Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

Chương 412: Thì ra là thế






Lục Tam Phong đi xuống lầu, ngăn một chiếc ô tô đang chạy tới, đi thắng tới công viên nhân dân.

Trong công viên có không ít người, thời tiết có thể coi như là cuối thu mát mẻ, không ít người đang bàn luận chuyện yêu đương, bước chậm tản bộ trên con đường nhỏ rợp bóng cây. Lục Tam Phong nhìn xung quanh một vòng, đi đến phía dưới tượng đài.

Anh đứng ở đó đợi mấy phút trôi qua vẫn chưa nhìn thấy ai, đột nhiên có người vỗ nhẹ vào sau lưng anh, Lục Tam Phong ngoảnh đầu lại nhìn thấy một người đang đội mũ lưỡi trai, vành nón hạ xuống rất thấp, không nhìn rõ được mặt mày.

"Đi theo tôi!”

Lục Tam Phong nghe thấy giọng nói của bà ta, lại nhìn bốn phía xung quanh một chút, không tìm được chồng bà ta, dù sao hai vợ chồng này cũng là người có “tay nghề", nếu như thật sự muốn đánh nhau, cho dù là mười Lục Tam Phong cũng không hẳn là đối thủ của người ta.

“Đi đâu?" Lục Tam Phong hỏi.

“Cứ đi theo tôi là được rồi. Dì vừa nói vừa nhìn bốn phía xung quanh, hỏi: "Chỉ có một mình cậu à?"

“Đúng vậy!”

Sau khi đi lòng vòng trong công viên một hồi, tới một bãi cỏ ở cửa Tây ngồi xuống, bà ta mới tháo mũ ra, lộ ra khuôn mặt tái nhợt, lấy mũ đội lên đầu của Lục Tam Phong.

"Đội mũ cho tôi làm gì?” Anh

buồn bực hỏi.

“Đội đi, tôi không biết cậu có dẫn người đến đây hay không, cho dù có dẫn người đến thì bọn họ cũng không biết mặt tôi, bọn họ chỉ nhận ra cậu. Chỉ cần cậu che mặt lại, bọn họ nhất thời sẽ không phát hiện ra được, tôi cũng giữ lại cho bản thân một kẽ hở có thể chạy thoát thân. Dì nhìn Lục Tam Phong nói: "Rốt cuộc cũng là người có tiền, một mình cầm sáu mươi triệu đi ra."

Lục Tam Phong thật sự bị sự cẩn thận của bà ta dọa sợ, hơi cười giễu nói: "Sáu mươi triệu đối với tôi mà nói, không tính là khoản tiền lớn, gần đây bà sống có tốt không?”

“Cậu nhìn thấy tôi có tốt không?”

"Ánh mắt làm gì mà đỏ như vậy?” Lục Tam Phong buồn bực hỏi.

“Khóc, không có đêm nào mà tôi ngủ được cả.”

“Các người làm việc này, cũng sẽ có lúc lương tâm khó bề yên ổn sao?" Anh cười giếu một tiếng, có chút khinh thường.

"Không phải vì việc ăn trộm mà là vì những chuyện khác. Sau khi xuống xe lửa đã xảy ra rất nhiều chuyện. Một đạo của cậu đã làm tất cả ví tiền mà chúng tôi trộm được rơi xuống đất, bao gồm cả ví tiền của bọn tôi. Lúc đó tôi vô cùng sợ hãi, cơ bản là không dám dừng lại!”

“Thế vì sao lại không có túi tiền của Bạch Mai Hà?"

"Bạch Mai Hà? Là ai vậy?"

“Chính là cô gái nhỏ ngồi ở bên canh của tôi! "Tiền của cô ấy chỉ dùng một mảnh vải bố gói lại, tôi thuận tay nhét vào trong túi, cũng nhờ chút tiền này của cô ấy mà chúng tôi mới có thể rời khỏi nhà ga, hai người chúng tôi suýt chút nữa đã chết đói. Trên mặt Di lội ra một chút khổ sở.

