỷ rưỡi bây giờ cũng không có bao nhiêu tiền đâu." "Chậc chậc chậc, e rằng có người còn không có được một căn hộ tiền tỷ đâu, còn dám coi thường ba tỷ rưỡi?" "Được rồi, được rồi, vậy ai đã làm mích vòng tổng giám đốc Ngô vậy?" "Tôi nghe nói là mẹ Như Lan, bởi vì mấy đứa nhỏ đánh nhau, nhưng mà nghe nói cô ta người đứng đầu của thành phố, chỉ riêng điều này thì họ đã có đủ vốn liếng để coi thường mọi thứ.

Khoảng năm giờ, Lục Tam Phong đóng tập tài liệu lại, nhìn lướt qua thời gian, đứng dậy nói: "Chuyện này cứ tạm thời như vậy đi. Tôi đi nhà trẻ một chuyến. Sắp xếp thế nào rồi?"

Cao Chí Dũng vội vàng đứng lên nói: "Vừa rồi anh ta đã gọi điện nói đang đợi ở cổng nhà máy rồi. Tổng giám đốc Lục, có cần thiết làm việc này chỉ vì một đứa nhỏ hay không?" "Đương nhiên là cần thiết!"

Lục Tam Phong nhìn anh ta bằng ánh mắt người đứng đầu của thành phố, chỉ riêng điều này thì họ đã có đủ vốn liếng để coi thường mọi thứ.

Khoảng năm giờ, Lục Tam Phong đóng tập tài liệu lại, nhìn lướt qua thời gian, đứng dậy nói: "Chuyện này cứ tạm thời như vậy đi. Tôi đi nhà trẻ một chuyến. Sắp xếp thế nào rồi?"

Cao Chí Dũng vội vàng đứng lên nói: "Vừa rồi anh ta đã gọi điện nói đang đợi ở cổng nhà máy rồi. Tổng giám đốc Lục, có cần thiết làm việc này chỉ vì một đứa nhỏ hay không?" "Đương nhiên là cần thiết."

Lục Tam Phong nhìn anh ta bằng ánh mắt sâu thẳm, lần này không phải chỉ vì Như Lan mà quan trọng hơn là quyền ăn nói trong giới kinh doanh địa phương. Hiện tại Lục Tam Phong đã được coi là người giàu có vô hình trong khu vực địa phương.

Đặc biệt là trong trận chiến với Nhậm Thiên Bác, rất nhiều người đã nghe đến tên của anh, nhưng không có bao nhiêu người tôn trọng anh, thậm chí còn có rất nhiều người không biết đến anh.

Mấy thứ như tên tuổi có thể mang lại rất nhiều tiện lợi cho con người. Hôm nay Lục Tam Phong muốn nổi danh thiên hạ, không chỉ để giới kinh doanh biết đến, mà còn để những người địa phương bình thường biết đến chính mình.

Thay quần áo xong, Lục Tam Phong dẫn Như Lan đi về phía cửa. Mọi người cũng theo sát phía sau, cửa nhà máy đầy xe ô tô, nhìn qua có vẻ tối tăm.

Dẫn đầu là một chiếc Bentley, bên cạnh có một nhóm thanh niên mặc vest đang đứng. Nhìn thấy Lục Tam Phong đi ra, anh Cẩu vội vàng ra hiệu. Anh ta biết rất rõ một điều, Lục Tam Phong của hiện tại dường như không có chút quan hệ nào với ba chữ “kẻ du côn”.

Những người có mặt đều được anh ta lựa chọn rất kỹ lưỡng, hai ba mươi người đứng thành ba hàng, ai nấy đều chắp tay sau lưng và đồng thanh hô to: "Chào tổng giám đốc Lục!”

Giọng nói ồn ào vang lên khiến tất cả mọi người có mặt tại đây bất thình lình giật nảy mình. Tình thế này thật sự có phần chấn động lòng người. Cao Chí Dũng nhất thời không biết nói gì, Giang Hiểu Nghi có hơi lo lắng. Chỉ là mấy đứa trẻ đang đánh nhau mà thôi, sao hiện giờ lại náo loạn thành thế này?

