Tuần Thú Đại Minh

Quyển 2 - Chương 184: Nửa cây mê hương




- Hai tiểu tử kia mắc bệnh gì?

Đoàn Phi hỏi, hắn trong lòng có chút lo lắng, không biết huynh đệ Nhạc Thị trước lúc bị người ta làm cho ngu ngốc, còn bị tra tấn gì không, hai tiểu tử đó bề ngoài tinh nhanh, giống như hai tiểu chính thái (là nam giới tuổi nhỏ, không có râu, hơi chút nữ tính, cơ bắp ít). Trong triều Đại Minh nam phong đanh thịnh, việc gì cũng có thể xảy ra trong nhà giam.

Mã đại phu nói:

- Cũng không có bệnh gì, tên cường đạo kia là một kẻ ngốc, dẫn theo hai tên ngốc nữa để tôi chữa trị, nói gì mà hai tiểu tử đó lúc đầu cũng ổn đó, cần tôi chữa khỏi bệnh, tôi là thầy thuốc, những bệnh như cảm mạo, ho khan, đau thắt lưng, xương sống, tay chân tôi có thể chữa trị, nếu chữa được bệnh ngốc, thì tôi là thần tiên rồi.

Đoàn Phi yên lòng, trong lòng nghi ngờ hỏi:

- Ngươi nói là trước khi tới thì họ đã ngốc như thế rồi? Không phải bị người khác chế phục tại đây mới ngốc nghếch sao?

Mã đại phu nói:

- Đúng vậy, ngoài tên cao to kia ra, hai tên đó đều ngốc cả, hỏi gì họ cũng trả lời, ngay cả tên của cha y y cũng không biết, nhưng lại nhớ bản thân có một đại ca, họ Đoàn, tên Đoàn Phi gì đó, đại nhân, ngài nói có mắc cười không, y họ Nhạc, đại ca lại họ Đoàn, chả nhẽ mẹ của họ có con với chồng trước.

Đoàn Phi trong lòng đau xót, huynh đệ Nhạc Thị vì trốn tránh kẻ thù, che dấu thân thế, bởi vậy tính danh cha mẹ cũng là bí mật trong lòng họ, tất nhiên không thể dễ dàng nói ra, không ngờ trong lòng họ lại nhớ mãi không quên có một đại ca.

Nghe tên thầy thuốc cười trên họa của người khác kia, càng thấy khó nghe, Đoàn Phi trầm giọng nói:

- Đủ rồi, sau đó xảy ra chuyện gì? Bọn họ sao lại bị bắt, ngươi nhìn thấy không?

Mã đại phu nhìn sắc mặt Đoàn Phi không tốt, thầm giật mình, y cẩn thận hơn nhiều, vội vàng nói:

- Lão cũng không biết, lúc vị đại hiệp kia đang tức giận, lão đột nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa, tựa như ăn nhầm phải Mạn Đà La, đảo mắt rồi té xỉu. Khi tỉnh lại thì tên cường đạo kia…chậc… vị đại hiệp kia và hai tiểu tử đó đã bị trói gô lại, may thay lúc đó Tri phủ Bảo đại nhân cũng dẫn nha sai, đúng lúc tới cứu cả nhà tôi.

Đoàn Phi hỏi:

- Ngươi làm thầy thuốc, khi tỉnh lại có phát hiện gì lạ về vị đại hiệp kia không?

Mã đại phu lộ thần thái kiêu ngạo trên mặt, nói:

- Đại nhân, không phải tôi khoác lác, lúc đó chỉ liếc mắt tôi đã nhận ra, vị đại hiệp kia vẻ mặt cứng nhắc, ánh mắt ngây dại, giống y như hai tên tiểu tử kia vậy, còn tại sao lại như vậy thì tôi cũng không rõ.

Đoàn Phi đã có được chi tiết hắn muốn biết, hắn bắt đầu quan sát mọi nơi, Bảo Tinh Bằng theo sát hắn, cẩn thận quan sát động tác và hướng mắt của hắn, Đoàn Phi không tự nhiên, nghiêng đầu hỏi:

- Bảo đại nhân, vì sao ngươi cứ theo sát ta vậy?

Bảo Tinh Bằng lui ra phía sau nửa bước, bất ngờ nói:

- Hạ quan sớm biết Đoàn đại nhân nổi tiếng, lần này khó khăn lắm mới được cùng đại nhân phá án, hạ quan muốn học hỏi chút bản lĩnh của đại nhân, thế nên mới bám theo như vậy.