"Các người cũng sẽ không thất nghiệp. Chỉ cần tìm được một nơi đông người là có thể làm lại nghề cũ được rồi.” Lục Tam Phong sờ túi, lấy ra một điều thuốc đốt, thuận tay đưa cho dì bên cạnh. Anh cảm thấy, bà ta cần tìm một ai đó để dốc bầu tâm sự

Dì tiếp nhận điều thuốc mà anh đưa cho bà ta. "Cậu không hiểu đâu, mỗi một địa bàn đều có người, cửa hàng có trộm của cửa hàng, trên xe lửa có trộm của xe lửa. Nếu như tùy tiện đi vào địa bàn khác thì sẽ bị những tên trộm trong địa bàn bắt lại đánh cho tàn phế. Chúng tôi là người ở bên ngoài, trên xe lửa cũng không tồi, cùng lắm thì xuống xe trước là được. Ở trên thị trường, các loại địa phương như chợ sẽ có người bảo kê, nếu như bị bắt thật sự sẽ bị đánh cho tàn phế.

Anh gật đầu, coi như cũng hiểu thêm được một chút về nghề này, hỏi: “Lúc bọn trộm kia uy hiếp tôi, vì sao các người lại giúp tôi? Lại còn chặt tay của người kia. ng 112 This the

"Ăn trộm đồ vật này nọ cũng giống như làm ảo thuật. Đầu tiên là nhanh tay, thứ hai là lực chú ý, lực chú ý của cô gái nhỏ bên cạnh cậu đều dồn hết vào trên người của cậu, bị trộm mà cũng không biết, cho nên phải giữ cậu lại. Bởi vì toàn bộ người trên toa xe đều nghi ngờ cậu là kẻ trộm, lực chú ý của bọn họ đều tập trung ở trên người của cậu.” Bà ta giải thích nói.

Trong nháy mắt anh như bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu nói: “Rất có căn cứ khoa học, bây giờ mới hiểu được, thể tại sao cuối cùng mới đi trộm số sách? Hạ thủ sớm một chút không phải là tốt rồi hay sao?” "Cũng là đến bước đường cùng rồi, ở trên xe lửa gặp phải chuyện này, chúng tôi cũng không dám đơn giản ra tay, muốn ăn cũng không có cách nào ăn, muốn uống cũng không có cách nào uống, chỉ có thể nghĩ tới Nhị Ny trong thôn. Cô ta là họ hàng xa của gia đình tôi, đang ở chỗ này làm bảo mẫu, người như Nhị Ny này cũng rất thích khoe khoang!"

“Vào thành phố được vài ngày, cô ta đã đi khắp nơi trong thôn nói, trong nhà người nọ có nhiều tiền như thế nào, mật mã két sắt an toàn toàn bộ đều nói cho cả thôn biết, cũng không phải chuyện gì bí mật.”

“Vì sao người ta lại nói mật mã két sắt cho một bảo mẫu họ hàng xã được cơ chứ?" Anh buồn bực hỏi.

“Tôi làm sao biết được, lúc tôi vừa đến nơi này, cũng không có chiều gì, dựa theo chỗ mà Nhị Ny nói, hỏi thăm một chút đã có thể mò mẫm qua đó. Lúc mở két sắt an toàn ra, ông ta lập tức bị dọa cho choáng váng, bên trong đầy ấp tiền. Ông ta bất chấp tất cả, toàn bộ trút vào trong bao, trở về kiểm kê lại mới phát hiện có một chút trang sức bằng vàng, còn có một quyển số.

Dì từ từ nói tới, giống như là đang nói đến chuyện của người khác, có điều bên trong ánh mắt lại nổi lên một tầng gợn sóng, trong lòng không bình tĩnh.

"Sau đó thế nào?"

“Tôi nghĩ, lần này mình phát tài rồi, không cần trở về thôn, cả đời cũng không cần phải lo nghĩ gì nữa, không ngờ, thật không ngờ tới ông ta có tiền lập tức thay đổi, đem tiền gửi hết vào trong ngân hàng, chỉ để lại vài triệu. Ông ta nói muốn đi thư giãn, hôm đó ở ngay tại vũ trường quen biết được một cô gái trẻ tuổi."

