Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

Chương 183: Nịnh hót




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhà ở đây rất đắt, không dễ bản nhưng hoa hồng tương đối cao. Người đây ở đây chính là đại diện cho việc ba năm không khai trương, vừa khai trương là ăn đủ ba năm.

Ngoài ra hiện nay có sự chênh lệch giàu nghèo rất lớn, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy đó là kẻ có tiền. Đối với nhóm người bán hàng này thì họ sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Nếu bám vào được một ông đại gia nào đó, được kim ốc tàng kiều thì cũng không phải là không thể.

Căn phòng rộng rãi được trang trí lộng lẫy, nguy nga. Đây là phòng mẫu, hiện tại vẫn không có gì gọi là văn phòng kinh doanh, dùng cho người bán hàng nghỉ ngơi hoặc đưa khách đi xem nhà, v.v..

Điều hòa bên trong rất mát mẻ, có mười mấy cô gái ngồi thưa thớt, ăn mặc xinh đẹp lộng lẫy, trang điểm dày đậm, váy ngắn cũn cỡn, cổ áo trên để hở, hoặc là quần áo đặc biệt tôn lên dáng người.

"Tổng giám đốc Vương cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Ông ấy nói với tôi rằng ông ấy muốn một căn. Đã mấy ngày rồi tôi không thấy bóng dáng đâu cả. Ông ấy còn choàng tay qua người tôi, nói là anh ấy sẽ mua một ngôi nhà gỗ cho cô ở."

"Chị Lệ, chị không phải là người mới, còn tin cái loại chuyện vớ vẩn này sao? Hôm nay không phải là có nhân viên bán hàng mới tới đây à, tôi thấy quản lý đưa người tới rồi."

"Người đâu?"

"Ở đằng kia, cô lại đây."

Một cô gái mang vẻ mặt hoảng sợ đứng ở cửa phòng tắm nhìn những người này. Ngoại hình cô ta trông rất bình thường, hai bím tóc lớn, quần áo trên người cũng là váy hoa, nhìn qua có chút trång bêch.

"Đến đây!"

Cô gái đi tới, hơi cong eo, ánh mắt nhìn khắp nơi, vô cùng đề phòng, có chút sợ hãi, khó chịu.

"Chúng tôi không ăn thịt người, trời ạ, làm như chúng tôi là bạch cốt tinh không bằng. Tên là gì?"

"Em tên là Hạ Lan Chi, năm nay mười chín tuổi. Ông cậu em biết quản lý Hầu của các chị, bảo em ra ngoài lang bạt một phen." Hạ Lan Chi nhìn mọi người, cảm thấy tất cả họ đều rất đẹp.

"Người như cô mà còn muốn bán nhà ở đây? Cô có biết những người mua nhà ở đây là loại người như thế nào không?"

Hạ Lan Chi lắc đầu. Nơi này nguy nga như cung điện vậy, không phải người như cô ta có thể tưởng tượng được. Thực ra cô ta đã được huấn luyện hơn nửa tháng, khi đến đây cô ta lại cảm thấy công việc này không thích hợp với mình.

"Đều là người giàu có, đặc biệt giàu có. Chị nói cho cưng biết, nếu như mấy ông đại gia đó vui vẻ, tiện tay đã có thể mua một căn nhà, cho cô vào sống trong đó, trải qua một cuộc sống như thượng thần tiên vậy." Chị Lệ nói, trong ánh mắt có có vài phần chút khao khát.

"Làm sao có thể được? Tiền của người ta cũng không phải là gió lớn thổi tới." Hạ Lan Chi nói với vẻ không tin.

"Đừng có mà không tin. Vào tháng ba năm nay, có một chị gái đã được bao nuôi, sống trong biệt thự số bảy, mỗi tháng có mười bảy triệu tiền tiêu vặt, thậm chí nhiều hơn."

"Mười bảy triệu? Tại sao phải trả tiền?"

"Bởi vì ông chủ vui vẻ. Về phần tại sao ông chủ vui vẻ, cô nghĩ như thế nào?"

Hạ Lan Chi không còn là một đứa trẻ nữa, trong lòng cô ta biết được ông cậu cô ta đã đưa cô ta đi đầu, cúi đầu không nói lời nào. Trong lòng cô ta lại đang nghĩ thầm cô ta không muốn ở lại đây nữa, nhưng liệu cô ta có muốn trở lại ngôi làng miền núi đó không?

“Để chị nói cho cưng biết thế nào là một người đàn ông giàu có.” Cô gái đang định nói thì đã thấy một người đàn ông ôm một đứa trẻ trên tay, trên lưng cống một người phụ nữ, đang đi về phía cửa.

