Tuân Mệnh

Chương 45: Giữa khuya sương gió một người vì ai (ngũ)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lý Uyển nắm tay Ảnh Thất đi cửa sau vào nhã gian bình các Hướng Mộ Lâu, cài then lại, vừa ôm vừa đẩy Ảnh Thất lên giường.

Hai người quá kích động, ảnh hưởng đến vết thương Diêm hình trên lưng Ảnh Thất, đau đớn khiến cho Ảnh Thất khẽ run rẩy.

Dường như Lý Uyển cảm nhận được, bàn tay đặt trên đầu y hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Sau lưng có gì à? Bị thương sao?”

Ảnh Thất lắc đầu: “Không có, chỉ đụng phải một chút.”

“Vậy ngươi để ta nhìn thử……” Lý Uyển định cởi áo Ảnh Thất xem trên người y còn vết thương nào khác không.

Ảnh Thất đè cổ tay Lý Uyển lại, hạ giọng nói: “Điện hạ, không có gì cả.”

Lý Uyển đành phải buông vạt áo y ra, Tiểu Thất vừa mới thuận theo hắn một chút, hắn không muốn lại chiến tranh, lại ép Tiểu Thất vào đường cùng nữa.

“Được được.” Lý Uyển nhẹ nhàng xoa đầu Ảnh Thất, “Ngươi không muốn thì không nhìn, ta không định làm gì ngươi cả, ta chỉ là lo lắng cho thân thể ngươi.”

Ảnh Thất rũ mi không dám đối diện với Lý Uyển, trầm giọng đáp: “Thuộc hạ rất tốt.”

“Vậy thì được rồi.” Lý Uyển ngồi trên giường, ôm lấy Ảnh Thất từ phía sau, nhẹ nhàng đong đưa. Hai người cứ yên tĩnh ngồi một lúc lâu như thế, đây là lần đầu Ảnh Thất làm ổ trong lòng thế tử điện hạ lâu đến vậy, hơn nữa mấy đêm thức trắng không ngủ, cứ gật gà gật gù trong ngực Lý Uyển.

Sắc trời dần chuyển tối, bên trong nhã gian thắp đèn sáng lên.

Lý Uyển dựa vào đầu giường, ôm Ảnh Thất đang tựa vào mình ngủ say sưa, nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai của y.

Lần này thích khách tập kích không phải ngẫu nhiên, có người nào đó đã thuê một trong tứ đại sát thủ Bích Tiêu Quán tới thanh lý Tề Vương phủ, kẻ đứng phía sau này thế lực to lớn, tin tức lớn thế này mà lại kín như bưng, chỉ sợ là bên phía triều đình không kìm được, định mượn tay người khác diệt trừ Lý Uyển.

Đã lâu như vậy, chắc Ảnh Tứ cũng bắt được gian tế rồi.

Tề Vương phủ cố gắng sống sót giữa gọng kìm từ năm này qua năm khác, Lý Uyển cũng không ngừng tự hỏi làm cách nào mới có thể khiến tình hình Tề Vương phủ trở nên dễ thở hơn một chút.

Hi vọng từ nay về sau sẽ không làm tổn thương người trước mặt nữa.

Chờ cho đến khi bọn Ảnh Tứ kết thúc điều tra sẽ tự tới bẩm báo, ba ngày sau còn có hai vị bằng hữu quan trọng cần Lý Uyển ứng phó, tạm thời không nghĩ đến mấy chuyện xa xôi đó nữa.

Một cơn gió luồng qua khe cửa sổ, cửa sổ không đóng kín, khẽ lay động, đột nhiên Ảnh Thất mở to mắt, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, tay phải đè lên thanh kiếm sau eo mình.

Lý Uyển cúi đầu cọ cọ mặt y: “Đừng căng thẳng, chỉ là gió mà thôi.”

Ảnh Thất mới thả lỏng một chút: “Thuộc hạ đi gác cho người, người nghỉ ngơi đi.”

