Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

Chương 171: To thì đã sao?




Toàn bộ tầng lầu của khách sạn Thanh Bình đều thấp đèn sáng rực, dòng người trước cửa đi lại không ngớt như mắc cửi, nhân viên bảo vệ đứng cách đó không xã đang hướng dẫn xe đỗ vào bãi, chỗ này cũng được coi là một khách sạn tầm trung cao cấp.

Nhưng chỗ này có một cái nhất, đó là tiệc hải sản Từ bào ngư, tôm hùm, hải sâm cho đến hàu biển, cua biển... tất cả đều được chuyển từ Quỷ Hy về, vô cùng tươi ngon.

Trong căn phòng riêng được trang trí đẹp để nhất có một hàng nhân viên phục vụ đã đứng sẵn sàng, một số tổng giám đốc đã đến, tổng cộng có ba bàn, mọi người đều nói chuyện một cách khách sạn, đồng thời cũng nghe ngóng xem tại sao lại có bữa tối ngày hôm nay.

“Vẫn chưa đạt được thỏa thuận sao? Tiệc trà lần trước và bữa tiệc hải sản lần này, má nó, không biết có đạt được hợp tác không nhưng chi phí bỏ ra cũng không ít đầu.

“Tôi đã nói rồi mà, cứ kéo thẳng ra bãi biền đánh một trận, cho anh ta uống vài ngụm nước biển là anh ta sẽ tốt xấu phải trái ngay."

"Tổng giám đốc Tô nói, muốn làm ăn lớn thì phải có chíkhí lớn, máy thủ đoạn giang hồ đó đều phải thu lại tiết, vận dụng trí óc càng nhiều càng tốt.

Bắt kẻ là bao nhiêu, dù sao gần đây tất cả hàng hóa của chúng ta đều xuất được đi hết, đến ăn cơm cũng tot."

Đa phần mọi người đều quen biết nhau, hôm nay đến là để chiếm số đông, về con đường làm ăn thì ai cũng có các nguồn tiêu thụ của mình. Khi tàu cập bến, có người phụ trách máy móc lớn, còn có người chuyên lắp ráp và bán cho các ông chủ lớn.

Tổng giám đốc Nghiêm đỗ xe xong xuôi, lúc xuống xe Nghiêm Quốc Kiên thấy hơi căng thẳng, anh ta đưa tay mò vào trong túi rút ra một bao thuốc lá. Có thể dùng bao thuốc để khách sáo với mấy đại lão mấy câu, còn những chủ đề khác thì anh ta thật sự không có để nói.

"Đi thôi!” Tổng giám đốc Nghiệm vẫy tay, đi lên lầu.

“Tổng giám đốc Nghiêm đến rồi à? Chỗ này!" Có người vẫy tay với ông ta, nói.

“Mấy ngày không gặp, sao trông ông Nghiêm lại có vẻ trè ra ay nhi?"

“Ông giả này chắc chắn đang cất giấu người tình xinh đẹp nào đó, trâu già gặm cỏ non rồi."

"Hahahaha!"

"Đừng ổn ào, để tôi giới thiệu với mọi người một chút, đây là cháu trai của tôi, Nghiêm Quốc Kiên. Bây giờ nóvẫn đang học đại học, sắp đi thực tập rồi.” Nghiêm Quốc Kiên giới thiệu:

Nghiêm Quốc Kiên nhìn những người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi năm mươi tuổi này, vội vàng rút bao thuốc lá trong túi áo ra, nói: “Cháu mới chủ hút thuốc a."

"Sinh viên đại học à, có tiền đổ đầy, làm bên vận tải với chú đi. Ra biển được không?"

“Cháu nó là sinh viên đại học mà lại ra biển với ông sao? Lênh đênh qua Đại Tây Dương bảy tám tháng, mệt chết mà một năm cũng chỉ kiếm được mấy chục tỷ thôi á?"

Mấy chục tỷ?

Nghiêm Quốc Kiên nghe thấy con số này liền trở nên bối rồi, anh ta thật sự bằng lòng đi theo người kia. Nhìn những người này trong lòng anh ta càng thấy khi huyết sục sôi dâng trào hơn. Đi theo bọn họ làm ăn một chút thôi đã kiếm được rất nhiều tiền rồi

Đây mới là thế giới của những người có tiền

Nghiêm Quốc Kiên cũng rất lanh lợi, trong vòng mười phút anh ta đã ninh nọt bợ đỡ những ông chủ này rất thuần thục rồi.

“Tổng giám đốc Tô đến rồi!"

