Từ Từ Dụ Dỗ

Chương 84: Vòng ôm




Thành phố J và thành phố Z ở gần nhau, cũng nằm trong phạm vi của dòng sông Giang Nam. Nhà bà nội nằm trong một trấn nhỏ của thành phố J, nơi này có vẻ lạnh hơn so với thành phố Z một ít, nhưng cảnh sắc rất yên bình không hề tấp nập bộn bề.

Niệm Tưởng rất thích nhà bà nội, khi còn bé cô được nghỉ hè nhưng bởi vì ở nhà quá tinh nghịch cũng không có ai chăm sóc. Vào thời điểm đó mẹ Niệm không phải làm nội trợ ở nhà mà thường đi theo cha Niệm cùng nhau cố gắng phấn đấu, vừa đến nghỉ hè liền đem cô về ở với bà nội.

Nhà bà nội cũng không ở ngay trong nội thành, mà nằm ở một vùng ngoại ô của thành phố.

Mùa xuân thì khắp núi đỏ au một màu hoa, mùa hè thì xanh mượt cùng tiếng chim hót và côn trùng kêu vang, mùa thu? Mùa thu quá ngắn ngủi, Niệm Tưởng đối với mùa này không có ấn tượng sâu sắc lắm. Mùa đông… Mùa đông thì trên núi vẫn là màu xanh như cũ, nhưng không phải là màu xanh tươi mới như lúc đầu xuân, mà là một loại xanh lục thẫm già cỗi.

Nếu như thời tiết đủ lạnh còn có thể thấy cả tuyết rơi, khắp núi khoác lên một màu áo trắng toát, đó cũng là mùa mà Niệm Tưởng thích nhất.

Chỉ là sau khi vào sơ trung, ngoại trừ dịp nghỉ tết âm lịch sẽ trở về cùng bà nội, thì cô có rất ít cơ hội trở lại nơi này.

Ban đêm ở thành phố J rất trầm tĩnh và an bình, không biết có phải bởi vì phía sau nơi này dựa núi hay không, mà màn đêm vừa buông xuống thì toàn bộ khu vực cũng trầm lắng hẳn, ngay cả không khí cũng mát mẻ đi không ít, mang theo chút hơi lạnh của mùa đông, làm cho nhân tâm cũng thoải mái không ít.

Nơi này không có internet, chỉ có thể dựa vào điện thoại để liên hệ với nơi khác.

Niệm Tưởng vào phòng, nằm ở trên giường ngây ngốc một hồi.

Cô không khỏi nhớ tới Từ Nhuận Thanh, rồi nhịn không được mà suy đoán tâm tình của anh, phản ứng của anh. Suy nghĩ một chút cô liền hối hận, vì rõ ràng cô chỉ nghĩ đến bản thân mà không để ý tới cảm giác của anh, sau đó liền đau lòng…

Lý trí của cô và hành động của cô lại hoàn toàn trái ngược, ừm… Hoặc là có thể không cần khách khí mà nói là cô quá ngây thơ non nớt.

Mà tất cả này đó —— cũng là bởi vì ỷ vào việc anh thích cô, cho nên mới không thèm sợ.

Loại cảm xúc hối hận vừa xuất hiện liền lan tràn không thể thu hồi, cuồn cuộn lên từng chút một ăn sâu vào nội tâm Niệm Tưởng.

Không thể tránh khỏi nhớ lại những hành động săn sóc dù là nhỏ nhặt nhất anh làm cho cô, những chuyện cô không muốn người khác biết.

Bộ dáng khi anh uống nước, khi anh chuyên tâm đọc sách, bộ dáng mặc áo blouse chăm chỉ làm việc của anh, mỗi một hình ảnh… Cho dù là vụn vặt cô đều nhớ rất rõ ràng.

Niệm Tưởng che chăn thở dài bất đắc dĩ.

Đột nhiên rất muốn gặp anh.

Góc chăn nhuộm hương khí nhàn nhạt, tươi mát lại ôn hòa vì được phơi mình, hấp thụ chút ánh nắng chiều khi cô vừa về đến nhà, lúc này đắp trên người rất ấm áp làm cho Niệm Tưởng cảm giác buồn ngủ.

Cô bọc chăn, lăn qua lộn lại vài vòng, sửa sang xong suy nghĩ rồi lăn lông lốc xoay người ngồi dậy, gọi điện thoại cho Từ Nhuận Thanh.

Điện thoại nối máy được thì thanh âm đầu tiên lọt vào tai là tiếng ồn ào huyên náo, như là đang ở nơi đông người…

Niệm Tưởng chần chờ một chút, hỏi: “Hiện tại không tiện sao? Vậy em…” Đợi lát nữa gọi lại.

Lời còn chưa nói hết, liền nghe tiếng anh hơi có chút khàn khàn ngắt lời: “Đợi đã.”

Âm cuối của anh vừa rơi xuống thì đồng thời Niệm Tưởng cũng nghe thấy rất rõ ràng tiếng kéo ghế, sau đó là tiếng bước chân không rõ lắm, những ồn ào lúc nãy cũng càng ngày càng xa. Cùng với một tiếng mở cửa, đóng cửa thì triệt để im ắng lại.

Cô còn đang thất thần, anh đã ho nhẹ một tiếng, mở miệng hỏi: “Đang ở thành phố J?”