“Ai…” Lý Uyển muốn giữ y lại, Ảnh Thất đã nhón chân nhảy đến bên cạnh cửa sổ, hai tay bám lấy khung cửa, cơ bắp trên cánh tay căng lên, thân mình uyển chuyển phóng ra bên ngoài, nhảy lên nóc nhà.

Lý Uyển không đuổi theo, chui vào trong chăn thở dài.

Đến nửa đêm, Lý Uyển đã ngủ say, Ảnh Thất mới lặng lẽ bò qua cửa sổ vào trong, đến cạnh giường Lý Uyển quỳ xuống, không hề phát ra tiếng động nào.

Sau đó im lặng ghé vào mép giường, nhìn gương mặt Lý Uyển lúc ngủ, chỉnh chỉnh lại góc chăn cho Lý Uyển, lại xoay người lại, đè vỏ kiếm thanh xà tựa vào giường nghỉ ngơi.

Ảnh Thất có chút áy náy. Nếu điện hạ thật sự đẩy mình ra xa chỉ vì muốn bảo vệ mình, có lẽ nào lúc trước mình lãnh đạm hờ hững cũng đã tổn thương điện hạ rồi.

Y vẫn đầu hàng trước lời ngon tiếng ngọt của điện hạ, y không nhịn được, không có cách nào đi ngược lại con tim mình. Bất luận đau đớn thế nào, chỉ cần thế tử điện hạ ngoắc ngoắc tay, y vẫn dè dặt mà đi tới, ngoan ngoãn quỳ dưới chân hắn, bởi vì y thật sự rất nhớ từng cái vuốt ve thì thầm của hắn, vô cùng thích hắn.

Ảnh Thất thủ ở mép giường Lý Uyển cả đêm, hôm sau lúc Lý Uyển tỉnh lại, dưới giường đã bày chậu khăn rửa mặt, trên bàn đã chuẩn bị đầy đủ cơm canh.

Lý Uyển rửa mặt xong, khoác áo ngoài, gõ gõ mép giường.

Ảnh Thất đáp dưới chân Lý Uyển như mọi khi, quỳ một gối xuống đất nghe lệnh.

Lý Uyển không bảo y đứng dậy, ngược lại tự mình ngồi xổm xuống, khoanh chân ngồi trước mặt y, vỗ vỗ tay, dang rộng hai tay vươn về phía Ảnh Thất.

Ảnh Thất chần chừ mà vừa quỳ vừa đi qua, bị Lý Uyển bắt lấy, ôm vào lòng xoa tới xoa lui, dính đến mức cả người Ảnh Thất mềm nhũn ra, bị Lý Uyển đè xuống mép giường hôn môi ướt át.

“Chào buổi sáng Tiểu Thất.”

Hai tai Ảnh Thất ửng đỏ, nghiêng đầu qua một bên.

Sáng cái gì, giữa trưa luôn rồi.

Lý Uyển còn muốn dính Ảnh Thất hơn nữa, đột nhiên dưới lầu truyền đến một tiếng vang lớn, không biết ai đã lật cái bàn, sau đó lập tức nghe thấy tiếng nữ nhân thét chói tai.

Ảnh Thất cảnh giác đè lên thanh kiếm sau eo, theo bản năng che chắn trước người Lý Uyển.

“Là ai gây rối, dám đến Hướng Mộ Lâu nháo tung lên……” Lý Uyển lười biếng ngáp một cái, “Lương Tiêu không ở đây, ta đi xem hộ hắn. Đi, đi xem thử.”

Lý Uyển đứng ở trên lầu các, nhàn nhã tựa vào lan can nhìn xuống, bên dưới hỗn loạn, cũng không phải chuyện gì to tát, một tên đồ tể không biết từ đâu ra xách dao phay đi vào, liều mạng muốn chém một thiếu niên đang co rúm lại trong góc, bị mấy người xem náo nhiệt trông có vẻ hung tợn ở Hướng Mộ Lâu ngăn lại.

Đồ tể lớn tiếng: “Các ngươi đừng cản lão tử! Hôm nay ta phải thay trời hành đạo diệt trừ tên yêu nghiệt này!”