Tất cả mọi người nghe vậy liền vội vàng trở nên nghiêm túc, không nói năng gì nữa.Nghiêm Quốc Kiên có thể cảm nhận được vị tổng giám đốc Tô này chắc chắn là một nhân vật lớn, anh ta còn không dám hít thở mạnh, cầm điều thuốc trên tay, trong lòng không ngừng suy nghĩ có niên đi lên trước bắt chuyện với người ta không.

Tô Ái Linh đi giày cao gót bước vào, vừa vào cửa đã có một cậu thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi chạy tới, đấu đồ đẩy mổ hội, có thể nhìn ra cậu ta rất căng thẳng.

“Mời tổng giám đốc Tô hút thuốc a

"Tôi không hút loại này, cảm ơn!" Tô Ái Linh hỏi người có mặt ở đ: “Đây là ai?"

“Thưa tổng giám đốc Tô, là cháu tôi ạ. Xin lỗi cô, thằng nhóc còn nhỏ chưa hiều chuyện ạ." Tổng giám đốc Nghiêm vội vàng bước tới nói: "Nhưng quả thực là nó

cũng muốn làm quen với Tổng giám đốc Tô một chút ạ. Nghiêm Quốc Kiên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Anh ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng tổng giảm đốc Tô lại là nữ, hơn nữa còn là một người phụ nữ rất xinh đẹp.

“Sinh viên đại học à?" Tô Ái Linh đánh giá Nghiêm Quốc Kiên một chút, nói: “Ngồi xuống cả đi, Tổng giám đốc Lục vẫn chưa đến à?"

“Tổng giám đốc Tô, tôi nghĩ là chúng ta không cần phải nhờ đến vị tổng giám đốc Lục kia đâu. Chúng ta đã làm rất tốt, bây giờ hàng vừa đến ta chúng ta đã có kênhđường của mình rồi. Mời người ta ăn cơm mãi mà không xong, cứ như là chúng ta là một đám người thấp kém hèn mọn ấy."

"Đúng vậy, tôi nghĩ anh ta chẳng là cải thá gì, đã nề mặt anh ta mời anh ta ăn cơm rồi mà bây giờ người vẫn chưa thấy đâu.”

“Anh ta huệnh hoang khoác lác ở phương Bắc như nào đó là chuyện của anh ta, đây là phương Nam..."

“Các người nói đủ chưa?" Ánh mắt của Tô Ái Linh quét qua từng người một, một đám ông chủ lớn có máu mặt ở đó đầu không dám nhìn người phụ nữ ba mươi tuổi kia, tất cả đều cúi đầu xuống.

“Bây giờ các người có mấy đồng? Tỷ lệ thất thoát hàng hóa của những kênh đường của các người là bao nhiêu? Mấy ngày trước, vùng Đông Bắc lỗ mất một lô tivi, tất cả đều bị giam lại, các người có biết không? Các người cũng biết người ta là rắn hổ mang ở phương Bắc hả?" Tô Ái Linh lạnh mặt nói: “Ở vùng ven biển một chiếc tivi màu bản được với giả bốn triệu sáu, đến phương Bắc bán có thể bán được mười triệu, ở một số chợ đen giá có thể lên tới mười lăm triệu, ai trong số các người có thể làm được điều đó?"

“Tôi vẫn nói lại câu nói đó, muốn làm ăn lớn thì phải quy mô hỏa. Chúng ta có phải người "nhận hàng" không? Cạnh tranh quả khốc liệt, nếu chúng ta không tìm được thị trường tiêu thụ cho người ta, người ta sẽ đổi sangngười khác. Nói một cách khó nghe thì, theo như tôi biết, nơi này đang có rất nhiều người đợi đến cướp mối làm ăn của chúng ta rồi đó.

Cả phòng bao lặng ngắt như tờ, Nghiêm Quốc Kiên đứng ở đó lặng lẽ lau mổ hội. Anh ta có thể cảm nhận được, người quan trọng nhất tối hôm nay chính là vị tổng giám đốc Lục kia. Anh ta cũng có thể cảm nhận được vị tổng giám đốc Lục này chính là vua của phương Bac. ít nhất là trong giới kinh doanh.

“Tổng giám đốc Lục đang ở dưới lầu rồi!” Một trợ lý nam bước vào nói.

"Để tôi xuống." Tô Ái Linh sải bước xuống cầu thang, tổng giám đốc Nghiêm liền đi xuống theo. Nghiêm Quốc Kiên thấy vậy cũng vội vàng đi theo. Tối hôm nay anh ta nghĩ rằng mình đã được mở mang tầm mắt.