Trương Phượng Tiên nhìn những người này, luôn cảm thấy có gì đó không ổn, bèn mở miệng nói: "Cảnh tượng này hình như quá lớn thì phải?" “Đương nhiên là phải lớn, sau đêm nay, dù là người trong giới kinh doanh hay người thường, đều phải biết đến tên của tôi.” Lục Tam Phong nhìn về phía anh Cẩu, nói: “Lên xe!"

Giang Hiếu Nghi muốn thuyết phục anh, nhưng mở miệng mấy lần rồi cuối cùng cũng không nói gì. Trong lòng cô biết rằng những gì Lục Tam Phong đã quyết định thì có nói gì cũng vô dụng, cô chỉ có thể lên xe.

Đoàn xe hùng hổ đi đến trường mẫu giáo, rất có một loại khí thế nhất định phải san bằng trường mẫu giáo.

Lục Tam Phong ngồi ở ghế sau, hai chân bắt chéo nhau, nói với Như Lan bên cạnh: "Con gái, ba chỉ muốn nói với con một điều. Chúng ta sẽ không bắt nạt người khác, nhưng nếu có ai dám bắt nạt chúng ta, thì con phải bắt nạt nó đến chết cho ba. Hãy nhớ rằng, từ nay về sau sẽ không có ai có nhiều tiền hơn con."

Cô nhóc chớp mắt rồi gật đầu.

Thời gian đã gần đến năm giờ rưỡi, hai bên đường rộng rãi tấp nập xe cộ, người đến xem náo nhiệt đầy rẫy. Tổng giám đốc Ngô nhìn thấy có rất nhiều người đang nhìn ông ta bàn tán, nhất là khi nghe thấy họ nói gì đó về sự tích của ông ta thì trên mặt ông ta ngày càng đầy vẻ ngang tàng hơn. "Bên kia còn chưa tới à? Xem ra là chuẩn bị làm con rùa rụt đầu rồi. Cậu ta thật sự tưởng không tới thì chuyện này kết thúc hay sao?" Tổng giám đốc Ngô ném tàn thuốc xuống đất và dùng chân giẫm mạnh lên nó, quát lớn: “Dám trêu Ngô Thiên Đạt tôi, mẹ kiếp, sao không ra ngoài hỏi thăm xem, tiền của ông đây cũng có thể đập chết cậu ta đấy, đến nhà cậu ta tìm đi." "Nhân tiện, những người có mặt hôm nay nghe cho rõ lời tôi đây. Đây là con trai tôi. Sau khi về nhà thì nói với con của mấy người, khi nhìn thấy con trai tôi ở nhà trẻ thì tôn trọng chút cho tôi. Nếu ai nghĩ rằng mình có tiền, nắm tay cứng cáp, không phục thì cứ thử động vào tôi xem sao."

Lời này có thể nói là cực kỳ kiêu ngạo.

Vốn là mọi người đang xem náo nhiệt ở đây cuối cùng lại thành bị người ta khiêu khích. Có người tỏ vẻ khó chịu nhưng cũng không muốn làm chim đầu đàn nên bắt đầu huyện thuyền mắng mỏ.

Tuy nhiên, số tiền mà tổng giám đốc Ngô sở hữu quả thực có thể khiến những người có mặt choáng ngợp. "Tổng giám đốc Ngô, đây là địa chỉ của Như Lan. Chuyện này là do chúng tôi không đúng, đã không chăm sóc tốt cho đứa nhỏ!" Hiệu trưởng mang vẻ mặt tươi cười nói: "Để cô chủ nhiệm đích thân xin lỗi ông."

Một cô gái chừng hai mươi tuổi bước tới, dáng người cao gầy, mặt mày đẹp đẽ, tươi cười ngọt ngào với tổng giám đốc Ngô, cúi đầu xin lỗi. Tổng giám đốc Ngô thấy vậy thì trong lòng nào còn có chút tức giận gì nữa. "Không liên quan gì đến cô giáo, này... cô giáo chủ nhiệm tên là gì vậy?" "Tổng giám đốc Ngô, tôi tên là Phương

Nhã..."

Bà Ngô ở bên cạnh có chút không vui mà nói: "Được rồi, đi thôi." "Anh người lớn rộng lượng, đừng chấp nhặt với bọn họ làm gì. Hôm nay tôi đã gọi điện mằng cô ta, ngay cả thở mà bọn họ cũng không dám. Bọn họ không biết thân phận của anh, còn tưởng rằng lái một chiếc xe Santana đã là người giàu có rồi." Hiệu trưởng buông lời nịnh hót: "Buổi sáng nói chuyện lớn lối lắm, bây giờ cũng không dám tới đấy thôi, anh..." "Có một chiếc xe!!

