Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

Chương 593: Sắp xếp tới công ty của người khác




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

Lục Tam Phong đã xuống lầu rồi, vừa đi tới liền nhìn thấy người đàn ông thật thà thật cầm cốc nước đi về phía nơi lấy nước.

“Đi đâu vậy?” Lục Tam Phong ngăn anh ta lại.

Anh ta ngẩng đầu liếc mắt nhìn, nghẹn ngào: “Rót nước."

"Lại lấy nước cho ai?"

Lưu Nhiên Hằng nhìn thấy Lục Tam Phong đã trở lại, bên cạnh cũng không có giám đốc Liễu đi cùng, lập tức trong lòng có thêm sức mạng, nói: “Anh vẫn chưa đi sao? Muốn ở đây gây chuyện có phải không?"

“Rót nước cho cậu?” Lục Tam Phong cũng không nói nên lời, tức giận nói: “Cậu là cái thùng nước hả? Uống nước không ngừng?”

"Liên quan gì đến anh, anh không phải tự xưng là ông tổng Lục sao, không phải đi tìm chủ của tôi sao?" Lưu Nhiên Hằng cười khinh thường nói: “Sao vậy? Đến cửa phòng làm việc quay mấy vòng rồi chạy về sao? Đừng có nói với tôi rằng chú của tôi đang họp, đợi chút nữa anh sẽ xử lý tôi, con người tôi đây thích được xử lý đấy đợi không được, bây giờ muốn bị xử lý đây, không có bản lĩnh thì cút đi cho tôi!”

Lục Tam Phong chưa kịp nói thì Liễu Ngoạn đã vội vàng chạy tới, khi những người khác nhìn thấy giám đốc Liễu thật sự đã đến văn phòng thực tập, tất cả đều vội vàng đứng dậy, vẻ mặt có chút bối rối.

Lưu Nhiên Hằng đứng dậy, cảm thấy mọi chuyện có chút ngoài tầm kiểm soát của mình, trong lòng anh ta vẫn còn hy vọng cuối cùng, giám đốc Liễu chỉ là tới xem một chút, người ta rất bận rộn, làm gì có tâm tư mà quản một đám thực tập sinh đâu? Sau khi giám đốc Liễu rời đi, anh ta có thể giải thích vì, chú không cho phép bản thân công khai thân phận ở trong công ty.

Tuy nhiên, ảo tưởng của anh ta đã tan võ trong giây tiếp theo, Liễu Ngoạn nói với anh ta: “Thích bị xử lý tới đợi không nổi rồi? Còn có loại sở thích này sao?"

"Giám đốc Liễu, tôi...tôi chỉ là đang nói bừa thôi. Hôm nay anh lại có thời gian đến chỗ chúng tôi khảo sát sao?" Ánh mắt Lưu Nhiên Hằng nhìn thẳng, liếc nhìn Lục Tam Phong, nói: “Người này không có thẻ nhân viên, cứ đi vào hỏi linh tinh, tôi tên là mắt Lưu Nhiên Hằng, là trung tâm người tài...

“Dừng dừng dừng!” Lục Tam Phong bảo anh ta dừng lại, hỏi: “Chính là tới hỏi cậu hai chuyện, một là tại sao lại bảo người ta đi rót nước? Cậu nói Liễu Ngoạn là chủ cậu?”

“Tôi... tôi không nói.” Lưu Nhiên Hằng nói với vẻ mặt bối rối như thể anh ta bị oan vậy, nói, “Tôi nhớ ra rồi, chính là khoảng thời gian trước, tôi từng gặp giám dốc Liễu một lần, nhìn rất giống chú tôi, bọn họ hiểu lầm rồi, cho rằng giám đốc Liễu là chủ của tôi, về phần lấy nước, chính là giúp đỡ lẫn nhau, tôi cũng giúp bọn họ.”

Lục Tam Phong nhìn chằm chằm Lưu Nhiên Hằng, trên khuôn mặt của người thanh niên này viết đầy hai chữ láu cả, kỳ thật Lục Tam Phong không ghét anh ta, có những gì chỉ là đặt nhầm chỗ mà thôi.

Anh ta làm việc trôi chảy và giỏi lợi dụng tình hình để trấn áp người khác, có thể được chuyển sang bộ phận marketing để mở rộng kênh bán hàng hoặc các công việc ngoại giao khác, nhưng anh ta đã làm sai một điểm rồi.

Trước mặt Lục Tam Phong, Liễu Ngoạn, còn khôn khéo đưa đẩy để xử lý câu chuyện, Liễu Ngoạn nói anh ta giống Lục Tam Phong, khi nãy Lục Tam Phong cũng cảm thấy có chút giống.

Tuy nhiên lúc này Lục Tam Phong cảm thấy hai người rất khác nhau, nếu Lục Tam Phong đối mặt với một thủ lĩnh mạnh hơn mình mà không đủ sức phản kháng, anh sẽ chỉ thẳng thắn thừa nhận mọi chuyện.