Những người này ngày thường đều là những người giàu có khiến người khác phải ngước nhìn, nhưng đảm phủ hào này lại không dám nói một lời nào trước mặt người phụ nữ kia.

Bởi vì Tô Ái Linh có quyền quyết định sau khi tàu cập bên, ai sẽ phụ trách việc lắp ráp và tiêu thụ hàng hóa. Lúc đi là quần áo, vải vóc, thuốc nhuộm vân vân. Lúc về là một tàu toàn các sản phẩm công nghệ cao.

Dưới tầng, Lục Tam Phong xuống xe, nhìn dòng ngườiqua lại trên phố, không ngờ khách sạn này lại nằm ở khu vực trung tâm thành phố on ao náo nhiệt, Đối diện đường là không ít những sạp hàng, thậm chí còn có cả sạp bán bánh xèo và trái cây.

"Hay là đi ăn bánh xèo?" Lục Tam Phong dò hỏi,

“Trong điện thoại người ta nói là tiệc hải sản, bây giờ anh lại muốn ăn bánh xèo sao?" Trương Phượng Tiên nhìn Lục Tam Phong, thật hết nói nổi.

"Bỏ đi, có cơ hội hằng nói." Tâm trạng của Lục Tam Phong rất tốt, hai tay anh đút túi quần đi về phía cổng, thỉnh thoảng lại nhìn về phía sạp hàng cách đó không xa.

Tô Ái Linh đầy cửa xoay bước ra, nhìn thấy Lục Tam Phong liền vội vàng đi xuống cầu thang, bước tới với một nụ cười, nói: "Chào tổng giám đốc Lục, lại gặp nhau rồi."

“Đúng vậy, tổng giám đốc Tô vẫn xinh đẹp như vậy.” Lục Tam Phong nhìn chiếc váy dài cùng đôi giày cao gót của cô ta, dù mặc quần áo thì phần ngực của cô ta vẫn đẫy đà như vậy.

"Vị này là?" Ánh mắt tổng giám đốc Tô đặt lên người

Trương Phượng Tiên.

“Thư ký của tôi.

"Thư kỷ?" Tô Ái Linh liếc nhìn ngực Trương Phương Tiên đầu tiên, cười khinh bị một cái rồi lại nhìn sang Lục TamPhong, ý từ rất rõ ràng, anh thích kiểu này 17

“Cô nhìn như vậy là có ý gì? Tôi đường hoàng là thư ký của tổng giám đốc Lực nha, ánh mắt đó của cô là đang muốn nói ai là tiểu tam đấy?” Sắc mặt Trương Phương Tiên rất khó coi. Ngực cô ta đúng thực là không lớn, nhưng ánh mắt đó của Tô Ái Linh quá khiến người khác tồn thương.

"Được rồi được rồi." Lục Tam Phong thấy Trương Phượng Tiên sắp nổi giận liền vội vàng nhỏ giọng an ủi: "To cũng không tốt, sẽ bị xệ xuống, cô hiểu không?"

Trương Phượng Tiên nghe anh nói vậy mới thấy thoải mãi một chút.

Tổng giám đốc Nghiêm đi tới, nhìn thấy Lục Tam Phong liền nở nụ cười chào hỏi, Nghiêm Quốc Kiên vội vàng rút bao thuốc trong túi áo ra, hơi khom lưng xuống, nhìn cũng không dám nhìn Lục Tam Phong, nói: Tổng giám đốc Lục, mời anh hút thuốc a."

Lục Tam Phong liếc mắt nhìn Nghiêm Quốc Kiên, đánh giá anh ta từ trên xuống dưới, trên mặt lộ ra một nụ cười bon cot.

“Thuốc lá à?" Lục Tam Phong rút một điều thuốc ra, đưa tay tìm bật lửa. Nghiêm Quốc Kiên rất nhanh nhạy, lập tức lấy bật lửa ra đưa cho anh, nhưng lúc nhìn thấy khuôn mặt của Lục Tam Phong, cả người anh ta lập tức cứng đỡ lại ngay tại chỗ.Ngọn lửa của chiếc bật lửa đang bập bùng, bốn phía vang lên tiếng rao bán hàng. Gió hiu hiu thổi ngọn lửa lay động từ bên này sang bên kia, tựa như nó sẽ bị thổi tắt trong giây tiếp theo. Nghiêm Quốc Kiên nhìn Lục Tam Phong, đầu óc anh ta lập tức trở nên trống rỗng. Anh ta không dám tin vào cảnh tượng trước mắt mình, nhân vật có máu mặt ở phương Bắc kia lại là Lục Tam Phong, buổi chiều anh ta còn hứa chắc nịch với Miêu Thiên Vũ là không mảy may tốn sức đã có thể xử lý được Lục Tam Phong rồi.

