Tuần Thú Đại Minh

Quyển 2 - Chương 83: Xin công tử vui lòng nhận cho




Trong lòng Đoàn Phi không hề có chút kinh ngạc nào, vẫn lặng im nghe Tô Dung nói tiếp:

- Thực ra Tô Dung không phải là một người con gái bình thường, trong giang hồ thì Tô Dung cũng là một người có chút tiếng tăm, mọi người thường gọi là Phù Dung nữ hiệp. Hai tháng trước lúc mà Ninh Vương vẫn chưa tạo phản, Tô Dung vốn dĩ còn đang du ngoạn ở hồ Bà Dương bị một kẻ bại hoại tự xưng là Hoa Hồ Điệp hãm hại. Tô Dung học nghệ không tinh, kinh nghiệm giang hồ lại không được nhiều, lại bị tên bại hoại kia đánh lén làm bị thương, cứ thế vừa trốn tránh vừa chiến đấu khiến vết thương càng ngày càng nặng thêm. Sau này thì tới An Khánh gặp phải loạn quân, Tô Dung dựa vào đó mà lẩn trốn, có vậy mới thoát khỏi tung tích của Hoa Hồ Điệp, sau đó vì phải ấn náu dưới nước nên đã bị nhiễm hàn. Tô Dung cố gắng vận nội công sư môn mới trấn trụ nổi và lưu lạc tới Nam Kinh, và sau đó tìm tới nhà trọ Thiên Hạ để ở. Có lẽ chuyện còn lại sau khi Tô Dung dùng thuật sửa dung mạo bị tên Lưu Bích kia biết thì công tử cũng đã biết rồi đó.

Đoàn Phi gật gật đầu, nói:

- Hóa ra là vậy, thảo nào Tô cô nương lại dùng thuật sửa dung mạo để lẩn trốn. Tên tuổi của gã Hoa Hồ Điệp ta cũng đã từng nghe qua, trên bảng võ lâm ác nhân thì hắn xếp ở vị trí thứ tám, võ thuật không được gọi là lợi hại nhất, nhưng khinh công thì lại rất giỏi, do vậy nên mới thoát khỏi những lần đuổi giết. Gã là một người vô cùng gian trá giảo hoạt, rất thích dùng ám khí và thuốc mê, Tô cô nương có thể thoát được sự đeo bám của hắn quả thật không hề đơn giản chút nào.

Tô Dung nói:

- Một khi gã Hoa Hồ Điệp kia đã nhắm tới ai thì người đó khó mà thoát khỏi, hắn sẽ bám riết mà không tha, trừ khi người đó trở về sư môn hoặc được một cao nhân nào đó trợ giúp. Một mình Tô Dung đơn độc hành tẩu giang hồ, quen biết những nhân vật máu mặt không phải là nhiều, hiện tại tuy ở thành Nam Kinh được phòng thủ nghiêm ngặt bằng rất nhiều cao thủ, nhưng tên tặc tử kia vừa tinh thông thuật sửa dung mạo vừa biết cách giấu biệt tung tích của mình, cho dù đó là hoàng cung nội viện thì hắn cũng có thể tự do đi lại dễ dàng. Chính vì điều này mà Tô Dung vẫn không dám khôi phục lại dung mạo của mình.

Đoàn Phi lắc đầu nói:

- Cho dù là vậy cũng không phải là kế sách vẹn toàn, Hoa Hồ Điệp tuy rằng theo dõi nàng rất nhiều ngày, thì tất nhiên sẽ nắm rõ hành tung của nàng như lòng bàn tay, nên Tô cô nương cũng nên nghĩ kế sách khác thì hơn. Vừa nãy nàng còn nói có việc cần ta giúp đỡ, hay là nàng nói đùa, ta chỉ là một tên bộ đầu cỏn con, nếu nàng muốn nương tựa vào quan phủ thì ắt sẽ không tìm tới ta rồi.

Tô Dung do dự một lát, nói:

- Đoàn công tử quả thật trí tuệ hơn người, chỉ cần nói vài lời đã nói gần hết tâm tư của Tô Dung ra rồi. Tô Dung muốn công tử giúp đỡ một việc, để ta theo bên người Đoàn công tử, thì Hoa Hồ Điệp ắt sẽ không ngờ được rằng ta sẽ làm như vậy.

Đoàn Phi đột nhiên nói:

- Nàng muốn đóng giả thành nam tử để làm một công sai sao? Đây cũng coi là một chủ ý tốt, nhưng cô nương cũng nên tự giảm cái dung nhan của mình đi một chút chứ cứ để như này thì khó quá, hơn nữa có một công sai nào lại không chén lớn chén bé rồi ăn uống cục mịch bao giờ đâu.