Đoàn Phi ồ một tiếng, cười nói:

- Thì ra là thế, thật ra điều tra hiện trường cũng không có gì kì bí cả, nhìn kỹ, suy nghĩ nhiều một chút mà thôi. Cái gọi là không bình thường tức có yêu, chỉ cần phát hiện trên hiện trường có điều gì kì lạ, thì có thể nghi ngờ hoặc liên quan tới vụ án, sau đó lại cẩn thận quan sát, phán đoán chính xác, ngươi có thể theo ta rồi từ từ xem, nhưng không cần phải bám sát như vậy.

- Hạ quan đã hiểu, đa tạ đại nhân chỉ điểm.

Bảo Tinh Bằng lại lui lại nửa bước, cũng bắt đầu quan sát cẩn thận mọi nơi.

Đoàn Phi quan sát mọi nơi, lại không nhìn ra trọng điểm, hắn thậm chí còn tự mình trèo lên tường vây, đi lên nóc nhà, đều không tìm thấy manh mối gì.

Hắn từ nóc nhà trèo xuống, phủi bụi trên tay và người xuống, nói:

- Ngoại trừ dấu chân khá nặng của Hạ đại ca ra, không tìm thấy bất cứ manh mối gì, cao thủ Âm Quý phái đến sau kia làm việc rất cẩn thận.

Ánh mắt Đoàn Phi đột nhiên nhìn thấy bức tượng Thần Nông đối diện cửa chính ở trong phòng, Thần Nông ăn bách thảo, được coi như đệ nhất thần y, bởi vậy mà rất nhiều thầy thuốc cúng bái Thần Nông. Trong phòng ngủ của Mã đại phu cũng có một bức tượng Thần Nông, phía trước bức tượng có một bát hương, Đoàn Phi nhớ rõ vừa rồi, bát hương không có châm hương, nhưng bây giờ đã cắm lên ba cây hương, khói hương lượn lờ, mùi hương lập tức xông vào mũi.

Đoàn Phi trong lòng kích động, đi tới phía trước bức tượng, chỉ vào cây hương, hỏi:

- Ai đốt hương vậy?

Vợ lẽ của Mã đại phu run giọng nói:

- Là tiểu nhân, tiểu nhân vừa đốt, lão gia đã dặn, mỗi ngày phải đốt hương năm lần.

Đoàn Phi nói:

- Ồ, có thể tạm thời rút ra không? Bản quan cần kiểm tra bát hương này.

Mã đại phu mắng người vợ lẽ:

- Sao bà ngốc vậy, đại nhân đang tra án, bà tới làm gì? Mau rút hương ra, đợi đại nhân làm xong việc rồi đốt, còn không mau lui đi, ta nay phạt bà không được ăn cơm.

Đoàn Phi khẽ nheo mày, vốn định nói gì, cuối cùng lại không thể mở miệng, đầu năm nay, yêu cầu về phẩm chất đối với nữ nhân quả thật quá hà khắc, bất luận là thiếu nữ khuê các hay là phụ nữ đã lập gia đình, nói chuyện với nam nhân xa lạ đều bị coi là bất trinh, thanh quan khó quản việc nhà, chớ để lòng tốt phản thành chuyện xấu.

Người thiếp thất kia rút cây hương, sợ tới mức không biết xử lí sao cho tốt, kết quả lại bị Mã đại phu mắng cho vài câu. Đoàn Phi coi như không nghe thấy, hắn mang bát hương ra ngoài, nghiêng bên sườn, dùng một vật thô ráp bằng ngón tay út lăn tro hương ra ngoài.

Đoàn Phi nhặt một ít đồ lễ nhỏ, thổi tro hương dính bên ngoài, phát hiện vật này là do giấy bản cuốn thành, trong đó bị đụng bể một đầu, Đoàn Phi cảm giác như mình vừa nhặt được một cây xì gà bị người ta hút dở.

Đoàn Phi đặt vật đó trước mắt, cẩn thận nhìn, Hoa Minh đứng một bên, thấy nói:

- Đại nhân, thứ này nhìn khá quen mắt, rất giống với phản hồn hương mà đám đạo chích thường dùng, có thể để hạ quan nhìn kỹ một chút không?