Đối mặt với đối thủ cần sự khôn khéo đưa đẩy, khó khăn cũng phải có khả năng kiềm chế và tinh thần trách nhiệm, chỉ có như vậy mới thu phục được cấp dưới, không có sự lựa chọn nào tốt hơn là sự trung thực.

Láu cá với cấp trên sẽ chỉ khiến người lãnh đạo cảm thấy không đáng tin cậy, làm chuyện lừa gạt, không cách nào nắm chắc người này trong tay,



Liễu Ngoạn mỉm cười về phía mọi người, hỏi: “Mọi người tới cũng được một khoảng thời gian rồi, đối với công ty cảm thấy thế nào? Cảm thấy thích hợp với hạng mục nào, bản thân trong lòng chắc đã có tính toán rồi chứ?"

"Giám đốc Liễu, tôi muốn ở lại đây, hoặc là bị phải đến phòng nghiên cứu hợp tác với nước ngoài."

"Tôi cũng cảm thấy bản thân thích hợp ở đây."

"Tôi rất quan tâm đến dự án tổng hợp sóng điện gần đây."

Mọi người bàn tán sôi nổi. Về cơ bản, họ đều chọn các dự án béo bở Không ai trong số họ muốn đến các viện nghiên cứu bên dưới. Phần lớn mọi người muốn đến các phòng thí nghiệm hợp tác với nước ngoài. Chọn tới Mỹ trước, sau đó là Châu u, chứ không phải các quốc đảo.

Lục Tam Phong nhìn những người này, anh đối với nghiên cứu những thứ này, vẫn luôn đem theo một sự kính nể, nói cách khác, địa vị và tình cảm của các nhà khoa học trong lòng anh tương đối cao.

Cho rằng những người này có mục tiêu theo đuổi lý tưởng cao hơn, nhưng thực tế lại khác với tưởng tượng. Việc kiếm tiền và tương lai cá nhân gắn liền với nhau ngay từ đầu. Nghiên cứu và Phát triển không biết sẽ đi đến đâu nữa?

Cơ chế lựa chọn hai chiều này đối với sinh viên thực tập sẽ chỉ khiến cho các nhân tài chảy vào vị trí thoải mái.

Không ai sẵn sàng thực sự tập trung vào nghiên cứu và phát triển. Vẫn là câu nói đó, Tesla Motors là thiểu số, Edison mới là đa số!

“Tôi... tôi muốn đến viện nghiên cứu.” Giọng kém tự tin cất lên.

Lục Tam Phong liếc nhìn xung quanh, mới nhận ra chính là người đàn ông thật thà nói câu đó, liền hỏi: “Tại sao anh lại muốn đến viện nghiên cứu?"

“Có ít người.” Anh nâng niu lời nói như vàng. “Thích nghiên cứu và phát triển?”

Lục Tam Phong ánh mắt phát sáng nhìn anh ta.

“Không phải, là bởi vì không cần giao thiệp với người khác, không cần nói chuyện.” Anh ta giải thích.

Lục Tam Phong gật đầu, có thể thấy anh ta là người mắc chứng sợ xã hội nghiêm trọng.

Liễu Ngoạn nói chuyện phiếm vài câu với một nhóm người rồi giới thiệu với mọi người; “Giới thiệu một chút, đây là chủ tịch của điện tử Thủy Hoàn, tổng giám đốc Lục!"

"Chào tổng giám đốc Lục!"

Những giọng nói lỗ mãng khi nãy với Lục Tam Phong dần trở nên cực kỳ yếu ớt, bọn họ không dám nhìn Lục Tam Phong, Lưu Nhiên Hằng rất thông minh, nếu như một ông chủ lớn như vậy thật sự muốn đối phó với anh ta, anh ta lẽ ra đã bị xử lý từ lâu rồi. Đứng đây mà nói nhiều như vậy, hiển nhiên là đã bỏ qua rồi.

"Chào tổng giám đốc Lục, tôi khi nãy không biết là anh, gây ra hiểu lầm rồi." Lưu Nhiên Hằng cười giải thích: “Tôi thích đùa giỡ, mong anh đừng để ý."

"Người trẻ mà! Cũng bình thường, nhưng sau này chuyện chú cậu là giám đốc Liễu, không được nói nữa”, Lục Tam Phong nói.



“Chỉ là nói đùa, không ai tin.” Khuôn mặt tươi cười của Lưu Nhiên Hằng gần như cứng lại.

"Không được để người khác lấy nước cho cậu. Tôi hy vọng rằng sau khi gia nhập công ty Nghiên cứu và Phát triển, mọi người sẽ thể hiện những gì họ đã học được, tỏa sáng trong các cương vị của mình, hồi sinh ngành công nghiệp điện tử trong nước", Lục Tam Phong nói với mọi người: “Nói rộng ra, vì sự phát triển của đất nước, nói gọn lại là đóng góp sức lực cho doanh nghiệp, từ góc độ cá nhân mà nói, chính là tiến lên bậc cao, không phụ những năm tháng trong đời, kiếm tiền cũng là giúp cho cuộc sống tốt đẹp hơn.

