Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 215: Chương 6 : Tập Kích Thần Bí!





Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lão Trư
Quyển 24: Đông Chinh Ma tộc.
Chương 6: Tập Kích Thần Bí!
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Nguồn: Vipvandan
Vào đêm tối, quân đội viễn chinh cắm trại trên một khu đất trống dựa lưng vào một con sông, sau một ngày hành quân, gặp phải một chuyện khiến tâm trạng Tử Xuyên Tú không vui, lúc này hắn cảm giác rất mệt mỏi, Tử Xuyên Tú giao công việc tuần tra quân doanh cho Lâm Băng, cởi yên ngựa của mình, vệ binh kiếm cho Tử Xuyên Tú một ít cây cỏ, dựng một cái lều đơn giản.
Tử Xuyên Tú đi ngủ mà không ăn cơm tối, Ánh trăng mờ mờ, bầu trời tối đen rất nhanh, Tử Xuyên Tú cũng không biết hắn đã ngủ bao lâu, đột nhiên bên ngoài vang lên một tiếng thét chói tai, ngắn ngùn ngay sau đó lại một tiếng kêu khác, cực kỳ thê lương, lập tức Tử Xuyên Tú choàng dậy từ trong giấc ngủ.
Hẳn hất thâm, đứng dậy gọi: “Vệ binh!”.
Tiêu Lâm trả lời rồi từ bên ngoài vọt vào trong nói to: “Đại nhân, ngài cũng nghe thấy sao? Có kẻ đánh lén, đại nhân nên ở trong lều, không nên đi ra ngoài, tôi sẽ cho vệ binh vây xung quanh trung quân”.
Tiêu Lâm hành động rất nhanh, không tới ba phút bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng vũ khí va chạm leng keng, trong ánh sáng của đống lửa, Tử Xuyên Tú có thể nhìn thấy các vệ binh cầm vũ khí vây xung quanh lều vải.
Màn trướng bị vén lên, Lâm Băng đi vào trong, nàng đứng nghiêm báo cáo: “Đại nhân, chúng ta bị tập kích”.
“Tình hình thế nào?”.
“Hai binh lính ở trạm gác bị giết... bị cắt đứt yết hầu, kẻ thù đã chạy trốn, Đức Côn đã dẫn kị binh truy đuổi, nhất định phải bắt được chúng”.
Đêm khuya tối đen, một địa hình xa lạ, phái kị binh truy đuổi trong đêm là vô cùng nguy hiểm, nhưng đêm nay là phiên trực của Lâm Băng, một khi đã phái kị binh ra ngoài, nay gọi bọn họ quay về sẽ làm mất mặt Lâm Băng.
Vì vậy Tử Xuyên Tú gật đầu nói: “Chúng ta hãy ra ngoài một chút, tiện thể tuần tra quân doanh”.
Ra khỏi lều vải, gió thổi hây hây, dãy núi Tây Gia xa xa như ẩn hiện trong bóng đêm, mặt trăng ló ra khỏi mây, ánh trăng sáng trắng như tuyết chiếu rọi trên mặt đất, từ xa xa truyền tới tiếng bước chân và tiếng ngựa hí, đó là âm thanh quân kị binh hành động.
Tử Xuyên Tú dẫn theo Lâm Băng đi tuần tra quân doanh, sư đoàn ba, sư đoàn bảy quân Viễn Đông và doanh trung quân, kết quả cuộc tuần tra khiến Tử Xuyên Tú rất hài lòng, tính chất cảnh giác của bộ đội trực đêm rất cao, ngay từ xa bọn họ đã phát hiện ra bóng dáng của nhóm người Tử Xuyên Tú, bọn họ tiến lên trước quát hỏi, trong các quân doanh đều có bố trí rào chắn và cọc ngầm, bộ đội không bị ảnh hưởng bởi tiếng kêu thảm thiết vừa rồi, vẫn đang nằm ngủ say trong lều.
Tử Xuyên Tú rất hài lòng, sau khi kiểm tra kỹ doanh trung quân, hắn nói với Lâm Băng: “Công việc bảo vệ rất chu đáo, liệu có phải quân tập kích nhìn thấy quân doanh của chúng ta chặt chẽ không chẽ vào đâu được, bỏ trốn không? Mặc dù chúng ta không bị tập kích nhưng vẫn không thể coi thường, đã đi qua khu không có người ở, người Tắc Nội Á ở gần chúng ta nhất, chúng không phải là những người dễ đối phó như tộc Á Côn và tộc Ca Ngang, đây là một bộ tộc có truyền thống chiến đấu rất hùng mạnh, mỗi một người từ khi sinh ra đã là chiến sĩ, cho dù là phụ nữ, trẻ em chúng ta cũng không thể coi nhẹ”.
“Đại nhân, ngài nói rất đúng, tôi đã hạ lệnh...”. Lâm Băng còn chưa nói xong, một tiếng kêu thảm thiết lại bất ngờ vang lên: “A...”.
Mọi người cùng biến sắc, tiếng kêu thảm thiết lần này không giống như tiếng kêu lúc trước, lần này nó phát ra từ ngay trong doanh trung quân.
Lập tức các vệ binh, rút vũ khí ra bao vây xung quanh Tử Xuyên Tú và Lâm Băng, Tiêu Lâm quát to: “Kẻ thù ở ngay trong doanh trung quân, cảnh giới bảo vệ đại nhân”.
Bị tiếng kêu thảm thiết lần này đánh thức khiến kinh hãi, doanh trung quân xao động một hồi, các binh lính đều ló đầu ra khỏi lều vải nhìn bốn phía xung quanh, khắp nơi vang lên tiếng hỏi nhau: “Xảy ra chuyện gì vậy? Vừa rồi có người hét lên thảm thiết phải không?”.
“Ai hô vậy? Có chuyện gì vậy?”.
Binh lính từ trong các lều vải tuôn ra càng lúc càng nhiều, càng lúc càng hỗn loạn, mặc dù biết rõ kẻ thù ân thân ở doanh trung quân nhưng vì hỗn loạn nên không thể điều tra, mọi người đều luống cuống chân tay.