Đoàn Phi đem vật kia đưa cho y, Hoa Minh cầm nhìn kỹ, sau đó đặt ở trước mũi hít hà, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt, nhưng đột nhiên cảm thấy hoa mắt, Hoa Minh đem vật kia trả lại cho Đoàn Phi, nói:

- Đại nhân, đây không phải phản hồn hương bình thường, mà là một loại mê hương lợi hại, Hạ đại hiệp hẳn là bị loại này làm mê choáng.

Đoàn Phi đem mê hương nhét vào trong tay áo, nói:

- Đúng vậy, xem ra như vậy đi Mã đại phu, ta hỏi ngươi một vấn đề cuối, Hạ đại hiệp gọi cửa ngươi lúc nào? Ngươi được cứu tỉnh lại lúc nào?

Mã đại phu ngẫm nghĩ một chút, hồi đáp:

- Đại nhân, Hạ đại hiệp lúc mới tới tầm đầu giờ sửu, không lâu sau đó tiểu nhân liền bị hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại đã là giờ dần rồi, ngủ chừng một canh giờ.

Đoàn Phi lầm bầm nói:

- Nói cách khác, khoảng cách là hai giờ, cũng đủ để tên kia làm bất cứ chuyện gì rồi, đa tạ Mã đại phu thành thực bẩm báo, bản quan tạ lỗi thay cho ba người bọn họ, tất cả đều chỉ là hiểu lầm. Hạ đại ca chỉ vì sốt ruột muốn chữa bệnh cho hai sư đệ của huynh ấy, chứ không làm hại các ngươi đâu.

Mã đại phu đắc ý cười nói:

- Điều đó là đương nhiên rồi, tiểu nhân sớm đã nhìn ra, nếu không đã không cãi vã với y, nghe nói thiếu chút nữa ba người họ bị chặt đầu, giờ sao rồi? Tiểu nhân kê đơn thuốc nâng cao tinh thần, tỉnh táo cho họ vậy.

Đoàn Phi lập tức từ chối ý tốt của vị thầy thuốc, mang theo nghi hoặc trở về phủ nha Dương Châu. Đoàn Phi vội vàng đi vào trong, Bảo Tinh Bằng theo sát phía sau, đi tới phía trước căn phòng mà Tô Dung đang chữa trị cho ba người Hạ Thịnh, Đoàn Phi dừng chân, xoay người hỏi Bảo Tinh Bằng:

- Bảo đại nhân, ngươi có gì cần nói với ta sao?

Bảo Tinh Bằng vội nói:

- Đoàn đại nhân, hạ quan quả thật có điều muốn nói, nhưng lại khó mở miệng, đại nhân đã hỏi, tiểu nhân đành mặt dày mà nói vậy. Đại nhân, tuy rằng hạ quan tin tưởng vào phán đoán của đại nhân, nhưng đại nhân muốn sửa án đám người Hạ Thịnh, thì xin đại nhân cung cấp những chứng cứ chính xác, như thế mới thuyết phục được dân chúng, ngày sau không lưu lại rắc rối gì, đại nhân nghĩ sao ạ?

Đoàn Phi khẽ mỉm cười, nói:

- Bảo đại nhân lo lắng rất phải, chờ ta xem vết thương của ba người họ ra sao, rồi tới công đường sơ thẩm án này. Bảo đại nhân không ngại tới nghe chứ, xem nơi làm việc của bản quan.

Bảo Tinh Bằng vội vàng thi lễ đáp:

- Không dám, hạ quan đang muốn học tập kỹ xảo thẩm án của đại nhân.

Đoàn Phi không tiếp tục phí lời với y, xoay người nói:

- Dung nhi, ta có thể vào không?

Chỉ chốc lát Đoàn Phi đã xuất hiện trên công đường phủ nha Dương Châu, Tô Dung và Hoa Minh đứng hai bên trái phải, chân mày Tô Dung cau lại, Đoàn Phi thì tốt hơn chút, đây là lần đầu tiên hắn thăng đường, tuy rằng mượn công đường của người khác, tuy nhiên cảm giác cao cao tại thượng nắm mọi quyền hành này lại làm hắn thích thú.

Thăng đường xong, đội trưởng ba đội nha dịch bẩm báo với Đoàn Phi:

- Đại nhân, đã thăng đường xong, xin hỏi đại nhân có gì chỉ bảo?