Thiếu niên trốn ở góc tường, ngực ôm chặt một cái túi vải, khinh thường liếc gã đồ tể kia một cái, phỉ nhổ: “Phi, thôn các ngươi giết thần ưng, không sợ trời phạt sao?!”

Lý Uyển vô cùng hứng thú, lẩm bẩm: “Thần ưng là cái gì nhỉ.”

Gã đồ tể đang bị mấy người ngăn lại mắng nhiếc: “Mọi người tới đây phân xử đi, ta là một kẻ bán thịt ở trấn Tố Lâm vùng ngoại ô Lâm Châu, trước đó vài ngày có một con mãng xà to lớn màu đen trắng tác oai tác oái, cắn giết mười mấy thôn dân, vốn dĩ ta đã thương lượng với mấy người giết mổ súc vật rồi, cùng nhau băm vằm con yêu mãng hai màu kia, không ngờ rằng, đứa trẻ này! Nó vậy mà nói chuyện với mãng xà, nói xong thì mãng xà bỏ đi! Các người nói xem, chẳng phải nó cũng là yêu quái tới để hại người sao!”

Tiểu thiếu niên phản bác: “Ta cứu các người một mạng, các người ngược lại bảo ta là yêu quái! Các người có lương tâm không hả!”

Lý Uyển cười lớn, nói với thuộc hạ: “Người ta cứu các ngươi còn bị cắn ngược lại, đúng là trò cười.”

Đồ tể thẹn quá hoá giận, nhe cái miệng mất chiếc răng cửa ra mắng: “Ngươi là cái thá gì?!”

“Làm càn!” Ánh mắt Ảnh Thất lập tức phẫn nộ, định rút kiếm nhảy xuống chỉnh gã một phen.

Lý Uyển kéo Ảnh Thất về, thảnh thơi nói với bên dưới: “Lương Tiêu vắng mặt, ta là lão đại chỗ này.”

Lý Uyển chậm rãi bước xuống cầu thang gỗ, gõ gõ cây quạt ngọc trong tay, đứng giữa gã đồ tể và người thiếu niên.

Thiếu niên thấy khí chất của Lý Uyển, lập tức chạy tới, nấp phía sau Lý Uyển, nhỏ giọng xin tha: “Ca ca ca ca, ta bị oan! Xin ngài rủ lòng thương xót cứu ta với!”

Mắt thấy tay chân bẩn thỉu của thiếu niên kia túm lấy vạt áo Lý Uyển, Ảnh Thất không khỏi nhíu mày, dùng vỏ kiếm đẩy tay thiếu niên ra, thấp giọng mắng nó: “Đứng xa một chút.”

Thiếu niên rùng mình một cái, ngượng ngùng buông tay, dịch người ra xa một chút.

Túi vải trong lòng ngực bị nới lỏng, lộ ra một quả trứng ánh vàng rực rỡ.

Đồ tể vừa thấy quả trứng kia liền phát điên: “Nhìn kìa! Chính là cái trứng kia! Trước đó vài ngày thôn bên cạnh chúng ta đã bị ưng tấn công, một vài đứa trẻ bị tha đi, đám thợ săn vất vả lắm mới bắn chết con ưng khổng lồ đó, hài tử xui xẻo này, vậy mà đánh cắp trứng của yêu ưng, là muốn ấp ra một con ưng khác tiếp tục làm ác sao?!”

Thiếu niên không hề lép vế mắng ngược lại: “Ngươi biết cái gì! Đây là trứng Tuyết Dực Kim Điêu! Trên đời này không còn lại được mấy con cả! Huỷ trong tay đám quỷ nghèo các ngươi đúng là mốc tám đời!”

Tuyết Dực Kim Điêu là một loại chim ưng thân hình to lớn, con trưởng thành cao cỡ một người, sống trên đỉnh núi, thức ăn của nó là mãnh hổ cự mãng sư tử oai hùng, số người gặp được Tuyết Dực Kim Điêu đếm trên đầu ngón tay, loại thánh thú này chủ yếu vẫn chỉ là sống trong lời đồn đãi của con người.