Lâm Băng quát to: “Hốt hoảng gì vậy? Hãy quay về lều của mình đi, tất cả sĩ quan chỉ huy kiểm tra quân số bản bộ của mình và báo cáo, địch nhân không nhiều, chúng ta không được luống cuống chân tay, đội hiến binh, tuần doanh, lập tức kiểm tra”, sau khi gào thét một hồi Lâm Băng mới nhớ ra ở đây còn có sĩ quan chỉ huy cấp cao hơn, Lâm Băng cúi đầu xin lỗi Tử Xuyên Tú: “Đại nhân, hạ quan tự tiện chỉ huy”.
“Lâm trưởng quan không nên khách khí, đêm nay các hạ chính là sĩ quan chỉ huy đóng trại, chuyện này vốn là phạm vi trách nhiệm của các hạ, các hạ cứ việc xử trí”.
Lúc này đội hiến binh tuần doanh đã hành động, đội hiến binh mặc áo choàng màu đen, mũ giáp màu trắng, cầm đuốc cháy sáng rực trong tay cùng cung tên nhẹ, đao kiếm trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu từ các nơi tuôn ra ngoài, nhanh chóng đi tới bao vây khu vực quân doanh, phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, đại đội hiến binh đi ngang qua người Tử Xuyên Tú, ngoại trừ tiếng bước chân còn không có một âm thành nào khác.
Các hiến binh bao vây xung quanh doanh trướng điều tra, trong khi hành động, thỉnh thoảng vang lên những tiếng ra lệnh trầm thấp, các sĩ quan cầm đi tới từng lều, cầm danh sách điểm danh, trong lều thỉnh thoảng vang lên tiếng trả lời: “Đáo? Đáo! Đáo” việc kiểm tra diễn ra rất thuận lợi.
Lâm Băng nói với Tử Xuyên Tú: “Đại nhân, không hiểu kẻ thù xâm nhập vào quân doanh chúng ta bằng cách nào, xin mời đại nhân quay về trướng tọa trấn chỉ huy toàn quân, việc tìm kiếm ở tiền tuyến hãy cứ giao cho chúng tôi, nếu có tiến triển, chúng tôi sẽ báo cáo lên đại nhân”.

Tử Xuyên Tú biết Lâm Băng ngại hắn ở lại làm vướng chân tay, lại còn mất công bảo vệ hắn nên Tử Xuyên Tú gật đầu nói: “Nếu như có thể thì hãy giữ lại một tên còn sống, ta muốn biết lai lịch của chúng”.
“Rõ, xin đại nhân hãy yên tâm”.
“Vậy ta kính nhờ các hạ, Lâm trưởng quan, cô vất vả quá”.
Lâm Băng hơi khom người, Tử Xuyên Tú gật đầu nói, hắn quay người định rời đi thì đột nhiên nghe thấy một tiếng ‘phịch’, hai người cùng quay đầu nhìn, các hiến binh, tay cầm nỏ nhẹ từ bốn xung quanh đang ùn ùn kéo tới bao vây một lều vải bên cạnh một đống lửa, ánh mắt vô cùng căng thẳng.
“Xây ra chuyện gì?”.
“Đại nhân, trong một lều có chuyện không ổn, khi điểm danh không ai trả lời”.
Lâm Băng đi tới phía chiếc lều bị bao vây, khi mới bước được hai bước, nàng đứng lại ngửi một chút, cau mày nói: “Mùi máu tươi rất nồng nặc”.
Không chỉ Lâm Băng, Tử Xuyên Tú cũng cảm nhận được điều này, khi càng tới gần lều vải, mùi máu tươi càng tanh nồng, cuối cùng như xộc thẳng vào mũi, Tử Xuyên Tú đưa mắt nhìn nhau, lòng thầm cảnh giác, mùi máu tươi nồng nặc như này nhất định phải có một lượng máu rất nhiều chây ra ngoài.
Sắc mặt Lâm Băng vô cùng nghiêm trọng: “Đại nhân, tôi sang đó xem một chút, ngài nên đứng ở đây”.
Tử Xuyên Tú cũng muốn đi sang đó nhưng Tiêu Lâm đã lập tức đứng chắn trước mặt hắn, Tiêu Lâm trầm giọng nói: “Đại nhân bên đó giao cho hiến binh là được, Lâm trưởng quan có thể xử lý tốt mà”.
“Tiêu Lâm, ngươi mau tránh ra nếu không...”.
“Đại nhân, chức trách của ngài là chỉ huy quân đội, không phải là đánh nhau với Ma tộc bằng lưỡi lê” không để cho Tử Xuyên Tú nói xong, Tiêu Lâm đã cắt ngang lời hắn, giọng nói vô cùng kiên quyết, giây phút này thái độ, giọng nói của Tiêu Lâm rất giống với người tiền nhiệm của mình, khiến Tử Xuyên Tú sinh ra một ảo giác như thấy Cổ Lôi sống lại, hắn đứng sững người.
Lúc này Lâm Băng đã đi tới gần chỗ các hiến binh, đang bao vây xung quanh lều vải quát hỏi: “Đây là bộ đội của ai? Bên trong vẫn còn ngủ hả?”.
Viên sĩ quan trực ban chạy tới: “Đại nhân, đây là nơi đóng quân của trung quân, ngủ bên trong là năm binh lính tiêu đội thứ bảy đoàn kị binh”.
“Ra lệnh cho bọn họ đi ra ngoài”.
“Đại nhân, đã gọi nhưng...”.
“Gọi tiếp đi”.
“Dạ, toàn bộ tiểu đội số bây lập tức đi ra ngoài tập trung”.
Trả lời mệnh lệnh này chỉ là sự im lặng, không một ai từ trong lều đi ra ngoài.
Lâm Băng bước tới hai bước, giơ một tay lên trầm giọng nói: “Ta là Lâm Băng, binh lính tiểu đội bảy, các ngươi còn sống không? Người nào còn sống, xin hãy lên tiếng?”.
Một phút đồng hồ trôi qua, hai phút đồng hồ trôi qua, bên trong lều vải vẫn yên tĩnh. Cửa vào mở ra đen nhánh nhưng không có bất kỳ âm thanh nào truyền ra ngoài.
“Người nào còn sống hãy lên tiếng”.
Lâm Băng vẫn đứng yên tại chỗ, một tay giơ lên cao, thân hình cứng đơ như một bức tượng điêu khắc, không một ai nói gì cả, vô số ánh mắt đang chăm chú nhìn vào chiếc lều vải, bầu không khí như đông cứng lại, rất căng thẳng. xem tại
Một lúc lâu sau vẫn không có người nào lên tiếng trả lời.