Có người hét lên, ngay sau đó tiếng còi vang lên. Trong tích tắc, mọi người đang có mặt đều nhìn về phía ngã tư, những người thấp bé thậm chí còn nhón chân lên nhìn.

Đoàn người tấp nập chen sang hai bên đường. "Đó là loại xe gì vậy? Hình như có cả đoàn xe!" "Nhân vật nào vậy nhỉ?" "Không biết, nhưng khoe khoang kiểu này lớn thật đó, xem ra có vẻ không phải là người bình thường."

Đoàn xe dừng ở lối vào trường mẫu giáo, cửa xe mở ra, hai mươi ba mươi chàng trai mặc vest đen bước xuống, hét quanh bốn phía: "Lui về sau!"

Đám người xúm lại xô đẩy nhau, trố mắt nhìn với khuôn mặt vẻ tò mò.

Không biết tại sao, tổng giám đốc Ngô lại có một cảm giác tồi tệ, trái tim của ông ta nảy lên một cái.

Anh Cẩu ra khỏi xe và đi về phía chiếc Bentley ở giữa, một số người đi đường đã nhận ra anh Cẩu và thốt lên kinh ngạc. "Fuck, anh Cẩu?" "Thật là anh Cẩu?" "Anh Cẩu mở cửa xe cho người khác?"

Anh Cầu là ai, có địa vị gì? Trong giới giang hồ địa phương, anh Cẩu tương đương với sự tồn tại của Bentley và Rolls Royce vậy.

Nhưng mà, một nhân vật mạnh mẽ như vậy lại đi mở cửa xe cho nhà người ta?

Khi cửa xe mở ra, một cô bé hồng hào nhảy xuống, cậu bé tên Bảo Lộc chỉ tay về cô bé và kêu lên: "Ba ơi, chính là con nhỏ đó.”

Tổng giám đốc Ngô đã nhìn đến ngẩn người, quay người lại nhỏ giọng hỏi vợ mình: "Không phải em nói họ lái Santana thôi à?" "Quả thật là nó đi Santana mà. Anh cứ hoảng sợ làm gì, bày ra cục diện thế này ai mà không làm được chứ?"

Tổng giám đốc Ngô hoặc ít hoặc nhiều cũng đã từng lăn lộn trên giang hồ, cũng có chút hiểu biết về anh Cẩu này. Người bình thường tuyệt đối sẽ không bao giờ dám sai sử anh ta như thế này. Cánh cửa xe bên cạnh mở ra, Lục Tam Phong bước xuống xe và đi về phía cổng trường mầm non. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Mười mấy người theo phía sau tràn đầy khí thế tiến lên, Lục Tam Phong trước tiên đưa mắt nhìn về phía mẹ Nhạc Nhạc, nói: "Lúc sáng đã nói rồi, không phải là so xem ai giàu có hơn, ai phô trương hơn sao?"

Người phụ nữ nhìn ông chồng của mình, cau mày nói: "Ông Ngô, anh nói câu gì đi!" "Cậu là người của công ty nào? Sao tôi chưa từng gặp mặt?" Tổng giám đốc Ngô tiến lên sửa sang lại tây trang của mình, hiển nhiên không quá tự tin khi đối mặt với Lục Tam Phong. Ông ta mở miệng nói: "Tôi nói cho cậu biết, quan hệ của tôi với một số lãnh đạo khá đặc biệt đó. Tiền ông đây đóng thuế hàng năm..." “Đừng nói lung tung, chỉ nói chuyện con gái tôi đi học ở đây thôi.” Lục Tam Phong dời mắt nhìn về phía hiệu trưởng và nói: “Buổi sáng bà đã gọi điện thoại cho vợ tôi, đuổi học con gái tôi phải không?"