“Tổng giám đốc Lục, anh nói quá hay!” Lưu Nhiên Hằng là người đầu tiên tán thưởng, một tràng pháo tay vang lên.

"Được rồi, chỉ có vậy thôi, mọi người làm việc tiếp đi." Sau khi Lục Tam Phong quay đầu rời đi, Liễu Ngoạn phát tay ra hiệu bọn họ ngồi xuống, quay đầu đi cùng Lục Tam Phong.

“Lưu Nhiên Hằng này thật là láu cá, tổng giám đốc Lục, anh cho rằng người như vậy nên sắp xếp ở đâu thì thích hợp?” Liễu Ngoạn hỏi.

“Thích hợp nhất là sắp xếp ở công ty của người khác!” Lục Tam Phong nói xong liền bước đi.

Giám đốc Lưu dừng lại, nhìn bóng lưng Lục Tam Phong, trong lòng biết Lục Tam Phong coi thường loại người như vậy, bước vào phòng nhân sự hỏi: “Giám đốc Lưu có ở đây không?"

“Chủ tịch Lưu đã ra ngoài rồi, anh có chuyện gì sao?” Một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi đứng lên hỏi.

"Sắp xếp một chuyện. Có một thực tập sinh trong văn phòng thực tập. Hai ngày này tìm cớ để đuổi việc đi, tên là Lưu Nhiên Hằng." Giám đốc Liễu ra lệnh.

Người phụ nữ sững người một lúc, thắc mắc không biết một thực tập sinh đã chọc tức giám đốc Liễu như thế nào, nhưng cô ta vẫn gật đầu đáp lại. Liễu Ngoạn quay đầu bước ra ngoài. Vài người trong văn phòng nhìn nhau, không thể tưởng tượng được rằng một thực tập sinh như thế nào mà làm cho giám đốc Liễu khó chịu.

Trở lại văn phòng, Lục Tam Phong ngồi xuống bàn cà phê, rót cho mình một ly nước, thấy Liễu Ngoạn trở về, anh nói: “Gần đây có báo cáo gì không? Ngoài ra, nội quy thực tập phải thay đổi và giao cho bộ phận Nhân sự. Mức lương của nhân viên nghiên cứu và phát triển tuyến đầu tiến hành điều chỉnh, các ưu đãi về cổ phần cũng nghiêng về tuyến đầu của nghiên cứu và phát triển”

"Chút nữa tôi sẽ mở cuộc họp cho mọi người. Phương diện này cần được triển khai lại." Liễu Ngoạn lấy một vài tập tài liệu trên bàn và đặt chúng trước mặt Lục Tam Phong, nói,”Đây là bảo cáo tài chính gần đây nhất. Tài khoản không có bao nhiêu, ngân quỹ dài hạn, vẫn lỗ mấy tỷ”.

Lục Tam Phong mở tập tài liệu ra xem qua, một số dự án hợp tác sẽ đầu tư rất nhiều trong năm tới, đột phá thành công năm nay dồn dập và quá nhanh, chủ yếu là do số tiền đập vào quá lớn.

Không chỉ có nhiều phòng thí nghiệm nước ngoài, Liễu Ngoạn còn đầu tư cho bảy viện thử nghiệm tư nhân cho kỹ sư điện tử, những nhân vật quyền lực này đều là những kỹ sư trưởng dự án doanh nghiệp quy mô lớn như Samsung, Sony, Motorola hoặc là nắm quyền chỉ huy đứng thứ 2.

Thành lập một phòng thí nghiệm tư nhân nước ngoài. Sau khi Liễu Ngoạn tìm ra lối thoát, anh ta đầu tư tiền vào phòng thí nghiệm. Số tiền đã đầu tư đủ. Mọi người sẽ đến đưa ra ý kiến về việc nghiên cứu và phát triển một số điểm mấu chốt chính.

Tính chất tụt hậu của công nghệ diễn ra hết sức nhanh và mạnh. Nếu là công nghệ tiên tiến nhất thì chắc chắn không thể để bị lộ ra ngoài. Điều cốt yếu là công nghệ có thể sản xuất hàng loạt và bán cho mọi nơi trên thế giới, đều đã được tiến hành trong phòng nghiên cứu từ cách đây 10 năm rồi.

Đối với doanh nghiệp mà nói, nó được coi là công cụ kiếm tiền, chỉ cần thay đổi cái mới, là công nghệ đó sẽ bị đào thải ngay.

ke-an-choi-bien-tong-tai-593-0

ke-an-choi-bien-tong-tai-593-1

ke-an-choi-bien-tong-tai-593-2