Tuần Thú Đại Minh

Quyển 2 - Chương 156: Cầm Ca Song Tuyệt




Gã thư sinh phía sau hèn mọn cười nói:

-Lão đệ, tin tức của ngươi thật không nhanh nhạy rồi, Cầm ca Song Tuyệt không đến đây hiến nghệ, mà cùng nhau đến đoạt danh hiệu hoa khôi, các nàng ấy đều đã ra nhập Tô Châu Tần Lâu, nghe nói là thiếu chủ Tần Lâu Vương Động đã dùng không ít thủ đoạn, hơn nữa Vương Động kia lại là một trong những người chủ sự hội hoa xuân Tần Hoài, khí thế đang lên hừng hực a, Cầm Ca Song Tuyệt của Tần Lâu không cần phải bàn cãi nữa, Khoái Tuyết Đường có Tất Ngọc Lâm, Thính Nguyệt Các có Bạch Mẫu Đơn, nghe nói Hương Viên có Tôn Bích, Bích Đào Đài có Vương Khúc, Thiên Lâu có Lý Ngọc, bất luận người nào trong số họ đem so với Tử Vân và Thi Thanh cô nương chỉ cao hơn chứ không kém, lần này các cô nương của Ứng Thiên Thập Lục Lầu ngay cả vị trí thứ 5 cũng khó mà với tới!

-Vị trí thứ 3 khó mà nói trước, nhưng vị trí thứ 5 chung quy vẫn có cơ hội đấy chứ? Ta không tin Cầm Ca Song Tuyệt cùng những cô nương từ nơi khác đến này có thể dễ dàng đánh bại Thi Thanh cô nương, Tử Vân cô nương. Hai cô nương này ngoài ngoại hình xinh đẹp như hoa như ngọc tựa như bức tranh vần thơ, tài nghệ của họ cũng vào hàng tuyệt thế.

-Aizzz, bây giờ người nào nổi tiếng mà không xinh đẹp như hoa, tài nghệ song toàn? Thực sự khiến đại nam nhân chúng ta cảm thấy hổ thẹn a, tại hạ là Hoàng Đăng Sơn Nhân Đặng Nhật Thiên, cùng với huynh đài mới quen đã thân, sao ta không kết làm huynh đệ chứ?

Thư sinh trẻ tuổi tại Ứng Thiên vội vàng đáp lễ:

-Tại hạ họ Lý tên Văn Hoa, tự Văn Phàm, học thức nông cạn kiến thức hẹp hòi, sau này xin Đặng huynh chỉ giáo nhiều.

-Ngươi cứ yên tâm, chỉ cần ngươi theota ba ngày, ta đảm bảo ngươi sẽ có cảm giác rẽ mây nhìn thấy mặt trời, phong nguyệt thiên hạ đều trong lòng bàn tay.

Gã thư sinh bất lương tự xưng là Hoàng Đăng Sơn Nhân dương dương tự đắc nói:

-Có cơ hội ta sẽ đưa ngươi đi trải nghiệm cuộc sống, có thể âu yếm hay không phải dựa vào bản lãnh của mình đấy ah!

Thuyền Thanh Giang Lầu chậm rãi lướt qua, ánh mắt Đoàn Phi đã lạc ở trên thuyền, chỉ thấy trong khoang thuyền ở tầng haiđèn đuốc sáng trưng, một nữ lang tuổi thanh xuân xinh đẹp mặc áo lụa mỏng cúi đầu trong tư thế khoe khoang dung nhan phong tình, tuy quả thực làm mê đắm lòng người, nhưng nhất cử nhất động ánh mắt nụ cười so với Thanh Thanh cô nương kém xa một trời một vực, sức hấp dẫn cũng thua kém đâu chỉ ngàn dặm.

Đây đã là danh kỹ đứng hàng thứ 10 của phủ Ứng Thiên, cũng là hạt giống mà Thanh Giang Lầu tuyển chọn dùng để khai hỏa, cũng là tiêu chuẩn để sau này có thể chọn những cô nương trong thuyền hoa của các tiểu viện khác. Đoàn Phi lúc này không khỏi thất vọng lắc đầu, trong lòng càng kỳ vọng có thể gặp lại Thanh Thanh cô nương, nhân tiện ngắm nhìn những danh kỹ mà hai gã thư sinh kia vừa nói xem có điểm gì đặc biệt.

Không khí sôi động xung quanh trái ngược với cảm giác thất vọng của Đoàn Phi, nhiều người hô lớn gào thét tên các cô nương, thậm chí còn chạy đuổi theo thuyền hoa.