Ảnh Thất cúi đầu quan sát thiếu niên này, đôi mắt nó lúc sáng lúc tối, trong tròng mắt có chú văn ẩn hiện.

Y thấp giọng nói: “Điện hạ, đôi mắt đứa trẻ này……”

Lý Uyển gõ gõ cây quạt, ngồi xổm xuống lấy cán quạt nâng cằm thiếu niên kia lên, đồng tử đen nhánh, con ngươi mơ hồ có chú văn.

Tàng Thư Các trong vương phủ cất mấy quyển sách cổ kì quái, có nói một số người từ nhỏ đã có thể nhìn thấy thứ người khác không thấy được, hoặc là có thể trao đổi với vạn vật, hoặc là một số ít năng lực khác, thuận theo ý trời mà sinh ra.

Lý Uyển lập tức thiên vị.

“Chỉ cướp một quả trứng thôi mà xách dao đuổi theo người ta? Người đâu, lôi gã đồ tể điên này lên quan phủ!”

Lý Uyển người này, hắn giúp ai toàn dựa vào tâm tình, mặc kệ đúng sai.

Đồ tể hùng hùng hổ hổ bị khống chế đưa lên quan phủ, tiểu thiếu niên ôm trứng làm mặt quỷ, thấy đồ tể đi rồi, định cất bước bỏ chạy, bị Ảnh Thất xách cổ nhấc lên.

Lý Uyển hừ lạnh: “Ta giúp ai cũng phải lấy thù lao cả, muốn chạy ư? Tiểu Thất, mang nó lên đây.”

Thiếu niên liều mạng vùng vẫy tay chân: “Này! Ca ca…… Khụ khụ khụ, không, công tử! Thả ta xuống đã khụ khụ khụ……”

Chỉ cần nghe thấy tiểu hài tử bẩn thỉu này gọi Lý Uyển một tiếng ca ca, bàn tay lạnh lẽo của Ảnh Thất đang nắm cổ nó bất động thanh sắc mà tăng thêm vài phần lực.

Vào nhã gian, Ảnh Thất ném thiếu niên xuống dưới chân Lý Uyển, ôm kiếm đứng bên cạnh, giương mắt lạnh lùng nhìn nó.

Thiếu niên ngã xuống thấy toàn sao xẹt quay vòng tròn, bò dậy quỳ gối trước mặt Lý Uyển.

Lý Uyển tựa lên ghế thái sư, cầm một con dao nhỏ thong thả dũa móng, hỏi nó: “Tên gì? Mấy tuổi? Người ở đâu?”

Thiếu niên kiêng dè pho tượng Ảnh Thất hung ác lạnh như băng đứng bên cạnh, trả lời đúng sự thật: “Thượng Thu, lúc nhỏ gọi Minh Nguyệt, mười một tuổi, sống trong hang động núi Thái Nguy bên ngoài thành Lâm Châu.”

“Sống trong hang động? Người nhà ngươi đều ở hang động sao?” Lý Uyển vứt con dao, tò mò nhìn nó.

Thượng Thu lắc đầu: “Còn một người nữa, vốn dĩ ở cùng Kim Điêu, Kim Điêu chết rồi, ta mang theo quả trứng, nàng không có chỗ đi. Trông ngài văn nhã, vừa nhìn là thấy có hiểu biết, này không chừng chính là một con cuối cùng……”

“Tiểu tử, ta có một nơi tốt cho ngươi đi, ngươi muốn nuôi nó thì nuôi.” Lý Uyển ngồi xổm xuống, cười với Thượng Thu, “Bách thú viên nhà chúng ta thiếu một người quản sự, ngươi muốn đến không? Bổng lộc mỗi tháng rất nhiều, đến lúc đó ngươi muốn ấp trứng hay thuần thú đều được, ngươi đẻ trứng cũng không ai thèm quản.”

Đôi mắt Thượng Thu tỏa sáng, do dự nói: “…… Thật ư?”