Lâm Băng thở dài, đột nhiên nàng hạ cánh tay xuống, các hiến binh, đồng loạt bắn nỏ trong tay, những mũi tên dày đặc xuyên qua lớp vải của lều bắn vào bên trong, gần như đồng thời, âm thanh the thé vang lên như xé rách bầu trời đêm, đột nhiên một bóng đen xé rách lều, từ bên trong lao nhanh ra ngoài, nhanh như tia chớp nhào vào người một hiến binh, đứng gần nhất, đẩy người hiến binh ngã xuống đất, ngay sau đó một tiếng kêu ngăn ngủi, bi thương vang lên khiến người khác có cảm giác cực kỳ thê lương.
Sự việc xảy ra bất ngờ, các hiến binh cầm nỏ trong tay nhưng e ngại tính mạng của đồng đội nên không dám bắn nỏ, các hiến binh cầm đao kiếm vây bên ngoài nên nhất thời không thể xông vào được, lúc này chỉ có Lâm Băng ở gần là có phản ứng, nàng rút thanh kiếm đeo ở bên hông nhanh như tia chớp, tung người lên lao tới chỗ bóng đen kia, động tác rất nhanh chóng, hoàn toàn không thua kém đàn ông.
Một tiếng sụt vang lên, lại là một tiếng kêu thảm thiết nữa, bóng đen kia vội vàng rời khỏi người viên hiến binh, bị ngã, Tử Xuyên Tú muốn đi lên để nhìn cho rõ nhưng Tiêu Lâm đã giữ chặt hắn lại: “Đại nhân không nên đi tới đó, cứ giao cho Lâm trưởng quan là được rồi”.
“Ngươi buông tay ra”.
Đột nhiên Tử Xuyên Tú đẩy Tiêu Lâm ra, trước mặt Tử Xuyên Tú là một cảnh khiến người người sợ hãi, yếu hầu viên hiến binh ngã xuống đất đã bị cắt đứt, máu tươi đỏ sẫm đang không ngừng chảy ra ngoài, lúc này viên hiến binh không nói được nữa, chỉ có thể đau đớn ôm lấy cổ họng mình, phát ra những âm thanh cục cục cục thê lương.
Kiểu vết thương này thì không cần gọi quân y, một viên hiến binh bên cạnh, với vẻ mặt đau đớn nói: “Người anh em, đi tốt lắm!”. Nói xong gã rút thanh chùy thủ bên hông đâm vào tim người lính bị thương, giải quyết nỗi đau đớn của người lính.

Đây vốn là một màn gây chấn động lòng người nhưng lúc này không ai quan tâm tới cảnh này, sự chú ý của mọi người còn đang tập trung vào bóng đen kia.
Trước mắt mọi người là một sinh vật mà bọn họ chưa từng nhìn thấy, trước kia Tử Xuyên Tú đã nghĩ rằng trong thiên hạ, sinh vật xấu nhất, kém văn minh, nhất chính là Ma tộc. Thế nhưng đêm nay, suy nghĩ đó của hắn đã sụp đổ, động vật trước mắt hắn chỉ to như một con sói nhưng lại không phải là sói, nó có một cái đầu như của sói, thân hình như của vượn và khỉ, đi lại bốn chân, ngón tay có móng vuốt lập lòe hàn quang, cả người và tứ chi được bao phủ bởi một lớp lông màu đen, miệng nhô ra ngoài như sói, răng nanh sắc nhọn chìa ra, hai bên mép liên tục phun ra máu tươi, kêu kén két như đang nghiến vật gì đó, âm thanh đó khiến người sởn cả gai ốc.
Đối mặt với loài người bao vây trùng trùng lớp lớp, trong mắt quái vật hiện lên ánh sáng màu lục tàn khốc, nó ngồi bằng hai chân sau, thân hình thẳng băng, giống như một cây cung kéo căng, vận sức chờ bật ra, duy trì tư thế bất kỳ lúc nào cũng có thể hành động, nhìn mọi người với ánh mắt lạnh lùng.
Trong lúc nhất thời mọi người bị ánh sáng phát ra từ đôi mắt màu xanh biếc chấn nhiếp nên không ai nói được câu nào, binh lính cứng đờ người tại chỗ, cầm chặt vũ khí trong tay.
Một lúc lâu sau mới có người rên lên vẻ sợ hãi: “Đây là con vật gì vậy? Là Ma tộc hay là dã thú?”.
Không một ai có thể trả lời gã nhưng cuối cùng thì mọi người bừng tỉnh, không đợi Lâm Băng ra lệnh lần thứ hai, các hiến binh đồng loạt bắn nỏ về phía quái vật, động tác của quái vật nọ vô cùng nhanh nhẹn, nó chợt ẩn chợt hiện trong cơn mưa tên, sau khi tránh thoát được cơn mưa tên thứ nhất, nó lập tức phi thân lên, lao vào tường người đang bao vây xung quanh nói, nhanh như một bóng ảnh.
Trong đám hiến binh vang lên tiếng hô sợ hãi, động tác của quái vật này quá nhanh, nếu như để cho nó trà trộn vào giữa đám binh lính, binh lính sẽ sợ ném chuột làm vỡ đồ quý không dám bắn tên, nói không chừng nó có thể trốn thoát.
Nói thì chậm nhưng điều xảy ra thì rất nhanh, một đạo ngân quang xé màn đêm bay tới, Lâm Băng ném thanh kiếm đang cầm trong tay ra ngoài, đánh trúng quái vật đang phi thân tới, quái vật kêu lên một tiếng, té ngã xuống đất, thanh kiếm của Lâm Băng đã đâm trúng eo của nó.
“Mau bắn tên, bắn tên!”. Lâm Băng vội vàng hô to.
Một cơn mưa tên lại đổ xuống người con quái vật, sau khi bị thương, quái vật đã mất đi tốc độ di chuyển đáng sợ nhanh như điện, ngay lập tức cả người nó bị bắn thành một con nhím.
Nhìn xác chết quái vật cắm tên chi chít, mọi người có cảm giác như đang nằm mơ vậy, một lúc rất lâu mà không ai lên tiếng, bầu không khí xung quanh tràn ngập mùi máu tươi.
Một lúc lâu sau mới có người thở dài nói: “Đây là quái vật gì vậy?”.