Anh đã nghe ra được một chút mùi vị khác thường, lập tức hỏi tới: “Sau đó thì sao?”

“Đàn ông có tiền thì lập tức trở nên thối nát, đạo lý lớn này từ xưa den nay đều không thay đổi. Bà ta nói xong thở dài, nói tiếp: "Tôi hối thúc ông ta trở về, ông ta vẫn cứ một mực kéo dài, thuê phòng ở với người phụ nữ kia, lấy tiền cho nhà người ta tiêu xài, ông ta cũng thay đổi dáng vẻ, giống như chó đội lốt người, trở về ầm ĩ đòi ly hôn với tôi!”

Lục Tam Phong phân tích sơ qua một chút, mở miệng nói: “Ông ta đã ngoài bốn mươi tuổi, vậy mà còn có thể làm ra chuyện này, đúng là không nhìn ra, thật sự là biết người, biết mặt, không biết lòng!”

“Cậu chỉ là khách qua đường mà thôi, tôi sống chung với ông ta hơn hai mươi năm mà cũng không nhìn ra được. Ông ta cầm đi gần hết tiền, nói phải sống cuộc sống thành thị với người phụ nữ kia, tôi chỉ lấy được cuốn sổ này, muốn bán đi kiếm chút tiền. Mới chỉ ngắn ngủi hơn mười ngày, quả thực giống hệt như một giấc mơ!” Dì vừa nói vừa đỏ mắt.

Lục Tam Phong thở dài, gật gật đầu, tràn đầy đồng cảm.

“Bà cũng đừng tức giận nữa, ít nhất thì hiện tại bà đã có thể nhìn rõ được, phải sống cho tốt, đừng đi ăn trộm." Anh xách túi tiền lại, đặt ở trước mặt bà ta nói: “Chia tay cũng tốt, mỗi người có một lối đi riêng.

Dì nhìn thoảng qua túi tiền, dùng tay lật lại xem một chút, xác định không có vấn đề gì mới từ trong ngực lấy ra một cuốn nhật ký, đưa cho Lục Tam Phong nói: "Chuyện giang hồ, nên trả lại cho giang hồ!”

Lục Tam Phong mở sổ, lật ra xem một chút, xác định không có vấn đề gì mới nhét lại vào trong ngực.

“Nói ra thì trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, mấy ngày nay tôi đều không thể vui sướng nổi, một người phụ nữ như tôi, đàn ông chính là trời của tôi, hơn hai mươi năm trôi qua đều như vậy, đột nhiên có một ngày, trời của tôi lại đi che ở trên đầu của người phụ nữ khác. Tư vị kia không biết có bao nhiêu phần khổ sở, cảm ơn cậu, tổng giám đốc Lục Di nhìn về phía anh cười cười.

Anh vỗ vai bà ta an ủi nói: "Đừng quá đau lòng, cứ sống cuộc sống thật tốt, những người ở trên xe lửa kia cũng không dễ dàng gì. Rất nhiều người sau khi bị trộm tiền, xuống xe lửa không có lấy một đồng, lại ở nơi xứ lạ quê người, mùi vị kia so với bà bây giờ cũng không dễ chịu hơn đâu.”

“Tôi biết rồi, đi thôi!” Dì đứng dậy vỗ vỗ đám cỏ dại trên người.

“Tạm biệt!” Anh vẫy tay với bà ta.

Rời khỏi công viên, anh ngăn lại một chiếc xe ô tô, đi về hướng khách sạn. Trở về khách sạn, anh trước tiên gọi điện thoại cho Hà Gia Nhạc

“A lô, tổng giác đốc Lục, có tiến triển gì mới không?” Hà Gia Nhạc hỏi.

“Tôi đã lấy được sổ sách thật sự, hơn nữa Kha Bình Vân biết là tôi lừa ông ta, gọi điện thoại cho tôi tuyên bố muốn thu thập tôi, nghe giọng điệu kia của ông ta, nếu như tối nay ông ta không giết chết tôi thì cũng định làm cho tôi vào trong phòng chăm sóc đặc biệt, không mở miệng được.” Anh trầm giọng nói.

