Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

Chương 131: Giang hồ




Tổng giám đốc Tôn đương nhiên hiểu rất rõ chiêu thức này, vấn đề là cóc không cắn người mà là khiến người ta phải kinh tởm. Hôm nay anh ta đã đủ kinh tởm rồi.

Cả ngày hôm nay, Lục Tam Phong không chỉ khiến giới kinh doanh sôi sục mà còn lan sang cả giới giải trí. Dưới tác dụng của kinh tế hâm mộ, một số cô gái thích Tứ Đại Thiên Vương đã trở thành những người đầu tiên mua đồ ăn của Thực phẩm Phong Giai. Điện thoại bên ngoài của các nhà máy lớn ở Thực phẩm Phong Giai liên tục đổ chuông, không biết đã bán được bao nhiêu hàng hóa. Có rất nhiều cuộc điện thoại và đủ loại phỏng vấn đến.

Cả ngày Lục Tam Phong trả lời rất nhiều cuộc gọi, tất cả đều là những câu chúc sản phẩm mới bán đắt hàng. Năm giờ tối, điện thoại văn phòng vang lên. "Ai vậy?" “Là tổng giám đốc Lục đúng không?” Ở đầu dây bên kia là giọng tổng giám đốc Tôn.

Lục Tam Phong nhưởng mày, hơi ngạc nhiên khi thấy tổng giám đốc Tôn gọi vào lúc này. Nhưng có thể bình tĩnh đợi đến giờ, chắc cũng có không ít cuộc họp. Lục Tam Phong biết, Wahaha hôm nay chắc sắp nổ tung rồi. "Là tôi, anh là ai?" "Tôi, Tôn Trung Hậu." “Tổng giám đốc Tôn à, hôm nay thật sự là niềm vui nhân đội. Sao anh lại gọi điện cho tôi?” Lục Tam Phong cười nói. "Tổng giám đốc Lục, tôi lớn hơn cậu rồi. Làm chú cậu cũng không có vấn đề gì. Đời cậu còn dài lắm. Đừng nhảy nhót lung tung trong mấy mảnh đất xám xịt này, chỉ cần làm ăn buôn bán cho tốt thôi. Tôi lớn tuổi hơn cậu nên không muốn chấp nhặt với cậu làm gì." "Lời anh nói có hơi nặng rồi đó. Mọi người đều là người kinh doanh, đều trông cậy vào thủ đoạn của chính mình mà thôi!" "Vậy thì cậu hãy làm quảng cáo một cách nghiêm túc" "Tôi không có tiền!" Lục Tam Phong nói rất đơn giản: "Tôi có tiền thì tôi sẽ làm chuyện này hay sao? Tôi nói thẳng vào vấn đề đây, anh không thể mặc kệ được tôi. Bây giờ Wahaha đã nổi tiếng toàn quốc, tôi không dính vào anh thì tôi nên dính vào ai?"

Đầu dây bên kia, tổng giám đốc Tôn hơi kinh ngạc trước sự thẳng thắn vô tư của Lục Tam Phong, ngẩn ra một lúc sau mới chế nhạo nói: "Không ngờ cậu lại không biết xấu hổ một cách quang minh chính đại như thế." "Tôi đúng là một kẻ ti tiện bỉ ổi, anh muốn thoát khỏi tôi, cũng không dễ dàng như vậy đâu." "Thật sao? Vậy xử lý cậu thôi. Vừa lúc tôi đang rất cần nhà máy của cậu ở phía Bắc. Là cậu đã buộc tôi ra tay, đừng có ở sau lưng mà trách tôi không khách khí với cậu. Nói thật, trong mắt tôi, Thực phẩm Phong Giai thực quả yếu ớt. Dù có dùng cách nào đó để lấy được một số nhà máy thì nó vẫn rất yếu. Trong danh sách doanh nghiệp tư nhân thực phẩm mới nổi, tuy cậu đứng thứ hai nhưng khoảng cách giữa thứ hai và thứ nhất đôi khi còn lớn hơn cả khoảng cách giữa trời và đất" "Vậy thì đến động vào thử xem." “Được, hãy đợi đấy.” Cuộc gọi ngắt kết nối.