Sau khi kiểm tra thì phát hiện ra con quái vật này đã giết chóc khá nhiều, ngoại trừ hai binh lính ở ngoài trạm gác bị cắn chết, một nửa tiểu đội bảy gồm năm binh lính cũng bị nó cắn đứt yết hầu chết khi đang nằm ngủ trong lều, loại quái vật này hình như rất kỳ dị, chỉ thích cắn yết hầu, hơn nữa kể cả vị hiến binh, chết khi đang làm nhiệm vụ là tám người.
Tám binh lính, cứ thế mất mạng trong tay một quái vật thậm chí còn không biết tên, khi nghe đoàn hiến binh báo cáo kết quả điều tra, Tử Xuyên Tú không còn biết phải nói gì nữa.
“Quái vật... đó là gì? Đã điều tra được chưa?”.
“Vẫn chưa, đại nhân, chúng tôi đã hỏi tướng quân Bố Lan, tướng quân nói trong lần tấn công vương quốc Ma tộc trước, bọn họ không bao giờ thấy quái vật này, bây giờ anh em hiến binh gọi quái vật này là: Hung lang”.
“Hãy đi tìm người địa phương dò hỏi. Hãy đi mời Ca Đạt Hãn tới đây, hãy để cho ông ấy nhìn qua thi thể Hung lang một chút, để xem ông ấy có biết gì không?”.
Khi nhìn thấy Tử Xuyên Tú, Ca Đạt Hãn không khỏi mày chau mặt ủ, Tử Xuyên Tú lên tiếng hỏi: “Tước gia, thế nào, ngài đã nhìn thấy Hung lang chưa?”.
“Hung lang?”. Ca Đạt Hãn ngẩn người hỏi: “Là cái gì vậy?”.
“Ai, bọn họ không dẫn ngài đi xem sao? Con quái vật bị bắn chết kia tối hôm nay đã giết chết tám người, gây huyên náo mất an toàn cho chúng ta, bây giờ lính hiến binh gọi nó là Hung lang”.
Ca Đạt Hãn thong thả nói: “Đại nhân, tôi không hiểu vì các các ngài lại gọi nó là Hung lang, thế nhưng trong Thần tộc chúng tôi, chúng tôi gọi nó là Huyết Lang, một chủng tộc của người dã man”.
“Người dã man? Các ngài gọi loại trông như quái vật này là người dã man sao?”.
Tử Xuyên Tú nhìn chằm chằm vào Ca Đạt Hãn rất lâu khiến ông ta luống cuống: “Tước gia, ngài có thể kể rõ chi tiết của nó không? Ở vương quốc có nhiều quái vật này không?”.
“Nhiều, có tới hàng ngàn, hàng vạn, thế nhưng đại nhân ngài không cần lo lắng, người dã man luôn bị ngăn cách ở bên ngoài biên giới ở vùng đất hoang dã phía đông, bên trong vương quốc có rất ít”.
“Rốt cuộc người dã man là sinh vật như thế nào? Chúng là người hay là dã thú?”.
“Chúng là người mà cũng là dã thú, chúng có thể lực của dã thú, cũng như móng vuốt nhưng lại có trí tuệ gần như loài người, ngoại trừ bản năng sinh tồn, chúng còn có một số suy nghĩ ở mức độ thấp kém, điều phiền phức chính là chúng vô cùng hung tàn, hiếu sát, răng, móng vuốt rất sắc bén, coi máu như mạng...”.
Khi thấy Tử Xuyên Tú cau mày lại, Ca Đạt Hãn bất đắc dĩ nói: “Đại nhân, tôi biết, loài người luôn coi Thần tộc chúng tôi là Ma tộc, trong suy nghĩ của loài người, Ma tộc chúng tôi là người như thế nào?”.
Tử Xuyên Tú do dự một lát rồi hắn vẫn nói thật: “Dã man, tàn nhẫn, máu tanh, cường hãn, ngu xuẩn”.
Ca Đạt Hãn cười gượng nói: “Đại nhân, ngài nói chuyện thật thú vị. Đại nhân, nói như vậy loài người các ngài có ấn tượng xấu đối với Thần tộc chúng tôi, trong khi đó cách nhìn của Thần tộc chúng tôi đối với người dã man cũng như vậy, trên thảo nguyên hoang dại rộng lớn ngoài biên giới phía đông có hàng ngàn, hàng vạn người dã man, chúng hung tàn cường hãn tính tình thích giết chóc, vì đề phòng chúng, tất cả các bộ tộc đều phái quân đội đóng dọc theo tuyến biên giới phía đông, ngăn cản chúng lọt vào nội địa vương quốc Thần tộc, điều may mắn duy nhất là các thú nhân dã man này vẫn chưa hình thành bộ lạc hay đất nước, chúng chỉ biết đơn độc đấu với quân đội Thần tộc cho nên bộ đội ở biên giới có thể đối phó được với chúng”.

“Vậy lực chiến đấu của chúng như thế nào?”.
“Đại nhân, tôi nghe nói tối hôm qua người dã man bị bắn chết này đã giết chết tám người lính, vậy ngài có thể đoán được lực chiến đấu của chúng”.
“Nhưng tối hôm qua chỉ đánh lén, binh lính của ta đều bị cắn chết khi đang ngủ, như vậy có tính không?”.
“Đánh lén quả thật khiến nó chiếm tiện nghi” Ca Đạt Hãn nói với giọng nói bình tĩnh ôn hòa: “Nhưng đại nhân ngài hãy nghĩ xem, vì để giết một người dã man, khi đó ngài đã huy động hơn một ngàn hiến binh, hơn nữa những người đi đầu đều cầm nỏ nhẹ, lại có hai cao thủ là ngài và Lâm Băng đại nhân chỉ huy nhưng vẫn bị nó cắn chết một người hiến binh”.
“Đại nhân, ngài không thể tưởng tượng được, trong điều kiện ngang bằng, một tiểu đội hai mươi binh lính, chạm trán một người dã man ở vùng biên giới sẽ có kết quả thế nào không? Liệu có nắm chắc giết chết được nó không?”.
Tử Xuyên Tú không khỏi rùng mình khi nghĩ tới thân ảnh di chuyển nhanh như điện của quái vật đó, với tốc độ nhanh như vậy, nếu không phải tối hôm qua nó bị bao vây chặt thì rất có khả năng nó đã chạy thoát.