Cú sốc này giống như một người bình thường đột nhiên biến thành một ông chủ lớn mà người khác không thể không ngước nhìn, chuyện này khiến anh ta vẫn chưa hoàn hồn lại được.

Lục Tam Phong mim cười, cúi đầu châm lửa, tiên tay thổi tắt ngọn lửa đang bập bùng kia, nói: “Cậu tới đây để thực tập à?"

“Tổng giám đốc Lục có biết với nó à?" Tổng giám đốc Nghiêm mặt mày hớn hở, không ngờ cháu mình còn có bản lĩnh này, ông ta lên tiếng: "Năm nay nó đã học xong năm ba nên đi thực tập a."

“Đương nhiên là tôi biết cậu ta rồi. Cậu Kiên đây rất kiểu ngạo, tôi nhớ ngày hôm đó cậu ta đã từng nói đánh gãy chân tôi chẳng khác gì đánh gãy chân một con chó. Tôi không muốn tính toán với một đứa nhai ranh như cầu ta." Lực Tam Phong nói quaTổng giám đốc Nghiêm nghe anh nói vậy, nụ cười trên mặt ông ta lập tức vụt tắt, sắc mặt trở nên xanh xám.

“Tổng giảm đốc Lục, tôi không biết... Tôi xin lỗi anh, tôi xin lỗi anh." Nghiêm Quốc Kiên vội vàng cúi đầu xin lỗi.

Tô Ái Linh khẽ cau máy và xua tay với tổng giám đốc Nghiêm, ông ta vội vàng lôi Nghiêm Quốc Kiên sang một bên.

“Chỉ là hiểu lầm thôi. Tổng giám đốc Lục, mới anh qua bên ngảy, đứng ngoài cửa không thích hợp cho lắm. Hôm đó tổng giám đốc Lục nói anh sẽ suy nghĩ trong năm ngày. Đã ba ngày trôi qua, không biết anh cân nhắc thế nào rồi?" Tổng giám đốc Tôi hỏi.

"Tôi nghĩ chúng ta cần phải hợp tác với nhau." Lục Tam Phong cười nói: “Trên đời này, không có ai lại chế tiền, đúng không?". ngôn tình hay

“Thật sao?" Tô Ái Linh vui mừng khôn xiết, nắm lấy Lục Tam Phong cánh tay nói: “Vậy quá tốt rồi, hôm nay chúng ta hãy ký hợp đồng luôn nhé?"

"Có thể hợp tác, nhưng tôi có điều kiện khác. Sau khi bàn bạc với các cổ đông khác, tôi vẫn cảm thấy rủi ro quá lớn." Lục Tam Phong nhìn bốn phía xung quanh, sau đó nói nhỏ: "Lên lầu rồi nói, "

“Được được được!"

Lục Tam Phong khể mìm cười nhìn đảng về vui mừng hớn hở của cô ta. Trong mắt Trường Phương Tiên ở bêncạnh, có ta đã từng nhìn thấy nụ cười này máy lần, đó là nụ cười của một thợ săn đang xách súng di sản.

Cô ta biết người phụ nữ này sắp gặp xui xẻo rồi. Mặt người bụng đầy mưu mô như Lục Tam Phong, nói không chừng anh đã chuẩn bị cho Tô Ái Linh một cái bay nào dó.

Trương Phượng Tiên đi theo phía sau tiến vào thang máy, đứng trong góc nhìn Lục Tam Phong nói cười rất thân mật với Tô Ái Linh, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót khó tả.

“Tổng giám đốc Tô, nói chuyện thì nói chuyện, sao cô cử động tay động chân lung tung thế?" Trương Phượng Tiền không khỏi lên tiếng.

Tô Ái Linh cười khẩy một tiếng, trực tiếp ôm lấy cánh tay của Lục Tam Phong, cố ý nói: "Cô chỉ là một thư kỷ thôi, quản nhiều làm gì?"

“Tôi... tôi và vợ anh ấy là bạn bè, cô hiểu không?" Trương Phương Tiên tức giận đùng đùng như muốn ăn thịt người.

Cửa thang máy mở ra, Tô Ái Linh buông cánh tay của Lục Tam Phong ra rồi bước ra ngoài. Trương Phượng Tiên đi bên cạnh Lục Tam Phong, nói: "Không chịu được cám dỗ sao? Đàn ông đều là một đảm bảo sức nhìn thấy ngực to là không chịu được, đúng không?