“Vậy…… Điều kiện là gì?” Tiểu hài tử quen lăn lộn đầu đường xó chợ, biết rõ không có bữa cơm nào là miễn phí.

“Điều kiện duy nhất là một khi vào nhà ta rồi thì không được trở ra ngoài nữa, nếu không sẽ chết.”

Tiểu hài tử rùng mình: “Đừng, ta đây không đến đâu.”

Lý Uyển dửng dưng: “Tùy ngươi, ngươi muốn đến thì đến, lúc nào cũng được.”

Hắn tiện tay lấy thiên hương mẫu đơn ấn ra, giờ mình không thể về vương phủ, vậy cho nó một cái ký hiệu để bọn Ảnh Tứ có thể nhận nó.

Lý Uyển giống phụ thân hắn, thích tìm tòi dị sĩ giang hồ, am hiểu mua chuộc nhân tâm, nếu không cũng không xây dựng nên được một cái Ảnh Cung to lớn đến vậy. Quỷ vệ vương phủ, toàn là quỷ tài trong nhân gian, tất cả đều là vàng đào được trong sa mạc, chọn lựa ra từ biển người mênh mông.

Lý Uyển thuận tay muốn đem tư ấn của mình đi hung nóng ở lư hương.

Ảnh Thất đứng bên cạnh, nôn nóng nói: “Điện hạ, vạn nhất là gian tế thì sao.”

Lý Uyển giương mắt: “Để Ảnh Tứ nhìn một cái sẽ rõ, ta chỉ cho nó một cái ấn nhỏ, nếu không sẽ không vào được vương phủ……”

Ảnh Thất vẫn kiên trì: “Ấn này, ai người cũng tuỳ ý ban cho thế sao?”

Cảm nhận được nôn nóng và bất an của Ảnh Thất, Lý Uyển liếm môi giải thích: “Cái ấn này không có quyền lực như ngươi tưởng tượng đâu…… Ta không ấn nữa, ta viết thư đi.”

Ảnh Thất phát giác mình vô lễ, nói một câu “Thuộc hạ thất lễ”, lùi lại vài bước đứng ở cửa nhã gian.

Lý Uyển khó hiểu nhìn bóng lưng Ảnh Thất.

Tiểu thiếu niên túm túm xiêm y Lý Uyển: “Này.”

Lý Uyển hồi thần nghe nó nói.

Thượng Thu nhỏ giọng dặn dò: “Ai, ngươi đừng nói chuyện với tiểu hài tử trước mặt ca ca đó.”

Lý Uyển cười: “Vì sao hả?”

Thượng Thu hừ nhẹ: “Y tức giận, ngươi không nhìn ra sao? Ta đếm đến ba, nếu ngươi không đuổi theo chắc chắn y sẽ bỏ đi, ba, hai,……”

Ảnh Thất thấy hai người rủ rỉ rù rì như hận gặp nhau quá muộn, cắn môi bỏ đi, rời khỏi nhã gian, đứng thủ ngoài cửa, mắt không thấy tâm không phiền.

Đôi mắt đứa trẻ này thông linh, rất nhạy nhìn mặt đoán ý.

Lý Uyển như bừng tỉnh đại ngộ, móc tấm ngân phiếu ra đưa cho Thượng Thu: “Đa tạ tiểu huynh đệ, ngươi thích đi đâu thì đi, ta còn có việc đi trước.”

Lý Uyển đẩy tiểu hài tử ra, chạy như bay đuổi theo Tiểu Thất.

Thượng Thu đắc ý cất tấm ngân phiếu, ôm trứng kim điêu nhảy qua cửa sổ. Móc lá thư Lý Uyển vừa mới viết từ trong ngực ra, gãi đầu nhìn nhìn.

“Việt Châu Tề Vương phủ…… Bỏ đi, chừng nào không có cơm ăn nữa thì đi ngó thử một cái xem sao.”

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

tuan-menh-45-0

Tuyết Dực Kim Điêu: nghĩa là con ưng cánh trắng như tuyết (ảnh minh hoạ)