"Cưng nhìn anh ta kìa!"

"Anh ấy là người giàu có?"

"Anh ta có tiền mới là lạ đó, hỗ thấy loại mặt hàng như thế này thì lập tức tránh xa một chút, trên người anh ta không có chút nước luộc gì đâu, biết chưa?"

Hạ Lan Chi nhìn thấy Lục Tam Phong gõ cửa, cảm thấy có chút không đành lòng, mở miệng nói: "Đều là người nghèo khổ với nhau, có thể giúp thì nên giúp. Mẹ em nói, em đi ra ngoài đều phải dựa vào bạn bè."

"Mẹ cưng nói sai rồi. Khi cưng ra ngoài, cần phải dựa vào bạn bè có tiền."

"Em có thể gọi anh ấy vào không?"

Mấy người liếc mắt nhìn nhau, tựa hồ tìm được một trò chơi tốt để giết thời gian giữa bữa trưa nhàm chán, liền gật đầu đồng ý. Lục Tam Phong thở không ra hơi, dùng tay vỗ vào cửa nói: "Mở cửa!"

"Anh kiệt sức rồi sao? Em có thể tự đi." Giang Hiểu Nghi tuột xuống khỏi lưng anh, ôm Như Lan xuống dưới, nói: "Chỗ này không giống nhà hàng."

Đương nhiên, Lục Tam Phong biết đây không phải là nhà hàng. Khi thấy một cô gái ăn mặc giản dị ra mở cửa, Lục Tam Phong không nói lời nào mà bước vào, một làn gió mát thổi qua khuôn mặt, đặc biệt sảng khoái.

“Xin chào, anh, tôi... tôi...!” Hạ Lan Chi không biết nên nói gì, quay đầu lại nhìn các chị đang ngồi trên sô pha.

“Các cô bán cái gì?” Lục Tam Giang Hiểu Nghi lặng lẽ kéo Lục Tam Phong nói: "Hình như đây không phải là nhà hàng, giống như là nhà người ta hay sao á. Nhìn quần áo của mấy cô gái kia, chỗ này không giống nơi tốt lành gì đâu."

Lục Tam Phong cũng khó chịu trong lòng, bán nhà mà sao lại ăn mặc như bản thân thế cơ chứ.

“Bán nhà, anh có nhìn thấy căn nhà gỗ hướng biển ở đằng kia không?” Một cô gái uể oải nói, không thèm liếc mắt nhìn Lục Tam Phong.

Giang Hiểu Nghi nghe thấy nhà thì có chút bực bội, kéo Lục Tam Phong nói: "Không phải nhà hàng, chúng ta đi thôi."

Trương Phượng Tiên đi theo phía sau, mở cửa bước vào, thắc mắc: "Tại sao lại rời đi?"

"Đây không phải nhà hàng. Họ bán nhà, biệt thự hướng biển."

Trong lòng Trương Phượng Tiên lập tức hiểu rằng hôm nay Lục Tam Phong ra ngoài không phải để chơi mà là để mua nhà. Quả nhiên anh rất muốn định cư ở đây.

“Không mua nhà thì đừng ở đây, mấy người có thể tới ngồi xổm ở cửa kìa.” Một người phụ nữ nói không chút nể tình.

"Tôi mua nhà mà, sao cô lại nói như vậy? Cô coi thường ai thế?" Lục Tam Phong đặt mông ngồi xuống sô pha hỏi: "Bao nhiêu mét vuông? Giá cả bao nhiêu?"

"Ba triệu rưỡi một mét vuông, không kể vườn hoa trước sau, một số nơi hướng biển còn có bao cả vùng biển trước mặt. Đối với nhà thuần túy thì tối thiểu năm mươi vạn, còn lộn xộn thì tính tối thiểu là khoảng hai tỷ tám." Chị Lệ híp mắt nhìn về phía Lục Tam Phong"

"Anh có thể mua được không?"

Như Lan ôm chân Lục Tam Phong nói: "Ba, rẻ quá à!"

Lời vừa thốt ra, tất cả mọi người có mặt đều không khỏi bật cười. Đứa trẻ này trông chừng bốn năm tuổi, cũng không có gì quá đáng để khoe khoang.

“Tôi rót cho mọi người một ít nước nha, muốn uống lạnh hay nóng?” Hạ Lan Chi hỏi. Cô ta tìm thấy cảm giác của người trong thôn ở Lục Tam Phong, điều này khiến cô ta cảm thấy khá thân thiết ở một thành phố đầy bê tông và cốt thép này, vì thế có thêm một vẻ dịu dàng khó tả.

"Lạnh là được!"