Tử Xuyên Tú đang suy nghĩ tự hỏi thì Ca Đạt Hãn đã quẳng một quả bom khủng: “Hơn nữa người dã man không chỉ có riêng chủng tộc Huyết Lang, còn có nhiều chủng tộc khác nữa, có người dã man thông thạo đánh giáp lá cà, nhanh như điện, nanh vuốt sắc bén như dao, có người dã man da cứng như thép, sức lực rất mạnh, có người dã man toàn thân đều là gai nhọn, bất kỳ lúc nào cũng có thể phóng ra được như cung tên, vì đề phòng những quái vật này, hàng năm đội trấn thủ biên giới phía đông của vương quốc đã thiệt hại rất nhiều thành viên, mặc dù đất đai nơi này phì nhiêu nhưng không một ai dám tới nơi này cấy trồng”.
“Người dã man dù hùng mạnh, nhưng cũng chỉ đơn thân độc mã, quý quốc quốc lực hùng mạnh, vì sao không chủ động tấn công, vĩnh viễn diệt trừ chúng đi?”.
“Diệt trừ?”. Một lần nữa Ca Đạt Hãn cười gượng nói: “Đại nhân, chúng tôi chỉ cầu người dã man không diệt trừ chúng tôi là tốt rồi. Hoàng Kim hãn nổi danh trong lịch sử từng muốn diệt trừ người dã man xâm phạm biên giới, ngài phát hiệu triệu, tất cả các bộ tộc đều tích cực hưởng ứng, các bộ tộc cùng nhau lập nên đạo quân năm mươi vạn đại quân từ trong quốc nội tấn công về phía đông, giết chết mấy vạn người dã man, nhưng trước mặt quái thú vẫn cuồn cuộn xông tới, đại quân tiễu trừ càng thương vong nhiều.
Điều càng đáng sợ hơn nữa là khi đại quân càng tiến sâu vào trong thảo nguyên hoang dã phía đông thì càng gặp người dã man hùng mạnh hơn, thâm chí còn gặp một số quái vật mà chưa từng thấy bao giờ, chúng cường hãn tới mức dị thường. Một người dã man đẳng cấp siêu đẳng có thể giết chết cả một đoàn chiến sĩ Thần tộc, tình hình chiến đấu cực kỳ thê thảm, khi tiến được năm trăm km. Vì thương vong quá lớn, đại quân tiễu trừ không còn sức tiến quân nữa, lúc đó không còn cách nào khác, đại quân đành phải quay về, nhưng những nơi trước đó rõ ràng đã bị tiễu trừ hoàn toàn thì khi quay về không biết từ đâu mà lại xuất hiện vô số người dã man, đành phải đánh giết mở đường quay về.
Khi xuất chinh có năm mươi vạn quân Thần tộc, nhưng có thể quay về đất nước còn chưa tới ba mươi vạn người, hơn nữa phần lớn là bị thương tích, từ đó về sau không một Hoàng đế Thần tộc nào có ý nghĩa sẽ phát động tấn công mở rộng lãnh thổ sang vùng đại hoang ở biên cương phía đông.
Đại nhân, tại sao Thần tộc lại có khát vọng chinh phục đại lục Tây Xuyên? Chúng tôi rơi vào một hoàn cảnh ác hiểm, ruộng đất ít, đồi núi nhiều, đương nhiên thường xuyên có thiên tai, thường xuyên lâm vào cảnh đói kém, đó chính là sự thật, nhưng đó vẫn chưa đủ để mọi người bán mạng đi đánh nhau. Dù sao thì chết tử tế vẫn không bằng sống vất vưởng nhưng ở đại hoang phía đông vẫn còn một đám hung thần ác sát, chúng tôi ngay cả ý nghĩ muốn sống cũng không được.
Chúng tôi cũng sợ, cũng muốn như loài người, trốn sau dãy núi Cổ Kỳ Sơn, cách xa đám ôn thần ở phía đông. Thần tộc thường xuyên phát động chiến tranh đối với loài người chính là do bị người dã man bức bách”.
Ca Đạt Hãn thành thật nói một lúc, khi bắt được cơ hội tạm dừng của ông ta, Tử Xuyên Tú vội vàng hỏi: “Tước gia, theo như ngài nói, người dã man bình thường chỉ xuất hiện trên thảo nguyên bên ngoài biên giới phía đông, nhưng lúc này chúng ta còn cách đại hoang phía đông rất xa, tại sao lại gặp người dã man ở nơi này?”.
“Đại nhân, tôi cũng thấy rất kỳ quái, theo lý mà nói người dã man không thể xuất hiện ở nơi này, nơi này cách xa đại hoang phía đông hơn một ngàn dặm, ở giữa còn có Ma Thần bảo và đội cảnh vệ biên giới, người dã man tuyệt đối không có lý do gì có thể xâm nhập vào vùng này, trừ khi...”.
Ca Đạt Hãn thoáng chần chừ, Tử Xuyên Tú nhìn ông ta. Một suy nghĩ nhanh chóng xuất hiện trong đầu hai người, trong ánh mắt dần hiện lên sự sợ hãi.
Ca Đạt Hãn run run nói: “Tắc Nội Á tộc thực sự dám mạo hiểm thiên hạ như vậy sao?”.
“Rất khó nói, thảm họa diệt tộc trước mắt, còn có chuyện gì mà người Tắc Nội Á không dám làm không?”.
“Tạp Đan cũng rất to gan, mang lũ hung đồ này vào nhà, một nửa vương quốc đã nằm trong phạm vi kiếm ăn của lũ man rợ, dân chúng vương quốc ở địa khu phía đông sẽ dần dần gặp nạn” Ca Đạt Hãn liên tiếp thở dài nói: “Đây sẽ là một tai kiếp khủng khiếp, không riêng gì Thần tộc chúng tôi mà ngay cả loài người các ngài cũng sẽ bị liên lụy”.
Lời tiên đoán của Ca Đạt Hãn nhanh chóng trở thành hiện thực, mấy ngày hành quân tiếp theo, thám báo quân viễn chinh liên tiếp bị người dã man tập kích, có đơn vị giết chết người dã man kéo xác chết kỳ lạ về báo công, cũng có đơn vị thất bại, binh lính bị giết lại còn không thể bắt được đối phương, bộ đội không còn làm gì hơn là thất vọng quay về báo cáo rằng bị sinh vật kỳ lạ tập kích, cuối cùng được bên quân pháp mời tới phòng tối, lại còn phải viết một đống lớn báo cáo cho bên cục tình báo.