Sắc mặt hiệu trưởng bối có chút xấu hổ. Bà ta vốn là muốn lôi kéo tổng giám đốc Ngô một chút, xúc phạm một gia đình bình thường cũng không thành vấn đề gì. Nhưng hiện tại xem ra tổng giám đốc Ngô mới là một gia đình bình thường. "Có thể một số nhân viên tạm thời trong trường học của chúng tôi đã làm điều đó." "Bà không nghe thấy vừa rồi tổng giám đốc Ngô đã nói gì à? Người ta đóng thuế một năm không ít đâu đấy, còn là bạn của nhiều nhà lãnh đạo nữa. Ở đây rồi nên tôi cũng nói luôn, tôi đóng thuế còn nhiều hơn thu nhập của ông ta đó. Tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại thôi đã có thể khiến cho các người đóng cửa rồi, chỉ là hơi tốn chút nước bọt mà thôi.” "Cậu đang khoe khoang cái gì vậy? Tôi kiếm được ba tỷ rưỡi một năm, mẹ nó còn cậu thì sao? Đóng thuế tiền tỷ à?” Tổng giám đốc Ngô không nhịn được mà lớn tiếng nói. Đùa gì vậy chứ, ở địa phương này còn có xí nghiệp như vậy nữa sao?

Doanh nghiệp tư nhân duy nhất có thể đạt đến cấp độ này chỉ có Thực Phẩm Phong Giai. Mà tổng giám đốc Ngô cũng đã nghe nói một số chuyện về ông chủ của Phong Giai. Liệu một người có thể chèn ép người có bối cảnh như Nhậm Thiên Bác thì có thể là một người bình thường không?

Bên cạnh đó, ông ta cũng đã ăn tối với một số quản lý của Thực Phẩm Phong Giai rôi!

Thu nhập ba tỷ rưỡi một năm quả thật là khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. Bây giờ có rất nhiều người có mặt đều cảm thán, nhìn tổng giám đốc Ngô với vẻ mặt đầy hâm mộ. Cuộc sống thu nhập ba tỷ rưỡi một năm là như thế nào đây?

Đây không phải là những gì người bình thường có thể tưởng tượng được. Rất nhiều người cũng chỉ vừa mới chạm ngưỡng hộ gia đình gần bốn mươi triệu mà thôi.

Cao Chí Dũng vốn dĩ không muốn xen vào, vẫn luôn ngồi trong xe. Thấy đã lâu rồi mà vẫn chưa đối phó xong thì anh ta bước ra khỏi xe và bước tới. Khi nhìn thấy người đứng giữa, anh ta ngạc nhiên thốt lên: "Tổng giám đốc Ngô?"

Tổng giám đốc Ngô nhìn thấy Cao Chí

Dũng thì khuôn mặt trở nên vui mừng, hét lên với mọi người xung quanh: "Mọi người thấy hay không? Trùng hợp giám đốc của Thực Phẩm Phong Giai đi ngang qua đây. Cậu ấy vẫn là bạn tốt của tôi đấy. Giám đốc Cao, cậu đến đây một chút. Bây giờ người bạn này, nói cho tôi biết, tên doanh nghiệp của bạn đóng thuế cao hơn của tôi là gì?"

Lục Tam Phong nhìn vẻ mặt đắc thắng như nắm được điểm yếu của anh thì không khỏi bật cười. “Để tôi giới thiệu với ông một chút, đây là ông chủ của chúng tôi, tổng giám đốc Lục Cao Chí Dũng nói. "Lục... tổng giám đốc Lục?"

Sắc mặt tổng giám đốc Ngô đầy vẻ không dám tin, trợn mắt ngoác mồm nhìn Lục Tam Phong. Này tuổi còn trẻ quá, không phải ai cũng nói ông chủ của Thực Phẩm Phong Giai là một người đàn ông trung niên sao?

Nếu không phải câu này thốt ra từ miệng của Cao Chí Dũng, ông ta sẽ không bao giờ tin tưởng. "Cậu ta chính là ông chủ của Thực Phẩm

Phong Giai?" "Vậy cũng còn quá trẻ rồi đó?" "Ôi má ơi..."

Không nói đến tổng giám đốc Ngô, những người có mặt ở đây đều cảm thấy kinh ngạc. Khoảng thời gian nửa năm gần đây, bốn chữ Thực Phẩm Phong Giai đối với người dân địa phương mà nói, bọn họ đã nghe qua quá nhiều lần, nhưng ông chủ đứng sau vẫn luôn là suy đoán.

Bây giờ lại nhìn thấy một Lục Tam Phong trẻ trung như vậy, sao có thể có ai mà không kinh hãi cho được?