Niệm Tưởng thật sự chột dạ, “Vâng” một tiếng, rồi làm bộ như không có việc gì nói sang chuyện khác: “Anh đang ở đâu?”

“Một mình rất nhàm chán, liền cùng Cảnh Thư và Âu Dương ra ngoài.” Một câu này của anh không cố ý nói lên điều gì, lại bất động thanh sắc đem đề tài kéo trở về: “Lan Tiểu Quân cũng đang ở đây, hỏi anh sao không dẫn em đến. Anh không trả lời được…”

Hình như anh nhẹ thở dài một hơi, sau đó thấp giọng ho khan, ho vài tiếng mới dừng lại.

Tâm của Niệm Tưởng như bị ai nhéo một cái, đau lòng rầu rĩ: “Anh bị cảm sao? Có uống thuốc chưa?”

“Không hỏi nguyên nhân sao?” Từ Nhuận Thanh cười khẽ một tiếng, đi đến sô pha ngồi xuống.

Đợi Niệm Tưởng hết sức phối hợp hỏi lại, anh mới thỏa mãn trả lời: “À, là nội thương do khí quyết công tâm.”

Ừm… Niệm Tưởng liền biết anh sẽ như vậy vừa đùa, vừa trách cứ cô…

“Xin lỗi.” Thanh âm cô mềm nhũn, đột nhiên có tiếng nức nở, Từ Nhuận Thanh cũng nghe rất rõ ràng.

Anh trầm mặc một lúc, khàn cả giọng, gần như bất đắc dĩ nói: “Về sau… Mặc kệ xảy ra cái gì, cũng không được để anh không tìm thấy em.”

Niệm Tưởng nghe những lời này, chỉ cảm thấy trong lòng khẽ chấn động, thật lâu sau mới trịnh trọng đáp ứng.

******

Nói chuyện qua điện thoại không được tự nhiên, lại không thể nào truyền tải hết ý tứ một cách tốt nhất, anh nghiêm túc phân tích thế giới nội tâm và lý trí, Từ Nhuận Thanh lấy một câu “Anh cảm thấy chúng ta cần mặt đối mặt nói chuyện cho thật tốt” để kết thúc cuộc trò chuyện lần này.

Niệm Tưởng cầm di động đã nóng lên, đầu cũng tỉnh táo.
  1. 0 Đây là… Muốn đến đây tìm cô sao?
Giữa trưa ngày hôm sau Từ Nhuận Thanh đã đến, vừa cơm nước xong, Niệm Tưởng đang cùng bà nội ngồi ở trên ghế gỗ chơi trò cắt giấy. Cắt xong đưa lên cao xem cho thật tốt, vừa nhấc mắt, xuyên thấu qua khe hở của giấy, thấy được Từ Nhuận Thanh đứng ở cách đó không xa, cô hoảng hồn lập tức đứng lên.

Người vui vẻ nhất không thể nghi ngờ là bà nội của Niệm Tưởng, dàn xếp cho Từ Nhuận Thanh ở gian phòng khách kế bên phòng của Niệm Tưởng xong xuôi, bà lại nhanh chóng đi làm cơm nóng cho anh.

Niệm Tưởng đứng ở cửa, có chút xấu hổ.

Ngược lại thì bác sĩ Từ tự nhiên quen thuộc đến mức giống như là trở về nhà của mình, ở bên trong phòng xem trái xem phải một vòng, rồi quay người nhìn về phía cửa, Niệm Tưởng còn đứng ở đó, mặt mày hơi ửng đỏ có chút ngượng ngùng, anh nói: “Vào đi, đóng cửa lại.”

Niệm Tưởng “À” một tiếng, chậm rãi đóng cửa lại, rồi cứ thế đứng ở cửa một hồi, vừa muốn quay người liền nhận thấy được, không biết anh đã từ lúc nào đứng ở phía sau cô.

Niệm Tưởng cứng đờ chớp chớp mắt, nhìn anh: “Bác sĩ Từ…”

Thanh âm mềm nhẹ, nghe được mà nơi nào đó trong lòng Từ Nhuận Thanh cũng được sưởi ấm trở lại.

“Ừm.” Một tiếng này như toát ra từ sâu trong cổ họng anh, trầm trầm, cũng thoáng khàn khàn.

Cùng với tiếng đáp lại, anh đã cất bước tiến lên, vươn hai tay ra đem cô ôm vào trong ngực.

Vòng ôm rất quen thuộc.

Chóp mũi của Niệm Tưởng chạm phải áo khoác mang theo chút hơi lạnh của anh, đột nhiên cảm thấy chua xót phát đau. Cô chậm rãi giơ tay lên ôm đáp lại anh, muốn xin lỗi, nhưng cô biết anh không cần thiết lời này, suy nghĩ một hồi cũng không biết phải nói gì, chỉ có thể trầm mặc, ôm lại anh thật chặt.

Có lẽ là hiểu rõ suy nghĩ của cô, Từ Nhuận Thanh hơi quay đầu đi, cọ cọ vào bên má cô một chút, càng nhét cô vào trong lòng mình. Thật chặc, sợ một cái buông tay sẽ biến thành mộng Nam Kha.

Anh đi tới nơi này, liền đại biểu không cần thiết cô phải nói bất kỳ lời gì.