Tử Tù Của Nữ Vương

Chương 98: 98: Kết





Mọi người cùng nhau uống rượu chúc mừng, bàn tròn rôm rả kể chuyện ngày xưa, khoảng cách rút ngắn lại không còn lo về lễ nghĩa.

Bạch Trạch Dương đứng lên hướng ly rượu trước mặt Hoạ Y và Lữ Vỹ Kỳ thật lòng nói.

- Chúc hai người sống trọn trăm năm, hạnh phúc mỹ mãn.

Hoạ Y và Lữ Vỹ Kỳ mỉm cười nâng ly rượu uống sạch, có được lời chúc của họ thật ý nghĩa.

Tối hôm ấy cả hai đã ngà ngà say, khách đã về hết, Lữ Vỹ Kỳ ôm tân nương của mình về phòng đặt lên giường có treo chữ hỷ đỏ.

Lữ Vỹ Kỳ rót hai ly rượu rồi đưa cho nàng một ly.

- Đêm ở biên giới kia là nàng mời ta chén rượu hợp cẩn, hôm nay ly rượu này là ta mời nàng.

Hoạ Y cong môi cười vòng tay qua nhau uống hết ly rượu cưới.

- Sao chàng chuẩn bị mọi thứ mà không cho thiếp biết.

- Như vậy thì còn gì bất ngờ nữa, ta nợ nàng một hôn lễ hôm nay có thể thực hiện được rồi.

Hoạ Y ôm cổ Lữ Vỹ Kỳ trao cho hắn một nụ hôn, đời này nàng đã không trọn sai người.


Áo tân nương đã được cởi sạch, áo tân lang cũng đã rơi xuống đất, hai thân thể mát lạnh quấn chặt vào nhau, Lữ Vỹ Kỳ thả cho nàng từng nụ hôn ấm nóng.

Cả người hắn dán chặt vào nàng, một con kiến cũng không lọt qua.

Hoạ Y cong người đón lấy từng đòn tấn va mạnh mẽ của tân lang, âm thanh phát ra khiến nàng đỏ mặt không dám nhìn thẳng mặt Lữ Vỹ Kỳ.

Lữ Vỹ Kỳ ở trên này bật cười, hắn gỡ lấy tay nàng không cho nàng che mặt.

Nàng lúc này thật đẹp, tựa như một cánh đào đang run rẩy trong sương mai.

Lữ Vỹ Kỳ cho hết tất cả vào nàng, Hoạ Y cong người đón lấy.

Chẳng còn sợ chuyện ngoài ý muốn xảy nữa.

***********
- Thiếu phu nhân hôm nay chỉ nôn suốt không ăn được cơm.

- Thiếu phu nhân lại nôn nữa rồi.

Tiểu Châu và Uyển Đồng xôn xao cả buổi sáng, Hoạ Y mấy hôm nay cứ nôn ói suốt chẳng nhét được thứ gì vào bụng.

Lữ Vỹ Kỳ cưỡi ngựa đi gọi đại phu, sau một hồi bắt mạch đại phu nói một câu khiến tất cả vỡ oà.

- Phu nhân có hỷ rồi.

Lữ Vỹ Kỳ mừng đến rơi nước mắt, hắn quỳ xuống nắm lấy tay nàng nghẹn ngào nói.

- Hoạ Y cảm ơn nàng, nàng vất vả rồi.

Hoạ Y vuốt má của Lữ Vỹ Kỳ mỉm cười, nàng đã mong ngày này lâu lắm rồi, hôm nay nàng đã có thể có trong bụng một sinh linh nhỏ như bao nữ nhân khác rồi.

Những ngày sau đó, Lữ Vỹ Kỳ đã cưng chiều nàng nay càng cưng chiều hơn, hắn trực tiếp xuống bếp nấu đồ ăn cho nàng tẩm bổ, chiều mát lại đưa nàng đi dạo một vòng, có lúc còn làm thơ cho nàng nghe.

Hoạ Y thôi làm vua nhưng cuộc sống của nàng hiện tại chẳng khác nào một nữ hoàng.

Lữ Vỹ Kỳ cũng viết thư báo tin mừng cho Sở Tiêu, dặn dò y báo cho những người kia cùng biết.


Chỉ hai ngày sau đó bọn họ vượt kinh thành xa xôi tới Tây Hồ thăm Hoạ Y, trong lòng của Bạch Trạch Dương càng thêm hân hoan, y nhét vào tay Lữ Vỹ Kỳ một tờ sớ dài rồi quay mặt đi.

- Cái này là gì vậy?
- Là tên ta đặt cho tiểu hài nhi sao này.

Bạch Trạch Dương nói tỉnh bơ làm Lữ Vỹ Kỳ méo mặt, là con của hắn mà, ai mượn hắn ta đặt tên.

- Nhưng con của ta làm sao có thể mang họ Bạch được.

- Ta là đường bá của nó thì phải theo họ của ta.

- Huynh đừng có ngang ngược, nằm mơ đi.

Hai người họ cãi nhau làm Hoạ Y phì cười, nhìn họ như thế này thật tốt.

Cứ như vậy trong suốt thời gian Hoạ Y mang thai, Bạch Trạch Dương và Sở Tiêu cách mấy hôm lại vượt đường xa tới nhìn nàng một chút.

Trước ngày nàng hạ sinh còn đóng quân luôn ở nhà nàng, Lữ Vỹ Kỳ đuổi mấy cũng chẳng chịu đi.

- Sinh rồi, sinh rồi...là một cặp long phụng, xin chúc mừng, xin chúc mừng.

Bà mụ ôm hai đứa trẻ trở ra, Bạch Trạch Dương liền dành ngay bé gái, Lữ Vỹ Kỳ hậm hực muốn đấm cho hắn ta một phát, hắn nhìn một chút rồi giao bé còn lại cho Sở Tiêu trông giúp, sau đó đi vào trong thăm Hoạ Y.

Nàng còn yếu, sắc mặt nhợt nhạt, Lữ Vỹ Kỳ đau lòng, tự hứa sẽ không để nàng sinh thêm nữa.

.


Truyện Đam Mỹ
- Nương tử, cảm ơn nàng.

Lữ Vỹ Kỳ hôn lên môi nàng, cảm ơn trời đất vì đã cho hắn được ở bên cạnh nàng.

*******
Nhờ có hai đưa bé, gia trang này lại thêm ấm áp, bọn chúng cứ thích đùa giỡn với Tiểu Châu và Uyển Đồng, những lúc như thế Lữ Vỹ Kỳ sẽ đưa Hoạ Y đi ngắm cảnh.

Mất một thời gian dài dằng dẵng họ mới được ở bên nhau, dù ở mốc thời gian nào, chỉ cần tình yêu luôn bền vững thì không bao giờ là quá muộn.

Họ nắm tay nhau rảo bước trên những vùng cỏ non mềm, tay kề tay chốc chốc lại trao cho nhau một nụ hôn.

Họ vừa về tới, hai tiểu hài tử trắng xinh y đúc như nhau chạy ra đòi bế.

Lữ Vỹ Kỳ ôm trọn cả hai, vừa đi vừa hát nghêu ngao.

Hoạ Y đi bên cạnh, mắt toàn là ánh sao rực rỡ.

.End..