Ánh mắt Đoàn Phi đảo đảo, rồi đặt chiếc giỏ trúc trước mặt Tô Dung nói:

- Nếu cô nương muốn đóng giả thành một bộ đầu thì hãy ăn hũ gà hầm đương quy này đã.

Thấy trên khuôn mặt Đoàn Phi hiện lên nụ cười đầy gian giảo, Tô Dung không biết nên khóc hay cười nữa, nói:

- Đoàn công tử, ta vẫn còn chưa nói hết mà, công tử hiểu lầm rồi, ta biết rằng thân hình mình mỏng manh, có đóng giả thành nam tử thì người khác cũng dễ dàng phát hiện ra thôi, ta chỉ muốn đóng giả làm nha hoàn của công tử mà thôi.

- Nha hoàn?

Đoàn Phi hố hốc mồm ra, mặt của Tô Dung bỗng nóng bừng lên, nhưng do hóa trang nên trên khuôn mặt không hề lộ ra, nàng vội vàng giải thích:

- Vừa nãy Đoàn công tử lấy văn tự bán thân trả lại cho Tô Dung, Tô Dung bỗng nghĩ ra một điều, tên tặc tử kia tính tình cao ngạo, tuyệt đối sẽ không để ý tới một tỳ nhân đâu, nếu ta có thể đóng giả làm nha hoàn của công tử thì dù hắn có đứng trước mặt ta thì cũng không phát hiện ra đâu.

- Ố, thảo nào nàng đã vội vàng đuổi theo để mời ta quay lại, hóa ra là nàng tính toán như vậy.

Đoàn Phi ngồi theo kiểu vắt chéo, lắc lắc lư lư rồi chậm rãi nói.

Tô Dung vội vàng giải thích nói:

- Không, không phải như vậy đâu, Tô Dung đuổi theo công tử chỉ muốn xin lỗi công tử mà thôi. Thực ra Tô Dung cũng hiểu chút y thuật, biết rằng những lời công tử nói đều đúng cả, do Tô Dung không dám tin ai, tất cả đều là lỗi của Tô Dung, Tô Dung khẩn cầu công tử tha thứ. Còn về cái ngu ý kia, nếu công tử cảm thấy không tiện thì coi như Tô Dung chưa nói.

Đoàn Phi cười hì hì rung đùi nói:

- Không tiện sao? Sao lại không tiện chứ, ta vui mừng còn không kịp nữa là, Tô cô nương, thực sự nàng muốn giả trang thành nha hoàn của ta sao?

Tô Dung tỏ vẻ khẳng định gật đầu nói:

- Đoàn công tử có yêu cầu gì đối với nha hoàn của mình không vậy? Tô Dung nhất định sẽ cố hết sức để hoàn thiện mình.

Đoàn Phi cười nói:

- Ta là một người rất thoải mái, cũng không có yêu cầu gì quá đáng đâu, cho nên nàng không cần phải lo lắng gì nhiều, nhưng nếu muốn làm nha hoàn cho ta, ngoài những lễ giáo thuần phong ra thì mọi thứ đều phải nghe theo ta. Mau gọi đầu bếp mang hũ gà hầm đương quy này đi hâm nóng sau đó ăn hết cho ta. Nếu công tử ăn cá ăn thịt mà để cho nha hoàn ăn đều rau cỏ thì sẽ khiến cho người khác cảm thấy con người ta quá tằn tiện keo kiệt, sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của ta.

Tô Dung chần chừ nhìn hũ canh gà, nói:

- Đoàn công tử, đối với việc vặt vãnh này mà nói thì không có gì, có thể để ta nghe hết những yêu cầu của công tử rồi mới quyết định được không?

Đoàn Phi nói:

- Ta cũng không có yêu cầu gì khác, chỉ muốn biết cô nương chuẩn bị làm nha hoàn cho ta bao lâu mà thôi.

Tô Dung suy nghĩ một chút rồi đáp:

- Một tháng, nhiều nhất cũng một tháng thôi, đợi vết thương của ta hoàn toàn hồi phục, cũng tìm hiểu kỹ những vấn đề trong thành Nam Kinh thì ta lập tức sẽ cao chạy xa bay, không bao giờ tới làm phiền công tử nữa.

Đoàn Phi có chút thất vọng nói:

- Được rồi, một tháng thì một tháng vậy, dù sao cũng chỉ là giả thôi, nàng thích thế nào thì làm thế đó đi. Nhưng một ngày làm nha hoàn bên cạnh ta thì phải làm cho hết chức trách của một nha hoàn đó, nếu không để người khác thấy có sơ hở gì thì mọi thứ biến thành công cốc hết đó, nàng thấy thế nào?

Tô Dung nghiêng nghiêng đầu nói:

- Công tử, có vẻ đề nghị này của Tô Dung khiến công tử vô cùng vui vẻ thì phải?