Thuyền hoa đi qua không ít, thời gian dần trôi, trò hay cũng lần lượt xuất hiện trên sân khấu, chỉ thấy thuyền hoa của Ứng Thiên Thập Lục Lầu và cô nương đứng đầu của họ xuất trận, thi triển tài nghệ, các nàng giỏi ca múa, có thể làm thơ và hội họa, giỏi nhạc khí, nói tóm lại ca múa chiếm ưu thế nhất, thổi nhạc khí hơi kém, ngâm thơ vẽ tranh khá tồi, do những phương diện này khó có sự đột phá trong cách thể hiện, hơn nữa trong mắt đại đa số những người đến xem, bọn họ chỉ là những cái tên dễ nghe dễ nhớ dựa vào sắc đẹp và sự phong tình, chỉ biết nhảy múa hò reo cười cợt bên người khác để khơi lên từng đợt sóng tình tràodâng.

Văn Trưng Minh lắc đầu thở dài:

-Phong nguyệt Ứng Thiên quả nhiên không bằng danh tiếng của Tô Châu, Hàng Châu, Thập Lục Lâu, còn nhìn các nàng ca múa nhiều nhất cũng chỉ ở mức trung trung, so với Thanh Thanh cô nương quả là kém xa, cho dù là Cầm Ca Song Tuyệt cũng giỏi hơn các nàng nhiều lắm.

Đường Bá Hổ cười nói:

-Trung Minh lão đệ từng ngắm sắc đẹp Giang Nam, đương nhiên khinh thường đám dung nhan tầm thường này, Thanh Thanh cô nương kia quả nhiên là bậc kỳ nữ trăm năm khó gặp, tuy nhiên nếu muốn bình luận nữ tử thiên hạ, Thanh Thanh cô nương e là chưa thể đứng đầu.

Văn Trưng Minh ồ một tiếng, nhìn về phía hắn, không phục nói:

-Vậy người nói xem, ai có thể là người số một?

Đường Bá Hổ vuốt râu cười ha hả nói:

-Không thể nói được, sau khi ta nói sẽ có người tìm đến ta gây phiền toái.

Trong lòng Đoàn Phi khẽ động, quay đầu nhìn về phía hắn nói:

-Đường tiên sinh, ngươi nói chẳng lẽ là Dung nhi?

Đường Bá Hổ cười hì hì nói:

-Ta không nói được, ngươi nên tự suy đoán …Thanh Thanh cô nương tài nghệ thượng đẳng tài trí hơn người khó tìm địch thủ, Tô cô nương lại khiến cho ta kính nể, học thức của nàng giỏi gấp trăm lần tên thư sinh phóng khoáng như ta, nàng ý chí ưu quốc ưu dân, biết nhìn xa trông rộng thực càng khiến ta khâm phục. Hiện tại sợ là không có kỳ nữ nào có thể sánh bằng, có lẽ chỉ có Hồng Phất Nữ phu nhân Vệ Quốc Công thời nhà Đường mới có thể sánh bằng. Tuy nhiên các người chớ nói lại lời của ta cho Tô cô nương, nếu không nàng gặp ta không gây phiền toái cho ta mới là lạ.

Đoàn Phi nhớ lại buổi chiều nói chuyện với Tô Dung, cười nói:

-Nếu nàng thực sự tốt như huynh nói, nàng sao có thể vì huynh so sánh nàng với Hồng Phất Nữ mà tức giận? Theo nhìn nhận của ta nàng hẳn rất khâm phục Hồng Phất Nữ mới đúng, còn trong mắt nàng có lẽ ta là cái gã Dương Tố bị mọi người chán ghét rồi, không biết Lý Tĩnh đương thời ở nơi đâu.

Văn Trưng Minh có chút không tin nói:

-Trước đây, nghe huynh nói một vài chuyện về Tô cô nương, sau này thực sự phải mở mang thêm chút kiến thức.

Bỗng, Đoàn Phi nghe thấy một khúc nhạc quen thuộc vọng đến, khiến Đoàn Phi kinh ngạc quay đầu nhìn lại.

Một chiếc thuyền hoa to lớn không gì sánh được chậm rãi chạy tới, những thuyền hoa khác đều thấp hơn phân nửa. Khúc nhạc quen thuộc kia được phát ra từ chính chiếc thuyền hoa này vọng tới, chỉ nghe gã thư sinh bất lương tự xưng là Hoàng Đăng Sơn Nhân hưng phấn hét lớn:

-Đến rồi, Cầm Ca Song Tuyệt đến rồi! Tô Cẩn của ta, Tôn Diệu của ta a, ta yêu các nàng tới chết rồi!

Đoàn Phi kinh ngạc nhìn về phía Đường Bá Hổ, Đường Bá Hổ cười khổ sở nhìn Đoàn Phi thở dài nói:

-Đông gia xin thứ tội, ta và mấy nàng Cầm Ca Song Tuyệt này có chút giao tình, lần này trở về Tô Châu nghe nói các nàng đến Tần Lâu, ta liền tới đó thăm dò một chút, trong bữa tiệc tán gẫu nói tới đông gia, các nàng rất tò mò, ta liền gảy mấy bài của đông gia cho các nàng nghe, bài này chính là một trong số đó, lúc ấy các nàng từng hỏi có thể mượn để chơi không, ta lúc đó uống đến say khướt, tuy cảm thấy không ổn, nhưng vẫn đáp ứng các nàng, đông gia muốn trách thì trách ta.