Cục tình báo đã báo cáo lên Tử Xuyên Tú: hiện tại đã xuất hiện mấy loại người dã man, một loại là ‘Hung lang’ như đã xuất hiện đêm đó, đặc điểm chung của những quái vật này là có tốc độ nhanh như chớp, thứ hai là ‘Huyết Ưng’... đây là tên do binh lính đặt ra nhưng Tử Xuyên Tú cảm thấy nói có vẻ lưu loát hơn so với ‘Bằng Vũ’ do Ca Đạt Hãn nói, đây chính là loại quái điểu có cánh rất rộng, răng nanh sắc bén, chuyển từ trên không trung tấn công lén, móc não người ăn tủy, may là da của chúng không quá dầy, có thể dùng cung tên bắn chết được. Thứ ba là một loại quái vật đầu gấu, thân khỉ, rất khỏe, răng nanh rất sắc bén, chỉ một thoáng có thể phá vỡ áo giáp trên người lính bộ binh, may là hành động của chúng chậm chạp, nỏ nhẹ cũng có thể xuyên thủng da của chúng.
Sau khi nghe xong báo cáo, Tử Xuyên Tú cảm thấy chuyện cũng không tới mức khủng khiếp như lời của Ca Đạt Hãn, tuy người dã man rất hung hãn nhưng đối mặt với một đơn vị quân đội, đối mặt với hàng ngàn mũi tên bắn ra và trường mâu, cuối cùng chỉ là thân thể máu thịt.
Ca Đạt Hãn cười nhạt nói: “Đại nhân, ngài hãy chậm rãi chờ xem, bây giờ mới chỉ xuất hiện một ít hỗn tạp thôi, những con quái vật khủng khiếp vẫn chưa chính thức xuất hiện”.
Ngoại trừ người dã man xuất hiện, quân viễn chinh còn phải đối mặt với một chuyện khác nữa, trên con đường đại quân đang đi tới vốn rất thưa thớt người nay đột nhiên trở nên dày đặc, lúc đầu bộ đội rất hoảng hốt, bọn họ cứ nghĩ rằng quân Tắc Nội Á tộc tấn công sau đó mới phát hiện những người đang đi tới không phải là quân đội Ma tộc mà là dân thường. Hàng ngàn, hàng vạn dân chúng Ma tộc bình thường, mang theo người nhà chạy về phía tây, chủ yếu là người già, trẻ con và nữ nhân, làn sóng người đông đúc, ngăn cản con đường hành quân của quân viễn chinh.
“Đây chính là làn sóng dân chạy nạn”. Sau khi quan sát một lát, Ca Đạt Hãn báo cáo với Tử Xuyên Tú: “Đúng như chúng ta đã dự đoán trước đó, Tạp Đan đã mở toang biên giới phía đông với đại hoang, đội phòng thủ cũng bị điều về đối phó với chúng ta, bây giờ người dã man vốn chỉ sống ở vùng thảo nguyên cũng vào được, bây giờ dân cư ở phía đông Ma Thần bảo đang chạy loạn về phía tây”.
Trong tình hình như thế này nếu như tiếp tục tiến quân về Ma Thần bảo thì rất nguy hiểm, Tử Xuyên Tú triệu tập hội nghị tướng lĩnh tiến hành thương lượng, bàn về hành động tiếp theo của đại quân.
Bởi vì tính chất quan trọng của hội nghị này nên tham gia hội nghị quân sự này chẳng những có những tướng lĩnh loài người và Bán thú nhân, thủ lĩnh tộc Ca Ngang Ca Đạt Hãn, đồng minh Ma tộc với quân viễn chinh cũng tham dự, ngoài ra những tướng lĩnh Ma tộc đã quy hàng Tử Xuyên Tú như Lỗ Đế và La Tư cũng được tham gia, bọn họ hiểu biết tình hình vương quốc, khi cần thiết có thể cung cấp tin tức tình báo cho các tướng lĩnh.
Ngay từ đầu hội nghị, Tử Xuyên Tú đã thông báo tình hình hiện tại, bước đi này của Tạp Đan nằm ngoài dự đoán của mọi người, các tướng lĩnh đều không biết cần phải hành động thế nào.
Lâm Băng lắc đầu thở dài, Văn Hà cúi đầu trầm tư, Bạch Xuyên đang suy nghĩ gì đó, hai tướng Ngô Tân, Phương Vân mới tham gia vào tập đoàn tướng lĩnh thanh niên của Tử Xuyên Tú nên đương nhiên không dám lên tiếng trước, lúc này chỉ có La Kiệt là ăn nói bừa bãi: “Đúng là con mẹ nó”.
La Kiệt mắng tiếp: “Tại sao năm đó mình, lại không nhận ra nhỉ? Tạp Đan này là một cô gái thoạt nhìn nhã nhặn, lịch sự nhưng lại là người có dũng khí có khí phách và cũng đủ độc ác, chiêu này của cô ta có thể sánh với một mồi lửa hỏa thiêu Đế Đô của Lâm lão đại”.
Lập tức mọi người trong phòng như bị cảm hết lượt, tiếng ho khan không ngừng vang lên. Đế Lâm, tổng trưởng giám sát nhà Tử Xuyên, một danh tướng ngôi sao trong cuộc chiến bảo vệ Đế Đô chống lại quân Ma tộc, hôm nay ngài đang phụ trách việc tiễu trừ tàn binh Ma tộc xâm nhập đất nước trong cuộc chiến tranh vệ thánh, một lời nói có thể quyết định việc sống chết của mấy ngàn người, một nhân vật quyền thế nghiêng trời thế mà La Kiệt lại so sánh ngài với tù trưởng Tắc Nội Á tộc thù địch, thế mà gã này còn binh, luận là ‘ác độc’... thật sự là to gan lớn mật.
Tử Xuyên Tú hỏi: “La Kiệt, ngươi có ý kiến gì không?”.
“Đại nhân, chuyện rất phức tạp, tôi cũng không biết cần phải làm thế nào, ngài nói đánh kẻ nào chúng tôi sẽ đi thu thập kẻ đó, thế nhưng tôi cảm thấy Tạp Đan chỉ đang hù dọa chúng ta, cô ta đánh cuộc rằng chúng ta không có can đảm đi tới thu thập chúng.