Lục Tam Phong nhấn nút gác máy mới nhận ra Cao Chí Dũng và một nhóm giám đốc điều hành không biết đã bước vào từ lúc nào. Rõ ràng là họ đã nghe thấy tất cả những lời nói trong điện thoại. "Tổng giám đốc Lục, chúng ta có chắc chắn phải đi theo bọn họ không? Hơn nữa chuyện người phát ngôn của Tứ Đại Thiên Vương vẫn cảm thấy không yên tâm cho lắm." Giám đốc bộ phận doanh tiêu lo lắng nói. "Kiện thì kiện thôi. Chỉ có bốn người bọn họ mới gọi là Tứ Đại Thiên Vương à? Đến lúc đó cứ nói mấy bức hình đặt nhầm chỗ rồi." Lục Tam Phong hỏi: "Đã có số liệu tiêu thụ chưa?" "Vẫn chưa có. Loại số liệu này rất khó theo dõi, nhưng số liệu do sáu nhà máy cung cấp cho thấy tổng doanh số bán hàng trong hai ngày qua là một triệu bốn trăm ngàn chai. Mặt khác, tổng doanh số bán các món ăn nhẹ khác vượt quá hai ngàn ba trăm chai. Trong thị trường đang mở rộng, bộ phận thị trường ước tính rằng thị trường đồ ăn nhanh nhỏ sẽ vào khoảng hai mươi triệu, và thị trường thực phẩm đóng hộp nhỏ sẽ từ một trăm triệu đến năm trăm triệu" "Ngày mai tiếp tục mua các trang báo ở Xương Châu, viết là, doanh số của Thực phẩm Phong Giai đã vượt qua mười triệu chai, ngay cả xếp đứng lên cũng có thể vòng quanh trái đất một vòng." "Tuyên truyền như vậy có phải hơi quá hay không?" "Bảo anh làm thì cứ làm đi. Đồng thời nói với tất cả các xí nghiệp cử nhận lời phỏng vấn nếu có báo chí hay đài truyền hình nào đến. Bảo họ nhớ kỹ một câu, làm theo ngữ bất kinh nhân tử bất hưu, nói chuyện ngông cuồng một chút." Lục Tam Phong nhìn quản lý bộ phận tiếp thị nói: "Còn có chuyện Tứ Đại Thiên Vương. Chết không nói một lời, cử nói vòng vo đi. Hôm nay cùng với Tứ Đại Thiên Vương như vậy, ngày mai cũng vậy với Tứ Đại Thiên Vương. Chơi vài tháng, tôi sẽ trả cho họ một khoản tiền. Hiểu chưa?" "Đã biết." "Xây dựng sản phẩm nước ngoài, xây dựng sản phẩm mà Tứ Đại Thiên Vương ăn của chúng ta, ám chỉ với những người bình thường, sản phẩm của chúng ta là sản phẩm đặc biệt. Tìm một vài người, mặc áo khoác trắng, chụp một đống ảnh trong phòng thí nghiệm, lấy một số ký hiệu hóa học, phải học cách sử dụng chủ nghĩa thần bí, người bình thường sẽ không hiểu, họ sẽ cảm thấy đó là hàng tốt. "Được!"

Phương pháp tiếp thị mà Lục Tam Phong sử dụng hiện giờ là hoàn toàn đi trước thời đại. Quảng cáo trên TV hiện nay đều xoay quanh việc quay cảnh một nhà máy, yêu cầu ai đó lấy sản phẩm và trực tiếp nói rằng mua cái này mua cái kia, rất đơn giản.

Nếu nói tiếp thị hiện tại là một cô gái giản dị, thì Lục Tam Phong chính là một tên côn đồ già nua. "Đồ hộp này có vẻ không bán chạy lắm." Cao Chí Dũng nhỏ giọng nói thầm một câu. Theo doanh số bán đồ ăn nhẹ trong nhà máy, đồ hộp lớn như vậy quá phô trương lãng phí. Doanh số hôm nay thực sự chỉ ở mức trung bình, một ngàn bốn trăm chai vẫn chưa được tiêu thụ hết

Cao Chí Dũng đã hợp tác với hai công ty, một là

Wahaha và một là Thực phẩm Phong Giai. Sản phẩm của hai công ty này đang trong tình trạng bán chạy và cả nước cũng chỉ có hai công ty này. Nếu các chai nhỏ bị tranh cướp, họ sẽ bán một ngàn bốn trăm chai trong ngày đầu tiên, ước tính cả dân khá giả. “Đừng sốt ruột, để quảng cáo chạy một lát, ngày mai mọi việc sẽ xong thôi, tan làm sớm chút đi. Lục Tam Phong đứng dậy thu dọn đồ đạc.