Đoàn Phi cười nói:

- Đương nhiên rồi, tự nhiên có thêm một nha hoàn, mà lại còn biết võ công nữa, là một người đàn ông thì tất nhiên phải vui mừng rồi. Tô cô nương, tuy lời đề nghị của nàng hơi đột ngột một chút, nhưng quả thực cũng cần phải thử mới biết được. Những lời vừa nãy ta nói đều là nói cho vui thôi, thường ngày chỉ cần nàng không để lộ ra sơ hở gì là được rồi. Ta không có thói quen sai khiến người khác, nàng cứ coi như một người bạn đi bên ta là được rồi, ta sẽ giúp nàng che dấu là được.

Tô Dung thầm than nhẹ một tiếng, nàng ngó đầu ra ngoài cửa sổ nhìn xung quanh, nói:

- Những lời công tử nói đều rất đúng, nếu muốn đánh lừa được hắn thì nhất định phải giả trang như thật mới được, công tử là người duy nhất ở Nam Kinh để ta tin tưởng lúc này, tháng này Tô Dung phải làm phiền công tử rồi.

Dường như Tô Dung đã trút được gánh nặng trong lòng, nàng lấy hũ canh gà trong giỏ trúc ra, vui vẻ nói:

- Vẫn còn ấm, không cần phải hâm lại nữa, cả đời này Tô Dung chưa từng được ăn thịt, không biết mùi vị của thịt gà nó thế nào nữa.

- Thật đáng thương, nàng ngồi ở đây đi, ta đi lấy cho nàng bát đũa và cái thìa.

Đoàn Phi lắc lắc đầu, vừa đi ra ngoài đã mang đồ trở lại rồi.

Chỉ thấy Tô Dung đang đứng giữa phòng nhíu mày đầy suy tư, sau khi nhìn thấy Đoàn Phi, toàn thân nàng run bắn lên, nói:

- Công tử, vừa nãy Tô Dung cũng đã ngẫm nghĩ, cảm thấy vẫn không ổn lắm, nếu việc này mà bị lộ ra, thì e rằng sẽ bị cho vào hồ sơ đen của quan phủ đó.

- Cứ đóng giả như thật đi, ta sẽ không khách khí đâu.

Đoàn Phi nhướn nhướn lông mày, nói:

- Chỉ một tháng thôi mà, chắc không vấn đề gì đâu.

Tô Dung nhìn hắn với ánh mắt đầy phức tạp, không nói thêm được lời nào nữa rồi đi tới gần chiếc bàn, lấy ra một tờ giấy trắng rồi cầm bút lên ghi chép. Đoàn Phi cũng đi tới gần chiếc bàn, mở to mắt để nhìn, chỉ thấy trên giấy ghi “dân nữ Tô Dung vì nợ Đoàn Phi không có cách gì hoàn trả được, tự nguyện làm nha hoàn cho Đoàn Phi một năm để gán nợ...”, xem ra những từ ngữ này được sao chép lại trong tờ văn tự mà Lưu Bích viết, đúng là không phải đùa, hơn nữa cũng không phải là một tháng mà là một năm.

Sau khi viết xong, Tô Dung khẽ cắn ngón tay, rồi lấy máu ấn dấu vân tay lên trên tờ giấy kia, sau đó quay người vẻ rất dịu dàng cúi đầu run rẩy nói với Đoàn Phi:

- Từ ngày hôm nay tới ngày này năm sau, Tô Dung chính là nha hoàn bên cạnh của công tử, mong công tử chiếu cố cho.

Đoàn Phi vô cùng kinh ngạc không biết phải nói thế nào nữa. Không phải Tô cô nương này uống nhầm thuốc gì nên mới mê muội thế này chứ? Đường đường là một người con gái tự nhiên lại biến mình thành một nô tỳ, nàng không sợ mình lấy tờ văn tự này để ép nàng cả đời không được tự do sao?

- Mời công tử ngồi.

Tô Dung vẻ cung kính nói.

- Ha ha.

Đoàn Phi nở nụ cười rất mờ ám ngồi vào vị trí cũ, thần sắc của Tô Dung đột nhiên thay đổi, nàng nói:

- Công tử không nên vui mừng quá sớm, ta không giống như những nha đầu bình thường đâu. Trước mặt người khác thì ta sẽ cung kính người ba phần, nếu công tử dám nói xằng nói bậy hoặc có những hành động quá đáng, công tử cũng đừng quên rằng, ta là người học võ, nếu lúc đó công tử bị ta đánh một trận nhừ đòn thì đừng có trách ta đâu đấy. Đúng rồi, công tử có thể cho ta một thanh kiếm để phòng thân, ta có thể danh chính ngôn thuận là một tỳ nữ tùy tùng của công tử.