Đại nhân, tôi cũng không tin lũ tà ma quỷ quái này, cái gì mà là người dã man, Ma Thần Hoàng Tạp Đặc dẫn theo bốn mươi vạn đại quân còn bị chúng ta đánh bại, chẳng lẽ lũ yêu ma quỷ quái này không phải làm bằng xương thịt sao? Một đao chặt bỏ, vạn tên bắn ra, người dã man nào cũng chết, dù là Ma Thần bảo hay là Đông Đại Hoang, toàn bộ đều không chống được đại quân chúng ta”.
La Kiệt nói tới đây hào khí bốc lên, gã giơ tay vỗ mạnh xuống bàn, cái bàn rung lên bần bật.

Bạch Xuyên trùng mắt nhìn La Kiệt, lạnh lùng nói: “Phá hỏng cái bàn, tháng sau ta sẽ khấu trừ tiền vào tiền lương của ngươi”.
La Kiệt mới rồi còn dũng cảm tuyên bố muốn san phẳng Ma Thần bảo, tận diệt Đông Đại Hoang bây giờ lại uể oải, La Kiệt cười giả lả tới mức hai mắt cũng không mở được, gã điềm nhiên nói: “Cần gì phải làm thế, quan hệ hai ta tốt như vậy, nói khấu trừ tiền thì thật sự quá thương cảm...”.
“Cách cái mặt thối của ngươi ra xa ta một chút”.
Tử Xuyên Tú hỏi Ca Đạt Hãn: “Tạp Đan làm như vậy mà không sợ người dã man thu thập Tắc Nội Á tộc trước sao? Bọn họ ở gần Đông Đại Hoang hơn so với chúng ta, nguy cơ bị tiêu diệt còn lớn hơn nữa”.
Ca Đạt Hãn còn đang trầm ngâm thì Lỗ Đế đã lên tiếng trước: “Đại nhân, trước kia tôi ở trong quân Tắc Nội Á nên việc này tôi có biết một chút”.
Nói tới đây Lỗ Đế lại im lặng, ánh mắt đắn đo nhìn xung quanh, có ánh mắt sáng ngời có trách nhiệm, có vẻ mặt thâm trầm, có vẻ mặt đau khổ, ánh mắt u buồn, có tư thế chống cằm trầm tư suy nghĩ, còn có ánh mắt nhìn xa trông rộng, mưu tính sâu xa, tất cả như đều thấy: Lỗ Đế đại nhân của chúng ta không phải là người bình thường, con người ngài kiến thức uyên bác, tinh thông thao lược, hiểu biết nội tình vương quốc, lại đã từng đảm nhiệm tướng lĩnh cao cấp của vương quốc, những gì người khác biết một nửa, ngài biết hết, ngài chính là nhân vật mưu trí trong truyền thuyết, nhân tài vĩ đại, bây giờ các người có phúc phận, ngài là nhân vật từ bi, nguyện ý chỉ điểm cho chúng sinh, điểm ngu muội, sai lầm, các người hãy thành tâm cầu khân ngài chỉ điểm, thái độ thực sự thành khẩn thật sự thành khẩn...
Tới đây, mau thỉnh ta chỉ giáo!
Đám tướng lĩnh trong lều này có người nào mà không phải nhân vật giảo hoạt thành tinh, tất cả chỉ cười nhìn Lỗ Đế diễn xuất nhưng không một ai lên tiếng khiến ông ta hứng thú.
La Kiệt ngáp dài một cái nói: “Ôi, tôi hôm qua ăn cơm không ngon, hình như trà bị hỏng thì phải?”.
Minh Vũ nói: “Vận chuyển đường xa tới, bị phá hỏng là chuyện bình thường”.
Lỗ Đế: “Khụ khụ!”.
Lâm Băng: “Đại nhân, cục quân pháp báo cáo, nhật ký hành trình có rất nhiều việc. Văn Hà, ngài đừng cười, kỷ luật của bộ đội dưới trướng ngài làm kém nhất, ngài hãy nhanh chóng đốc thúc binh lính, nếu không đừng trách tôi không nể mặt”.
Văn Hà: “Đại nhân, ngài đừng nghe Lâm Băng nói bậy, thủ hạ của tôi rất tuân thủ quy củ”.
“Lại còn nói dối, chuyện đoạt phụ nữ lần trước chính là do thủ hạ của ngài”.
Lỗ Đế: “Khụ khụ khụ khụ khu!”.
Tử Xuyên Tú không nhịn được liền nói: “Lỗ Đế, ngài bị câm à? Bị câm thì đi ra ngoài ho, ở trong này có nhiều người”.
“Điều này, điều này, đại nhân, tôi có một chuyện muốn nói...”.
Tử Xuyên Tú nín cười nói: “Có rắm thì nhanh phóng ra đi, tất cả mọi người đều rất bận”.
Lỗ Đế liên tục lau mồ hôi nói: “Dạ dạ, trước khi chiến thắng trong cuộc chiến Hoàng quyền và trở thành Hoàng kim tộc, Tắc Nội Á tộc vốn là bộ tộc chiến đấu bảo vệ biên giới phía đông, binh lính Tắc Nội Á tộc được huấn luyện để đối phó với người dã man, đánh nhau với người dã man cả ngàn năm đã hình thành một phản ứng bản năng cho chúng tôi, tôi nghe nói đêm đó vì bắt một Hung lang mà huy động hơn một ngàn người, lại còn chết tám người, tôi cảm thấy không nhất định cần nhiều người như vậy. Nếu như là tôi, nhắm mắt lại tôi cũng có thể bắt được Hung lang đó”.
Sau khi Tử Xuyên Tú dịch lại, lời nói của Lỗ Đế khiến tất cả xao động một hồi.
“Ý của Lỗ Đế ta đã hiểu đại khái” Tử Xuyên Tú nói: “Các vị đại nhân, chúng ta rất sợ người dã man là vì chúng ta không biết rõ quái vật đó, nhưng đối với Tắc Nội Á tộc thường xuyên chiến đấu với người dã man thì lại không có gì ghê gớm, đơn giản chỉ là chuyển chiến trường từ Đông Đại Hoang tới xung quanh Ma Thần bảo, đúng không?”.