Doanh số bán lon nhỏ thì Lục Tam Phong ước tính vào khoảng ba mươi triệu chai, vì dung dịch dinh dưỡng Wahaha năm nay cũng ở mức tương tự. Mười sáu nhà máy sản xuất loại này, cũng như sản xuất đồ ăn nhẹ, cùng với các sản phẩm tiếp theo được phát triển.

Diện tích của mười sáu nhà máy đã được phát triển đầy đủ, đủ để hỗ trợ hàng chục tỷ tập đoàn thực phẩm. Thiết kế của Lục Tam Phong cho Thực phẩm Phong Giai là dựa trên các yêu cầu của ba mươi năm sau.

Sau bảy giờ tối, đèn trong phòng họp Wahaha vẫn sáng, quản lý cấp cao đã biết hai ngày nay không hề bình yên, xem ra đây không phải là vấn đề thị trường, mà là chuyện đối thủ cạnh tranh. “Tan họp, bộ phận marketing sẽ thu dọn mọi việc và thông báo cho các đại lý ở đó làm” Tổng giám đốc Tôn đứng dậy, sắc mặt không tốt lắm, đi thẳng ra khỏi văn phòng.

Tất cả mọi người đang rỉ tai nhau bàn tán. Ban đầu, sản xuất năm nay vốn đã theo kịp. Không nghĩ tới lại nhảy ra một tên ngáng đường giữa chừng. Gần đây e rằng là bọn họ sẽ rất bận rộn, đặc biệt là trong các bộ phận tiếp thị, quan hệ công chúng và tuyên truyền.

Sáng sớm hôm sau, Lục Tam Phong mua báo trên đường đến nhà máy. Lúc mở báo ra đọc thì lại không thấy hiệu quả của quả bom mà mình đã thả xuống, ngược lại là bị đối phương ném bom trước.

Tên tờ báo nổi tiếng, với những dòng tiêu đề khổng lồ được in trên trang nhất: "Wahaha đến đây, bạn đã sẵn sàng chưa?"

Lục Tam Phong lật xem vài tờ trong báo chí, tất cả đều là như thế. Ông chủ hút thuốc, cười ha ha nói: "Hôm nay tất cả đều như thế này, đừng lật nữa. Cậu có thể nhìn sang trang thứ hai. Tất cả đây đều là do ông chủ giàu có mua để làm quảng cáo, bên dưới có dòng chữ in nhỏ, khá thú vị."

Lục Tam Phong xem qua, phía dưới có một dòng chữ nhỏ viết: Tôi đến rồi, các công ty thực phẩm nhỏ ở địa phương đã chuẩn bị xong chưa? "Tôi chưa nghe nói về cái tên Wahaha này, cái tên này nghe thật thú vị." "Là doanh nghiệp ở phía Nam, anh chưa mua dung dịch dinh dưỡng đó cho cháu trai à?" "Uống ngon không?" "Ngon, nhưng đồ hộp của Thực phẩm Phong Giai gần đây cũng khá ngon. Vào miệng lập tức tan ra, rất thích hợp cho trẻ em ăn" "Dòng chữ in nhỏ đó có nghĩa là gì?" "Có thể là gì chứ, nhằm vào Thực phẩm Phong Giai đó. Thầy Kim Dung nói giang hồ, giang hồ là gì? Ở đâu có người thì ở đó giang hồ. Trong giới kinh doanh không chỉ có người, mà còn có lợi ích. Đó thực sự là cảnh tàn sát khốc liệt, những cuộc chiến tranh đen tối liên miên? Anh không mua sách sao? Kim Bình Mai, loại có hình minh họa này." "Tôi sẽ xem qua một chút!" Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Bảy tám người đàn ông to lớn tụ tập thành một đống, lần lượt biến thành những đứa trẻ tò mò.

Nhìn đám người thế này, Lục Tam Phong không khỏi lẩm bẩm một câu làm bại hoại thuần phong mỹ tục, ném tiền trong sạp rồi cầm theo tờ báo lên xe.