Khi nhóm người của chị Lê nhìn thấy cô ta muốn chiêu đãi thì tất cả đều mang dáng vẻ như đang xem kịch.

Một lúc sau, Hạ Lan Chi bưng mấy ly nước đến, đặt ở trên bàn, ngồi xuống nói: "Đứa nhỏ này thật là xinh đẹp, mọi người cũng là người trong thôn sao? Tôi thấy cô bé cũng rám nắng rồi."

“Đúng vậy, người trong thôn!” Lục Tam Phong nhìn cô gái trước mặt hỏi: “Chắc là cô mới bắt đầu công việc phải không?"

"Đúng vậy, hôm nay tôi mới tới. Ông cậu của tôi là người thành phố. Ông ấy nói để tôi đi ra ngoài gặp cảnh đời, kết hôn với một người thành phố, nhập tịch là dân thành phố." Hạ Lan Chi đỏ mặt đáp chuyện, đầy vẻ ngây thơ.

“Dân thành phố cũng khá tốt, nhà này bao nhiêu mét vuông đây?” Lục Tam Phong hỏi.

“Chúng ta không sống ở đây, tại sao lại mua nhà làm gì?” Giang Hiểu Nghi mở miệng nói: “Trở về mua đi.”

“Chỉ sợ về rồi cũng không kham nổi, vẫn nên quay về thôn của mình đi, đến thành phố lớn một chuyến chắc cũng không dễ dàng gì nhỉ?” Chị Lệ cầm điều thuốc dành cho phụ nữ trên bàn, châm lửa và nói: "Khó khăn lắm mới đi từ quê nghèo đến tham quan thành phố lớn. Thành thật mà nói, tôi thấy rất nhiều người. Loại người như anh thì trong túi chẳng có cắc bạc nào, những kẻ giả vờ có tiền tôi cũng đã thấy nhiều rồi."

"Thái độ của cô như vậy là sao? Chúng tôi lại không nói chuyện với cô. Sao cô lại nói chuyện khó nghe như thế chứ?" Giang Hiểu Nghi không nhịn được mà chất vấn.

"Khó nghe? Đồ quê mùa, để cho cô đứng ở đây hưởng kẻ điều hòa cũng đủ để cô khoe khoang mấy năm trong làng rồi. Không mua nhà thì cút đi. Đúng rồi, căn nhà rẻ nhất ở đây cũng có giá đến hơn tỷ rưỡi. Tôi đoán chừng mấy người thế này chắc cũng đào ra được vài chục triệu thôi nhỉ. Mấy người khố rách áo ôm không biết cảm ơn còn chưa tính, mẹ nó, lại còn quanh co lòng vòng không yên nữa? Cho mấy người mặt mũi rồi đó?"

“Làm sao cô biết chúng tôi không đủ tiền?” Trương Phượng Tiên nhẫn nhịn không nổi, mở miệng nói: "Chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong thôi, đúng không? Thái độ phục vụ kiểu này, có tin tôi khiếu nại mấy người hay không?"

Mấy người chị Lệ nở nụ cười, muốn khiếu nại bọn họ ư? Chưa kể còn chỗ nào để khiếu nại hay không, dù có thì cũng có mấy ai thèm quan tâm đến lời khiếu nại của mấy con quỷ nghèo chứ?

Giang Hiểu Nghi tức giận thở hổn hển. Cô chưa từng thấy chuyện như thế này bao giờ.

"Chị, đừng tức giận. Người trong thôn chúng ta ra ngoài bị người ta ức hiếp cũng là chuyện bình thường. Mặc kệ cô ấy đi." Hạ Lan Chi an ủi.

Lục Tam Phong thấy Giang Hiểu Nghi rất tức giận thì đề nghị: "Chúng ta mua ở đây đi."

“Ở đây em không mua, em ghét bọn họ. Em có vài tỷ về thôn xây một trăm căn nhà gạch lớn.” Giang Hiểu Nghi tức giận nói.

Lục Tam Phong nhìn Hạ Lan Chi hỏi: "Các cô bán nhà có hoa hồng không? Tiền lương thì sao?"

"Tôi cũng không hiểu rõ lắm, nhưng tôi nghe họ nói rằng bản nhà có thể kiếm được vài chục triệu. Mọi người đều coi thường con số hai ba vạn này. Họ nghĩ nếu có thể móc nối với những người giàu đó thì đời này không cần lo ăn lo uống gì cả.”

“Quả nhiên là một đám hồ ly tinh không biết xấu hổ.” Giang

ke-an-choi-bien-tong-tai-183-0

ke-an-choi-bien-tong-tai-183-1

ke-an-choi-bien-tong-tai-183-2