Đoàn Phi giật mình ồ một tiếng, nói:

-Hóa ra là thế, đã cho mượn rồi thì thôi đi, nhưng chỉ lần này thôi, lần sau không được tái phạm. Những ca khúc đó ngày sau có thể bán được số tiền lớn đấy.

Đường Bá Hổ thất thanh cười nói:

-Tô cô nương nói không sai, đông gia thực sự bị tiền làm mờ hết mắt rồi.

Đoàn Phi đột nhiên nói:

-Ta không ăn hối lộ trái pháp luật, mà kiếm tiền bằng chính đầu óc của mình, toàn thân sặc mùi tiền thì đã sao? Tục ngữ nói không sai, tiền không phải vạn năng nhưng không có tiền tuyệt đối không làm được gì, Đường tiên sinh chẳng lẽ không biết sao?

Đường Bá Hổ ngán ngẩm gật đầu nói:

-Ta nói lỡ lời, lời nói của đông gia thực sự rất sâu sắc.

Tô Cẩn Tô Diệu không hổ là Cầm Ca Song Tuyệt, Khúc nhạc “ Eye’ sonme”, khúc nhạc được Đường Bá Hổ chuyển thể chỉnh sửa trau chuốt sang tiếng Trung được các nàng tấu lên xuất thần làm rung động lòng người, chỉ cần được nghe các nàng vừa đàn vừa hát đã là hưởng thụ, hơn nữa lại được gặp các nàng chẳng khác nào được ăn nhân sâm, từng lỗ lông trên toàn thân đều khoan khoái vô cùng.

-Thật là báu vật cực phẩm. Đáng ghét, đã bị tên Vương Động kia chiếm đoạt, nếu không ta nhất định phải nạp các nàng làm tiểu thiếp!

Gã thư sinh Hoàng Đăng Sơn Nhân oán hận nói.

Văn Phàm cũng vỗ tay hoan nghênh tán than:

-Quả nhiên là nhân gian tuyệt thế đẹp không thể tả, Cầm Ca Song Tuyệt danh bất hư truyền, hội hoa xuân lần này đã không trì hoãn được rồi, sau này có đến Tô Châu nhất định phải đến Tần Lâu cổ động hai người các nàng.

Thư sinh Hoàng Đăng Sơn Nhân thở dài:

-Không có cơ hội đâu, các nàng đã sớm tuyên bố sau hội hoa xuân lần này sẽ quy ẩn hoàn lương, trở thành ái thiếp trong nhà tên Vương Động kia, Cầm Ca Song Tuyệt từ đó tuyệt tích khỏi giang hồ a.

Thuyền lớn Tần Lâu dần dần đi xa, tiếp đến là thuyền hoa của Khoái Tuyết Đường, Thính Nguyệt Các, Văn Hương Viện, Bích Đào Đài, Thiên Hương Lâu. Có lẽ do có ý tôn kính Cầm Ca Song Tuyệt, sau đó thuyền hoa của các nàng đậu quanh thuyền lớn Tần Lâu giống như các vì sao vây quanh mặt trăng, Tất Ngọc Lâm,Bạch Mẫu Đơn, Tôn Bích, Vương Khúc, Lý Ngọc, không có điểm nào không xứng với danh kỹ Giang Nam, ai nấy đều quyến rũ rung động lòng người, đều có tuyệt chiêu sở trường, tuy nhiên so sánh với Cầm Ca Song Tuyệt vẫn có chút chênh lệch.

Hoa thuyền đi tới đâu tiếng hò reo vang không ngớt tới đó, bây giờ là thời điểm cao trào nhất của hội hoa xuân Tần Hoài, mọi người đều vội vã chạy tới Văn Đức Kiều nơi cuộc đấu giá bắt đầu, ở đó tụ tập đủ người từ bốn phương tám hướng chạy tới, có điều Văn Đức Kiều đã bị phong tỏa, vì trên cầu chính là nơi mọi người tặng hoa các cô nương mình ngưỡng mộ trong lòng, muốn lên cầu đầu tiên phải giao năm mươi lượng bạc, sau đó mua một lẵng hoa của ban tổ chức bán, mỗi lẵng có giá một ngàn lượng.trở lên Nghe nói phía trước thuyền hoa Tần Lâu có người đã có người bỏ ra năm vạn lượng bạc mua năm lẵng hoa to tặng người đứng đầu Thanh Giang Lâu Thanh Thanh cô nương, mua hai lẵng hoa to tặng Tử Vân cô nương của Nam Thị Lâu, hội hoa xuân Tần Hoài lần này Thanh Giang Lâu rốt cuộc chèn ép được Nam Thị Lâu, chỉ là thuyền lớn Tần Lâu chậm rãi chạy tới, cho dù có người hâm mộ ủng hộ Thơ Thanh cô nương cũng không cho rằng kỉ lục năm vạn lượng bạckia còn có thể được giữ vững.