Cùng lúc đó, một cảnh tương tự đã diễn ra trên đường phố Xương Châu cách ngàn dặm. Chẳng qua là một nhóm người tụ tập lại với nhau rồi thì thầm, rốt cuộc Thực phẩm Phong Giai này đang làm gì? Tại sao đăng báo trong hai ngày liên tiếp? Còn về sản phẩm của hãng thì thực sự không nhìn thấy.

Lục Tam Phong vào nhà máy rồi đặt tờ báo lên bàn, suy nghĩ một chút. Đợi mọi người đều đã đi làm thì gọi toàn bộ bọn họ vào phòng làm việc. "Đã bắt đầu rồi. Việc tiếp theo chúng ta phải làm là nắm chắc thị trường địa phương trong tay, sau đó tìm cách trục xuất Wahaha." Lục Tam Phong ném tờ báo lên bàn và trầm giọng nói: "Không phải chỉ vì nó là một đứa trẻ mà chúng ta sẽ không xử lý nó. Nếu một ngày ta không thể vào thị trường của nó thì nó sẽ phải rời khỏi thị trường của ta." "Vào buổi sáng, tôi nhận được một cuộc gọi từ Đỗ Lam Minh. Một số đại lý của họ đã gặp vấn đề. Sản phẩm đã bị tạm giữ, nói là bộ phận kiểm tra thấy sản phẩm không đạt tiêu chuẩn" “Biết rồi!” Lục Tam Phong đang mong đợi loại kết quả này, bên kia nói muốn dùng phương pháp rõ ràng, chính là muốn giết anh. "Báo cáo cục công thương địa phương. Nên điều tra thì cứ điều tra. Cho dù không có chứng cứ, sản phẩm sẽ bị giữ mất một thời gian." Lục Tam Phong nhìn mọi người nói: "Đối với chai nhỏ, chúng ta phải quảng bá mạnh mẽ tại địa phương, thị phần phải tăng lên" “Tôi tự mình điều hành thị trường, tổng giám đốc Lục cứ yên tâm. Quản lý bộ phận tiếp thị cam đoan nói.

Trong văn phòng của Wahaha, báo chí đã bày sẵn trên bàn, đồng thời còn có một tờ báo giải trí. Công ty ký hợp đồng của Tứ Đại Thiên Vương đã phát hiện ra chuyện người phát ngôn của Thực phẩm Phong Giai. Nghe nói bọn họ đang chuẩn bị khởi kiện. Vấn đề này hiện đang hoành hành trong giới giải trí. Bởi vì lúc này Tứ Đại Thiên Vương mới tiết lộ sắp rời khỏi công ty theo hợp đồng.

Một số tờ báo nhỏ lẻ cho rằng đây là việc Tứ Đại Thiên Vương tự tìm đường đi và lo cho chính bản thân mình. Dù sao thì bốn chữ Thực phẩm Phong Giai cũng đang cực kỳ hot.

Tổng giám đốc Tôn nhìn vào tờ báo. Anh ta biết Lục Tam Phong muốn làm gì, anh muốn dùng vụ kiện người nổi tiếng để kéo độ nổi tiếng lên, tiếp tục lộ diện ra ánh sáng để thu hoạch danh tiếng.

Thứ nhất là trực tiếp đưa Thực phẩm Phong Giai ra khỏi địa phương, sau đó là tiếp tục định ngày hẹn với tòa soạn bảo địa phương buổi sáng, nếu độ hot của Tứ Đại Thiên Vương và Lục Tam Phong có thể cọ xát thì anh ta sẽ hưởng sải.

Anh ta phải giúp Tứ Đại Thiên Vương trong vụ kiện và đồng thời mắng mỏ một công ty vô đạo đức như Thực phẩm Phong Giai.

Vào buổi sáng, bộ phận tiếp thị đã đến Cục công thương để báo cáo, kết quả là bị qua loa tắc trách mà trở về. Mặc dù Thực phẩm Phong Giai ở địa phương rất lớn, nhưng nó không lớn như Wahaha ở khu vực địa phương, ảnh hưởng là có giới hạn.

Lúc ăn cơm ở căng tin vào buổi trưa, Cao Chí Dũng nói anh ta muốn đi một chuyển. Lục Tam Phong đã ngăn cản, cảm thấy mình vẫn nên đích thân đi một chuyến. Anh muốn làm cho Wahaha cảm nhận được đầu là như thế nào!