Hà Gia Nhạc ở đầu dây bên kia đột ngột đứng dậy, kích động nói: “Cậu lấy được sổ sách thật rồi à? Cậu tìm được ở đâu vậy?" "Chuyện dài lắm!” Lục Tam Phong nói: "Hiện tại tôi cần được bảo vệ.

“Cậu yên tâm, bây giờ tôi sẽ đích thân dẫn người đến đó." Hà Gia Nhạc nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại, trên người lần trên mặt đều lộ ra vẻ kích động.

“Cậu ta tìm thấy sổ sách rồi à?” Bí

thư buồn bực nói.

“Tìm được rồi, thời gian mà cuốn số này xuất hiện thật kỳ lạ, trước đây không hiểu vì sao lại không thể tìm ra nó. Kha Bình Vân vừa mới phát hiện ra cậu ta lừa gạt ông ta, muốn giết chết cậu ta, thế là cuốn sổ ngay lập tức lại lòi ra." Trên mặt Hà Gia Nhạc lộ vẻ nghi ngờ nói.

“Vị tổng giám đốc Lục này xem ra cũng không phải nhân vật đơn giản.

"Nếu như đơn giản thì cũng thể nào tuổi trẻ đã đạt đến cái vị trí này, lúc trước cậu ta vẫn luôn nói với tôi, muốn có một nơi đảm bảo tài chính, còn ầm ĩ đòi đi. Tôi giao tiếp với người này thực sự đúng là hao tâm tổn sức, để giải quyết chuyện này xong rồi nói sau.” Hà Gia Nhạc thu dọn tài liệu ở trước mặt ông ta.

“Thế cuộc họp hội ý điều tra nghiên cứu kia có còn muốn mở nữa hay không?"

“Dời qua ngày mai đi, chuyện này quan trọng nhất, để cho Tôn Bảo của ủy ban thanh tra đến đây, chuẩn bị thật tốt.” Hà Gia Nhạc phân phó.

“Tôi đi thông báo ngay!”

Hai mươi phút sau, hai chiếc xe ô tô màu đen có rèm che dừng ở dưới lầu khách sạn, Hà Gia Nhạc xuống xe đi thẳng đến chỗ của Lục Tam Phong ở tầng trệt.

Khi nhóm bảy người này tới phòng tiếp khách, Lục Tam Phong nhìn thấy trên mặt người tới lộ vẻ tươi cười, sau khi anh bắt tay từng người một xong, lập tức ngồi xuống.

“Tôi đã nói với ông, bây giờ tôi mới hiểu rõ được là chuyện xảy ra, đúng là trùng hợp, rất trùng hợp.” Anh nói với Hà Gia Nhạc.

"Ha ha ha ha!” Hà Gia Nhạc cười phả lên, nói: "Có câu nói gọi là đến sớm đến muộn không bằng đến đúng lúc, đúng lúc là được rồi, tổng giám đốc Lục, sổ sách ở đâu?”

“Vị nào là văn phòng đại diện của thương nhân Trung Quốc?” Lục Tam Phong nhìn thoáng qua bảy người hỏi.

Một câu này của anh đã khiến cho Hà Gia Nhạc không vui, hỏi: “Tổng giám đốc Lục, lời này là có ý gì?"

“Cuốn sổ này, tôi có thể cho các ông, nhưng các ông phải đảm bảo tôi được an toàn, còn phải là một tay giao tiền một tay giao hàng, ký hợp đồng đi. Trước cuối năm, số tiền chín triệu đổi lại cuốn số, một triệu chỉ tiêu kia cũng phải đạt được. Chúng ta sẽ dựa theo thời gian mà ước định, thỏa mãn cương vị trong nghề!" Tuy rằng trên mặt Lục Tam Phong vẫn mang theo ý cười, nhưng trong lời nói lại cho phép nghi ngờ.

“Tổng giám đốc Lục, anh đang muốn bàn chuyện làm ăn với chúng tôi đấy à?” Một người mất hứng nói.

“Hả?” Hà Gia Nhạc phất tay, ý bảo anh ta đừng nói chuyện, nói với bí thư bên cạnh: “Gọi điện thoại cho chủ nhiệm văn phòng đại diện của