Lỗ Đế lắp bắp dùng tiếng loài người không chuẩn xác: “Đúng vậy đại nhân, tôi đoán chủ ý của Tạp Đan là dồn hết chủ lực Tắc Nội Á tộc chờ đợi chúng ta tấn công thành, Ma Thần bảo được xưng tụng là thành kiên cố nhất đại lục, bọn họ có tường thành bảo vệ, người dã man không gây nhiều tổn thất cho bọn họ, nhưng đại quân chúng ta vây thành sẽ phải đóng trại ngoài hoang dã, trong khi quyết chiến với quân chủ lực Tắc Nội Á tộc, quân ta sẽ phải chịu sự quấy nhiễu của người dã man, trong khi đó Tạp Đan có thể dùng khỏe ứng mệt, chờ đợi sức chiến đấu và tinh thần quân ta bị người dã man khiến cho rơi tới mức thấp nhất, sẽ ra khỏi thành quyết chiến với quân chúng ta, khi đó tình cảnh quân chúng ta cực kỳ nguy hiểm”.
Cho dù là một quan lại cao cấp và quý tộc xuất thân từ Tắc Nội Á tộc nhưng Lỗ Đế dùng hai từ “quân ta” rất ngon lành, nghiễm nhiên coi bản thân mình như là tướng lĩnh nhà Tử Xuyên, khiến tất cả mọi người ở đây đều mỉm cười.
Cho dù Lỗ Đế có vẻ buồn cười, nhưng với tư cách là một tướng lĩnh kỳ cựu hiểu biết nội tình Ma tộc, những điều Lỗ Đế nói không thể xem nhẹ, sau khi thì thầm thảo luận với Văn Hà, Lâm Băng, nhân vật thứ hai của quân viễn chinh gật đầu nói: “Lỗ Đế các hạ nói rất có lý, tình hình rất có thể như vậy, Tạp Đan chính là dưỡng sức quân đợi quân ta mệt mỏi rồi tấn công”.
Sắc mặt mọi người đều âm trầm, lúc này một suy nghĩ đồng thời xuất hiện trong đầu bọn họ: “Nếu như Tạp Đan thật sự thu quân chủ lực Tắc Nội Á vào trong Ma Thần bảo, quân ta không thể không rơi vào cuộc chiến tấn công thành, liệu quân chúng ta có nắm chắc đánh chiếm được Ma Thần bảo khi đối mặt với tòa thành kiên cố nhất đại lục không?”.
Tử Xuyên Tú nhìn Bạch Xuyên hỏi: “Binh lực của Tắc Nội Á tộc còn lại bao nhiêu? Cục tình báo quân Viễn Đông có tin tức tình báo nào không?”.
Bạch Xuyên đã sớm chuẩn bị vấn đề này nên nàng không cần xem tài liệu, Bạch Xuyên chậm rãi nói: “Đại nhân, Tắc Nội Á tộc còn lại bao nhiêu quân đội thì thực sự không có cách nào biết rõ, cục tình báo quân Viễn Đông chỉ có thể đưa ra dự đoán dựa vào những tin tức tình báo có được nhưng có lẽ không quá chênh lệch”.
“Cô nói đi”.
“Tuân lệnh! Đại nhân, khi Tắc Nội Á tộc thảm bại rút lui, Tạp Đan và Vân Thiển Tuyết chỉ huy quân Vũ Lâm và quân đoàn thứ mười bảy hình thành tập đoàn quân tàn binh, dọc đường rút quân bị các lộ quân chúng ta truy kích, thương vong vô cùng nặng nề. Khi tiến vào biên giới vương quốc, tổng binh lực không thể vượt quá con số bảy vạn người, đương nhiên khoảng vài vạn trong số này là thương binh, quân đội có thể đánh trận được chỉ khoảng năm vạn. Khi hai vợ chồng Tạp Đan và Vân Thiển Tuyết quay trở về vương quốc vì đề phòng quân ta phản công, nhất định bọn họ sẽ chiêu mộ tân binh, thành lập quân đội mới. Nhưng vào thời kỳ cuối cùng của cuộc chiến tranh vệ thánh, vì để xây dựng quân đoàn mười bảy và quân đoàn mười tám, Tắc Nội Á tộc đã hai lần liên tiếp tiến hành chưng binh, nam đinh trong vương quốc đã cạn kiệt, binh lính mới chiêu mộ lần này không thể vượt quá mười vạn người, hơn nữa tố chất binh lính không cao.
Điều đáng lo ngại nhất chính là đội phòng thủ biên giới điều từ Đông Đại Hoang về, đội phòng thủ này của Tắc Nội Á tộc ngày đêm chiến đấu với người dã man, kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, là một đội quân tinh nhuệ rất khó đối phó, nhưng may mắn là đơn vị quân đội này vào thời kỳ cuối cuộc chiến tranh vệ thánh, đã nhiều lần bị Thân Vương Tạp Đốn điều động lực lượng tinh nhuệ tới tiền tuyến với loài người đã bị tiêu diệt, những lực lượng còn lại chỉ khoảng hơi ba vạn quân.
Hơn nữa còn cả những bộ lạc nhìn xung quanh, dựa vào Tắc Nội Á tộc, có lẽ bọn họ cũng sẽ xuất binh trợ giúp, nhưng thực lực của bọn họ có hạn, binh lực có thể điều động chỉ khoảng hai, ba vạn, ngoài ra sức chiến đấu và tinh thần cũng thua kém binh lính Tắc Nội Á rất nhiều”.
Tử Xuyên Tú cầm giấy bút tính toán một lúc rồi hắn cau mày nói: “Bạch Xuyên, nếu như theo tính toán của cô, tới khi đó chúng ta rất có khả năng vừa phải chống đỡ cuộc tập kích của người dã man vừa phải bao vây gần hai mươi vạn quân Tắc Nội Á tộc trấn thủ trong ngôi thành kiên cố nhất đại lục, phải không?”.
Bạch Xuyên gật đầu nói: “Đây là tình huống xấu nhất, tình hình thực tế chưa chắc đã xấu như này”.
“Chưa chắc?”. Tử Xuyên Tú cười nói: “Ta cầm quân đánh trận mười lăm năm không học được điều gì, nhưng điều duy nhất có thể học được là chuyện gì có khả năng xấu như nào thì thực tế nó sẽ xấu như vậy”.